Chương 14
Khi Cự Giải nói muốn đi ra ngoài ngắm cảnh biển đêm, Song Ngư chỉ có thể đáp lại bằng những lời dặn dò sáo rỗng.Cự Giải mặc một chiếc váy màu trắng dài đến quá đầu gối, dáng người nhỏ nhắn gầy gò. Từ khung cửa sổ của tầng cao khách sạn, Song Ngư nhìn thấy cô lê từng bước chân đơn độc vô hồn trên bãi cát trắng, gió đêm tốc phần phật làn váy và mái tóc đen, có cảm tưởng như thân hình xiêu vẹo kia sẽ bị cuốn bay bất cứ lúc nào. Song Ngư không biết vì sao bỗng thấy khan cổ họng. Ban đầu muốn xuống lầu dưới để chơi bài cùng với đồng nghiệp, nhưng bộ quần áo để thay vẫn còn im lìm trên cánh tay, mà đôi mắt lại không cách nào rời khỏi từng bước chân của Cự Giải.Anh không vô tâm đến mức không nhìn ra màu buồn ánh lên rõ ràng trong đôi mắt của Cự Giải. Chỉ là trong tiềm thức vốn luôn nghĩ rằng, nếu không có tình cảm gì thì tốt nhất không nên gieo thêm cho cô những ảo tưởng.Nhưng nụ cười gượng gạo kia, ánh mắt ngập nỗi cô đơn kia, những bước chân chậm rãi in dấu trên màu cát khiến lòng Song Ngư bỗng thấy nôn nao đau lòng.Đến khi Song Ngư hoàn hồn trở lại, anh đã chạy đến bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô và tìm những lời nói hợp lý để đáp lại cái nhìn sửng sốt của Cự Giải.- Để anh đi cùng em.Cự Giải im lặng mất vài giây rồi chầm chậm lắc đầu.- Anh không cần phải làm thế.Song Ngư hơi ngớ người, ừ, đúng ra anh không cần phải làm thế. Mới vừa nãy ai còn tự nhủ bản thân rằng không nên khiến cô ôm ảo tưởng mà càng thêm đau khổ cho cả hai. Kết quả anh lại làm cái gì vậy. Song Ngư suy nghĩ một hồi rồi thẳng thừng đáp lại, giọng lạnh hơn ban nãy rất nhiều:- Để mọi người không nghi ngờ ấy mà.Song Ngư nói xong liền đi trước, một tay kéo cô đằng sau. Cự Giải vốn đã quen với những lời nói lãnh đạm của Song Ngư, nhưng vẫn là không nhịn được mở to mắt đăm đăm nhìn. Bóng lưng của Song Ngư ngược sáng sau ánh trăng ngày rằm, Cự Giải buồn bã thầm nghĩ trong lòng. Ban đầu còn tưởng rằng anh ấy vì thấy mình cô đơn nên mới ra đây, còn tưởng rằng anh ấy đã vì cô mà có một chút quan tâm lo lắng, còn tưởng rằng sự cố gắng bấy lâu của mình cuối cùng cũng được anh ấy nhìn nhận.Nhưng mà. Nhưng mà...Song Ngư ơi.Cự Giải bỗng thấy khoé mắt mình âm ẩm nước. Cô giật tay Song Ngư lại rồi mỉm cười:- Mình ngồi ở đây đi!Cự Giải ngồi xuống cát, duỗi hai bàn chân ra để chạm vào nước biển đang rì rào vỗ sóng. Song Ngư cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô, nhưng lại im lặng không nói gì. Anh chẳng tìm được chủ đề nào để nói chuyện với Cự Giải, mặc dù trước kia không như vậy.Cô chỉ tay ra biển xa:- Em, anh và anh Thiên Yết đã từng đến đây một lần rồi.- Có sao?