12 Chom Sao Luc Sac Thien Ho Truyen
Lâm Song Ngư vừa quay về Nội các, liền nhanh chóng biến ra mười củ nhân sâm để che mắt, sau đó lại đi bốc thuốc. Nàng bốc một phương thuốc giải độc khác với lần trước một chút, nhưng vẫn không có tác dụng gì với bệnh tình của y, chủ yếu là để bồi bổ cơ thể. Sau khi Song Ngư đem thuốc bỏ vào âm để sắc, mới giải trừ kết giới, mở cửa phòng đi ra bên ngoài, thông báo với tam Vương gia và đại tướng quân một tiếng. Nàng đưa hộp gỗ chứa tiên đơn và gói thuốc được gói kĩ cho Tô thái y, cẩn thận dặn dò:"Phiền ông đem thuốc này cho người bị thương còn lại. Sau khi người đó uống xong, qua khoảng nửa canh giờ sẽ tỉnh lại, lúc đó mới uống thuốc trong toa này." Tô thái y gật đầu một cái, sau đó do dự một chút, mới hỏi:"Lão phu... có một câu hỏi, không biết có nên nói hay không." Song Ngư nhìn ông ta một cái, liền hiểu ra câu hỏi đó là gì. Nàng thở dài một hơi, nói:"Nếu như là về phương thuốc này, vậy thì thứ cho ta không thể giải đáp." Tuy rằng Tô thái y này không phải hạng lang băm, nhưng dù ông ta có biết, cũng không thể chế ra được, chi bằng đừng biết thì hơn. Lâm ngũ tiểu thư lại quay sang gật đầu với Thiên Yết và Ma Kết, nói:"Tuy rằng nói chỉ cần nửa canh giờ đã có thể tỉnh lại, nhưng tình trạng của thừa tướng gia lại đặc biệt hơn một chút, ta vẫn chưa thể nắm rõ. Mong tam Vương gia có thể kiên nhẫn chờ đợi." Ma Kết bên cạnh nhíu mày khẽ hỏi:"Phải đợi bao lâu?" Song Ngư đảo mắt một vòng, suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra một con số:"Hai canh giờ." Tam Vương gia lại do dự thêm một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, để nàng một mình vào trong phòng Sư Tử, bản thân và Ma Kết lại nghỉ chân ở đại sảnh phủ thừa tướng.°°°
... Độc Cô Bảo Bình cùng Lâm Bạch Dương đưa Song Tử quay về Hồng Ngạn các, một lúc sau, thái y cũng đã đến nơi. Bọn họ chẩn mạch, xem xét vết thương, nhưng vẫn không biết đây là loại độc gì, đành ra bên ngoài đình thảo luận xem xét. Mộ Dung Song Tử vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt vì chất độc, mạch máu trên tay cho thấy chất độc đang bắt đầu lan rộng. Bạch Dương ngồi bên cạnh y, cả người đầy máu, đôi mắt sưng lên vì khóc, thẫn thờ nhìn vị sư phụ của mình, bàn tay đang nắm chặt lấy tay y. Bảo Bình cũng không nỡ nhìn thấy nàng buồn bã như vậy, càng không chịu nổi sự im lặng đáng sợ này, bèn lên tiếng an ủi:"Nha đầu, con đừng lo lắng quá..." Bạch Dương vẫn không cử động, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào vị sư phụ trước mặt, chỉ có đôi môi mấp máy vài lời:"Đại sư thúc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Vị sư thúc nào đó mím môi im lặng một lúc, mới từ từ kể lại mọi chuyện:"Thật ra ta và Song Tử đã sớm đoán ra được, Nam Cung Tử Ly sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Hơn nữa, Song Tử huynh ấy rất hiểu Nam Cung Tử Ly, thay vì ám sát Hoàng thượng, hắn ta càng muốn rửa mối hận cũ." Y dừng lại một chút mới nói tiếp "Cho nên huynh ấy mới âm thầm dụ bọn sát thủ đến đây, không muốn kinh động hai nước, tự mình giải quyết." Lâm Bạch Dương im lặng không nói, những chuyện sau đó, nàng đều có thể đoán được. Sư phụ vẫn nghĩ rằng đám người này chỉ là sát thủ thông thường, không ngờ tên sứ thần kia lại có thể cấu kết với Ma tộc, triệu tập được ma quân... Là nàng nhất quyết muốn đi theo sư phụ, nếu như không bảo vệ cho nàng, sư phụ có thể sẽ không bị thương. Bạch Dương hiểu rồi, là do nàng hại sư phụ. Nhị Vương gia lo lắng nhìn nàng, hỏi:"Nha đầu, con không bị thương chứ?" Nàng chậm chạp cúi đầu, nhìn lại bản thân. Cả y phục, trên tay, nơi nào cũng là máu đỏ thẫm, người khác nhìn vào liền thấy kinh sợ. Nhưng nàng lại khẽ lắc đầu đáp:"Đó không phải máu của con." Độc Cô Bảo Bình nghe thấy lời này liền im bặt, không biết phải nói gì, suy nghĩ một lúc lâu mới có thể nói thêm một câu an ủi:"Con... nha đầu, con đừng lo lắng quá, phàm là người của ám các, khó tránh khỏi bị thương khi giao chiến với kẻ địch. Ta tin lần này Song Tử vẫn sẽ bình an vô sự thôi!" Tuy lời nói ra là vậy, nhưng bản thân Độc Cô Bảo Bình cũng lo lắng không thôi, tay chân loạn xạ, đi qua đi lại trước cửa phòng không ít hơn mười lần. Dù gì đây cũng là huynh đệ chí cốt của y, bọn sát thủ kia lại kì quái quỷ dị, không biết là thứ gì, sao y có thể không lo cho được? Y nhìn ra phía mấy vị thái y bên trong đình, nói với Bạch Dương một tiếng, sau đó đến đó xem xem bọn họ đã thảo luận ra được gì rồi. Lâm tứ tiểu thư cũng không buồn đáp lại, chỉ chuyên tâm nhìn vào vị sư phụ nhà mình, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám. Nàng chỉ sợ vừa lơ là một chút, độc tính của sư phụ sẽ càng lan rộng ra."Rầm!" Cánh cửa gỗ bị mở ra một cách thô