12 Chom Sao Hu Hoa Ngo
*Author's note: Lâu lắm mới viết trở lại. Sắp tốt nghiệp, quá bận rộn. Gần đây có hứng thú thích vả mặt các anh trai, đặc biệt thích vả các anh trai cung Sư Tử.[Vệ Tử Khâm: Song Ngư – Tôn Huyên: Thần Yết – Tôn Hạo: Thiên Yết]Đại Lý Tự thụ lý vụ án rất nhanh, năm ngày sau đã mở công đường thẩm án. Bởi vì tình huống đặc biệt nghiêm trọng, nghi can trong án đều bị bắt lại, bao gồm cả Thượng Minh Vương Tôn Khải. Trên người sát thủ có tín vật của Thượng Minh Vương, nhân chứng là hai cung nữ ở vũ phường lại tận mắt nhìn thấy một thị vệ trao ngọc bội cho sát thủ. Bất quá lúc cấm quân đến truy bắt, thị vệ này đã chết rồi. Sau khi tra ra, hắn trước đây đã từng làm gia đồng trong nhà Tôn Khải. Trước đó mấy ngày, Thượng Minh Vương lại vừa vặn gây gổ với sứ thần Bắc Mang tại hoa lâu, rất nhiều người đều nhìn thấy, động cơ gây án xem ra rất rõ ràng. Bất quá cho dù nhân chứng vật chứng đều có, nhưng cũng không trực tiếp chứng minh được là do Tôn Khải chủ mưu gây ra. Vụ án tạm thời treo ở đó chưa xét xử.Thi thể của Nạp Lan Ngột Ngạch được trả về Bắc Mang. Đại khả hãn Bắc quốc Nạp Lan Đồ cực kỳ tức giận, đã gửi thư yêu cầu Đại Thịnh cho ông ta một câu trả lời. Sứ thần các nước khác e ngại cục diện thay đổi cũng lập tức rời thành Tây Kinh. Triều đình Đại Thịnh sau đó liền dậy sóng.Quan viên trong triều chia làm hai thái cực hết sức rõ rệt. Một bên là đám quan văn, đứng đầu là Ngự sử đài - hết sức bức xúc với Tôn Khải, liên tục dâng tấu đòi trị tội y. Phe đối nghịch bao gồm những võ tướng đi theo Tôn Khải đã lâu, dùng hết sức biện minh, cho rằng y bị kẻ gian hãm hại. Hai bên đấu khẩu không ngừng, cãi qua cãi lại ầm ĩ một trận. Tôn Hạo bất đắc dĩ ngồi nghe hết ba canh giờ, trở về đau đầu một trận. Ngày hôm sau, Tôn Hạo ban ra một đạo thánh chỉ, tạm thời tước bỏ chức vụ Định Bắc đại nguyên soái của Tôn Khải, thu hồi binh phù, phạt giam lỏng trong kinh thành. Lệnh này ban ra, mười mấy vị võ tướng tùy tùng lâu năm của Tôn Khải bất mãn quỳ trước điện thánh nửa ngày, cầu xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ. Tôn Hạo nổi trận lôi đình, ngay cả mười mấy người này cũng giáng chức, hạ ba bậc quan phẩm, lập tức điều ra biên giới, trong ba năm không được quay về kinh thành. Ngay cả trưởng công chúa Trường Bình được cưng chiều nhất trong cung, chỉ vì mở miệng cầu xin cho Tôn Khải, cũng bị Tôn Hạo mắng cho một trận đuổi ra khỏi Ngự thư phòng, còn hạ lệnh đem nàng an trí tận biệt cung Giáng Vân, ngày ngày chép nữ tắc hối lỗi. Xem ra, thánh nhan lần này thực sự đại nộ, sau đó liền không còn ai dám lên tiếng nữa cả.Ngày hai mươi hai tháng chín, Tôn Huyên được Cấm vệ hộ tống rời khỏi cung. Đêm ngày hai mươi mốt, Vệ Tử Khâm đang ở trong nhà lao Đại Lý Tự thì bị trùm đầu bắt đi. Lần này nàng không hoảng hốt, vì thủ pháp ra tay kiểu này nàng đã chứng kiến qua rồi. Lại là gian phòng rất rộng tối om kia, chỉ khác lần này đã được thắp thêm một ngọn đèn dầu. Một cung nữ ăn vận rất đơn giản, nửa gương mặt thiếu