TruyenHHH.com

12 Chom Sao Luc Sac Thien Ho Truyen

  Chim mỏi về rừng, mây trời trôi nhẹ, ánh chiều tà dần buông trên mái ngói đỏ tươi của phủ Tướng quân. Lâm Kim Ngưu đang ngồi trong phòng, hướng mắt nhìn vạt nắng rơi trên cây mộc lan trước sân, thẫn thờ một hồi. Nàng vừa nuốt xuống miếng bánh quế hoa thứ năm trong ngày, vừa thở dài một hơi, khiến Hồng Hồng đứng hầu hạ bên cạnh không khỏi hiếu kì, cúi người khẽ hỏi:

"Tiểu thư sao vậy, điểm tâm hôm nay không ngon sao?"

  Từ hồi đi theo tiểu thư đến giờ, Hồng Hồng chưa bao giờ thấy nàng thở dài khi đang ăn điểm tâm cả, lần này nhất định là chuyện lớn rồi!

Kim Ngưu nhìn sang phía tì nữ nhà mình, nghiêm túc hỏi:

"Hồng Hồng, có phải ta béo lên rồi không?"

  Từ lúc mang danh nghĩa "tướng quân phu nhân" này, Kim Ngưu đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ lẽo đẽo theo sau, chẳng cho nàng động vào việc gì, hễ chút lại lấy việc Ma Kết trách phạt ra hù doạ nàng. Những lúc như vậy, nàng chỉ có thể thở dài sườn sượt, không thể hình dung trong mắt bọn họ Ma Kết đáng sợ như thế nào. Mỗi ngày của nàng đều hết ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng đến Phong Nguyệt cung trò chuyện với Cự Giải một lúc, so với một kẻ vô công rồi nghề chẳng khác nhau bao nhiêu, hoạ may nàng là một kẻ "vô công rồi nghề" có nhiều tiền mà thôi. Cứ lập đi lập lại như thế này, nàng sắp chán chết rồi!

  ... Không những chán chết, mà còn mập chết nữa.

  Hồng Hồng nghiêng đầu nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại đánh giá từ dưới lên trên, cuối cùng gật gù đáp lại:

"Quả thật so với lúc ở Lâm phủ, tiểu thư có da có thịt hơn rồi!"

  Vị tiểu thư nào đó vừa nghe thấy lời này liền sa sầm mặt mũi, lập tức đặt miếng bánh quế hoa vẫn còn phân nửa lên dĩa, tức giận đập bàn đứng dậy:

"Không được, Hồng Hồng, em mau giúp ta thay y phục, ta phải luyện thương." Nàng không thể làm mất mặt Thiên hồ tộc, biến bản thân thành một con hồ ly béo ú được!

  Tiểu tì nữ ngẩn người ra một lúc, đến khi nhớ đến cây trường thương đặt ở giữa phòng, mới vội vàng xua tay nói:

"Không được đâu tiểu thư, thứ đó vừa nặng vừa sắc bén, lỡ như bị thương thì phải làm sao!"

  Lâm Kim Ngưu lại chẳng để tâm đến, mỉm cười nói:

"Trường thương đó từ nhỏ đã ở bên cạnh ta rồi, sao có thể bị thương được chứ! Tiểu thư nhà em sẽ tự có chừng mực, đừng lo." Người xưa nói rất hay, ngọc không giũa không sáng, kiếm không mài không sắc, chọn ngày khác không bằng chọn hôm nay, nàng nhất định phải luyện lại một lượt thương pháp của Hoàng Viên thương.

  Hồng Hồng mím môi do dự rất lâu, đến khi Kim Ngưu dùng ánh mắt đáng tin cậy ra sức trấn an nàng, Hồng Hồng mới miễn cưỡng giúp tiểu thư nhà mình thay một bộ y phục thoải mái, dễ dàng vận động.

