12 Chom Sao Mua Hoa Nam Ay Full
Ma Kết ngồi say sưa bên bàn làm việc, đôi mắt không rời màn hình điện thoại, thi thoảng nheo lại lấp lánh, khẽ lướt qua đâu đây dáng vẻ gì hạnh phúc lắm. Mặc kệ cho đống hồ sơ trên bàn, anh đẩy hết sự vụ cho thư kí Hà, làm cho cô ấy từ sáng đến giờ khóc không ra nước mắt.- Sếp, sếp phải thương em một tí chứ. Sếp mấy hôm nay ngồi không rồi, em tăng ca đến mười giờ còn chưa được về nữa.- Khỏi nài nỉ, tháng này tăng lương cho cô gấp ba.- Ai yo! Sếp, có chuyện gì cứ giao hết cho em, em cân tất. Xin phép sếp em đi làm việc ngay đây!Thư kí Hà phóng vút ra khỏi phòng, Ma Kết chỉ khẽ lắc đầu cười một cái. Con người mà, chỉ cần có tiền là giải quyết được hết, mà thứ đó thì anh không thiếu.Lại cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, hình ảnh của cô gái tươi tắn với đôi mắt biết cười lại hiện lên, soi chiếu vào những góc khuất tăm tối trong tim anh thật nhiều nắng ấm.Cô đi rồi, rời khỏi đây sau ba tháng thực tập. Ngày nào anh cũng cho người đem một bó hoa tới tặng, kèm theo những lời chúc tốt đẹp, không biết là cô có vui không? Xa anh rồi, chắc là đang nhớ anh lắm nhỉ?Nghĩ tới đây, Ma Kết lại không nhịn được mà cười thầm một cái. Thằng nhóc Tiểu Minh hôm nào cũng hỏi mãi anh về Nhân Mã, nếu không cho nó call video mỗi tối thì nó nhất định không chịu đi ngủ. Xem ra, hai người tình cảm đang dần tốt lên, anh có nguy cơ bị đẩy cho ra rìa rồi.Đang mông lung suy nghĩ, tiếng gõ cửa của ai đó bất thần truyền tới cắt ngang nội tâm đang mộng tưởng của Ma Kết.Người phụ nữ lộng lẫy xuất hiện, với trang phục đỏ thắm rực rỡ, đôi môi căng mọng và mái tóc xoăn lượn sóng màu hạt dẻ xõa qua vai, làm tôn lên gương mặt sắc sảo đầy mĩ miều.Cô nhoẻn cười đầy thân thiện:- Đã lâu không gặp.Như có luồng điện phóng qua thân thể, anh đứng bật dậy, nghiêm giọng đầy chán ghét:- Vương Tử, cô về đây làm gì? Ai cho phép cô bước chân vào công ty của tôi?Người phụ nữ tên Vương Tử thần sắc không được tốt lắm, tông giọng hạ thấp xuống:- Anh, anh đừng giận dữ như vậy. Em về đây, không hề có mục đích nào. Em nhớ con, muốn được gặp con, em...Ma Kết trừng mắt, đập bàn một cái thật mạnh làm Vương Tử giật mình sợ hãi, tròng mắt cô đã sớm không kìm được mà hoe hoe đỏ. Trở về, đối mặt, cô đã sớm biết trước mọi chuyện sẽ như thế này. Chỉ là, thật có chút không cam lòng.Ma Kết đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ mà anh từng xem là cả thế giới, người phụ nữ đầu gối tay ấp đã trao đi biết bao nhiêu lời yêu thương thề non hẹn biển, chỉ là lúc này đây, anh đối với cô ta ngoài ngọn lửa tức giận vùn vụt thì đã chẳng còn đọng lại một chút gì lưu luyến.- Cô biến khỏi đây.- Anh, em biết sai rồi. Em biết sai rồi. Xin anh, anh đừng tàn nhẫn như vậy. Anh cho em gặp Tiểu Minh...Vương Tử bắt đầu khóc lóc nức nở, vẫn không thể làm Ma Kết lay động. Ngược lại, anh càng gay gắt chỉ thẳng tay về phía cửa:- Chuyện tôi với cô là vợ chồng đã là quá khứ xưa như Trái Đất rồi. Bây giờ nghĩ lại chỉ càng làm tôi kinh tởm. Tiểu Minh, cô không có tư cách nhận nó, càng không có tư cách nói tôi tàn nhẫn. Năm đó rõ ràng tôi đã níu kéo cô, tôi còn rất yêu cô, nhưng cô mặc kệ hai cha con tôi, bội