nữ bị bóng tối che đi, nhưng Vệ Tử Khâm vẫn nhận ra người này chính là thân cận bên cạnh Trường Bình công chúa. Vệ Tử Khâm vội vàng quỳ xuống hành lễ:"Nô tỳ bái kiến công chúa. Công chúa thiên tuế..."Cung nữ nhìn xuống gương mặt nàng, nhìn rất kỹ."Mấy ngày qua ngươi đã vất vả rồi."Vệ Tử Khâm sợ đến run lên. Hôm đó sau khi bị đánh ngất đưa đi, nàng và Tiểu Thúy bị ném chung vào một buồng giam ở Dịch Đình Cung. Tiểu Thủy đem chuyện xảy ra trên vũ yến đại khái kể lại cho nàng. Cung nữ Tử Hà lọt vào mắt sứ thần Bắc Mang. Hoàng đế vừa ân chuẩn đem cô ta ban cho Nạp Lan Ngột Ngạch, Tử Hà không biết từ đâu xuất ra một thanh chủy thủ cực sắc, trên dao có độc, chỉ một nhát đã lấy mạng họ Nạp Lan. Yến tiệc biến thành một mảnh loạn lạc, cấm quân bao vây bốn phía, đem Tử Hà băm nát nhừ như tương. Sau đó trên thi thể của Tử Hà phát hiện ra một miếng ngọc bội của Thượng Minh Vương Tôn Khải.Không cần nói Tiểu Thúy chính là người hoang mang hơn ai hết, vì nàng biết rất rõ miếng ngọc bội kia. Chính nàng là người tháo nó xuống từ trên người Tử Hà, tận tay đưa cho Vệ Tử Khâm. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy Tử Hà cấu kết ăn trộm, không ngờ còn có chân tướng đáng sợ đằng sau. Ngọc bội trở lại, Vệ Tử Khâm lại không thấy đâu, khẳng định xảy ra chuyện. Ngoại trừ sát thủ và thị vệ đã chết, hai người bọn họ chính là người biết nhiều nhất, lại không rõ sẽ bị diệt khẩu hay không."Nô tỳ không dám, chúng nô tỳ chỉ nói sự thật.""Thành thật là tốt, chúng ta tin ngươi. Bất quá chỉ sợ có vài người không muốn tin mà thôi."Vệ Tử Khâm nuốt nước bọt. "Nô tỳ đa tạ công chúa những ngày qua che chở chúng nô tỳ."Cung nữ nọ hơi ngạc nhiên."Sao ngươi biết?"Nếu không phải Tôn Huyên ngấm ngầm bảo vệ tính mạng cho nàng, ai mà biết được ở trong đại lao sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Mấy phòng giam cách vách, người không chết cũng bị ngục tốt tra khảo đến chết đi sống lại không còn ra hình người. Chỉ có nàng và Tiểu Thúy bị nhốt riêng ở một chỗ, tuy có vất vả, nhưng vẫn đảm bảo an toàn."Ngươi tên là gì?""Nô tỳ họ Vệ, khuê danh là Tử Khâm.""Vệ Tử Khâm? Khâm nào? Tên này ai đặt cho ngươi?""Là mẫu thân của nô tỳ. Khâm trong: Cao bích đế khâm dần, hồng đào việt lăng loạn.*"*Chú thích: Vách đá cao đứng sừng sững, sóng lớn vỗ rầm rập."Mẫu thân ngươi biết chữ?""Hồi công chúa, mẫu thân nô tỳ xuất thân nho gia."Sau đó gia đình ngoại tổ nàng gặp khó khăn, mẹ nàng bị bán cho nhà thương buôn làm thiếp. Cha nàng chỉ là thương lái tục tằn, không biết thương hoa tiếc ngọc, đã vậy lại sợ vợ. Mẹ nàng vốn là tâm cao khí ngạo, bị mẹ cả chèn ép hết sức uất ức, sau khi sinh đệ đệ hai năm đã qua đời. Vệ Tử Khâm không nói gì, nhưng nàng mãnh liệt cảm thấy bọn họ đều biết hết.Quả nhiên, nàng ta nói:"Ngươi cũng không dễ dàng gì." – Nói đoạn ngừng một lát – "Thông minh như ngươi, bỏ mạng cũng thật uổng phí. Hơn nữa chúng ta cũng có vài chuyện cần ngươi giúp đỡ."Vệ Tử Khâm im lặng, không dám đoán bừa. Sai hay đúng đều không có tác dụng gì