TruyenHHH.com

12 Chom Sao Luc Sac Thien Ho Truyen

Hôm nay Lâm Bạch Dương vận một bộ y phục màu trắng, tà váy được thêu hoa lê tinh xảo, phiêu dật như mây. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ, nước da trắng sáng, tóc được búi lên một nửa, cố định bằng trâm bạc. Dung mạo dường này, quả thật không hổ với danh hiệu mỹ nhân.

Nàng ngây người nhìn vị sư phụ ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì, làm gì. Rõ ràng nàng nhớ y như vậy, nhưng đến khi gặp được, Bạch Dương lại không biết nên đối diện với y như thế nào.

Trong lòng Bạch Dương lúc này giống như có một con nai nhỏ đang chạy loạn, nếu như còn ở thêm một lúc, chỉ sợ tim nàng sẽ nhảy ra ngoài mất!

Nhưng sắc mặt của sư phụ hôm nay rất kì lạ, khuôn mặt đỏ ửng như ráng chiều, hơi thở gấp gáp ngắt quãng... giống như vừa chạy đến đây vậy. Hơn nữa, hình như tâm trạng của y cũng rất tệ, khuôn mặt tuấn tú đanh lại, mùi rượu nồng phảng phất trong không khí.

Không gian giống như ngưng đọng lại, im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng lá xào xạc bên ngoài phủ, cuối cùng bị tiếng nói lạnh lùng của y phá vỡ:

"Con gấp gáp muốn thành thân vậy sao?"

"... Hả?"

"Con gấp gáp muốn thành thân như vậy sao? Quyết định qua loa như vậy, con có biết Lý Văn Triều và Vương Quan kia là người thế nào không? Nếu không phải khách của thanh lâu thì chính là thường xuyên lui tới sòng bạc, con thật sự muốn thành thân với người như vậy sao!"

Lâm tứ tiểu thư tròn mắt nhìn y, khoé môi còn chưa kịp cong lên đã xụ xuống. Nàng tức giận đáp:

"Đúng thì thế nào?!... Dám hỏi sư phụ, việc chung thân đại sự của con và người có quan hệ gì?"

Bạch Dương lúc này cảm thấy vô cùng ủy khuất, không nhịn được mà trả lời. Nàng tất nhiên biết, vì vậy nên mới quyết định chọn hắn... Bạch Dương từng mơ thấy sư phụ sẽ đến, nhưng nàng không ngờ sư phụ vội vàng đến đây, chỉ vì để mắng nàng! Lâm tứ tiểu thư tức đến run người, hai mắt đã phủ một tầng sương. Tất cả những nhớ nhung, tư niệm, lúc này đều biến thành tức giận. Hoá ra trong mắt sư phụ, nàng là một người tùy tiện đến vậy.

Mi tâm của vị sư phụ nào đó càng ngày càng nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú lúc này đã đen như đáy nồi.

"Không lẽ dù cho có bị lừa, con cũng muốn gả cho loại người như hắn ta sao?"

"Cho dù con bị lừa đi chăng nữa, vậy thì có liên quan gì đến người!" Nàng nhìn thẳng vào mắt y, khẽ hỏi "Sư phụ là sợ con bị lừa, hay là sợ con gả cho người khác?"

Mộ Dung Song Tử nhất thời im lặng, đồng tử mở to, giống như đã gặp phải chuyện gì chấn động. Đúng, y rốt cuộc sợ nàng bị lừa, hay là là sợ nàng gả cho người khác? Cho dù người nàng chọn không phải là hai người kia, Song Tử cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lâm Bạch Dương hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi:

"Sư phụ đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao?"

"Dương nhi, ta đến đưa con về."

Quay về? Quay về nơi nào? Lâm Bạch Dương nàng là một người, đuổi thì rời đi, gọi một tiếng liền ngoan ngoãn quay lại sao?!

Lời này của y vừa nói ra, nàng lại càng cảm thấy rất tức giận.

"Tại sao con phải quay về? Ban đầu người đuổi con đi là sư phụ, hiện giờ kêu con quay về cũng là người! Sư phụ, người cho rằng Dương nhi là gì? Con không phải là một thế thân, ở đó để sư phụ nhìn người nhớ người!"