bạc dứt áo ra đi. Cô làm con tôi suýt bị trầm cảm, loại người như cô không xứng đáng làm mẹ nó. Bây giờ thì, CÚT!Vương Tử hai mắt đã sớm nhòa lệ, quay lưng gạt nước mắt, thất thểu rời đi. Cái giả phải trả cho sự phản bội, quả báo. Người đàn ông yêu cô, cô không cần, người đàn ông cô chạy theo, hóa ra cũng chỉ là một tên trăng hoa ong bướm. Rốt cuộc, chẳng ai yêu cô nữa, âu cũng là quả báo....Ma Kết ngồi phịch xuống, vuốt trán, người anh nóng bừng bừng, bàn tay nắm lại ném vỡ cả cốc trà tung tóe trên mặt đất, thư kí Hà thấy rõ sự tình, cũng không dám hỏi han, chỉ lặng lẽ dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ.Ma Kết lại vớ lấy chiếc điện thoại, bấm nút gọi. Người đầu dây bên kia nhấc máy, anh đã vội vã cướp lời:- Bây giờ em có bận không?- Không, tôi vừa tan học. Có chuyện gì sao?- Tôi muốn gặp em.....Nhân Mã khoác cặp trên vai, vội vàng lao tới chỗ hẹn. Mặc dù Ma Kết đã không còn là sếp chấm điểm của cô nữa, nhưng không hiểu sao cô lại có chút sợ anh.Bên cầu gió lộng, sóng sông phía trước tung bọt trắng xóa, dòng chảy dữ dằn hơn ngày thường, như thể muốn cuốn phăng tất cả. Ma Kết đứng bám vào thành cầu, đôi mắt phóng ra khoảng không rộng lớn, mái tóc tung bay, quần áo cũng bị gió vần vũ.Vừa trông thấy anh, cô nàng Nhân Mã đã phóng vọt tới, thở hổn hển, ra chiều trách móc:- Anh bị làm sao vậy? Tháng ba ra cầu đứng không biết rét à?Ma Kết nhìn cô, im lặng.- Còn nữa nha, ngày nào cũng tặng hoa thược dược cho tôi. Tặng hoa thì thôi đi, đằng này còn viết thiệp với lời lẽ...chậc, không ra làm sao cả! Tôi đâu phải là bạn gái của anh chứ!- Nhân Mã chống tay hai sườn, lắc lắc đầu, hít một hơi rồi nói liên tục. Trong mắt của Ma Kết, thấy cô như vậy lại chợt cảm thấy có chút đáng yêu.- Hoa đúng là tôi tặng, nhưng thiệp là thư kí Hà thay tôi viết. Tôi không có giỏi nói lời yêu thương ai đó đến vậy.Nghe Ma Kết nói, Nhân Mã lại hơi ngây ra, cuối cùng lại hỏi:- Nhưng vì sao lại là hoa thược dược? Tôi thích hoa dã quỳ cơ.Ma Kết nghiêng đầu, xoay người đối diện với Nhân Mã, ánh nhìn xoáy sâu thẳng vào đôi mắt cô:- Vì hoa thược dược là vua của các loài hoa, đại diện cho sự tốt lành.Ngừng một chút, anh tiếp:- Vì tôi yêu em, nên tôi mong muốn sẽ có thật nhiều tốt lành đến với em.Nhân Mã như hóa đá, hai mắt mở to thoáng qua sự kinh ngạc đến tột độ, đôi môi mấp máy tìm kiếm từ ngữ, mái tóc bị gió không ngừng thổi tung lên.Mãi tới một lát sau, cô mới hơi run run đưa ngón tay trỏ chỉ vào anh, khẽ nói:- Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu. Anh...đừng có đùa.- Nhìn tôi có giống đang đùa với em không? - Ma Kết nghiêm nghị.- Nhưng mà...tôi... Xin lỗi, mọi chuyện bất ngờ quá, vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi. Tôi...tôi không biết nữa... Nhân Mã đưa tay vỗ trán, vẻ mặt lúng túng bối rối hiện ra một cách rất rõ ràng. Bây giờ lòng cô đang rất loạn, nếu có cái hố, chắc chắn cô sẽ nhảy xuống trốn đi. Người đàn ông đứng trước mặt thực sự quá yêu quái rồi, có thể tỏ tình con người ta mà mặt mày không đổi sắc sao? Hơn nữa, khung cảnh này chẳng lãng mạn chút nào, khác xa hoàn toàn so với những gì cô đã mường tượng.Không đúng, ngày xưa anh Sư Tử không có