bạo, đập mạnh vào tường, vang lên một tiếng bất mãn. Cách mở cửa này, chắc chắn không phải đại sư thúc của nàng. Lâm Bạch Dương khẽ chau đôi mày liễu, quay sang nhìn về phía cửa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy đại sư tỷ Lục Thanh Vi kia đưa thêm mấy nữ tử, xông vào trong phòng. Bạch Dương cảm giác vô cùng khó chịu, nhíu mày hỏi:"Không biết đại sư tỷ đến Thanh Sơn viện có việc gì? Sư phụ hiện đang nghỉ ngơi, không thể bị làm phiền." Lục Thanh Vi kia hừ lạnh một tiếng, hất hàm nhìn nàng. Lại thấy nàng ta phất tay, một nữ tử sau lưng đã sáp đến trước mặt Bạch Dương, vung tay về phía khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lâm Bạch Dương nhanh như cắt tóm lấy cổ tay nàng ta, khẽ nhíu mày, nàng hiện tại đã mệt lắm rồi, không có tâm trạng để đánh nhau. Vị tiểu thư nào đó ném cho bọn người kia một cái nhìn sắc bén, hỏi:"Sư tỷ thế này là có ý gì?" Dứt lời liền hất mạnh nàng ta ra. Nữ tử đó mất đà lùi về phía sau mấy bước, sau khi đứng vững liền ôm lấy cổ tay của mình, không dám tiếp tục manh động. Thế nhưng vị đại sư tỷ kia lại không biết thức thời, tức giận giậm chân, quát một tiếng "yêu nữ", lại nghiến răng nói:"Từ lúc ngươi đến đây, sư phụ không phải bị thương thì cũng buồn phiền không dứt, hôm nay ngươi hại sư phụ ra nông nỗi này, ngươi còn dám ngẩng đầu lên giọng sao?!" Nói đoạn, nàng ta rút sợi roi bên thắt lưng ra, trừng mắt nhìn nàng "Hôm nay ta phải thay sư phụ dạy dỗ ngươi một trận!" Lời này vừa dứt, mấy nữ tử sau lưng nàng ta lại sấn tới lần nữa, vẻ mặt hung hãn như La Sát, nhất quyết muốn đánh nàng một trận. Lâm Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn mắng người, nói:"Đại sư tỷ, tỷ đừng có quá đáng!" Lục Thanh Vi nhếch mép, hừ, không có sư phụ ở bên, ta xem ai có thể bảo vệ nổi ngươi!"Giữ nàng ta lại!""Khẩu khí lớn quá nhỉ?" Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, thế nhưng uy lực vô cùng, khiến cho hai vị sư tỷ đang tiến đến chỗ Bạch Dương khựng người lại, Thanh Vi sư tỷ thì tối tăm mặt mũi, giật mình nhìn về phía tiếng nói phát ra. Độc Cô Bảo Bình từ bên ngoài bước vào, ba người bọn họ liền cúi đầu, đồng loạt hành lễ, hô lên một tiếng "Đại sư thúc". Bảo Bình nhíu mày nhìn đám người kia, y vừa mới ra ngoài không bao lâu, sao lại đến đây gây chuyện rồi? Phiền phức! Thật là phiền phức quá thể! Bạch Dương hơi nhướng mày, âm thầm cảm thán, không ngờ đại sư thúc còn có dáng vẻ uy phong lẫm liệt như vậy, thật khiến nàng mở mang tầm mắt! Nhị Vương gia nhìn sang đám người đến đây gây chuyện, chán ghét nói lại:"Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ? Lục Thanh Vi, ta chưa chết, Song Tử cũng chưa chết đâu, còn chưa đến lượt ngươi vào đây gây rối!" Thanh Vi kia nghe vậy liền sợ hãi giải thích:"Đại sư thúc, người hiểu lầm rồi, Thanh Vi không có ý đó! Con chỉ là đang phạt sư muội thôi!" Chiếc quạt trên tay Bảo Bình khẽ động, giọng điệu của y cao lên một chút:"Ngươi có quyền hành như vậy từ khi nào thế?" Lục Thanh Vi lập tức cứng họng, không thể nói thêm một chữ nào. Nàng ta siết chặt hai tay, không cam tâm chịu thua. Nói lí không được, nàng ta lại lôi Bạch Dương ra chịu trận:"Đại sư thúc, người bị yêu nữ kia lừa gạt rồi! Người đừng cho rằng nàng ta ngây thơ vô tội, là nàng ta cố ý hại người và sư phụ đấy!" Độc Cô Bảo Bình nghe mấy lời nói sáo rỗng của nàng ta, cười khẩy một tiếng, nói:"Ồ, lẽ nào ngươi đang ám chỉ rằng ta bị người khác dắt mũi sao? Ngươi muốn nói rằng bản thân quá thông minh, hay là do ta quá ngu ngốc?" Khuôn mặt của Lục Thanh Vi hết xanh rồi lại tím, vội vàng cúi đầu, chấp tay biện minh:"Thanh Vi không hề có ý đó!" Nàng ta mím môi suy nghĩ, giống như nhớ ra gì đó, lại bạo gan nói tiếp "Đại sư thúc, tốt xấu gì Thanh Vi và nàng ta cũng là đồ đệ dưới trướng sư phụ, ngoại trừ sư phụ ra, e rằng không có ai có quyền thanh lý môn hộ. Hiện tại sư phụ đã bị yêu nữ này hãm hại, nguy hiểm cận kề, Thanh Vi thân là đại sư tỷ, ắt sẽ có quyền giúp sư phụ trừng phạt phản đồ!" Lời nói của Lục Thanh Vi, quả nhiên ngụ ý trùng trùng. thứ nhất mượn cớ đồ đệ của Song Tử, nhưng thực tế muốn phân chia quan hệ, dù nàng ta làm gì đi nữa, cũng không tới lượt Bảo Bình can thiệp; thứ hai dùng địa vị đại sư tỷ, cho nên việc nàng ta ức hiếp Bạch Dương, âu cũng là lẽ thường tình trong nội bộ. Vị sư thúc đang đau đầu nhức óc vì những việc vừa mới xảy ra tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, hừ lạnh một tiếng. Có lẽ vì y quá dễ dãi, cho nên nàng ta mới quên mất bản thân có địa vị thế nào. Độc Cô Bảo Bình ném cho nàng ta một cái nhìn sắc bén, gằn giọng nói:"Trừng phạt phản đồ? Hay lắm, vậy ta lấy tư cách là thiếu chủ ám các, ngươi cảm thấy thế nào? Thân là thiếu chủ, ai