  Kim Ngưu chỉnh lại tay áo của y phục, sau đó vừa duỗi thẳng cánh tay, vừa căn dặn Hồng Hồng chuẩn bị một ấm trà mới, nửa canh giờ sau hẳn quay về; những tì nữ, thị vệ bên ngoài cũng bị nàng đuổi khéo đi mất. Đợi đến khi cửa viện đóng kín, không còn nghe thấy tiếng bước chân nào nữa, nàng mới phất tay tạo một lớp kết giới, lấy ra Hoàng Viên thương thật sự từ trong túi càn khôn, đi ra phía ngoài hoa viên. Thần khí thượng cổ nằm trên tay nàng lại nhẹ tựa lông hồng, dễ dàng bị Kim Ngưu điều khiển. Nàng vụt tay một cái, Hoàng Viên thương lập tức trở về hình dạng oai phong vốn có của nó, trên thân ẩn hiện hoa văn hình rồng, khắp cây thương được bao bọc bởi thần khí màu nâu pha lẫn sắc vàng.

  Nàng khẽ chau đôi mày liễu, ánh mắt dừng trên mũi thương phía trước. Đôi môi đỏ mọng khép hờ, dần dần điều chỉnh hô hấp. Kim Ngưu bắt đầu vung thương, cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển như múa, nhưng mỗi đường thương đánh xuống lại có uy lực kinh hồn. Bước chân nàng linh hoạt như sóc, hết xoay trái lại rẽ phải, vừa công vừa thủ, tựa như trước mặt đang có một đối thủ đáng gờm.

  Lâm tiểu thư hăng say luyện tập đến nỗi, cửa viện kêu lên một tiếng kẽo kẹt, sau đó chậm chạp mở ra, nàng cũng chẳng hề hay biết. Kim Ngưu xoay người, trường thương vung thẳng về phía trước, đột nhiên cảm thấy một luồng linh lực va chạm với thần khí của nàng, một giây sau đó, Hoàng Viên thương trở lại như cũ, thần lực của nàng cũng biến mất không chút dấu vết. Mộ Dung Ma Kết bị ép lùi xuống một bước, nhưng bàn tay đã bắt được đầu thương, tư thế vững vàng như núi.

  Lâm Kim Ngưu ngẩn người nhìn vị phu quân cao hơn mình một cái đầu, trong mắt hai người đều là hình bóng của đối phương, xung quanh khung cảnh hữu tình, gió thổi lá rơi, đẹp không tả xiết. Nhưng nhìn đến cây trường thương trên tay "nữ tử chân yếu tay mềm" nọ, khung cảnh lập tức trở nên vô cùng quái dị.

  Mộ Dung Ma Kết đẩy mũi thương sang một bên, bật cười khe khẽ:

"Thân thủ của phu nhân tốt thật đấy!" Nói đoạn, bàn tay còn lại phủi đi chiếc lá mộc lan vướng trên đầu nàng, đôi mắt tràn ngập ý cười "Không ngờ phu nhân lại dùng binh khí tốt như vậy, xem ra sau này phải nhờ phu nhân bảo vệ rồi."

  Kim Ngưu không đáp lại y mà vội vàng cầm lấy bàn tay vừa đỡ đầu thương, lật tới lật lui, xem xét khắp nơi, gấp gáp hỏi:

"Tay của ngươi không sao chứ?" Sau khi quan sát một lượt, ngoại trừ vết đỏ ửng trong lòng bàn tay thì không có gì nghiêm trọng, nàng mới có thể thở phào một hơi. Trực tiếp hứng trọn một đòn của Hoàng Viên thương, nếu là người bình thường, không chỉ tay bị thương, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Không thể không cảm thán, Hắc tinh ngọc bội quả nhiên là khắc tinh của tất cả thần khí, cho dù thần lực mạnh thế nào cũng lập tức bị vô hiệu. Nàng lại chậc lưỡi một cái, nếu như Ma Kết đối đầu với Thiên giới, với năng lực của y, nhất định sẽ khiến cho Ngọc Hoàng lão gia gia khốn đốn không thôi.