"Nhìn người nhớ người?" Song Tử nhíu mày, khó hiểu hỏi lại.

"Đúng vậy!" Bạch Dương nàng càng nói càng tức giận, tất cả những ủy khuất, buồn bã, đều như tìm được nơi để bộc phát ra. "Những chuyện nên biết, Dương nhi đều đã biết hết rồi. Sư phụ để Dương nhi ở lại bên cạnh, chẳng qua là vì con nhìn giống với Nhiếp An Khê mà thôi... Vậy con cần gì phải ở lại nơi đó, giúp sư phụ nhìn người nhớ người, con cần gì phải ở lại, nghe sư phụ nói nặng nói nhẹ, con cần gì..."

Nói đoạn, nước mắt của nàng tuôn ra như suối. Bạch Dương đưa tay lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào khó có thể nghe rõ:

"... Con cần gì phải thích sư phụ đến như vậy!"

Thế nhưng Mộ Dung Song Tử lại nghe thấy, còn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Y đứng yên như tượng, không biết nên làm gì. Người trước mặt vừa khóc, y đã cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹn.

Y đưa tay ra muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại bị Bạch Dương hất ra. Lâm tứ tiểu thư hét lớn một tiếng:

"Con không muốn nhìn thấy sư phụ nữa!", Sau đó liền chạy ra khỏi phủ...

Tử y nhân ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng đuổi theo nàng.

Đám người kia nhìn một màn vừa rồi, liền xôn xao náo động, bà mối La hết nhìn hai bóng người kia rời đi, lại nhìn vào những người đứng xếp hàng trước cửa phủ, không biết nên làm thế nào mới phải. Các vị công tử ồn ào bàn tán, so với mấy vị đại thẩm trên phố chỉ có hơn không kém.

Lâm Xử Nữ ở bên trong quan sát mọi việc, thở dài một hơi, cuối cùng đành phải đứng ra thu dọn tàn cuộc. Đến khi mọi người đều quay về hết, ra lệnh cho tổng quản xử lý những chuyện phiền phức còn sót lại, nàng mới đi tìm Bạch Dương. Với năng lực của Lâm đại tiểu thư, tìm thấy Bạch Dương quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng chỉ lo rằng trước khi nàng đến nơi, muội ấy lại làm chuyện gì ngu ngốc...

°°°
... Đến khi Bạch Dương định thần lại, nhìn xung quanh một lượt, đã thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ. Chuyện lúc nãy xảy ra ở Lâm phủ cũng không tốt, nàng vốn dĩ muốn trốn đến nhà của đại tỷ khóc lóc một hồi, có lẽ vội quá, đi nhầm đường mất rồi. Nàng khịt mũi mấy cái, đưa tay xoa xoa thái dương. Lúc nãy khóc lớn một trận, cho nên đầu óc hiện tại vô cứ ong ong, vô cùng khó chịu.

Nơi này có lẽ là đồi Vãn Viên, cây cối um tùm, trước mặt nàng còn có một cái hồ lớn, có lẽ đang ở chân đồi. Nàng thở hắt ra một hơi, tiến đến mấy bước, dự định tìm một nơi nào sạch sẽ để ngồi. Đột nhiên, từ đâu nàng truyền đến một luồng sát khí lạnh sống lưng. Bạch Dương lập tức dừng chân, cẩn thận quan sát xung quanh. Quả nhiên, từ bên dưới hồ phóng đến hai mũi tên, vô cùng chuẩn xác nhắm về phía nàng. Lâm tứ tiểu thư phải nhanh chóng né tránh, nhảy lùi về phía sau mấy bước mới có thể tránh được ám tiễn. Nàng nhíu mày nhìn xuống, hai mũi tên kia lại đột nhiên hoá thành một vũng nước, thấm vào trong đất. Đồng thời, từ trong hồ xuất hiện một nữ tử vận y phục xanh thẫm, trên cổ có vảy cá ẩn hiện, khuôn mặt không có chút thiện ý nào.

"Đáng tiếc thật, tránh được à?"

Nàng ta xoa xoa chiếc cằm trắng nõn của mình, từng bước tiến về phía nàng.

Lâm Bạch Dương nhíu mày nghi hoặc:

"Ngươi là ai? Ta và ngươi có thù oán gì?"