cả. Những người đứng trên cao bọn họ không thích thuộc hạ ngu ngốc, nhưng lại càng không muốn dùng những kẻ quá thông minh."Nếu công chúa có điều gì sai bảo, nô tỳ nhất định dốc hết sức, quyết không từ nan."Khả Tâm hài lòng gật đầu."Sắp tới sẽ có rất nhiều người sẽ đến tìm ngươi, một vài người sẽ muốn biết ngươi có nói thật hay không. Một vài người khác thì chưa chắc, bọn họ chỉ muốn ngươi vĩnh viễn cũng không mở miệng được nữa. Công chúa điện hạ phải xuất cung một chuyến, chúng ta đã an bài sẵn để chuyển ngươi tới Thụy Tường cung. Đến lúc đó ngươi ở bên cạnh Tả chiêu nghi, nàng ấy sẽ che chở ngươi."Vệ Tử Khâm vẫn còn hoang mang, lời muốn nói mãi cũng không mở miệng được. Khả Tâm lại giống như đã nhìn thấy cả:"Sao? Sợ chết? Sợ người khác đến diệt khẩu? Ngươi biết hiện tại người muốn giết người diệt khẩu nhất là ai không?"Vệ Tử Khâm nuốt nước bọt:"Nô tỳ... không biết." – Cho dù nàng biết cũng không dám nói. Thế nhưng sau đó cung nữ lại chỉ im lặng nhoẻn cười, không giải thích thêm gì nữa.Dặn dò một lát, Khả Tâm mới sai người đem nàng trả về nhà lao. Bấy giờ Tôn Huyên mới im lặng bước ra từ trong bóng tối."Công chúa, an bài xong rồi."Nàng thở dài:"Ngươi vất vả rồi. Sau này chuyện trong cung phải dựa vào ngươi thôi."Khả Tâm thắc mắc nói:"Công chúa, người tin cô ta sao?""Không tin." – Tôn Huyên thản nhiên đáp – "Người này có chút khôn vặt, tâm tư cũng đủ lớn, giảo hoạt giả dối, không thể hoàn toàn tin tưởng được.""Vậy sao người lại dùng cô ta?""Chí ít bây giờ cô ta là người thích hợp, lý lịch lại rất sạch sẽ. Có xảy ra chuyện gì cũng không ai nghi ngờ đến chúng ta. Ngươi ở lại trong cung chú ý một chút, ba phần thu dụng, bảy phần phải canh chừng."***[Tề Khang: Song Tử - Mạnh Doanh: Kim Ngưu – Lạc Khuynh Anh: Song Tử - Tôn Khải: Sư Tử]Cái chết của một vị sứ thần nào đó tựa hồ không ảnh hưởng đến đời sống của dân chúng trong thành Bình Kinh. Phố Hoa Dương hôm nay nhộn nhịp khác thường. Mới đầu giờ Thìn, cấm quân đã rầm rập chạy trên phố quát mắng dẹp đường, chừng là chuẩn bị cho quý nhân đi qua. Người qua đường tụ tập đông như kiến, chen chúc nhau đứng hai bên đường chờ xem náo nhiệt. Cửa sổ lầu hai lầu ba của Hoàng Hương Lâu cũng đông đúc không kém. Một hán tử thân hình cao ngất, lựa mãi mới tìm được một chỗ để nhòm ra ngoài, tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi chuyện người bên cạnh."Ngươi không biết sao? Công chúa hôm nay xuất thành."Hán tử kia coi bộ rất kinh ngạc."Công chúa nào? Là Trường Bình công chúa đó sao?"Người kia nhìn hắn như nhìn người mới từ trên núi xuống, sau đó lại hăng say giải thích:"Trong cung hiện nay có thể có mấy vị công chúa chứ? Trường Bình công chúa chính là hoàng muội duy nhất của đương kim thánh thượng. Nghe nói lần này nàng xuất thành là vì muốn tới hành cung ở hồ Giáng Vân an dưỡng."Tề Khang nghe xong, cau mày suy nghĩ. Chuyện Tôn Huyên bị phạt rời khỏi cung hắn đã biết từ lâu rồi, từ đây có thể thấy tình cảm huynh muội của hoàng đế cũng không tốt đẹp như trong lời đồn. Vị công chúa kia xem ra chỉ là một thiếu nữ mới lớn nông cạn.