- Vâng. Là một lần vào chuyến nghỉ hè năm em học lớp năm. Anh Thiên Yết ngại không muốn ra nhưng cứ bị anh kéo ra biển mãi, hai người giằng co nhau lâu lắm!Song Ngư không hề có một chút kí ức nào về những điều Cự Giải vừa nói. Nhưng anh lại càng không cố nhớ lại mà chỉ hỏi thêm:- Thế kết quả ra sao? Ai thắng?- Anh đoán xem. - Cự Giải híp mắt.Song Ngư nhíu mày rồi chắc nịch phán:- Chắc chắn là anh rồi. Thằng đó yếu như ốc sên!- Đúng rồi! - Cự Giải chắp hai tay vào nhau. - Hôm đó anh ấy bị anh nghịch nước liên tục mà không phản kháng được, trông buồn cười lắm!- Thế tụi mình còn đi đâu chơi nữa không? Anh muốn nghe thêm, mẹ anh chỉ toàn kể mấy chuyện học hành thôi nghe chán lắm.- Để em nhớ lại xem, hồi còn đi học, hè nào tụi mình cũng đi du lịch chơi hết, không thì về quê anh...Thời còn cắp sách đến trường là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời. Không phải nghĩ đến chuyện tiền nong cơm nước, bữa nay bữa mai. Hè nào ba người cũng được gia đình dẫn đi du lịch cùng nhau, lên rừng, xuống biển, leo núi, thậm chí còn đến Nhật Bản và thăm thú các địa điểm nổi tiếng. Có năm lại về quê ngoại Song Ngư, nơi ông bà của anh ở là một vùng quê bát ngát lúa xanh, không khí trong lành thoáng đãng.Chỉ duy nhất mùa hè năm Cự Giải hoàn thành lớp mười, cô đã không đi đâu cả.Đó là vì trong thời gian đó, đã có nhiều chuyện xảy ra.Một là Thiên Yết phải đi du học. Với thành tích học tập xuất sắc, anh đã ghi danh vào một ngôi trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài. Hôm làm tiệc chia tay, cô và Song Ngư đã dặn dò anh rất nhiều thứ. Thiên Yết điềm đạm hiền lành như vậy, hi vọng qua đó sẽ không bị ai dụ dỗ.Hai là...- Cự Giải, trời đã khuya lắm rồi. - Song Ngư nắm tay cô. - Mau về thôi, không thì em sẽ bị cảm lạnh mất!Cự Giải đờ người một lúc, sau đó một góc tối tăm trong lòng chợt nổi lên cơn hối thúc dữ dội. Không lúc này thì còn lúc nào. Không lúc này thì còn lúc nào nữa. Dây dưa mãi thì cuối cùng người tổn thương nhất vẫn là cô.- Song Ngư, em có chuyện muốn nói với anh...- Sao thế?Cự Giải hít một hơi thật sâu. "Ly hôn."- Em muốn...Trời bỗng nổi gió rất mạnh. Tầm nhìn bỗng chốc bị những sợi tóc đen loà xoà che mất. Và khi lời nói của cô còn đang bỏ lửng giữa chừng, thì những cái bóng đột nhiên xuất hiện dưới nền cát khiến Song Ngư chuyển ánh mắt về một nơi khác. Thật trùng hợp là ngay lúc ấy, Thiên Yết và Ma Kết lại đột nhiên xuất hiện, trên môi anh ta có một nụ cười trêu chọc:- Hai người đánh lẻ ra đây sao?Ma Kết cũng hùa theo:- Là chúng mình làm phiền hai người rồi, xin lỗi cậu Cự Giải!- Không...