Nữ tử đó bật cười khanh khách, nói:

"Ngươi tất nhiên không quen ta... Nhưng ta lại biết ngươi đấy, tứ công chúa trước kia của Thiên hồ tộc."

Mi tâm của Bạch Dương càng nhíu chặt. Danh xưng này nàng đã rất lâu không nghe thấy rồi, thật mỉa mai làm sao... Nói như vậy, nàng ta có lẽ là thuộc hạ của Ma tộc.

Nữ tử đó lại đưa tay ra, nước trong hồ giống như có linh hồn, di chuyển đến tay nàng ta lại trở thành một thanh trường kiếm sắc bén.

"Đại Ma vương đã đưa ra chiếu chỉ rồi, chỉ cần có thể lấy được một trong thập đại thần khí, ta có thể gia nhập vào thập nhị sát thần!"

Vừa dứt lời, nàng ta đã lao về phía Bạch Dương, tấn công như vũ bão.

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Lâm Bạch Dương cũng không yếu thế, nhanh chóng né tránh, rút Hoả Diệm Đoản Kiếm đánh trả. May mà nàng nghe theo lời bà bà, lúc nào cũng đem theo vũ khí bên người.

"Keng!"

Tiếng kim loại va vào nhau liên tiếp, vang lên những tiếng chói tai. Nữ tử này cùng lắm chỉ là một yêu ngư ngàn năm, ngay cả nhân hình cũng chưa thành thạo, vậy mà lại có thể đánh ngang bằng với nàng, tám phần là đã bán một phần nguyên thần cho Ma tộc. Người này... à không, yêu quái này có lẽ không dễ đối phó.

Lâm Bạch Dương nhảy một vòng trên không trung, cước bộ nhẹ như yến, dễ dàng né tránh sự tấn công của yêu ngư. Nàng linh hoạt xoay thanh đoản kiếm trong tay, chém về phía nàng ta. Nhưng yêu ngư cũng không kém cạnh, lập tức lùi về phía sau, chân tựa như lướt trên mặt đất.

Cả hai người một đòn, ta một đòn, đánh hết nửa canh giờ, yêu ngư cuối cùng cũng yếu thế. Cho dù nàng ta có bán nguyên thần cho Ma tộc để lấy ma lực đi chăng nữa, nhưng chung quy vẫn thua kém Bạch Dương hơn năm trăm năm. Đối với nàng ta mà nói, đó đã là nửa đời người rồi.

Hai người đánh nhau một hồi, đã đánh đến bên cạnh hồ nước. Bạch Dương lật tay một cái, sử dụng thần lực của Hoả Diệm Đoản Kiếm, thanh đoản kiếm đột nhiên phát lửa, doạ nàng ta sợ hãi lùi lại mấy bước. Nàng chớp lấy thời cơ, thuận thế xoay người một vòng, đạp thật mạnh vào ngực nàng ta. Yêu ngư la lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng đành ẩn mình xuống hồ sâu.

Lâm tứ tiểu thư nhìn thấy nàng ta từ từ chìm xuống hồ, nhanh chóng chạy đến, nhưng vẫn không thể đuổi kịp nàng ta. Nàng vừa dự định nhảy xuống hồ, đã nghe thấy tiếng gọi với lại:

"Dương nhi!"

Giọng nói trầm ấm này, không phải là của sư phụ nàng, Mộ Dung Song Tử hay sao!

Nàng giật mình quay người, nam tử áo tím quả thật đang ở sau lưng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ống tay áo còn bị rách một đường, trên vai còn có vài chiếc lá, giống như là vướng phải cành cây... Lúc này Bạch Dương đột nhiên có tâm trạng cảm thán, nàng chưa từng nhìn thấy sư phụ làm những việc mất hết phong nhã như hôm nay. Rốt cuộc sư phụ đã chịu đả kích gì rồi? Còn hơn cả chuyện nàng phải tuyển phu hay sao?

"Sư phụ..."

Bạch Dương ngây người nhìn y, không biết nên đối diện với y như thế nào. Miệng nàng khô khốc, trong đầu là một mảng trống rỗng.

Nếu như sư phụ nhìn thấy... nếu như sư phụ biết nàng là yêu quái, người sẽ thế nào? Sợ hãi nàng, ghét bỏ nàng, hay là giết nàng, trừ yêu diệt ma giúp nhân gian?