rời ai ở đều do ta nói là tính!" Thanh Vi sư tỷ kia bị khí thế của Bảo Bình doạ cho run rẩy, giật mình lùi lại mấy bước. Bạch Dương đang ngồi hóng chuyện bên cạnh hơi nhướng mày, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy đại sư thúc tức giận như thế này. Nàng ta mấp máy môi, hạ giọng muốn nịnh nọt, gọi một tiếng:"Đại... đại sư thúc...""Ra ngoài!" Hai nữ tử bên cạnh nàng ta giật mình một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài, Lục Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, đành bỏ lại một câu "Yêu nữ, ngươi đợi đó" cho Bạch Dương, sau đó vội vàng chuồn thẳng. Lâm Bạch Dương nhìn theo bóng lưng kia khuất sau cánh cửa, giơ ngón cái lên với Bảo Bình, khen ngợi một câu:"Không ngờ đại sư thúc lại lợi hại như vậy!" Nhị Vương gia phe phẩy chiếc quạt trên tay, mặt mài hớn hở, dáng vẻ lẫm liệt khi nãy đã bốc hơi đâu mất. Y hất hàm nói:"Tất nhiên rồi, đại sư thúc của con là ai chứ!" Bạch Dương im lặng nhìn y, vô cùng nghi hoặc, người đang đứng trước mặt nàng lúc này và người khi nãy thật sự là cùng một người sao?! Nàng chậc lưỡi một cái, thôi vậy, không tự luyến thì đã không phải là đại sư thúc của nàng rồi. Bảo Bình lại đi đến bên giường, xem xét cho Song Tử. Bên ngoài lại vang lên mấy tiếng gõ cửa, Tô thái y nhanh chóng đi vào bên trong, đưa thuốc cho nhị Vương gia, nói rằng đây là do một nhân sĩ giang hồ làm ra. Ông ta còn nói vị nhân sĩ giang hồ đó thoạt nhìn có quen biết với tam Vương gia và đại tướng quân, có thể tin tưởng được. Lâm Bạch Dương cầm lấy viên đan dược từ tay đại sư thúc, cẩn thận quan sát, đây có lẽ là tiên đơn do tiểu ngũ lấy từ chỗ Viêm đế rồi. Nàng cẩn thận đỡ vị sư phụ nhà mình ngồi dậy, cho đan dược vào trong miệng y, Bảo Bình lại nhanh chóng đưa nàng một chén trà, để y uống cho nhuận họng. Sắc mặt của Mộ Dung Song Tử dần dần chuyển tốt, mạch máu trên cánh tay cũng từng chút, từng chút một trở lại bình thường. Bạch Dương nhìn nhịp thở đều đặn của y, thở phào nhẹ nhõm, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Bảo Bình buông lỏng tâm trạng đang treo lững của bản thân, Tô thái y sau lưng lại vô cùng kinh ngạc. Kì diệu, quả thật quá kì diệu rồi! Từ lúc hành y đến nay, ông chưa từng nhìn thấy chuyện thần kỳ đến vậy. Bảo Bình nhìn thấy huynh đệ của mình đã không còn đáng ngại nữa, bèn dặn dò vài câu với Bạch Dương, để nàng ở lại chăm sóc, còn y sẽ quay về phủ thừa tướng xem Sư Tử thế nào. Nếu như đã không sao rồi, y ở đây chỉ tổ làm kì đà cản mũi! Nhị Vương gia còn cẩn thận căn dặn, nếu như Lục Thanh Vi kia còn dám đến đây lần nữa, cứ đánh cho nàng ta một trận, dù gì với năng lực của Bạch Dương, một mình nàng đánh cả ba người cũng không có vấn đề gì. Đại sư thúc vỗ vai nàng, nói một câu "Có đại sư thúc làm hậu thuẫn cho con", sau đó liền đưa theo mấy vị thái y nhanh chóng rời đi. Lâm tứ tiểu thư rũ mắt nhìn vị sư phụ vẫn chưa tỉnh lại, đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài của y. Sư phụ, người phải mau chóng tỉnh lại đấy!°°°
Lúc này, Lâm Song Ngư vẫn đang ngồi trong tư phòng của Sư Tử, mặt mày nhăn nhó, nhìn nam tử vẫn đang bất động như chết trên giường. Kì lạ, giải dược cũng đã uống rồi, mạch tượng rõ ràng rất bình thường, vì sau mãi vẫn không có chút chuyển biến nào? Sắc mặt vẫn tím tái xanh xao như cũ, mạch máu trên cánh tay cũng không hề thuyên giảm. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng? Lâm ngũ tiểu thư kiểm tra mạch tượng cho y lần thứ ba, lầm bầm nói:"Châu quỵch tiền, ngươi đang làm mình làm mẩy cái gì vậy, sao vẫn chưa tốt lên nữa?" Bàn tay của nàng lướt qua thanh kiếm vẫn đang cắm trên người của y. Nàng khẽ nhíu mày, mơ hồ nhìn thấy âm khí đen kịt tỏa ra như khói. Lẽ nào... nguyên nhân là do thanh đoản kiếm này? Cơ thể của Châu Sư Tử lại bắt đầu co giật, mồ hôi túa ra như tắm, khiến Song Ngư giật mình giữ lấy y, nghi vấn lại càng tăng thêm. Nàng mím môi, cẩn thận cằm lấy chuôi kiếm, dùng lực muốn rút nó ra. Thế nhưng vừa chạm vào thanh kiếm, trái tim Song Ngư đột nhiên thắt lại, giống như bị ai đó bóp nghẹn. Nàng đau đớn thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn nhất quyết không buông ra, mi tâm đã nhíu chặt thành nút thắt. Vút một cái, Lâm Song Ngư đã nhìn thấy bản thân đang đứng ở một nơi khác. Song Ngư đảo mắt nhìn quanh một lượt, đây là nơi nào vậy? Lâm tiểu thư lại nhìn tới nhìn lui một lần nữa, bản thân đang đứng trước một thủ phủ, mà tấm biển "phủ thừa tướng" kia lại đập vào mắt nàng. Quái lạ, rõ ràng lúc nãy nàng vẫn còn đang ở trong phòng của Châu quỵch tiền, cũng không dùng thuật huấn di, sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"Mẫu thân! Mẫu thân ơi!" Một tiếng gọi trong trẻo, non nớt của trẻ con vang