  Ý cười trong mắt của vị tướng quân nào đó càng ngày càng đậm, y vừa mân mê ngón tay thon dài trắng trẻo kia, vừa dịu dàng đáp "Được phu nhân quan tâm, bị thương cũng không hề gì", sau đó mới tiếc nuối buông tay nàng ra.

  Kim Ngưu cười gượng một tiếng, đem trường thương giấu ra sau lưng, đưa tay lau mồ hôi lên trên thái dương, hỏi:

"Sao ngươi lại đến đây?" Chẳng phải lúc này vị đại tướng quân kia nên ở thư phòng phê duyệt tấu chương, bàn bạc việc quân hay sao?

"Nghe Hồng Hồng nói phu nhân có chuyện phiền muộn, không nhịn được, nên đến thăm phu nhân."

  Lâm nhị tiểu thư khẽ mím môi, thở dài một hơi, Hồng Hồng quả thật chẳng đáng tin chút nào!

  Trong lúc nàng còn không biết nói gì, y đã nói tiếp:

"Nếu phu nhân cảm thấy buồn chán, có muốn cùng vi phu ra ngoài một chuyến không?"

  Kim Ngưu vừa nghe thấy lời này liền lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to tròn từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ, giống như phát ra ánh sáng, lấp lánh tựa sao trời. Ma Kết ngây người nhìn nàng, đột nhiên chợt nghĩ, nếu như phu nhân có chiếc đuôi nhỏ sau lưng, nó nhất định đang vẫy tới vẫy lui cho mà xem.

  Ma Kết cảm thấy cổ họng khô khốc, y âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt lập tức di chuyển sang nơi khác, đưa tay lên miệng hắng giọng mấy cái, cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn đem nàng giấu vào trong phòng.

  Nàng nghiêng đầu khó hiểu, chỉ nghe y đáp lại một câu "Đến lúc đó sẽ nói cho nàng nghe", sau đó sẵn giọng gọi Lý hộ vệ đang ở bên ngoài vào, lại cho người gọi Hồng Hồng đang ở trong phòng bếp, giúp nàng chuẩn bị. Ma Kết nói đến nơi này nên vận y phục đơn giản một chút, đừng phô trương thanh thế, cho nên nàng chỉ vấn lại suối tóc, cài một chiếc trâm đơn giản, sau đó đeo hồng bao lên thắt lưng, rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi.

  Kim Ngưu vừa bước ra khỏi phủ, đã thấy Mộ Dung Ma Kết đứng đợi từ lúc nào. Lúc này trên người y không còn là bộ quan phục nghiêm túc cứng nhắc, mà là một bộ thường phục màu xám tro, vạc áo được thêu hoạ tiết lá trúc vô cùng tinh tế. Y chấp hai tay ra sau lưng, mắt phượng nhìn xa xăm, điệu bộ ung dung thư thái. Dung mạo tuấn tú cương nghị này dưới nắng chiều chẳng khác gì "dệt hoa trên gấm", vừa chính chắn lại dịu dàng khó tả, khiến cho vị tiểu thư nào đó mãi nhìn đến quên cả thở, trái tim trong lòng ngực cứ đập mạnh liên hồi.

"... Phu nhân, nếu như nàng còn tiếp tục nhìn như vậy nữa, trái tim của ta sẽ không chịu nổi mất."

"Hả?"

  Chỉ nghe thấy tiếng cười trầm ấm khẽ vang lên:

"Từ khi gặp phu nhân đến nay, ta chưa hề tự nhận bản thân là người có định lực tốt."

  Khuôn mặt của Lâm Kim Ngưu phút chốc đỏ ửng như ráng chiều, nàng ho khan mấy tiếng liên tiếp, chỉ có thể ai oán trừng mắt nhìn vị "phu quân" vừa bày ra vẻ mặt quân tử, vừa nói lời lưu manh này, không biết nên đáp lại thế nào. Nàng quay sang Hồng Hồng, cố gắng tỏ vẻ bình thản dặn dò mấy câu, mới khẽ mím môi đi một mạch đến xe ngựa, nhanh chóng đi vào bên trong.