"Dương nhi, qua đây."

Lúc này nàng mới chú ý, hoá ra bản thân đã đứng ngay bên cạnh hồ nước, một chân còn đang đặt xuống nước. Lâm Bạch Dương suy nghĩ một chút, đành thu bàn chân đó lại, đi vào bờ mấy bước, nhưng vẫn không đến bên cạnh y. Không phải là nàng không muốn, nhưng Bạch Dương sợ rằng y sẽ ghét bỏ nàng.

Mộ Dung Song Tử tiến đến một bước, Bạch Dương lại hoảng hốt lùi xuống một bước. Y khẽ nhíu mày, xem ra nàng vẫn còn đang tức giận.

Bạch Dương phía đối diện lại nuốt nước bọt, chăm chú nhìn y. Sư phụ không nói không rằng như vậy, càng khiến nàng cảm thấy lo lắng.

Trong lúc Lâm tứ tiểu thư còn đang suy tính xem nên giải thích với y như thế nào, giọng nói trầm trầm kia lại lần nữa vang lên:

"Có bị thương không?"

Lâm Bạch Dương vừa nghe thấy câu hỏi này, lập tức ngẩn đầu, tròn mắt kinh ngạc nhìn y. Câu hỏi đầu tiên của sư phụ vậy mà lại là vấn đề này? Lẽ nào sư phụ không nhìn thấy chuyện lúc nãy sao?

"Hả?"

"Con có bị thương hay không?"

"Không... không có."

"Nữ tử lúc nãy... là yêu quái sao?"

Bạch Dương lần nữa mím chặt môi, rơi vào im lặng. Câu hỏi này của sư phụ thật sự làm khó người khác. Nàng nên trả lời là phải, hay là không phải đây?

Nhưng câu hỏi của sư phụ là "nữ tử lúc nãy là yêu quái sao", không phải "con là yêu quái sao". Nói như vậy, sư phụ không nghĩ nàng là yêu quái, không ghét nàng sao?

Nàng do dự một hồi, mới cẩn thận hỏi:

"Sư phụ, người không... kinh ngạc sao?" Kinh ngạc là chuyện nhỏ, kinh sợ mới là chuyện nên xảy ra.

Kinh ngạc? Mộ Dung Song Tử quả thật đã kinh ngạc.

Trong sách có viết, yêu quái là do linh hồn sau khi chết còn lưu lại nhân gian, có nhiều oán niệm mà hoá thành, hoặc là vạn vật hấp thụ linh khí của trời đất mà dần có được nhân hình. Trong lúc chiến tranh loạn lạc này, việc xuất hiện yêu ma quỷ quái cũng không phải chuyện gì kì lạ, ngay cả đại lí tự cũng từng nhận nhiều vụ án kì dị.

Chỉ là có người tin tưởng, có người nói rằng đây chỉ là chuyện hoang đường. Lại nói đến những người tin rằng trên đời này có yêu quái, có người kinh sợ, có người ghét cay ghét đắng, cũng có người không quan tâm. Giống như Thiên Yết, lại giống như Song Tử, những người đã từng thấy qua tranh giành quyền lực của triều đình, hoặc là chiến trận thảm khốc, đều cho rằng yêu quái không phải thứ gì đáng sợ. Đó chẳng qua cũng giống như con người, đều phân thành thiện ác.

Vì vậy, khi nhìn thấy thanh đoản kiếm trên tay Bạch Dương phát ra lửa, lại nhìn thấy nữ tử kia từ từ chìm xuống đáy hồ, một người chưa từng nhìn thấy yêu quái như y cũng rất kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc chưa được bao lâu, y lại nghĩ đến việc nữ tử đó là yêu quái, nếu như Dương nhi giao chiến với nàng ta, liệu có bị thương hay không. Dương nhi vừa khóc, y đã cảm thấy trái tim như thắt lại, nếu như nàng bị thương, không biết y còn khó chịu đến nhường nào. Những chuyện này đều là do y thích nàng sao?

Bạch Dương hít thở sâu mấy lượt, chậm rãi nói:

"Sư phụ, người nghe con giải thích, thực ra..."