Ở đằng sau lại có người nói:"Các người không biết gì sao? Ta lại nghe nói công chúa đắc tội với hoàng thượng, bị đế nhân gia đày ra hành cung sám hối."Cả đám khách nhân nhao lên, vây lấy người vừa nói chuyện hỏi gặng."Ngươi nói gì? Không phải nói hoàng thượng thương yêu vị muội muội này nhất sao? Công chúa đắc tội với hoàng thượng lại là chuyện gì?"Kẻ đó là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, mặc một thân áo lục, tay còn cầm quạt phe phẩy, làm ra vẻ thần thần bí bí:"Chuyện này nói ra thì dài lắm. Các người làm sao biết...""TỚI ĐÂY! TỚI ĐÂY! Nữ nhi hồng tới rồi đây!" Giọng nữ nhân hô rất to, cắt đứt câu chuyện đang dang dở. Mạnh nương tử quần áo lòe loẹt, tay bưng một khay lớn sáu vò rượu, đặt đến bịch một cái xuống bàn. Bởi vì động tác của nàng hơi mạnh, cổ áo lả lướt nới rộng ra, để lộ ra dây buộc yếm màu đỏ vắt qua xương quai xanh tinh tế. Phía dưới hõm vai, mơ hồ còn nhìn thấy một hình xăm nhỏ, trông giống như một đóa hồng mai. Khách tới uống rượu đều là nam tử, nhất thời bị phong cảnh xinh đẹp này hút hết tầm nhìn, miệng khô lưỡi đắng, vô thức nuốt nước bọt. "Khách quan, mấy người là đang nói công chúa Trường Bình sao? Nghe nói nàng ấy đẹp lắm? Không biết thực hư thế nào?"Người mặc áo xanh kia thu quạt vào tay, đập bộp bộp mấy cái liền."Đây là tất nhiên rồi. Nếu không nương tử nghĩ bọn người ngoài kia vây xem làm gì? Chẳng phải muốn tận mắt nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nàng ấy một lần hay sao?"Mạnh Doanh lại đon đả đón lời:"Vị quan nhân này, ngài nói vậy, xem ra là đã từng gặp công chúa rồi sao?""Chưa từng, chưa từng. Hơn nữa nghe nói nàng ở trong cung không tiếp xúc với người ngoài, trên yến hội cũng luôn đeo mạng che mặt, ngay cả đại thần trong triều đình cũng chưa từng nhìn thấy." – Giọng điệu có chút rầu rĩ. – "Có điều Trường Bình công chúa hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, ai mà không biết chứ?"Nàng bĩu môi:"Ai cũng chưa từng nhìn thấy nàng, làm sao biết nàng thật sự tròn méo thế nào, có đẹp hay không? Theo ta thấy tám phần là danh không đúng với thực, nếu không thì cần gì phải suốt ngày làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy?"Một người ngồi uống rượu, mặt mũi đỏ bừng, trông như sắp say đến nơi, đập bàn tán đồng."Ta thấy nương tử nói đúng là có lý. Nếu như thực sự đẹp như vậy, sao lại không dám gặp người ngoài? Nếu nói nữ tử xinh đẹp, ta còn chưa từng gặp ai đẹp hơn vị Cầm Tiên cô nương của Bạch Yên Các. Chỉ cần nàng nhìn một cái, cho dù là mười vò nữ nhi hồng cũng không sánh bằng đâu."Người cầm quạt không cho là đúng cãi:"Phi. Chỉ là một kỹ nữ rẻ mạt ở chỗ trăng gió, dám đem ra so sánh với Trường Bình công chúa nhất mực tôn quý, cái lưỡi của ngươi là không cần nữa sao?"Tề Khang nghe nói, lại nhíu mày.Buổi sáng hôm sau bách tính ở Tây thành phát hiện một cái xác nam nhân bị cắt lưỡi, trên người mặc y phục xanh rách nát, vứt dưới kênh đào. Kinh triệu doãn xác