  Mộ Dung tướng quân cũng đi theo vào, y đưa mắt quan sát người đối diện đang vén rèm nhìn ra ngoài, ánh mắt lại dời đến đôi tai ửng hồng của nàng, khoé miệng không nhịn được nhếch lên. Y nói vọng ra với Lý hộ vệ, xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh, rời khỏi hoàng cung. Trời bên ngoài đã tối hẳn, hàng quán đều đã đóng, nhà nhà thắp đèn trước cửa, trên con đường thênh thang vắng lặng, một chiếc xe ngựa với màn che bằng gấm chầm chậm đi qua, tiếng bánh xe bằng gỗ lộp cộp nghiến trên mặt đường lót đá xanh, kèm theo tiếng vó ngựa của hai con tuấn mã vang lên lộc cộc giữa không gian im lặng như tờ. Xe ngựa đi qua cổng thành, tiến dần về phía Nam, nhà cửa hai bên dần thay bằng rừng cây xanh rì rậm rạp, con đường mòn đầy sỏi đá khiến xe không ngừng xóc nảy.

  Rèm che thỉnh thoảng bị gió thổi phất lên, Lâm Kim Ngưu vừa liếc nhìn khung cảnh tối om bên ngoài, vừa chỉnh lại tay áo, sau đó lại chớp chớp đôi mắt to tròn, khẽ hỏi người trước mặt:

"Ma Kết, chúng ta đi đâu đấy?" Sao nàng lại có cảm giác như đang đi làm chuyện mờ ám vậy?

  Người trước mặt vẫn giữ nguyên dáng lưng thẳng tắp như tùng, dịu giọng đáp:

"Nói sớm sẽ không thú vị nữa rồi!" Đoạn, y lấy từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ bằng gỗ bách, đưa cho nàng "Nơi đó nhiều người phức tạp, phu nhân nên đeo mặt nạ vào, tránh để lộ thân phận."

  Nàng khẽ đáp một tiếng, đưa tay cầm lấy mặt nạ. Trong lúc Kim Ngưu nhìn trái nhìn phải xem xét, Ma Kết đã đeo xong từ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú lập tức bị che đi, chỉ còn lại đôi mắt phượng sáng ngời và mày kiếm nghiêm nghị. Lâm Kim Ngưu lại bị đôi mắt của y hút hồn, vừa ngẩn người một lúc, đại tướng quân đã nhanh tay cầm lấy mặt nạ gỗ bách, giúp nàng đeo lên. Nàng lập tức lọt thỏm vào trong vòng tay của y, bàn tay thon dài vòng qua người nàng, mang theo mùi hương thoang thoảng của đàn hương trên y phục, khiến trái tim đang đập mạnh liên hồi của Lâm Kim Ngưu như ngưng lại. Một mảng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng vó ngựa vang lên từng hồi.

  Mộ Dung Ma Kết thành thạo thắt nút sợi dây màu đỏ, trong lúc thu tay về còn cố ý chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của nàng, thầm nghĩ, thỉnh thoảng trêu chọc phu nhân cũng không phải không tốt.

... Xe ngựa từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, bên ngoài lại vang lên tiếng gọi của Lý hộ vệ:

"Công tử, đến nơi rồi."

  Y khẽ đáp một tiếng, sau đó quay sang phía nàng, cẩn thận dặn dò:

"Bên trong nhiều người, đừng tự tiện đi lung tung, có được không?" Đợi được cái gật đầu chắc nịch của nàng, y mới nói tiếp "Còn nữa, đừng gọi ta là tướng quân nhé, hãy gọi là Ma Kết, nếu có thể... thì gọi là phu quân cũng được."

  Lâm Kim Ngưu hơi mím môi, đảo mắt một vòng, cuối cùng mỉm cười đáp:

"Được, Ma Kết."