Bạch Dương vừa nói được một nửa, đột nhiên im bặt. Một cảm giác rợn người chạy dọc theo sống lưng. Nàng giật mình quay lại, đã nhìn thấy một khối nước lớn bay lơ lửng giữa không trung, tạo thành hình dáng của một con cá khổng lồ. Tuy rằng làm từ nước, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sát khí từ nó. Đại ngư vẫy đuôi một cái, sau đó lao về phía nàng.

"Dương nhi, cẩn thận!"

Những chuyện này nói ra thì dài, nhưng xảy ra lại trong tích tắc. Vào lúc Lâm Bạch Dương sắp bị con cá kia nuốt chửng, trong một khắc đó, bóng dáng tử y lúc nãy vẫn còn đứng cách xa nàng một khoảng xa, đã nhanh như cắt chạy đến, đẩy nàng ra khỏi.

"Ùm!"

Tiếng nước đổ xuống như thác, nước văng tứ tung, bắn lên y phục của Bạch Dương. Thủy ngư đã biến mất, sư phụ cũng không còn ở đây nữa.

"Sư phụ!!!"

Lúc này đây, đầu óc nàng mới thật sự là trống rỗng.

Lâm tứ tiểu thư nhìn vào khoảng không trước mặt, chỉ còn dòng nước đang thấm xuống nền đất chứng minh chuyện lúc nãy không phải là ảo giác.

Hai mắt Lâm tứ tiểu thư đỏ ngầu, tức giận nhìn vào mặt hồ tĩnh lặng. Sau đó không nói hai lời, liền kiên quyết nhảy xuống hồ.

Nàng nhất định phải đưa sư phụ quay về!

"Dương nhi!"

Lâm đại tiểu thư, Lâm Xử Nữ lần nữa chậm một bước, không kịp ngăn cản tiểu muội nhà mình. Nàng tức giận thở dài một hơi, âm thầm trách móc, Dương nhi lần này quá liều mạng rồi! Nàng ta là lửa, khi xuống nước không chỉ không thể sử dụng thần khí, pháp lực còn bị giảm đi một nửa.

Vị đại tỷ nào đó tức giận đến mức giậm chân, cuối cùng vẫn phải nhảy xuống hồ...

°°°
Yêu quái luôn có yêu lực hộ thân, cho nên khi Bạch Dương chìm xuống nước, cơ thể sẽ không bị ướt, còn có thể hít thở. Nàng đáp xuống một mỏm đá ngầm to, nhanh chóng nhìn khắp nơi tìm sư phụ. Không ngờ dưới đáy hồ lại rộng như vậy, nhưng xung quanh ít ánh sáng, rất khó để nhìn rõ. Bạch Dương hơi mím môi, nàng tất nhiên biết bản thân sẽ bị giảm một nửa pháp lực khi ở trong nước, vì vậy phải nhanh chóng tìm được sư phụ, đưa người lên bờ trước đã.

"Có phải ngươi đang muốn tìm nam tử này không?"

Giọng nói chua ngoa lại một lần nữa vang lên. Nàng giật mình xoay người, đã nhìn thấy yêu ngư kia đứng sau lưng nàng, mỉm cười nhìn nàng. Sau lưng nàng ta lại chính là vị sư phụ mà nàng đang tìm kiếm, Mộ Dung Song Tử.

"Sư phụ!"

Bạch Dương vội vàng gọi lớn một tiếng, trừng mắt nhìn nàng ta. Nhưng y không thể nghe thấy nàng gọi, bởi lẽ, Song Tử hiện tại đã bất tỉnh, cả người bị bao phủ bởi một bong bóng nước.

"Thả người ra!"

"Nếu như ta nói không, ngươi có thể làm gì ta?"

"Ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta, tại sao lại phải bắt người!"

"Bởi vì hắn nhìn rất tuấn tú, ta muốn ăn hắn. Nếu như ngươi không muốn, vậy thì đến đây cứu người đi?" Nàng ta dừng lại một chút, đột nhiên cười lên khanh khách "Ôi, ta quên mất, tứ công chúa ngày xưa đã ăn hoả trân châu nhỉ? Vì vậy, ngươi ở dưới nước, cũng chỉ là một phế vật mà thôi."