lên, khiến Song Ngư chú ý. Nàng vừa quay đầu nhìn sang, đã thấy một đứa nhóc khoảng chừng bốn, năm tuổi đang vui vẻ chạy đến. Nó chạy đến trước cửa phủ, nhìn thấy nàng liền dừng lại, dẩu dẩu môi hỏi:"Tỷ tỷ, tỷ là ai vậy?" Song Ngư chớp chớp chớp, hình như nàng đang chắn đường nó thì phải? Nàng đảo mắt một vòng, nói:"Ta là... người của phủ thừa tướng. Nhóc con, đệ là con nhà ai vậy?" Nhìn thằng bé trắng trẻo đáng yêu này, chắc hẳn là con của viên quan nào đó trong triều nhỉ? Nhóc con kia nghiêng đầu nhìn Song Ngư, khó hiểu hỏi nàng:"Tỷ tỷ ở trong phủ mà không biết đệ là ai sao?" Sau đó nó lại a lên một tiếng, tự giải thích cho bản thân "À, có lẽ tỷ tỷ vừa mới đến đây, cho nên mới không đi đón đệ tan học!" Lâm Song Ngư khẽ chau đôi mày liễu, nàng càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, tại sao nàng lại phải đi đón nó tan học? Hơn nữa, cảm giác kì quái này rốt cuộc là thế nào?... Thôi vậy, nàng còn phải mau chóng vào trong giải độc cho Châu quỵch tiền nữa! Thế nhưng Song Ngư vừa bước đi, tiểu tử kia đã chạy lon ton vào trong phủ, còn chạy trước cả nàng, bỏ lại một câu:"Tỷ tỷ, mau lên, đệ muốn đưa ngọc bội được phu tử tặng cho mẫu thân xem!" Nàng lập tức gọi với lại, muốn nói với nó rằng đã đến nhầm phủ rồi, nhưng thân ảnh nhỏ nhắn kia đã chạy vào bên trong. Ánh mắt của Song Ngư vô tình lướt qua phía bờ tường đối diện, nàng lập tức mở to mắt, à không, là trợn trừng hai mắt mới đúng. Châu Sư Tử- người vừa nãy còn đang nằm bất động trên giường đã đứng đó từ lúc nào. Lâm Song Ngư lại nhíu mày, gọi y mấy tiếng, nhưng người đó vẫn không hề đáp lại. Châu Sư Tử đi một mạch vào trong phủ, lướt qua nàng, khiến Song Ngư vô cùng nghi hoặc. Lẽ nào hắn ta không thấy nàng sao? Kì lạ, rõ ràng tiểu tử lúc nãy còn thấy nàng mà? Lâm ngũ tiểu thư đem theo nghi vấn trùng trùng này đi theo y, từng bước tiến vào bên trong phủ thừa tướng. Bày trí bên trong phủ vẫn y như cũ, nhưng lại nhuốm màu thê lương, u uất quỷ dị. Khắp nơi treo khăn trắng, gia nhân và nha hoàn đi đi lại lại, trên mặt không có lấy một ý cười, chốc chốc lại nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ. Người trong phủ đi lại nhiều như vậy, thế nhưng không một ai chú ý đến nàng, cũng không ai chú ý đến Châu quỵch tiền. Ồ, hoá ra là mọi người không nhìn thấy hắn ta, hắn ta lại không nhìn thấy nàng. Song Ngư đi được một lúc, đã nhìn thấy cậu bé lúc nãy và lão quản gia đang trò chuyện. Hai mắt nàng lại trợn lên kinh ngạc, đó rõ ràng là khuôn mặt của lão quản gia, nhưng sao có thể trẻ như vậy?! Một người ít nhất đã sáu, bảy mươi tuổi, nhưng hiện tại đứng trước mặt nàng lại là dáng vẻ của vị đại thúc trung niên. Cậu nhóc trắng trẻo kia ngẩng đầu nhìn ông, giọng nói non nớt lại vang lên:"Quản gia, ông đang làm gì vậy? Sao trong phủ lại treo khăn trắng?" Song Ngư nhìn thấy Sư Tử đi đến bên cạnh tiểu tử đó, liền nhanh chóng đi theo, đứng ngay bên cạnh y. Sau khi tổng kết một lượt, Song Ngư biết, nàng đã rơi vào mộng hồi chi cảnh rồi, còn là mộng cảnh của Châu quỵch tiền. Nhìn xem, tên nhóc kia và Châu quỵch tiền có đến bảy phần tương tự, nhất định là hắn ta lúc nhỏ rồi. Thế nhưng đây là mộng cảnh tốt hay xấu, nàng chưa thể xác định; làm cách nào để thoát khỏi, Song Ngư cũng không biết nốt. Xem ra chỉ có thể thuận theo tình tiết hiện tại, quan sát tình hình trước đã. Lão quản gia ngồi xuống trước mặt "tiểu Sư Tử", trầm giọng nói:"Nhị thiếu gia, phu nhân bà ấy... e rằng không thể qua khỏi nay mai. Chúng ta cũng nên chuẩn bị trước." Khuôn mặt của tiểu thiếu gia kia đầy vẻ lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong. Nó chạy vào một tiểu viện nhỏ, đến một căn phòng, ra sức đập cửa. Cánh cửa phòng kêu lên một tiếng kẽo kẹt, từ bên trong bước ra một ông lão, dáng người gầy gò, râu tóc đã bạc phơ. Sư Tử kéo vạc áo của ông, giọng nói của trẻ con lại vang lên, kèm theo mấy tiếng thút thít:"Viện chủ, huynh trưởng đâu? Người mau gọi huynh trưởng, quản gia nói mẫu thân sắp không xong rồi!" Vừa dứt lời, nó liền oà khóc nức nở. Vị lão nhân gia kia vô cùng lúng túng, chỉ có thể ôm lấy nó mà vỗ về an ủi, khẽ nói:"Nhị thiếu gia, người đừng khóc nữa, đại thiếu gia cũng đã cố hết sức rồi! Loại độc mà phu nhân trúng phải rất kì lạ, thật sự không thể tìm ra thuốc giải." Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp "Đại thiếu gia chỉ mới bảy tuổi, lại phải thức trắng suốt ba ngày ba đêm, thật sự không chịu nổi nữa!... E rằng đây chính là ý trời, khó lòng cãi lại." Thế nhưng tiểu Sư Tử cũng chỉ là một đứa nhóc, không thể nghe hiểu mấy lời sâu xa này, chỉ có thể gào khóc không ngừng, bám lấy tay áo của người trước mặt, luôn miệng cầu xin ông cứu sống mẫu thân nó. Khung cảnh này, đáng thương đến mức người ngoài nhìn vào cũng không kìm nổi nước mắt. Lão viện chủ nghe lời cầu xin của nó, khuôn mặt hiện lên vẻ khốn khổ vô cùng, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể nói:"Nhị thiếu gia, nếu như cái mạng già này của lão phu có thể đổi lấy sức khỏe của lão phu nhân, lão phu nhất định sẽ chết không từ chối... Người hãy mau đến thăm lão phu nhân một chút đi, có lẽ đây là lần cuối rồi." Tiểu thiếu gia buông thõng hai tay, đôi mắt ngập nước nhìn ông, sau đó lại thẫn thờ rời khỏi biệt viện, tìm đến một tư viện khác. Châu Sư Tử lại vô thức đi theo bản thân lúc nhỏ, Song Ngư cũng nhanh chóng chạy theo hai người. Chứng kiến một màn lúc nãy, hai mắt Lâm tiểu thư đã sớm đỏ hoe. Không ngờ Châu quỵch tiền thường ngày khùng khùng điên điên, lại có thể có một quá khứ đáng thương nhường này.
... Độc Cô Bảo Bình cùng Lâm Bạch Dương đưa Song Tử quay về Hồng Ngạn các, một lúc sau, thái y cũng đã đến nơi. Bọn họ chẩn mạch, xem xét vết thương, nhưng vẫn không biết đây là loại độc gì, đành ra bên ngoài đình thảo luận xem xét. Mộ Dung Song Tử vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt vì chất độc, mạch máu trên tay cho thấy chất độc đang bắt đầu lan rộng. Bạch Dương ngồi bên cạnh y, cả người đầy máu, đôi mắt sưng lên vì khóc, thẫn thờ nhìn vị sư phụ của mình, bàn tay đang nắm chặt lấy tay y. Bảo Bình cũng không nỡ nhìn thấy nàng buồn bã như vậy, càng không chịu nổi sự im lặng đáng sợ này, bèn lên tiếng an ủi:"Nha đầu, con đừng lo lắng quá..." Bạch Dương vẫn không cử động, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào vị sư phụ trước mặt, chỉ có đôi môi mấp máy vài lời:"Đại sư thúc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Vị sư thúc nào đó mím môi im lặng một lúc, mới từ từ kể lại mọi chuyện:"Thật ra ta và Song Tử đã sớm đoán ra được, Nam Cung Tử Ly sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Hơn nữa, Song Tử huynh ấy rất hiểu Nam Cung Tử Ly, thay vì ám sát Hoàng thượng, hắn ta càng muốn rửa mối hận cũ." Y dừng lại một chút mới nói tiếp "Cho nên huynh ấy mới âm thầm dụ bọn sát thủ đến đây, không muốn kinh động hai nước, tự mình giải quyết." Lâm Bạch Dương im lặng không nói, những chuyện sau đó, nàng đều có thể đoán được. Sư phụ vẫn nghĩ rằng đám người này chỉ là sát thủ thông thường, không ngờ tên sứ thần kia lại có thể cấu kết với Ma tộc, triệu tập được ma quân... Là nàng nhất quyết muốn đi theo sư phụ, nếu như không bảo vệ cho nàng, sư phụ có thể sẽ không bị thương. Bạch Dương hiểu rồi, là do nàng hại sư phụ. Nhị Vương gia lo lắng nhìn nàng, hỏi:"Nha đầu, con không bị thương chứ?" Nàng chậm chạp cúi đầu, nhìn lại bản thân. Cả y phục, trên tay, nơi nào cũng là máu đỏ thẫm, người khác nhìn vào liền thấy kinh sợ. Nhưng nàng lại khẽ lắc đầu đáp:"Đó không phải máu của con." Độc Cô Bảo Bình nghe thấy lời này liền im bặt, không biết phải nói gì, suy nghĩ một lúc lâu mới có thể nói thêm một câu an ủi:"Con... nha đầu, con đừng lo lắng quá, phàm là người của ám các, khó tránh khỏi bị thương khi giao chiến với kẻ địch. Ta tin lần này Song Tử vẫn sẽ bình an vô sự thôi!" Tuy lời nói ra là vậy, nhưng bản thân Độc Cô Bảo Bình cũng lo lắng không thôi, tay chân loạn xạ, đi qua đi lại trước cửa phòng không ít hơn mười lần. Dù gì đây cũng là huynh đệ chí cốt của y, bọn sát thủ kia lại kì quái quỷ dị, không biết là thứ gì, sao y có thể không lo cho được? Y nhìn ra phía mấy vị thái y bên trong đình, nói với Bạch Dương một tiếng, sau đó đến đó xem xem bọn họ đã thảo luận ra được gì rồi. Lâm tứ tiểu thư cũng không buồn đáp lại, chỉ chuyên tâm nhìn vào vị sư phụ nhà mình, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám. Nàng chỉ sợ vừa lơ là một chút, độc tính của sư phụ sẽ càng lan rộng ra."Rầm!" Cánh cửa gỗ bị mở ra một cách thô bạo, đập mạnh vào tường, vang lên một tiếng bất mãn. Cách mở cửa này, chắc chắn không phải đại sư thúc của nàng. Lâm Bạch Dương khẽ chau đôi mày liễu, quay sang nhìn về phía cửa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy đại sư tỷ Lục Thanh Vi kia đưa thêm mấy nữ tử, xông vào trong phòng. Bạch Dương cảm giác vô cùng khó chịu, nhíu mày hỏi:"Không biết đại sư tỷ đến Thanh Sơn viện có việc gì? Sư phụ hiện đang nghỉ ngơi, không thể bị làm phiền." Lục Thanh Vi kia hừ lạnh một tiếng, hất hàm nhìn nàng. Lại thấy nàng ta phất tay, một nữ tử sau lưng đã sáp đến trước mặt Bạch Dương, vung tay về phía khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lâm Bạch Dương nhanh như cắt tóm lấy cổ tay nàng ta, khẽ nhíu mày, nàng hiện tại đã mệt lắm rồi, không có tâm trạng để đánh nhau. Vị tiểu thư nào đó ném cho bọn người kia một cái nhìn sắc bén, hỏi:"Sư tỷ thế này là có ý gì?" Dứt lời