định được danh tính người này là một sĩ tử lên kinh dự thi, nhưng hoàn toàn không tra ra kẻ nào gây án. Bởi vì thủ đoạn quá tàn khốc, nên cuối cùng quy kết là do giang hồ làm ra, vụ án sau đó đi vào ngõ cụt.Còn lúc này, nạn nhân vẫn đang rất hăng say cãi nhau với người ta xem ai mới là đệ nhất mỹ nhân Đại Thịnh. Mạnh nương tử im lặng rút lui, đưa hai đĩa thức ăn tới chỗ khác. Đến giờ Ngọ, xa giá của công chúa cuối cùng cũng đi ngang qua. Hai bên đường lập tức hò hét inh ỏi. Đi đầu là cấm quân, sau đó một đám dài cung nữ thái giám cúi đầu theo hầu, tiền hô hậu ủng, đi giữa là cỗ xe lớn hoa lệ cực điểm, che mành lụa hồng. Bên trong chỉ mơ hồ trông thấy một nữ nhân phục sức cầu kỳ, không rõ mặt mũi dáng vẻ. Nắm tay Tề Khang chợt siết lại. Một trận gió sượt qua, ám khí trong tay y biến mất. Một trong tám con ngựa kéo xe đột nhiên lồng lên. Chỉ nghe thấy cung nữ thái giám đi theo đồng loạt kêu thảm một tiếng, nhanh như vũ bão cấm quân lớp lớp xông tới hộ giá. Tề Khang trong lòng thầm kêu không ổn. Đám đông biến thành một biển người nháo loạn, có kẻ vừa mới ra tay chặn ám khí của y. Dựa vào khí lực vừa rồi, khẳng định là một cao thủ. Y lập tức xoay người bỏ đi.Bởi vì thị vệ đều phản ứng nhanh nhạy, xe ngựa rốt cuộc hữu kinh vô hiểm. Cấm quân ngay tức khắc phong tỏa bốn phía, đem đám dân chúng vây quanh xe bao chặt lại. Nữ nhân ngồi trong xe rốt cuộc vén mành lên, từ tốn vỗ về đám người đang kinh hồn bạt vía khóc thút thít tứ phía:"Được rồi, không xảy ra chuyện gì. Vừa rồi chỉ là ngựa của ta không quen người nên mới hoảng sợ, đừng kinh động đến bách tính."Cấm quân nhận mệnh thả người. Dân chúng đứng dọc cả con phố không ai bảo ai tức khắc quỳ xuống, thi nhau dập đầu vái lia lịa."Tạ ơn công chúa điện hạ."Nửa tháng sau, buổi tối gió lạnh, Lạc Khuynh Anh ngồi khâu một cái túi hương, yên hoa trên mặt túi đã thành hình. Tề Khang biến mất đã lâu không biết từ đâu trở về, ném cho nàng một đống hộp gấm lớn. Hiếu kỳ mở ra, là một bộ y phục thêu tay cực kỳ diễm lệ, cùng mấy chục món trang sức trâm vòng bằng vàng ròng. Lạc Khuynh Anh mắt to mắt nhỏ không tin nổi nhìn vị đại ca nhà mình:"Người Nam Cương tặng. Giữ lấy."Nàng cầm lên chiếc mũ kim quan phượng hoàng, mắt được gắn bằng một viên huyết trân châu to bằng hạt đậu, đuôi chim phượng hoàng rủ xuống ba sợi dây hồng ngọc đỏ tươi. Tinh xảo nhường này, người Nam Hạ cũng làm được sao? Xem ra từ trước tới nay trung nguyên bọn họ vẫn giữ định kiến với người Nam Hạ quá lớn."Thế nào? Thích không?" – Tề Khang chẳng khách khí tý nào, tự mình rót một chén trà nguội uống hết. "Thích."Chẳng lẽ nàng có thể nói "không" sao? Vị đại ca này của nàng hỉ nộ thất thường, ghét nhất là thấy người khác làm trái ý hắn. Cho dù nàng là muội muội, nhưng cũng chỉ là một muội muội nửa đường nhặt về, so với tỳ nữ trong nhà, có lẽ chỉ hơn một cái danh phận mà thôi."Thích thì tốt. Vậy mặc vào xem nào?"Lạc Khuynh Anh lại càng kinh ngạc. Người này có phải đại ca nàng không đây? Hay là y lúc trở về đã va đầu vào cửa? Song ý nghĩ này nàng cũng không dám nói, ngoan ngoãn dắt theo nha đầu Thị Nhi đi thử trang phục. Bộ nữ trang này đẹp thì rất đẹp, mặc lên lại vô cùng phức tạp rườm rà. Thay một bộ quần áo liền mất trắng một canh giờ, thật không biết loại nữ nhân thế nào có thể kiên nhẫn mặc thứ này mỗi ngày. Tề Khang chờ nàng hết hơn một canh giờ. Đến khi Khuynh Anh trang điểm xong bước ra, y lại chỉ liếc mắt một cái, cười ha ha hai tiếng rồi bỏ đi.