12 Chom Sao Thich Thi Yeu Thoi
Thiên Bình trở về nhà sau tiệc chia tay. Bước một mình trên con đường lặng lẽ,nước mắt cô rơi từ bao giờ. Cố cắn chặt môi,tay nắm chặt lấy quai cặp để không bật ra tiếng khóc nhưng cô đã không thể,nước mắt chảy ra,Thiên Bình lúc này chỉ muốn khóc thật to,hét thật lớn lên cho thoả nỗi buồn và nỗi nhớ về sau.Thiên Bình cứ bước đi như cái xác không hồn đến nỗi mưa đổ lúc nào chẳng hay nhưng cô vẫn mặc kệ,cứ đi theo đôi chân bước cho tới khi cô nhận ra mưa không còn rơi xuống mình,cô quay lại là Kim Ngưu,anh đứng sau che dù cho cô.Thiên Bình ôm chặt lấy ngay Kim Ngưu,khóc không ra tiếng chỉ nấc nghẹn trong miệng.
-Ngoan nào,đừng khóc nữa-Kim Ngưu cười nhẹ,xoa xoa đầu cô yêu thươngKim Ngưu đưa Thiên Bình về nhà,sau khi cô tắm rửa thay đồ. Cả hai ngồi cạnh nhau,Kim Ngưu vừa lau tóc cho cô vừa hỏi chuyện
-Sao em lại dầm mưa?
-Em không mang theo dù với lại em muốn thử mưa có làm em bớt buồn không?-Thiên Bình nhìn xuống lòng bàn tay mìnhKim Ngưu dừng lau một chút rồi tiếp tục
-Em ngốc quá,không giảm buồn đâu chỉ thêm bệnh thôi-Kim Ngưu cười trừ
-Còn 3 ngày nữa,em muốn bệnh để anh chăm sóc lần cuối cho em,có lẽ là em quá trẻ con-Thiên Bình nhỏ giọng
-Anh không muốn khi lên máy bay phải lo lắng cho em đến phát điên đâu,còn 3 ngày thì anh và em phải bên nhau một cách vui vẻ-Kim NgưuThiên Bình thấy tim mình thắt lại,cô đưa tay lên ngực,lòng quặng đau. 3 ngày nghe sao buồn quá,72 tiếng ngắn ngủi bên anh sao? "Anh và em không nói rằng sao này sẽ bên nhau hay cùng nhau làm gì cả nhưng sao em vẫn tin rằng giữa em và anh còn có hy vọng. Hay do em trấn an bản thân trẻ con của mình?"Thiên Bình cứ suy nghĩ còn Kim Ngưu cũng không nói gì thêm vì anh không muốn nỗi buồn càng lớn anh chỉ muốn im lặng tận hưởng những giây phút cạnh cô. Được ôm cô,hôn cô,chải mái tóc mềm mại này và nhìn thấy nụ cười của cô dù chỉ là gượng gạo."Anh có cảm giác giữa chúng ta chưa dừng lại ở đây. Anh tin là sau này chúng ta sẽ tái hợp,chúng ta sẽ lại yêu nhau. Nhưng anh không biết rằng cảm giác anh có đúng hay không. Hiện tại anh vẫn chỉ biết yêu em và bên em cho đến khi anh đi thôi"Trời mưa khiến họ thêm buồn. Mưa như đang khóc cùng họ. Tạm biệt không hẹn gặp chỉ có niềm tin.
-Ngoan nào,đừng khóc nữa-Kim Ngưu cười nhẹ,xoa xoa đầu cô yêu thươngKim Ngưu đưa Thiên Bình về nhà,sau khi cô tắm rửa thay đồ. Cả hai ngồi cạnh nhau,Kim Ngưu vừa lau tóc cho cô vừa hỏi chuyện
-Sao em lại dầm mưa?
-Em không mang theo dù với lại em muốn thử mưa có làm em bớt buồn không?-Thiên Bình nhìn xuống lòng bàn tay mìnhKim Ngưu dừng lau một chút rồi tiếp tục
-Em ngốc quá,không giảm buồn đâu chỉ thêm bệnh thôi-Kim Ngưu cười trừ
-Còn 3 ngày nữa,em muốn bệnh để anh chăm sóc lần cuối cho em,có lẽ là em quá trẻ con-Thiên Bình nhỏ giọng
-Anh không muốn khi lên máy bay phải lo lắng cho em đến phát điên đâu,còn 3 ngày thì anh và em phải bên nhau một cách vui vẻ-Kim NgưuThiên Bình thấy tim mình thắt lại,cô đưa tay lên ngực,lòng quặng đau. 3 ngày nghe sao buồn quá,72 tiếng ngắn ngủi bên anh sao? "Anh và em không nói rằng sao này sẽ bên nhau hay cùng nhau làm gì cả nhưng sao em vẫn tin rằng giữa em và anh còn có hy vọng. Hay do em trấn an bản thân trẻ con của mình?"Thiên Bình cứ suy nghĩ còn Kim Ngưu cũng không nói gì thêm vì anh không muốn nỗi buồn càng lớn anh chỉ muốn im lặng tận hưởng những giây phút cạnh cô. Được ôm cô,hôn cô,chải mái tóc mềm mại này và nhìn thấy nụ cười của cô dù chỉ là gượng gạo."Anh có cảm giác giữa chúng ta chưa dừng lại ở đây. Anh tin là sau này chúng ta sẽ tái hợp,chúng ta sẽ lại yêu nhau. Nhưng anh không biết rằng cảm giác anh có đúng hay không. Hiện tại anh vẫn chỉ biết yêu em và bên em cho đến khi anh đi thôi"Trời mưa khiến họ thêm buồn. Mưa như đang khóc cùng họ. Tạm biệt không hẹn gặp chỉ có niềm tin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com