tỏ tình với chị Song Ngư kiểu này.Nhân Mã vừa ngẩng mặt lên, như bị ai kéo dây, Ma Kết đã bất thần tiến tới, đặt lên môi cô một nụ hôn. Bàn tay luồn sau gáy cô, một cánh tay còn lại kéo sát thân thể nhỏ bé của cô ôm ấp trong lồng ngực mình.Tiếng trái tim đập loạn xạ hòa quyện vào nhau, Nhân Mã bị làm cho đứng hình, nhưng cô lại không có ý muốn ngăn cản anh. Nụ hôn của anh đi từ môi lên sống mũi, lên trán, rồi lại trượt xuống trở về cánh môi mỏng quyến rũ của Nhân Mã.Mặc dù rất mãnh liệt, nhưng Ma Kết cũng rất dịu dàng. Nhân Mã có thể cảm nhận được như vậy.Hóa ra, bấy lâu nay, là cô đã đến muộn, đã xuất hiện quá lâu trong cuộc đời anh. Muộn nhưng vẫn kịp, chỉ cần như vậy là đủ rồi.....Vài ngày sau, Vương Tử cố tình đi tới trường mẫu giáo mong được gặp con trai, lại bất ngờ cùng sửng sốt khi thấy một người phụ nữ lạ mặt cùng với Ma Kết đang đón Tiểu Minh, còn có một cặp vợ chồng và một bé gái khác nữa đi cùng, cười cười nói nói, hình như là chỗ quen biết thân thiết.Những người đó, Vương Tử chưa bao giờ gặp.Nhìn Tiểu Minh hớn hở bên cạnh cô gái trông còn rất trẻ chưa trải sự đời kia, không lẽ là mẹ kế của Tiểu Minh? Vương Tử lúc này lòng đau như cắt, chỉ hận không thể lao vào giành giật lại con trai mình, giành giật lại người đàn ông đã từng là chồng mình.Gia đình hạnh phúc của cô, từ lúc nào lại có một kẻ khác máu tanh lòng kia thế chỗ? Không, cô không cam tâm.Nhân lúc gia đình ba người kia rời đi, chỉ còn Ma Kết, Tiểu Minh và người phụ nữ kia, Vương Tử mới lặng lẽ bám theo sau, đi theo họ tới một nhà hàng đồ ăn nhẹ."Thật là nực cười, CEO mà lại tới cái chỗ rẻ tiền này ư? Chắc chắn là do cô ả kia ảnh hưởng. Con trai mình không thể bị nhiễm những thói quen không cao quý như thế".Vương Tử thầm nghĩ, ruột gan tím lại. Cuối cùng, sau khi đã quan sát đủ, thấy họ cả ba người vui vui vẻ vẻ, cô không thể chịu được nữa, bèn hùng hổ tiến tới.- Ôi, vô tình gặp được người quen đây. Tôi có thể ngồi chung được không?Ma Kết lập tức tối sầm mặt lại, bế Tiểu Minh đang ngơ ngác đứng dậy, nói:- Chúng ta đi chỗ khác, anh không muốn ăn nữa.- Ba, con chưa ăn xong mà. - Tiểu Minh có vẻ nài nỉ. Nó quay sang phía Vương Tử, làm nũng - Mẹ ơi, mẹ bảo ba đi.Vương Tử thật tâm cảm động đến rơi nước mắt, thằng bé vậy mà còn nhớ tới ngườ mẹ này sao? Chưa kịp đáp lại, Nhân Mã đã đáp lời:- Con ngoan, con với ba ra ngoài đi, chúng ta sẽ ăn gà ở chỗ khác ngon hơn nhé. Mẹ sẽ mua thêm khoai chiên cho con.- Hoan hô, con yêu mẹ - Tiểu Minh vỗ vỗ tay.Ma Kết ôm con lướt qua Vương Tử như người vô hình, cố ý nắm lấy tay Nhân Mã, nhưng cô mỉm cười cản lại:- Anh cứ ra xe trước đi. Em sẽ thay anh dứt khoát chuyện này.Ma Kết nghe thế, có hơi kinh ngạc, cuối cùng gật nhẹ đầu một cái, mỉm cười:- Anh tin em.Trong giây phút ấy, tâm hồn Vương Tử chợt trở nên lạc lõng và tuyệt vọng một cách kì lạ. Tiểu Minh vẫn gọi mẹ, nhưng không còn là gọi cô, thằng bé có lẽ đã đem bóng hình của cô đánh rơi vào quên lãng mất rồi. Những cử chỉ, lời nói và nụ cười của Ma Kết, bây giờ đã dành cho một người khác không phải là cô.Tất cả mọi thứ...đã phai nhòa và đổi thay.Cái giá của sự phản bội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com