Đúng là đã kẹp đầu vào cửa."Cô nương, gia hôm nay có chuyện gì vậy?"Khuynh Anh nhún vai, kim phượng quan trên đầu nặng đến muốn gãy cả cổ."Ta làm sao mà biết được? Cách vài bữa lại giở chứng. Ai nha... mau đỡ đỡ đỡ ta."Chủ tớ hai người một trước một sau vừa chuẩn bị thay quần áo, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Ma ma ở bên ngoài đon đả cười nói:"Cô nương, chuyện tốt tới rồi."Lạc Khuynh Anh nghe thấy giọng người này đã cảm thấy phiền, cũng không mở cửa, chỉ hỏi vọng ra:"Ma ma, hôm nay bản cô nương không khỏe, không muốn biểu diễn."Cái bóng tròn lẳn của ma ma hằn lên cửa giấy dầu, cầm khăn tay vẫy lia lịa, giọng nói đổi từ nịnh nọt sang mỉa mai:"Cô nương à, tôi cũng chỉ là đến thông báo một tiếng mà thôi. Quý nhân đang đợi ngoài cửa rồi, xe ngựa cũng đã sẵn sàng, địa điểm chính là Thượng Minh vương phủ. Gia đặc biệt kêu ta tới bẩm báo, cô nương vẫn là nên chuẩn bị đi thì hơn."Khuynh Anh sững người một chút. Đột nhiên mang phục sức đến tặng nàng, hóa ra là để chuẩn bị cho việc này. Chiếc trâm trên đầu vừa định gỡ ra lại cài vào chỗ cũ, lẩm bẩm nói:"Xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn có tâm trạng đi tìm ca nữ, thật là một đám người có thể làm việc lớn."Tôn Khải đã mười ngày không ra khỏi cửa. Lệnh cấm túc đã mang đến nhà, giống như một thanh đao treo ngay trên cửa phủ Thượng Minh Vương. Bây giờ trong triều đình người nào nghe thấy tên hắn cũng tránh như tránh tà, thậm chí xe ngựa qua cửa Thượng Minh Vương phủ cũng đi đường vòng. Bạch Thiếu vài lần muốn đến thăm hắn, ai ngờ giữa đường bị người nhà phục kích bắt được, mang về nhà nhốt lại rồi. Bản thân Tôn Khải sợ liên lụy đến người khác, cũng đóng cửa không gặp ai. Chỉ còn một bị Cao thị lang ở bộ Binh may mắn trụ vững được, mặc kệ Tôn Khải lạnh nhạt, vẫn kiên trì qua lại an ủi hắn. Những ngày này tâm trạng hắn đặc biệt không tốt, Cao thị lang bèn tìm đủ cách, mang đến mấy vị ca cơ giúp vui.Mà ca cơ này đương nhiên là Lạc Khuynh Anh hồng nhan họa thủy.Xe ngựa dừng lại ở cửa sau phủ Thượng Minh vương. Người nhà Cao gia mang theo nàng và ba bốn ca cơ khác đi theo lối nhỏ men qua hậu viên, tới một xuyên đường thì gặp quản gia của vương phủ. Trời tối, Khuynh Anh không nhìn rõ mặt người kia, chỉ dựa vào hình dáng đại khái đoán được là một lão nhân chừng năm mươi tuổi. Lão quản gia và người nhà cao gia nói gì đó, đại khái toàn là mấy câu khách sáo không mặn không nhạt, sau đó ném cho bọn họ một cái nhìn cũng không mặn không nhạt, thản nhiên rời đi, không biết là dửng dưng hay là coi thường. Vương