liền hất mạnh nàng ta ra. Nữ tử đó mất đà lùi về phía sau mấy bước, sau khi đứng vững liền ôm lấy cổ tay của mình, không dám tiếp tục manh động. Thế nhưng vị đại sư tỷ kia lại không biết thức thời, tức giận giậm chân, quát một tiếng "yêu nữ", lại nghiến răng nói:"Từ lúc ngươi đến đây, sư phụ không phải bị thương thì cũng buồn phiền không dứt, hôm nay ngươi hại sư phụ ra nông nỗi này, ngươi còn dám ngẩng đầu lên giọng sao?!" Nói đoạn, nàng ta rút sợi roi bên thắt lưng ra, trừng mắt nhìn nàng "Hôm nay ta phải thay sư phụ dạy dỗ ngươi một trận!" Lời này vừa dứt, mấy nữ tử sau lưng nàng ta lại sấn tới lần nữa, vẻ mặt hung hãn như La Sát, nhất quyết muốn đánh nàng một trận. Lâm Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn mắng người, nói:"Đại sư tỷ, tỷ đừng có quá đáng!" Lục Thanh Vi nhếch mép, hừ, không có sư phụ ở bên, ta xem ai có thể bảo vệ nổi ngươi!"Giữ nàng ta lại!""Khẩu khí lớn quá nhỉ?" Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, thế nhưng uy lực vô cùng, khiến cho hai vị sư tỷ đang tiến đến chỗ Bạch Dương khựng người lại, Thanh Vi sư tỷ thì tối tăm mặt mũi, giật mình nhìn về phía tiếng nói phát ra. Độc Cô Bảo Bình từ bên ngoài bước vào, ba người bọn họ liền cúi đầu, đồng loạt hành lễ, hô lên một tiếng "Đại sư thúc". Bảo Bình nhíu mày nhìn đám người kia, y vừa mới ra ngoài không bao lâu, sao lại đến đây gây chuyện rồi? Phiền phức! Thật là phiền phức quá thể! Bạch Dương hơi nhướng mày, âm thầm cảm thán, không ngờ đại sư thúc còn có dáng vẻ uy phong lẫm liệt như vậy, thật khiến nàng mở mang tầm mắt! Nhị Vương gia nhìn sang đám người đến đây gây chuyện, chán ghét nói lại:"Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ? Lục Thanh Vi, ta chưa chết, Song Tử cũng chưa chết đâu, còn chưa đến lượt ngươi vào đây gây rối!" Thanh Vi kia nghe vậy liền sợ hãi giải thích:"Đại sư thúc, người hiểu lầm rồi, Thanh Vi không có ý đó! Con chỉ là đang phạt sư muội thôi!" Chiếc quạt trên tay Bảo Bình khẽ động, giọng điệu của y cao lên một chút:"Ngươi có quyền hành như vậy từ khi nào thế?" Lục Thanh Vi lập tức cứng họng, không thể nói thêm một chữ nào. Nàng ta siết chặt hai tay, không cam tâm chịu thua. Nói lí không được, nàng ta lại lôi Bạch Dương ra chịu trận:"Đại sư thúc, người bị yêu nữ kia lừa gạt rồi! Người đừng cho rằng nàng ta ngây thơ vô tội, là nàng ta cố ý hại người và sư phụ đấy!" Độc Cô Bảo Bình nghe mấy lời nói sáo rỗng của nàng ta, cười khẩy một tiếng, nói:"Ồ, lẽ nào ngươi đang ám chỉ rằng ta bị người khác dắt mũi sao? Ngươi muốn nói rằng bản thân quá thông minh, hay là do ta quá ngu ngốc?" Khuôn mặt của Lục Thanh Vi hết xanh rồi lại tím, vội vàng cúi đầu, chấp tay biện minh:"Thanh Vi không hề có ý đó!" Nàng ta mím môi suy nghĩ, giống như nhớ ra gì đó, lại bạo gan nói tiếp "Đại sư thúc, tốt xấu gì Thanh Vi và nàng ta cũng là đồ đệ dưới trướng sư phụ, ngoại trừ sư phụ ra, e rằng không có ai có quyền thanh lý môn hộ. Hiện tại sư phụ đã bị yêu nữ này hãm hại, nguy hiểm cận kề, Thanh Vi thân là đại sư tỷ, ắt sẽ có quyền giúp sư phụ trừng phạt phản đồ!" Lời nói của Lục Thanh Vi, quả nhiên ngụ ý trùng trùng. thứ nhất mượn cớ đồ đệ của Song Tử, nhưng thực tế muốn phân chia quan hệ, dù nàng ta làm gì đi nữa, cũng không tới lượt Bảo Bình can thiệp; thứ hai dùng địa vị đại sư tỷ, cho nên việc nàng ta ức hiếp Bạch Dương, âu cũng là lẽ thường tình trong nội bộ. Vị sư thúc đang đau đầu nhức óc vì những việc vừa mới xảy ra tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, hừ lạnh một tiếng. Có lẽ vì y quá dễ dãi, cho nên nàng ta mới quên mất bản thân có địa vị thế nào. Độc Cô Bảo Bình ném cho nàng ta một cái nhìn sắc bén, gằn giọng nói:"Trừng phạt phản đồ? Hay lắm, vậy ta lấy tư cách là thiếu chủ ám các, ngươi cảm thấy thế nào? Thân là thiếu chủ, ai rời ai ở đều do ta nói là tính!" Thanh Vi sư tỷ kia bị khí thế của Bảo Bình doạ cho run rẩy, giật mình lùi lại mấy bước. Bạch Dương đang ngồi hóng chuyện bên cạnh hơi nhướng mày, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy đại sư thúc tức giận như thế này. Nàng ta mấp máy môi, hạ giọng muốn nịnh nọt, gọi một tiếng:"Đại... đại sư thúc...""Ra ngoài!" Hai nữ tử bên cạnh nàng ta giật mình một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài, Lục Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, đành bỏ lại một câu "Yêu nữ, ngươi đợi đó" cho Bạch Dương, sau đó vội vàng chuồn thẳng. Lâm Bạch Dương nhìn theo bóng lưng kia khuất sau cánh cửa, giơ ngón cái lên với Bảo Bình, khen ngợi một câu:"Không ngờ đại sư thúc lại lợi hại như vậy!" Nhị Vương gia phe phẩy chiếc quạt trên tay, mặt mài hớn hở, dáng vẻ lẫm liệt khi nãy đã bốc hơi đâu mất. Y hất hàm nói:"Tất nhiên rồi, đại sư