Đối mặt với sự khiêu khích của yêu ngư, Bạch Dương nàng càng lúc càng tức giận, đôi mắt to tròn dần dần chuyển thành màu đỏ, sáu cái đuôi hồ ly đỏ rực cũng từ đó lộ ra. Nàng lao đến, chủ động tấn công. Yêu ngư lại cười lên ha hả, vừa né đòn tấn công của nàng, vừa nói:

"Ây da, tức giận rồi à! Ngươi dùng nhiều phần công lực như vậy, cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma đấy!"

Bạch Dương vẫn không để ý đến những lời của nàng ta, tiếp tục đánh đến, từng đòn, từng chưởng đều chứa đầy yêu lực. Nàng vừa tiếp cận được yêu ngư, đã tung một chưởng đánh đến. Nhưng vào lúc tay nàng cách nàng ta một đoạn ngắn, yêu ngư đó vậy mà lại đưa Song Tử ra chắn trước mặt. Lâm tứ tiểu thư giật mình, lập tức thu lại yêu lực, nhưng lại bị yêu ngư chớp được thời cơ, ngược lại tặng cho nàng một chưởng lên vai

Lâm Bạch Dương bị đánh lùi lại mấy bước, đưa tay ôm lấy vết thương. Tim nàng đột nhiên nhói lên như bị ai đó bóp nghẹn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng thở gấp, trừng mắt nhìn nữ tử đang đắt ý trước mặt. Tuy một chưởng này không làm nàng mất tu vi, nhưng thật sự rất đau!

"Vút!"

Vào lúc yêu ngư chuẩn bị tiến về phía nàng, từ đâu bay đến một chiếc lá trúc, sượt qua mặt nàng ta, tặng cho yêu ngư một đường máu.

Yêu ngư trừng mắt nhìn về phía chiếc lá bay đến, Bạch Dương cũng tròn mắt nhìn về hướng đó. Quả nhiên, đại tỷ của nàng, Lâm Xử Nữ đang từ từ đáp xuống, tà váy xanh ngọc phiêu dật như mây. Nếu như không phải đang ở nơi này, Bạch Dương đã sớm cảm thán vẻ đẹp của đại tỷ rồi.

"Đại tỷ!"

Lâm Xử Nữ đáp xuống, chắn trước mặt Bạch Dương, nở một nụ cười lạnh sống lưng, nói với yêu ngư:

"Thủy nghịch hoả, mộc tương thủy, ngươi không biết sao?... Một con cá nho nhỏ cũng dám động đến Thiên hồ tộc, ngươi đã chuẩn bị đón nhận hậu quả chưa?"

Yêu ngư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đánh một chưởng yêu lực về phía Xử Nữ.

Nhưng một yêu ngư chỉ hơn ngàn năm làm sao có thể đấu lại thiên hồ tám đuôi? Lâm đại tiểu thư không hề vội vã, đưa tay kết ấn, miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết. Tức thì, tất cả những thủy tảo dưới hồ giống như có linh hồn, nhanh như chớp trói chặt chân của yêu ngư, khiến nàng ta ngã bịch xuống đất, sau đó tiếp tục trói tay chân của nàng ta. Yêu ngư càng chống cự muốn thoát, dây rêu càng siết chặt hơn.

Nàng ta gào lên một tiếng, Xử Nữ thoắt một cái đã đứng trước mặt yêu ngư, dùng ngón tay thon dài siết lấy cổ nàng ta, lần nữa lập lại câu hỏi:

"Ta hỏi ngươi, đã chuẩn bị hay chưa!"

Khuôn mặt của yêu ngư lúc này đã trắng bệch, cả người run rẩy từng đợt, giọng nói cũng không còn liền mạch:

"Ta... ta sai rồi! Ta sai rồi! Chỉ cần ngươi thả ta ra... ta sẽ thả hắn ta ra!"

Xử Nữ nhướng mày, bàn tay vừa mới nới lỏng ra, yêu ngư đã lén lút đưa tay lên giở trò, ngưng tụ một quả thủy cầu trên tay. Nhưng nàng ta còn chưa kịp làm gì, cổ đã bị siết chặt một lần nữa. Đại tiểu thư bật cười một tiếng, lực tay cũng mạnh hơn.

"Xem ra ngươi không muốn uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt nhỉ?"