phủ không rộng lắm, nhưng cũng to gấp bốn năm lần Bạch Yên Các của nàng. Bên trong bố trí cũng khá đơn giản, nhưng cần trang nhã có trang nhã, cần uy nghiêm có uy nghiêm. Lạc Khuynh Anh chờ ở gian phòng bên cạnh khách sảnh nửa canh giờ, mới được truyền gọi. Bấy giờ Tôn Khải và Cao thị lang đang ngồi uống rượu. Trông thấy mấy người ca cơ lần lượt bước vào, khuôn mặt đầy râu của Tôn Khải sửng sốt hẳn."Cao huynh đây là?""Vương gia ở trong phủ quá buồn chán. Cao mỗ suy nghĩ mãi, cũng chỉ nghĩ ra cách này giúp vui thôi. Nếu như đã không thể trái hoàng mệnh, chi bằng sảng khoái một chút đi."Bọn họ xuất thân võ tướng, không câu nệ nhiều loại lễ nghi nho gia như đám văn thần, Tôn Khải lại càng là một kẻ phóng túng, tự nhiên cũng không nghĩ ngợi gì cả. Bốn nữ tử mặc vũ y màu xanh lả lướt bước vào. Lạc Khuynh Anh đeo mạng che mặt, ôm đàn tới trước mặt Tôn Khải và Cao thị lang hành lễ, rồi lặng lẽ bước qua một bên gảy đàn. Cổ cầm từ tốn cất lên, một thiên Lan Lăng Vương nhập trận khúc, da diết mà bi tráng. Tôn Khải buông chén rượu bần thần. Vũ cơ trước mặt lả lướt động tác không hề có chút hấp dẫn gì. Ngược lại là cầm cơ đeo mạng che mặt ở hơi xa, một thân phục sức trắng đến hoa lệ, chỉ ngồi yên một chỗ lại khiến hắn rời mắt không được.Muốn hỏi nàng một câu, tại sao lại chọn Lan Lăng Vương nhập trận khúc.Cao thị lang ngồi một bên sớm đã thu hết tất cả vào mắt. Nhận thấy Tôn Khải không hứng thú lắm, sau đó liền lệnh cho các nàng lui đi. Bấy giờ đã vào giờ Tuất, bốn vũ cơ được phát bạc, ngồi xe ngựa trở về Bạch Yên Các, chỉ có một mình Lạc Khuynh Anh bị giữ lại, đưa tới một gian phòng riêng. Căn phòng này rất rộng, nhưng đồ đạc thì chẳng có bao nhiêu. Trường kỷ bằng gỗ đối diện với giường cứng, một chiếc án thư lèo tèo vài cuốn sách lộn xộn. Nếu có thứ gì đáng chú ý nhất thì chính là một cây cung tên cực kỳ to treo trên tường. Trong lòng Lạc Khuynh Anh sớm đã có dự cảm xấu, lúc này liền hiểu ra, mồ hôi lạnh bất giác chảy đầm đìa.Hắn bán nàng, hắn thật sự đã bán nàng.Đây là vương phủ, xung quanh chính là một đám võ tướng, nàng chỉ có một thân một mình chân yếu tay mềm, bỏ trốn là chuyện viển vông. Nhưng nếu không, chẳng lẽ cầu xin Tôn Khải tha cho nàng? Trong lúc nàng còn đang hoang mang cực độ, cánh cửa kia đã mở ra. Mùi rượu theo gió sộc vào nhức cả óc. Lạc Khuynh Anh tìm được một con dao nhọn vừa tay trong hộc tủ, nhanh chóng giấu vào tay áo. Tôn Khải mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt trông vẫn rất tỉnh táo. Nhìn thấy nàng hắn có vẻ không tin vào mắt mình, dụi mắt mấy lần mới cất tiếng hỏi:"Ngươi sao lại ở đây?"Lạc Khuynh Anh hơi bất ngờ, ráng lấy lại bình tĩnh đáp:"Cao... đại nhân, là Cao đại nhân bảo tiểu nữ tới... tới... tới..."Tôn Khải lấy tay day thái dương lắc đầu. "Cao huynh này thật là..." - Lạc Khuynh Anh đứng nép bên cạnh bàn, nhúc nhích một chút cũng không dám. – "Chỗ này không cần ngươi, trở về đi."Khuynh Anh suýt chút nữa nhịn không nổi đã thở phào một hơi. Ai ngờ vừa bước tới, Tôn Khải