  Sau đó liền nhanh chóng nhấc rèm xe đi ra ngoài. Lâm nhị tiểu thư lập tức bị cảnh tưởng trước mặt làm cho trợn tròn hai mắt. Cả một con phố xuất hiện giữa đồng không mông quạnh, đèn lồng đỏ rực sáng bừng một góc trời, khung cảnh náo nhiệt nô nức chẳng khác gì lễ hội, chỉ có điều những thứ được bày bán không phải là vật bình thường, mà đều là trân châu dị bảo, đồ cổ thư hoạ, hơn chút nữa còn có cả vũ khí của nhiều vương triều bị thất lạc.

  Khung cảnh tuy lộng lẫy như thế, nhưng đồng thời cũng rất quỷ dị, đối với một tiểu thư khuê các như phu nhân mà nói, nơi này hẳn là có chút đáng sợ. Lý hộ vệ không hiểu tại sao tướng quân lại muốn đưa phu nhân đến nơi này thăm thú, vừa hiếu kì vừa lo lắng hỏi:

"Công tử, tuy phu nhân nói muốn đi thăm thú, nhưng nơi này cũng quá... rồi chứ?" Tuy đại tướng quân lần đầu lấy vợ, nhưng trên đời làm gì có ai đưa phu nhân của mình đi dạo chợ ma cơ chứ? Ngài không sợ phu nhân của ngài bị doạ chạy mất sao?

  Vị "công tử" nào đó ném cho y một ánh mắt xem thường, bày ra vẻ mặt "ngươi không hiểu", lại hất hàm về phía nữ tử bên cạnh, đôi mắt phượng bỗng chốc hoá dịu dàng:

"Nàng ấy chẳng phải là nữ tử yếu đuối bình thường đâu."

  Quả thật, đôi mắt của tướng quân phu nhân lúc này chẳng khác gì mặt trời lúc bình minh, ánh trăng của ngày rằm, phát sáng lấp lánh tựa như đang nhìn thấy khung cảnh đẹp nhất thế gian. Nàng chợt nhớ đến hành động kì lạ của Ma Kết, lại nhìn chiếc xe ngựa đơn giản hơn thường ngày, còn có tình cảnh này... lẽ nào đây là nơi nàng thường nhờ Niệm Chi đem bảo vật của Ngọc Hoàng lão gia gia đi bán, chợ ma hay sao?

  Như để chứng thực cho suy nghĩ của nàng, Ma Kết đi đến bên cạnh, ghé đầu xuống bên cạnh nàng, nói:

"Chợ ma này có nhiều thứ mới mẻ, phu nhân có muốn đi xem thử một vòng không?"

  Kim Ngưu lập tức gật đầu mấy cái liên tiếp, sau đó lại buồn bã bĩu môi:

"Nếu như ngươi nói sớm một chút, ta đã có thể..." Nàng đã có thể gom góp thêm một ít ở chỗ Ngọc Hoàng lão gia gia, nói không chừng sẽ bán được thứ gì đó với giá cao... Kim Ngưu thở dài một hơi, thôi vậy, lão gia gia cũng chẳng còn mấy món đồ nữa. Trên xe ngựa cũng không đem theo thứ gì, xem ra hôm nay nàng đến đây là để tiêu tiền rồi.

  Ma Kết bật cười xoa đầu nàng, sau đó ra lệnh cho Lý hộ vệ tìm chỗ đỗ xe ngựa, bản thân thì nắm lấy tay nàng, hoà vào dòng người tấp nập. Hai người men theo con đường, vừa đi vừa ngắm nhìn những hàng quán bày bán đủ thứ trên trời dưới đất, nơi nào đối với nhị tiểu thư cũng mới mẻ cả, chẳng thể nào dời mắt nổi. Có gian hàng bày ra một loạt các lọ thuốc, chẳng biết đó là loại dược liệu gì, lại có sạp bán những món đồ chơi kì lạ, chạm khắc tinh xảo vô cùng. Kim Ngưu nhìn đến hoa cả mắt, lại cân nhắc túi hồng bao bên thắt lưng, chỉ có thể nuốt nước mắt ngược vào trong, âm thầm hạ quyết tâm phải mua được một món đồ xứng đáng.