"Nếu như ta hủy đi chiếc lồng kia, nam nhân đó sẽ lập tức bị ngạt nước mà chết!"

"Ồ, vậy sao? Ngươi cho rằng ta không đủ yêu lực cứu hắn sao?... Được thôi, dù gì đồ người khác cho, ta cũng không thích. Chi bằng để ta đánh chết ngươi, sau đó cướp người về là được."

Yêu ngư vừa nghe xong lời này của nàng, khuôn mặt lập tức tái mét.

"Đừng! Đừng mà!"

Lâm Xử Nữ dùng ngón tay thon dài mân mê khuôn mặt yêu ngư, nói:

"Hay là ta đánh ngươi trở về nguyên hình, sau đó đem về nướng cho tiểu Mã ăn nhỉ?"

Bạch Dương ôm lấy vết thương trên vai, cười nói:

"Đại tỷ, con cá xấu xí như vậy, tiểu Mã nuốt không trôi đâu! Chúng ta vẫn nên một đao giết chết thì hơn!"

"Muội muội nói vậy cũng phải..."

Xử Nữ dùng tay còn lại vận yêu lực, yêu ngư lập tức sợ hãi la hét:

"Ta sai rồi! Ta sai rồi! Đừng giết ta! Đừng..."

Thế nhưng vị đại tiểu thư nào đó không hề ngừng lại, một chưởng đánh mạnh vào ngực yêu ngư, khiến cho nàng ta bất tỉnh nhân sự.

Bạch Dương thấy không có động tĩnh gì, ngập ngừng hỏi:

"Đại tỷ... tỷ thật sự giết nàng ta rồi sao?"

Lâm Xử Nữ bình tĩnh vuốt tay áo, phủi tay, cuối cùng chấp tay trước thắt lưng, trở về bộ dạng dịu dàng đoan trang, khẽ cười, nói:

"Nghĩ gì vậy chứ! Đại tỷ của muội sao có thể ra tay giết người? Tỷ ấy mà... chỉ đánh mất trăm năm tu vi của nàng ta mà thôi, khoảng chừng hai, ba ngày sau là có thể tỉnh lại."

Bạch Dương gật đầu, sau đó lập tức chạy đến chỗ Song Tử, phá vỡ chiếc lồng kia, rồi nhanh chóng tạo ra một kết giới hộ thân cho y. Nàng đỡ lấy Song Tử, quay sang nói với đại tỷ:

"Tỷ tỷ, chúng ta lên bờ thôi!"

Lâm đại tiểu thư nhíu mày nhìn nam tử áo tím kia một cái, sau đó đành giúp tiểu muội một tay.

... Bạch Dương cẩn thận để sư phụ nằm xuống đất, sau đó quan sát sắc mặt của y một lượt, nghe nhịp tim của y, sau khi xác định sư phụ không có vấn đề gì mới có thể thở phào một hơi. Nhưng sư phụ vẫn chưa tỉnh lại, có phải là đã bị yêu ngư kia làm gì rồi không?

Nàng lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu đại tỷ lần nữa. Vị đại tỷ nào đó lườm nàng một cái, mới nói:

"Có lẽ lúc nãy đã bị yêu ngư kia đánh trúng, ước chừng hơn nửa canh giờ nữa là có thể tỉnh lại, không chết nổi đâu!"

Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói:

"Chi bằng nhân lúc này dùng pháp thuật xoá kí ức của y, hoặc là trực tiếp giết đi, như vậy có thể dễ dàng lấy được Khải Huyền Tiêu." Nói xong, còn bước đến muốn động thủ.

Bạch Dương lập tức đứng chắn trước mặt y, hốt hoảng nói:

"Đại tỷ, không được!... Muội đã từng hứa... muội đã hứa với sư phụ, nhất định sẽ dùng năng lực của chính bản thân lấy được Khải Huyền Tiêu... Đại tỷ, cho muội thời gian có được không? Muội nhất định sẽ lấy được Khải Huyền Tiêu, muội sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch nữa đâu!"

Bạch Dương biết, chuyện này chỉ là một cái cớ, để nàng có thể có một lí do ở lại bên cạnh y lâu một chút... đại tỷ nhất định cũng biết. Vì vậy, nàng chỉ có thể cược vào chuyện đại tỷ có đồng ý hay không.

