TruyenHHH.com

12 Chom Sao Thien Than Va Ac Quy


Thiên Đường - Thánh địa chỉ có những người được thần chọn mới được bước chân vào. Và chắc chắnrằng khi đã vào rồi, bạn chỉcó thể là người đã chết . Đó là nơi không một vết nhơ bẩn. Ngày cũng như đêm, bao trùm là ánh sángcủa thần mặt trời, nhữngngôi sao lấp lánh của thần mặt trăng. Những dòng suối lung linh kì ảo, những khóm hoa luôn tươi tắntỏa hương thơm ngát. Và kẻthống trị ở đây là những sinh vật xinh đẹp mang trên lưng đôi cánh trắng ngần. Họ được gọi là ThiênThần.

Nơi cao nhất ở đây là nơi ngự lãm của vị Đại thiên thần - Đứa con của chúa trời, một tòa lâu đài làm bằngđá thạch anh trắngdát vàng. Ngài ngồi trên bục cao nhất, đôi cánh rộng lớn thu gọn lại sau lưng, đôi mắt chăm chăm nhìn vào những tờ giấy màu vàng sạm đặt trên bàn. Hàng lông mày khẽ rủ xuống động đậy theo nhịp thở của lồng ngực. Khi tiểu Thiên Thần bưng đến cho Ngài một tách nước suối thiêng của Thiên Đường, Ngài dừng mắt nhìn vào những tờ giấy, hàng lông mày giãn rộng, những ngón tay cầm vào quai tách, khẽ nõi.

" Ngươi có thể thôi nhìn lén ta được không? Nó làm ta phát bệnh." Người tỏa đầy ánh hào quang ấy....

" Hơ, tiểu thần đã thất lễ rồi..." Cô ta run sợ chăng hay đang ngại ngùng.

" Ngươi lui ra đi!"...Một kẻ thật sự kiêu ngạo.

Tiểu thần vội vàng tung đôi cành và bay đi mất và khuôn mặt của nàng ta đỏ ngặt.

" Ôi chao, người lại bắt nạt mấy tiểu thần bé nhỏ của ta à?"

Người con gái xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc ánh bạc, đôi mắt đầy bí ẩn và thân hình quyến rũ. Nàng chạm bàn chân nhẹ nhàng xuống mặt sàn se lạnh. Sải cánh thu lại và khẽ tan biến như những hạt bụi lấp lánh li ti hoà vào không gian, lưng trần trắng nõn lộ ra sau đôi cánh. Làn môi nàng khẽ nhoẻn cười, nàng nói mà như đang hát, một giọng hát nhẹ nhàng và du dương.

" Thiên Bình, người có vẻ rảnh rỗi tới thăm ta nhỉ?" Giọng nói bình thản, tay cầm tách trà nhâm nhi.

Thiên Bình tiến lại gần, ngồi lên chiếc bàn, khẽ ghì tay xuống mặt bàn nói:

" Có vẻ đến tôi cũng không thể cưỡng lại được nét đẹp hào nhoáng của ngài đấy, Bạch Dương!" Thiên Bình khẽ cười khẩy.

"Ngươi thật to gan..."

Bạch Dương giương đôi mắt lên nhìn Thiên Bình, và nàng cũng chẳng ngần ngại nhìn lại bằng đôi mắt tự tin đầy kiêu hãnh kia. Nhưng trong cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của Thiên Bình lại phang phất một chút tình cảm, cái cảm giác vấn vương đang trên đôi mắt của nàng. Nàng lại cười, chỉ mím nhẹ một cách lặng lẽ. Thiên Bình lại nói, nàng nhắm nghiền đôi mắt lại như đang tưởng nhớ một hình dung.

" Thôi bộ mặt đấy đi, người nên tập cười nhiều hơn, sẽ chẳng lâu nữa, người sẽ không thể cười được nữa đâu!" Thiên Bình bỏ đi, để lại sau những điều bất an trong BạchDương.