- Mọi người đang đợi mỗi hai người thôi đấy, mau vào trong đi!Thiên Yết cười cười rồi kéo tay Ma Kết xoay gót hướng vào khách sạn. Những lời lúc nãy của Cự Giải còn đang tần ngần định thốt ra, giờ đành nuốt lại hết thảy khi Song Ngư chậm chạp thở dài rồi nắm tay cô đi theo sau hai người họ. Cự Giải đành bị anh dẫn đi như con rối nhỏ, nhất thời chẳng thể biết nên làm gì cho phải.Cô rũ mắt xuống, đành vậy, dù sao chung một mái nhà, cơ hội để dứt khoát một lần không phải là không có.Những người trong công ty tụ họp lại chơi bài, riêng Cự Giải chọn cho mình một ly nước chanh rồi ra ghế sofa ngồi. Ma Kết thấy vậy liền đi theo cô ngồi xuống, bày ra hai đĩa bánh dâu tây rồi xắt cho cô một miếng:- Cậu xem, bánh ở đây làm ngọt quá.- Ừ phải, hơi nhiều đường, làm át đi vị chua của dâu tây rồi. - Cự Giải nếm một miếng rồi gật đầu đồng tình.Ma Kết ngó quanh quất quan sát, xác nhận rằng mọi người bên cạnh đang mải mê tụm năm tụm bảy, không ai chú ý đến hai người liền khẽ ho một tiếng rồi nhỏ giọng thắc mắc:- Lúc nãy bọn mình thấy hai người, có lẽ có chút tiến triển rồi. - Ma Kết chuyển chủ đề.Cự Giải tròn mắt nhìn Ma Kết, sau đó lắc đầu cười buồn.- Không có, mình còn vốn đang định chấm dứt với anh ấy.- Cái gì?Ma Kết nhăn mày:- Cậu nói gì vậy. Hai người lấy nhau đã được một năm rồi, bỏ là bỏ sao? Cậu...- Ma Kết.- Hả?- Tại sao cậu cứ thích tự quyết định mọi thứ vậy?Sự thay đổi đột ngột từ những lời nói của Cự Giải khiến Ma Kết cảm thấy mơ hồ bất an. Không rõ ý tứ của cô ấy là trách móc hay hờn dỗi, Ma Kết chỉ biết cụp mắt nhìn đĩa bánh bị ngắt vụn một phần, tay cầm nĩa đã không còn lực. Cự Giải buồn bã nói tiếp:- Cậu xem, bây giờ trong bốn người chúng ta, có ai thật sự hạnh phúc không?- ...!- À không, mình không có tư cách trách cậu. Chính mình cũng đã từng hão huyền mơ mộng những điều vốn không thể xảy ra, nghĩ rằng mưa dầm thấm lâu rồi Song Ngư sẽ khác, sẽ có một ngày anh ấy chấp nhận tình cảm của mình. Rồi thì cậu sẽ đến với Thiên Yết, tất cả chúng ta cùng hạnh phúc. Nhưng mà không phải.Ánh mắt mà Song Ngư dành cho cậu, mãi mãi mình không thể có được.Khi nhận ra điều này có lẽ đã quá muộn màng. Nhưng mình muốn dừng lại, mình đã chịu khổ đau đủ rồi.- Mình...!Ma Kết đột nhiên đứng dậy, trước khi những lời nói mất bình tĩnh kịp bật ra khỏi cổ họng, cô đã nuốt nước bọt rồi dịu dàng mỉm cười:- Có lẽ Cự Giải hơi mệt, để mình đưa cậu về phòng nhé.Cự Giải ngồi lặng người, ngón tay ẩm nước tan ra từ ly nước chanh, cô gật đầu.Trên hành lang hiu hắt đèn vàng, hai bóng người đổ trên nền gạch hoa. Ma Kết đi trước, một tay dắt Cự Giải theo sau. Những khớp xương gầy gò của người đằng sau khiến Ma Kết chợt thấy đau lòng, cảm giác tội lỗi lại lần thứ không biết bao nhiêu trỗi lên nhức nhối. - Cự Giải. - Ma Kết cuối cùng vẫn chọn cách cứng đầu như cũ. - Mình đã nói, mình và Song Ngư không còn cái gì hết. Lúc nãy Song Ngư chủ động ra biển cùng với cậu, chứng tỏ anh ấy đã động tâm. Cậu nhất định phải bắt lấy!Nấp sau cánh cửa gỗ màu nâu, mắt Cự Giải buồn buồn:- Tại sao cậu lại làm vậy?Ma Kết nắm lấy tay cô:- Bởi vì cậu là bạn thân nhất của mình, không gì thay thế được.Giọng Ma Kết thanh mảnh, nhưng lại kiên định rõ ràng. Niềm hy vọng an ủi le lói khiến Cự Giải có một chút phấn chấn vui vẻ, cô mỉm cười đáp:- Thiên Yết là người rất tốt. Cậu nên suy nghĩ một chút về anh ấy.