thúc của con là ai chứ!" Bạch Dương im lặng nhìn y, vô cùng nghi hoặc, người đang đứng trước mặt nàng lúc này và người khi nãy thật sự là cùng một người sao?! Nàng chậc lưỡi một cái, thôi vậy, không tự luyến thì đã không phải là đại sư thúc của nàng rồi. Bảo Bình lại đi đến bên giường, xem xét cho Song Tử. Bên ngoài lại vang lên mấy tiếng gõ cửa, Tô thái y nhanh chóng đi vào bên trong, đưa thuốc cho nhị Vương gia, nói rằng đây là do một nhân sĩ giang hồ làm ra. Ông ta còn nói vị nhân sĩ giang hồ đó thoạt nhìn có quen biết với tam Vương gia và đại tướng quân, có thể tin tưởng được. Lâm Bạch Dương cầm lấy viên đan dược từ tay đại sư thúc, cẩn thận quan sát, đây có lẽ là tiên đơn do tiểu ngũ lấy từ chỗ Viêm đế rồi. Nàng cẩn thận đỡ vị sư phụ nhà mình ngồi dậy, cho đan dược vào trong miệng y, Bảo Bình lại nhanh chóng đưa nàng một chén trà, để y uống cho nhuận họng. Sắc mặt của Mộ Dung Song Tử dần dần chuyển tốt, mạch máu trên cánh tay cũng từng chút, từng chút một trở lại bình thường. Bạch Dương nhìn nhịp thở đều đặn của y, thở phào nhẹ nhõm, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Bảo Bình buông lỏng tâm trạng đang treo lững của bản thân, Tô thái y sau lưng lại vô cùng kinh ngạc. Kì diệu, quả thật quá kì diệu rồi! Từ lúc hành y đến nay, ông chưa từng nhìn thấy chuyện thần kỳ đến vậy. Bảo Bình nhìn thấy huynh đệ của mình đã không còn đáng ngại nữa, bèn dặn dò vài câu với Bạch Dương, để nàng ở lại chăm sóc, còn y sẽ quay về phủ thừa tướng xem Sư Tử thế nào. Nếu như đã không sao rồi, y ở đây chỉ tổ làm kì đà cản mũi! Nhị Vương gia còn cẩn thận căn dặn, nếu như Lục Thanh Vi kia còn dám đến đây lần nữa, cứ đánh cho nàng ta một trận, dù gì với năng lực của Bạch Dương, một mình nàng đánh cả ba người cũng không có vấn đề gì. Đại sư thúc vỗ vai nàng, nói một câu "Có đại sư thúc làm hậu thuẫn cho con", sau đó liền đưa theo mấy vị thái y nhanh chóng rời đi. Lâm tứ tiểu thư rũ mắt nhìn vị sư phụ vẫn chưa tỉnh lại, đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài của y. Sư phụ, người phải mau chóng tỉnh lại đấy!°°°
Lúc này, Lâm Song Ngư vẫn đang ngồi trong tư phòng của Sư Tử, mặt mày nhăn nhó, nhìn nam tử vẫn đang bất động như chết trên giường. Kì lạ, giải dược cũng đã uống rồi, mạch tượng rõ ràng rất bình thường, vì sau mãi vẫn không có chút chuyển biến nào? Sắc mặt vẫn tím tái xanh xao như cũ, mạch máu trên cánh tay cũng không hề thuyên giảm. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng? Lâm ngũ tiểu thư kiểm tra mạch tượng cho y lần thứ ba, lầm bầm nói:"Châu quỵch tiền, ngươi đang làm mình làm mẩy cái gì vậy, sao vẫn chưa tốt lên nữa?" Bàn tay của nàng lướt qua thanh kiếm vẫn đang cắm trên người của y. Nàng khẽ nhíu mày, mơ hồ nhìn thấy âm khí đen kịt tỏa ra như khói. Lẽ nào... nguyên nhân là do thanh đoản kiếm này? Cơ thể của Châu Sư Tử lại bắt đầu co giật, mồ hôi túa ra như tắm, khiến Song Ngư giật mình giữ lấy y, nghi vấn lại càng tăng thêm. Nàng mím môi, cẩn thận cằm lấy chuôi kiếm, dùng lực muốn rút nó ra. Thế nhưng vừa chạm vào thanh kiếm, trái tim Song Ngư đột nhiên thắt lại, giống như bị ai đó bóp nghẹn. Nàng đau đớn thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn nhất quyết không buông ra, mi tâm đã nhíu chặt thành nút thắt. Vút một cái, Lâm Song Ngư đã nhìn thấy bản thân đang đứng ở một nơi khác. Song Ngư đảo mắt nhìn quanh một lượt, đây là nơi nào vậy? Lâm tiểu thư lại nhìn tới nhìn lui một lần nữa, bản thân đang đứng trước một thủ phủ, mà tấm biển "phủ thừa tướng" kia lại đập vào mắt nàng. Quái lạ, rõ ràng lúc nãy nàng vẫn còn đang ở trong phòng của Châu quỵch tiền, cũng không dùng thuật huấn di, sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"Mẫu thân! Mẫu thân ơi!" Một tiếng gọi trong trẻo, non nớt của trẻ con vang lên, khiến Song Ngư chú ý. Nàng vừa quay đầu nhìn sang, đã thấy một đứa nhóc khoảng chừng bốn, năm tuổi đang vui vẻ chạy đến. Nó chạy đến trước cửa phủ, nhìn thấy nàng liền dừng lại, dẩu dẩu môi hỏi:"Tỷ tỷ, tỷ là ai vậy?" Song Ngư chớp chớp chớp, hình như nàng đang chắn đường nó thì phải? Nàng đảo mắt một vòng, nói:"Ta là... người của phủ thừa tướng. Nhóc con, đệ là con nhà ai vậy?" Nhìn thằng bé trắng trẻo đáng yêu này, chắc hẳn là con của viên quan nào đó trong triều nhỉ? Nhóc con kia nghiêng đầu nhìn Song Ngư, khó hiểu hỏi nàng:"Tỷ tỷ ở trong phủ mà không biết đệ là ai sao?" Sau đó nó lại a lên một tiếng, tự giải thích cho bản thân "À, có lẽ tỷ tỷ vừa mới đến đây, cho nên mới không đi đón đệ tan học!" Lâm Song Ngư khẽ chau đôi mày liễu, nàng càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, tại sao nàng lại phải đi đón nó tan học? Hơn nữa, cảm giác kì quái này rốt cuộc là thế