TruyenHHH.com

12 Chom Sao Thanh Xuan

Ánh mắt anh tối dần đi khi nhìn thấy hình ảnh đó, " cô ấy đang làm gì vậy?" Trong đầu anh mọi thứ đều rối tung chẳng thể nào suy nghĩ được gì, trong lòng chỉ muốn tiến tới nhưng đôi chân lại cứ lặng im ở đó; thế là anh đã ở đó, nhìn cô ấy, nhìn nụ cười của cô ấy. "Chúng ta không phải vừa cãi nhau sao? Sao em lại cười?" Tức giận, buồn thương, mọi thứ chẳng thể nào rõ ràng, muốn với lấy, muốn buông xuôi, mọi thứ đều rối loạn. Vậy là anh quay lưng đi, bỏ lại nỗi buồn ở phía sau, chỉ vỏn vẹn sự tức giận trong lòng.
-Nhìn em đi!!- Cô tức giận, khóe mặt đỏ hoe trực trào nước.
Anh lặng im, đôi mắt chỉ cắm xuống đất, vô hồn đến lạ kì. Đứng giữa họ là một cô gái thân thể trần truồng, chỉ vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi trên tay cố gắng che đi cơ thể mình hiện tại. Không thể kìm chế mình, tiếng "chát" vang lên một cách cay đắng; khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia in hằn sự căm ghét của cô, cô gái kia ngoài nét bàng hoàng thì không còn gì khác. Tiếng tát đó như có lực kéo anh về hiện tại, anh nhìn cô, chán nản?ghét bỏ? Anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình, chỉ nhìn dáng người đang run lên vì giận của cô, có chút tổn thương, nhưng cũng có chút giận dữ dâng trong lòng anh.
- Là cô đã quyến rũ anh ấy phải không? Cô đã khiến anh ấy làm gì cô rồi hả?!!!
Cô nắm vào hai bả vai người con gái kia, lắc mạnh cố tìm ra câu chả lời. Nhưng đáp lại cô chỉ là bản hợp đồng tình một đêm của những cô gái quầy rượu, trên đó còn có chữ kí của anh, không lệch lạc, run rẩy như bị bắt ép hay có men say, chữ kí ấy như khẳng định rằng lúc đấy anh tỉnh, anh thực sự muốn làm ra chuyện này. Cô gái kia bỏ đi để lại sự bàng hoàng trong mắt cô, anh chỉ nở nụ cười nhạt nhìn cô rồi buông lơi hai từ "chia tay" trong không khí khiến người con gái kia đau lòng đến không thể cất lời, chỉ biết lẳng lặng xoay người bỏ đi.
"Ngày hôm ấy bầu trời vẫn đẹp, nhưng trong lòng em thực sự cả thế giới đã vỡ tan."
Đã hai tháng trôi qua, cả hai người họ chẳng gặp nhau sau ngày hôm đấy nữa.
Trong căn phòng tối chẳng còn sự nguyên vẹn của bất kì đồ vật gì và ngay cả con người đó cũng thế- thân thể như bị phá hủy hoàn toàn, có vệt máu khô, mùi của máu in khá rõ. Tiếng tin nhắn vang lên rạch ngang sự yên tĩnh đến thảm hại, màn hình điện thoại bật sáng, là từ cô: "Em đang ở sân bay, chuyến bay lúc 4h chiều, em rất mong anh sẽ đến. Nhưng cũng không sao nếu anh không muốn gặp em. Hãy sống thật hạnh phúc nhé."
Thân ảnh gầy gò ngã xuống giường, đôi mắt sâu như muốn nhìn xuyên qua trần nhà kia.
"Sao anh lại không muốn gặp em được. Nhưng lấy tư cách gì mà đứng trước mặt nhau đây?"
Vào lúc 4h chiều, chiếc máy bay đã cất cánh, mang theo tất cả những nỗi sầu muộn đi cùng, giá như có thể buông thõng đôi tay, thả mọi nỗi buồn bay vào cõi hư vô này thì tốt biết bao nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com