- Mình biết rồi.Cẩn thận nhìn cánh cửa chậm chạp đóng lại, Ma Kết về lại phòng mình. Cô vẫn còn canh cánh lời cuối cùng mà Cự Giải để lại. Không phải cô chưa từng nghĩ về Thiên Yết, mà thậm chí cô đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh mình và anh ấy thật sự đến với nhau, có lẽ đó là con đường ổn thoả nhất, không ai phải vướng bận điều gì.Nhưng mà cô cũng có ích kỷ của riêng. Là kẻ cứng đầu cố chấp, ngoài mặt luôn ủng hộ Cự Giải và Song Ngư, nhưng trong lòng lại không cách nào xoá bỏ tình cảm còn lại của mình dành cho anh ấy.Song Ngư.Chấp niệm của cô.Nằm lên giường, Ma Kết đắp chăn lên cao kín đến mặt, nhưng không hiểu sao từng tấc da thịt vẫn thấy lạnh lẽo. Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy. Chỉ việc buông bỏ Song Ngư ra khỏi trí óc, vậy mà cho đến bây giờ cô vẫn chưa làm được. Thật khốn nạn, thật tồi tệ. Vậy mà có thể nặn ra nụ cười giả tạo trước mặt Cự Giải, nói những lời có cánh chỉ để cô ấy an lòng vui vẻ, Ma Kết thật không dám tự nhìn lại bản thân mình.Cô yêu Song Ngư.Rất yêu.Rất yêu.Từ bao giờ? Nếu đối với một người ngoài như Cự Giải, thì cô là vừa gặp đã yêu anh ấy. Buổi hoạt động tình nguyện kia đã bắt đầu tất cả, khi Cự Giải dẫn cô đến đây và gặp gỡ Song Ngư, cô đã biết trái tim mình đã tìm được người khiến bản thân nôn nao xao động.Nhưng sự thật không phải như vậy.Cô đã quen biết Song Ngư nhiều năm về trước.Đó là một ngày mùa hè nắng gắt. Làng quê chỉ có duy nhất một lớp học dạy thanh nhạc nên mẹ Ma Kết đã sớm đăng kí một suất học cho cô. Nhưng Ma Kết không thích nhạc, mỗi buổi sáng phải ngồi một chỗ nghe những thứ mình không hứng thú đúng là một loại tra tấn.Vậy nên, cô trốn học.Sáng hôm ấy Ma Kết đạp xe ra bìa rừng tìm nơi nghỉ mát, định đợi đến trưa mới về nhà cho mẹ không nghi ngờ. Nhưng khi lăn bánh đến nơi, cô phát hiện ở chỗ bìa rừng có một hộp cacton cỡ lớn, bên trong là ba con mèo nhỏ đang thi nhau kêu gào vì đói.Ma Kết hoảng, vội chạy ra tiệm tạp hoá mua một hộp sữa bò, cô còn cẩn thận bỏ tiền ra mua thêm một chiếc đĩa nhỏ màu tím than để đựng sữa. Chạy ra bìa rừng và đổ sữa ra, cô chìa đến cho ba em mèo nhỏ, nhưng kết quả lại chẳng có em nào chịu uống.Sáng hôm sau cô lần nữa chạy ra, phát hiện trên gốc cây có một tờ ghi chú nhỏ.Ma Kết mỉm cười.Thì ra là vậy. Thì ra đám mèo nhỏ không uống được sữa bò, vậy mà