*****

Sâu thẳm trong khu rừng thiêng là một nhà thờ cổ kính, hương thơm luôn tỏa ra từ đây. Đây cũng là nơi các linh thú trú thân. Giữa khoảng đất trống vắng, những khóm hoa mọc đều trên những bãi cỏ thấp như những tấm thảm xanh chỉ để lộ con đường mòn nhấp nhô sỏi đất màu nâu sẫm. Những con sói bạc xếp thành hàng dài thẳng tắp đi trên con đường ấy, luồng gió thoảng thổi bay những cánh hoa và hương thơm nhè nhẹ.

" Kim Ngưu..." Giọng nói vang lên,cô gái với mái tím tóc tím nhạt, cầm trên tay cây trượng với quả cầu tiên tri đó là Cự Giải - Nữ thần canh giữnhà thờ chúa linh thiêng.

" Cô đã thấy gì rồi?" Mái tóc nâu khẽ bay, giọng nói dịu dàng tựa như làn gió nhẹ thổi đó là Kim Ngưu.

Cự Giải im lặng hồi lâu nhìn về phía bức tượng vị chúa tối cao ánh mắt toát lên về buồn rầu lo lắng.

" Không lâu nữa, hắn tỉnh lại và..."

Chỉ lặng nghe những điều Cự Giải nói, Kim Ngưu có thể đoán được phần nào, cô vuốt ve con sói bạc của mình, và bước đi về phía xa, nơi cánh rừng xanh bất tận, chỉ cóhoa với cỏ và làn gió lay động, những con vật sống hòa thuận với nhau.

*****

Một đỉnh đồi của thiên đường, nơi có thể nhìn thấy mọi quang cảnh, có một vị thần đang nằm ườn thoải mái. Mái tóc của cônhư một ngọn lửa đỏ rực tỏa ánh hào quang khiến bao kẻ khiếp sợ. Nhưng nỗi khiếp sợ ấy lại đang lười biếng nằm ườn trên mặt cỏ, hai đôi chân vắt chéo chữ ngũ, mắt nhìn thẳng về phía bầu trời toả nắng với những đôi cánh Thiên Thần bay từ đằng xa. Nàng khẽ mở mắt lại nhắm trong yên bình, muốn ngủ lại không thể ngủ được, đầu óc nàng mơ màng những suy nghĩ mông lung.

" Chị Sư......." Một vị thần bé nhỏ xinh xắn mãi tóc xõa tung bay đến và đạp luôn xuống người cô.

" Tiểu Mã em làm cái gì vậy?" Cô bật dậy và hét toáng lên.

Nhìn gương mặt tươi cười của Nhân Mã khiến cô không thể tức giận được nữa.

" Xí, em tìm ta có việc gì?" Cô nhăn mặt hỏi.

Nhân Mã gãi gãi đầu, lại cười toe toét: " Em quên rồi!"

" Bụp!!!" Sư Tử cốc vào đầu Tiểu Mã một cái, cô thét lên " Á!"

" Thật không trông chờ gì được ở em!" Sư Tử chỉ ngón tay lên trán Nhân Mã và nhẩm đọc gì đấy.

" Đi thôi" Sư tử đứng dậy, phủi lại bộ giáp vàng của mình và kéo tay tiểu Mã đi.

Tất cả cư dân của Thánh Địa vẫn sống trong yên bình mà hoàn toàn không biết. Những bóng đêm của quá khứ đang kéo về. Thảmhọa của 1000 năm trước lại sắp tái diễn một lần nữa. Những ngọn lửa sẽ lại cháy rực ở một nơi đâu đó trên thế gian này, cái chết lại sắp tràn ngập, những cái chết rồi lại phải chìm trong quá khứ đau thương. Dường như quá khứ cứ đeo đuổi họ mãi, không thể dứt ra, cứ chìm dần, chìm trong chết lặng rồi tan biến trong hư vô của một thời bình yên và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com