  Mộ Dung tướng quân lại dẫn nàng đi đến một gian hàng nhỏ nằm khuất trong góc đường, thậm chí còn chẳng có sạp gỗ, chỉ là trải một mảnh vải dưới đất, bên trên là hàng loạt các món vũ khí khác nhau, từ trường kiếm đến đoản kiếm, từ phi tiêu đến hộ giáp, không hề thiếu một món nào, tất cả đều được chế tác vô cùng công phu. Thế nhưng nhìn đến chủ nhân của gian hàng này, một thân y phục cũ kĩ nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, đang ngồi ngủ gà ngủ gật, chẳng biết khi nào sẽ ngã xuống. Ma Kết dường như không còn xa lạ với hình ảnh này nữa, chỉ gọi hắn một tiếng:

"Uông Diệp."

  Người kia vừa nghe thấy có người gọi tên mình, liền giật mình đáp lại, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lem nhem dáo dác nhìn quanh, đến khi thấy người trước mặt mới chép miệng một cái, đưa tay vò đầu:

"Ồ, ra là công tử à?" Hắn ta lại nhìn đến người sau lưng y, ngẩn ra một lúc "Ôi, mỹ nhân đằng sau là ai thế này?"

  Kim Ngưu cẩn thận đánh giá người này từ trên xuống dưới một lượt, tuy đầu tóc không gọn gàng, nhưng đôi mắt ẩn sau lại vô cùng sắc sảo, bàn tay kia cũng là của người luyện võ nhiều năm. Đây có lẽ là người được gọi là "nhân sĩ giang hồ" được nhắc đến trong sách.

  Đại tướng quân ném cho y một cái nhìn sắc bén, lạnh nhạt nói:

"Cái gì không nên nói thì đừng nói lung tung."

  Người tên Uông Diệp kia dường như hiểu ra gì đó, cười hà hà nói:

"Ôi chao, đừng tức giận thế chứ, đây chẳng phải là tẩu phu nhân sao!" Hắn dừng lại một chút, hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc "Lần này lại muốn đặt thứ gì, số lượng bao nhiêu?"

"Nhuyễn kiếm, ba trăm cây."

  Lâm nhị tiểu thư trợn mắt kính ngạc, tướng quân, không phải ngài muốn tạo phản đấy chứ?!

  Mộ Dung Ma Kết vừa nhìn đã hiểu được suy nghĩ của nàng, liền nhanh chóng giải thích:

"Số vũ khí này đều là dùng tiền trong quốc khố chi trả, để cho cấm vệ quân sử dụng."

  Kim Ngưu nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái. Không phải tạo phản là tốt rồi, không phải tiền trong phủ là tốt rồi... Trong lúc hai vị kia thảo luận bàn bạc, nàng lại nhìn ngắm xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn trúng thanh đoản kiếm nằm lẫn lộn bên trong đống vũ khí.

  Chỉ thấy thanh kiếm này, vỏ kiếm đúc bằng bạc trắng, hoa văn hình mây bên trên được chạm khắc tinh xảo, từng đường vân trổ đều sống động như thật, ở cuối chuôi kiếm còn được khảm một viên ngọc bích. Lâm Kim Ngưu lại kiểm tra lưỡi kiếm, sắc bén vừa đủ, tuy mỏng như lá trúc, nhưng đồng thời cũng rất cứng cáp. Hơn nữa, thanh kiếm này còn hấp thụ được ít linh lực của trời đất, sắp trở thành Linh khí rồi, vừa nhìn đã biết đây là một món hời.

  Nhị tiểu thư chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn Uông Diệp đang ngồi bên kia sạp, mỉm cười bắt chuyện:

"Ông chủ, đoản kiếm này bán thế nào?"

  Hắn ta vừa đưa tay nhận lấy sấp ngân phiếu của tướng công nhà nàng, vừa nheo mắt đáp một câu "tám lượng bạc."

  Nàng khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy quyết tâm, giơ lên ba ngón tay, nụ cười tươi tắn như hoa:

"Ba lượng, có bán hay không?"