Lâm Xử Nữ nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Nàng đột nhiên nhớ đến câu chuyện bà bà đã từng kể, cũng hiểu được cảm giác lúc đó của mẫu thân. Xem ra muội muội lớn rồi giống như bát nước hất đi, không thể giữ lại được nữa rồi.

"Muội phải hứa với tỷ... đừng làm chuyện gì tổn thương bản thân. Thiên hồ tộc tuy một đời chỉ thích một người, nhưng chúng ta vẫn có tự tôn của mình. Nếu như hắn ta làm muội khóc lần nữa, tỷ nhất định sẽ giết hắn."

Bạch Dương lập tức gật đầu, ôm chầm lấy nàng:

"Đại tỷ, muội biết mà, tỷ tốt với muội nhất!"

"Được rồi, đừng nịnh bợ nữa! Lâm phủ vẫn còn nhiều chuyện cần phải xử lý, tỷ quay về trước đây."

Lâm tứ tiểu thư nhìn theo bóng lưng lục y kia dần dần biến mất, sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh sư phụ, đợi y tỉnh lại. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say, không nhịn được thở dài một hơi. Tuy là nói như vậy, nhưng nàng còn không biết nên đối diện với sư phụ thế nào, chứ đừng nói đến việc quay về Hồng Ngạn các.

°°°
Không biết đã qua bao lâu, Mộ Dung Song Tử cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại. Y hơi nheo mắt, có lẽ ngủ lâu quá, hai mắt còn chưa kịp thích ứng với mặt trời.

Bạch Dương vừa nhìn thấy y tỉnh lại, đã gọi một tiếng:

"Sư phụ!"

"Dương nhi." Y đưa tay xoa xoa thái dương, nhíu mày nói "Lúc nãy có phải ta bị yêu ngư kia bắt đi không?"

Bạch Dương âm thầm nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, đem tất cả dũng khí đã gom góp lúc nãy ra, nói:

"Nếu như con nói đúng vậy, nàng ta là yêu quái, là nàng ta đã bắt sư phụ, người có tin không?"

"Tin."

"Vậy nếu như con nói... con học cách trừ yêu từ một vị đạo sĩ, là con cứu sư phụ lên bờ, người có tin không?"

"Tin."

Bạch Dương hơi nhíu mày:

"Lẽ nào con nói gì người cũng tin sao?"

Mộ Dung Song Tử thở dài một hơi, sau đó nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói:

"Ta tin nàng ta là yêu quái, là bởi vì ta tận mắt nhìn thấy. Ta tin con... là do ta lựa chọn tin tưởng. Dương nhi, những lời con nói, ta đều sẽ tin."

Hai mắt Bạch Dương đột nhiên cảm thấy ươn ướt. Sư phụ người... thật sự tin tưởng nàng sao?

Nàng khịt khịt mũi, kìm nén xúc động muốn khóc, nói:

"Sư phụ, Dương nhi có rất nhiều chuyện chưa thể nói, nhưng Dương nhi không phải là người xấu, người đừng ghét bỏ con, có được không?"

Tử y nhân dùng bàn tay thon dài xoa đầu nàng, giọng nói đột nhiên vô cùng dịu dàng:

"Vi sư biết, Dương nhi mà vi sư quen, nhất định không phải người xấu. Ta nói rồi, những lời con nói, ta đều sẽ tin." Y dừng lại một chút, đột nhiên nói tiếp "Vậy nên Dương nhi, con thật sự muốn thành thân sao?"

Bạch Dương lập tức im lặng. Sư phụ, người chuyển vấn đề cũng nhanh quá rồi chứ!

"Không phải. Là do nghĩa mẫu lo lắng Dương nhi không có ai bảo vệ, nên mới muốn tìm một phu quân để bảo vệ con. Nhưng Dương nhi vẫn chưa muốn thành thân, con còn muốn hiếu thuận với nghĩa phụ nghĩa mẫu... với sư phụ thêm một chút."

Vị sư phụ nào đó im lặng một hồi, thầm thở dài một hơi, sau đó đứng dậy, đưa tay về phía nàng:

"Dương nhi, chúng ta quay về thôi."

"Vâng, sư phụ!"

                     _Thời Nguyệt Chi Thượng_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com