nào?... Thôi vậy, nàng còn phải mau chóng vào trong giải độc cho Châu quỵch tiền nữa! Thế nhưng Song Ngư vừa bước đi, tiểu tử kia đã chạy lon ton vào trong phủ, còn chạy trước cả nàng, bỏ lại một câu:"Tỷ tỷ, mau lên, đệ muốn đưa ngọc bội được phu tử tặng cho mẫu thân xem!" Nàng lập tức gọi với lại, muốn nói với nó rằng đã đến nhầm phủ rồi, nhưng thân ảnh nhỏ nhắn kia đã chạy vào bên trong. Ánh mắt của Song Ngư vô tình lướt qua phía bờ tường đối diện, nàng lập tức mở to mắt, à không, là trợn trừng hai mắt mới đúng. Châu Sư Tử- người vừa nãy còn đang nằm bất động trên giường đã đứng đó từ lúc nào. Lâm Song Ngư lại nhíu mày, gọi y mấy tiếng, nhưng người đó vẫn không hề đáp lại. Châu Sư Tử đi một mạch vào trong phủ, lướt qua nàng, khiến Song Ngư vô cùng nghi hoặc. Lẽ nào hắn ta không thấy nàng sao? Kì lạ, rõ ràng tiểu tử lúc nãy còn thấy nàng mà? Lâm ngũ tiểu thư đem theo nghi vấn trùng trùng này đi theo y, từng bước tiến vào bên trong phủ thừa tướng. Bày trí bên trong phủ vẫn y như cũ, nhưng lại nhuốm màu thê lương, u uất quỷ dị. Khắp nơi treo khăn trắng, gia nhân và nha hoàn đi đi lại lại, trên mặt không có lấy một ý cười, chốc chốc lại nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ. Người trong phủ đi lại nhiều như vậy, thế nhưng không một ai chú ý đến nàng, cũng không ai chú ý đến Châu quỵch tiền. Ồ, hoá ra là mọi người không nhìn thấy hắn ta, hắn ta lại không nhìn thấy nàng. Song Ngư đi được một lúc, đã nhìn thấy cậu bé lúc nãy và lão quản gia đang trò chuyện. Hai mắt nàng lại trợn lên kinh ngạc, đó rõ ràng là khuôn mặt của lão quản gia, nhưng sao có thể trẻ như vậy?! Một người ít nhất đã sáu, bảy mươi tuổi, nhưng hiện tại đứng trước mặt nàng lại là dáng vẻ của vị đại thúc trung niên. Cậu nhóc trắng trẻo kia ngẩng đầu nhìn ông, giọng nói non nớt lại vang lên:"Quản gia, ông đang làm gì vậy? Sao trong phủ lại treo khăn trắng?" Song Ngư nhìn thấy Sư Tử đi đến bên cạnh tiểu tử đó, liền nhanh chóng đi theo, đứng ngay bên cạnh y. Sau khi tổng kết một lượt, Song Ngư biết, nàng đã rơi vào mộng hồi chi cảnh rồi, còn là mộng cảnh của Châu quỵch tiền. Nhìn xem, tên nhóc kia và Châu quỵch tiền có đến bảy phần tương tự, nhất định là hắn ta lúc nhỏ rồi. Thế nhưng đây là mộng cảnh tốt hay xấu, nàng chưa thể xác định; làm cách nào để thoát khỏi, Song Ngư cũng không biết nốt. Xem ra chỉ có thể thuận theo tình tiết hiện tại, quan sát tình hình trước đã. Lão quản gia ngồi xuống trước mặt "tiểu Sư Tử", trầm giọng nói:"Nhị thiếu gia, phu nhân bà ấy... e rằng không thể qua khỏi nay mai. Chúng ta cũng nên chuẩn bị trước." Khuôn mặt của tiểu thiếu gia kia đầy vẻ lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong. Nó chạy vào một tiểu viện nhỏ, đến một căn phòng, ra sức đập cửa. Cánh cửa phòng kêu lên một tiếng kẽo kẹt, từ bên trong bước ra một ông lão, dáng người gầy gò, râu tóc đã bạc phơ. Sư Tử kéo vạc áo của ông, giọng nói của trẻ con lại vang lên, kèm theo mấy tiếng thút thít:"Viện chủ, huynh trưởng đâu? Người mau gọi huynh trưởng, quản gia nói mẫu thân sắp không xong rồi!" Vừa dứt lời, nó liền oà khóc nức nở. Vị lão nhân gia kia vô cùng lúng túng, chỉ có thể ôm lấy nó mà vỗ về an ủi, khẽ nói:"Nhị thiếu gia, người đừng khóc nữa, đại thiếu gia cũng đã cố hết sức rồi! Loại độc mà phu nhân trúng phải rất kì lạ, thật sự không thể tìm ra thuốc giải." Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp "Đại thiếu gia chỉ mới bảy tuổi, lại phải thức trắng suốt ba ngày ba đêm, thật sự không chịu nổi nữa!... E rằng đây chính là ý trời, khó lòng cãi lại." Thế nhưng tiểu Sư Tử cũng chỉ là một đứa nhóc, không thể nghe hiểu mấy lời sâu xa này, chỉ có thể gào khóc không ngừng, bám lấy tay áo của người trước mặt, luôn miệng cầu xin ông cứu sống mẫu thân nó. Khung cảnh này, đáng thương đến mức người ngoài nhìn vào cũng không kìm nổi nước mắt. Lão viện chủ nghe lời cầu xin của nó, khuôn mặt hiện lên vẻ khốn khổ vô cùng, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể nói:"Nhị thiếu gia, nếu như cái mạng già này của lão phu có thể đổi lấy sức khỏe của lão phu nhân, lão phu nhất định sẽ chết không từ chối... Người hãy mau đến thăm lão phu nhân một chút đi, có lẽ đây là lần cuối rồi." Tiểu thiếu gia buông thõng hai tay, đôi mắt ngập nước nhìn ông, sau đó lại thẫn thờ rời khỏi biệt viện, tìm đến một tư viện khác. Châu Sư Tử lại vô thức đi theo bản thân lúc nhỏ, Song Ngư cũng nhanh chóng chạy theo hai người. Chứng kiến một màn lúc nãy, hai mắt Lâm tiểu thư đã sớm đỏ hoe. Không ngờ Châu quỵch tiền thường ngày khùng khùng điên điên, lại có thể có một quá khứ đáng thương nhường này.
_Thời Nguyệt Chi Thượng_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com