  Lần này đến lượt hắn ta trợn mắt kinh ngạc, hô lên:

"Tẩu phu nhân, đây chẳng phải là trả xuống tận một nửa rồi sao!" Uông Diệp lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới lần nữa, người này không ngờ lại thân tàng bất lộ đấy, khả năng trả giá lợi hại hơn phu quân của nàng nhiều. Nhưng hắn ta cũng không thể yếu thế được, lập tức từ chối, giơ ra năm ngón tay, ít nhất phải chừng này mới được.

  Kim Ngưu chẳng hề nao núng, nhẹ nhàng hắng giọng, bắt đầu nói:

"Ngươi xem, đoản kiếm này tuy quý, nhưng cũng không phải là loại quý nhất. Hơn nữa, đây cũng đâu phải là thứ ngươi đúc ra, đúng không? Xem này, gia công vỏ kiếm còn chỗ sai sót, bạc dùng để làm cũng là loại bình thường."

  Sau khi nói liền một mạch những khuyết điểm của đoản kiếm, nàng dừng lại một chút, ánh mắt kiên định hạ xuống một cái giá: bốn lượng bạc, nếu còn không được, nàng sẽ sống chết với y.

  Uông Diệp hết nhìn vị "công tử" đang đứng bên cạnh, lại nhìn nữ tử trước mặt, cuối cùng thở dài sườn sượt, lầm bầm than vãn mấy câu:

"Tuy không phải ta đúc ra, nhưng cũng xem như là giọt máu trong tim, miếng thịt trên người mà!" Hắn chép miệng một cái, xua tay nói "Thôi vậy, nhìn thấy tẩu phu nhân thông thạo vũ khí như vậy, bán lỗ cho tẩu đấy!" Dứt lời, còn không quên tỏ vẻ ấm ức, nhưng bàn tay nhận lấy bốn lượng bạc trắng từ tay nàng thì lại nhanh nhẹn thoăn thoắt.

  Lâm Kim Ngưu vô cùng hài lòng, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, sau khi tạm biệt ông chủ Uông thì vừa vân vê thanh đoản kiếm trên tay, vừa cùng Ma Kết rời đi. Lý hộ vệ lúc này đã đi theo phía sau hai người, khó hiểu hỏi nàng:

"Phu nhân, thật ra không cần phải trả giá như thế đâu, chúng ta cứ mua luôn là được mà?" Tướng quân đưa phu nhân đến đây là để làm vui lòng nàng ấy, cho dù nàng muốn ngàn lượng vàng, ngài ấy cũng không đắn đo nửa lời, huống hồ là mấy lượng bạc trắng, còn phải trả giá thế này.

  Nhưng Kim Ngưu lại không cho là đúng, liên tục lắc đầu, bày ra dáng vẻ thâm trầm, nghiêm túc giảng giải:

"Lý hộ vệ, ngươi có biết thứ hạnh phúc nhất trên đời là gì không?"

  Lý Tôn còn đang rơi vào trầm tư, mải miết suy nghĩ, Mộ Dung Ma Kết đã nhàn nhạt đáp một câu:

"Có phu nhân ở cạnh."

"Sai rồi, là mua được món đồ tốt với giá hời!" Còn gì vui vẻ bằng việc chiến thắng trên thương trường cơ chứ?

  Vị tướng quân nào đó trầm ngâm một lúc, sau đó lại thêm một lúc nữa, cuối cùng mím môi im lặng, rồi lại chuyển sang chủ đề khác:

"Nếu đã vậy, sau này phu nhân giúp ta quản lý sổ sách nhé? Nàng không thích động tay vào những việc của nội trạch, vậy có thể giúp vi phu quản lý thu chi trong phủ chứ?"

  Nhị tiểu thư đảo mắt một vòng, dù gì trong phủ cũng buồn chán, hơn nữa quản lý ngân lượng không phải là điểm mạnh của nàng sao? Kim Ngưu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, ngươi an tâm, có nàng trực tiếp quản lí, ngân khố trong phủ đừng hòng thất thoát một đồng nào!

_Thời Nguyệt Chi Thượng _

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com