cô lại không biết cứ thế đổ ra, thật là bất cẩn quá.Lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu giao tiếp bằng thư tay, thậm chí không có địa chỉ gửi, chỉ có một dòng chữ nhắn tin rồi dán lên gốc cây, mỗi ngày cùng "người kia" trao đổi tin nhắn. Có lẽ anh ấy không biết, cô đã gìn giữ toàn bộ những mảnh giấy ghi chú mà anh để lại.Bởi vì trái tim của một thiếu nữ tuổi dậy thì lần đầu biết rung động chỉ qua những hàng chữ viết nghiêng nghiêng rành mạch kia.Cho đến một ngày cuối mùa hè. Khi Ma Kết quay trở lại bìa rừng cũ, thì ba con mèo kia bỗng nhiên biến mất không một dấu vết, kể cả hộp cacton kia. Cô đoán rằng ba em ấy đã có người nhận nuôi, vội chuyển ánh mắt theo vô thức qua gốc cây cũ. Ở đó vẫn là một tờ giấy ghi chú, có điều không biết vì sao lại bị rách đi một nửa. Anh ấy đã viết rất nhiều, nhưng Ma Kết chỉ đọc được một nửa nội dung chắp vá.Anh ấy đã không còn ở đây.Theo những dòng chữ còn lại ở một nửa trang giấy, Ma Kết chẳng biết được anh tên gì, chỉ biết anh ở nhà ông bà ngoại sát trường tiểu học. Ma Kết đạp xe đến đó nghe ngóng dò hỏi, và đúng thật ở đó có một gia đình gồm hai vợ chồng tuổi xế chiều. Họ có một người cháu trai.Người đó tên là Song Ngư.Cô đã ghi dấu cái tên ấy vào lòng suốt mấy năm trời.Năm học mới, gia đình cô chuyển đi đến sinh sống ở một thành phố khác. Đến năm đầu đại học, cô gặp và làm thân với Cự Giải. Và cho đến ngày hoạt động tình nguyện kia, khi cái tên Song Ngư được thốt ra, Ma Kết đã bất động nửa ngày trời. Ôm lấy trái tim đang rung lên mãnh liệt, cô biết, cuối cùng thì mình đã được trực tiếp gặp anh ấy.Người đã làm vương vấn trong kí ức cô suốt mùa hè năm ấy.Cho đến khi buổi hoạt động tình nguyện kết thúc, nhân lúc Cự Giải bận ra ngoài tổng kết lại danh sách sinh viên tham gia, Ma Kết liền chủ động đến bắt chuyện với Song Ngư:- Em chào anh!- Em là bạn Cự Giải đúng không? - Vâng, nhưng chúng ta đã từng gặp... à không, nói đúng hơn là đã từng liên lạc với nhau rồi đó! - Vì quá vui mừng nên Ma Kết không giấu được sự gấp gáp phấn khích.- Hả? Có sao? - Song Ngư đặt thùng nước xuống, vò tóc nhăn mày, nhưng trong đầu anh chỉ là một mảnh kí ức trắng xoá.- Có ạ. Mùa hè bảy năm về trước, ở quê ngoại anh, chúng ta đã cùng tìm được ba con mèo hoang và chăm sóc chúng, mỗi ngày chúng ta đã trao đổi thư tay với nhau đó, anh có nhớ không?Nhưng trái ngược với đôi mắt lấp lánh tràn đầy trông đợi của Ma Kết, Song Ngư vẫn không thể nhớ ra được bất cứ điều gì. Những thứ cô vừa nói hệt như câu chuyện anh lần đầu nghe thấy. Vậy nên anh chỉ có thể bất lực cười trừ mà đáp lại.- Xin lỗi em, một năm trước anh đã từng bị tai nạn giao thông.Và đã mất đi toàn bộ trí nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com