đột ngột ngẩng phắt lên, giống như mới nhớ ra chuyện gì đó."Khoan đã. Ngươi là... Là ngươi?"Nàng khựng lại, ngừng thở. "Vương... vương gia... nhận ra ta sao?"Chẳng trách nhìn thật quen mắt, Tôn Khải cười khẩy một tiếng. Hôm đó không phải vì người này hắn mới va chạm với Nạp Lan Ngột Ngạch hay sao? "Bản vương vì ngươi đánh chết một vị sứ thần, ngươi nói xem ta có nên nhận ra ngươi không?"Lạc Khuynh Anh nghe giọng điệu của hắn vô cùng không tốt, lập tức nước mắt lưng tròng quỳ xuống một bên khóc thút thít. Trước đây lúc Tề Khang ám chỉ muốn đưa nàng tới chỗ Tôn Khải, nàng cũng đã tìm hiểu đôi chút về người này. Nam nhân võ phu ưa mềm không ưa cứng, tính khí ngay thẳng, chỉ đánh kẻ mạnh chứ không thèm bắt nạt kẻ yếu, cho nên tốt nhất nên giả vờ đáng thương, không chừng sẽ qua được một kiếp."Vương gia, là tiểu nữ liên lụy ngài. Đại ân đại đức của vương gia tiểu nữ cả đời không dám quên. Nếu vương gia không chê, tiểu nữ nguyện đi theo ngài làm thân trâu ngựa, dùng tính mạng tiểu nữ báo đáp người..."Ai ngờ Tôn Khải nghe xong liền bật cười lớn."Ngươi cũng biết ngươi liên lụy đến ta. Vậy nói xem ai là kẻ đứng sau sai khiến ngươi?"Khuynh Anh phản ứng rất nhanh:"Vương gia, người nói gì vậy?"Tôn Khải không trả lời, ánh mắt như diều hâu quắp chặt lấy nàng. Thế nhưng đổi lại chỉ là một đôi đồng tử trong suốt không dính một chút tạp niệm, mà hắn cũng biết chuyện này không thể đổ lên đầu nàng. Mâu thuẫn giữa hắn và Nạp Lan Ngột Ngạch như nước với lửa, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người ta lợi dụng, hơn nữa kẻ lợi dụng lại toàn là bằng hữu của hắn. Trong lòng hắn tức giận không có cách nào phát tác, chỉ có thể giận cá chém thớt mà thôi. Lạc Khuynh Anh khóc lâu, thanh quản đã hơi khàn, trong lòng nàng hỏi thăm tổ tông nhà hắn mấy chục lượt rồi, Tôn Khải vẫn chưa có vẻ gì là muốn thả người cả. Đây là muốn nàng khóc đến chết luôn hay sao?"Chỉ đùa với ngươi thôi. Nếu ngươi đã nguyện ý như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi. Được rồi, cởi áo ra." – Tôn Khải nói đoạn ngả người lên thành ghế, bộ dạng muốn xem trò vui. Nàng biến sắc."Vương... vương gia...""Không phải nói muốn lấy thân báo đáp hay sao? Chẳng lẽ ngươi chỉ là nói miệng?""Tiểu nữ không dám. Ta là thật tâm thật ý muốn theo hầu vương gia.""Vậy còn chờ gì nữa? Đêm nay hảo hảo hầu hạ bản vương cho tốt."Khuynh Anh run lẩy bẩy, loay hoay mãi mới mở được một cái nút cổ áo. Tôn Khải vừa phiền vừa chán ngáp thật dài."Động tác quá lề mề. Đã như vậy thì để bản vương tới." Đã nói là làm. Khuynh Anh đến thời gian định thần cũng không có, vừa bị hắn túm lấy, y phục tinh xảo roẹt một cái bị xé làm hai mảnh. Nàng lúc này không còn nghĩ ngợi được gì nữa, theo bản năng lấy hết sức bình sinh giãy dụa không ngừng. Tôn Khải không cho nàng cơ hội trở mình nào, một đường xé hết ba bốn lớp áo, đến lúc trên người nàng chỉ còn độc một cái yếm xanh mới ngừng lại. Lạc Khuynh Anh cắn vào cổ tay hắn một cái chảy máu, loạng choạng trốn vào góc tường, nhặt mấy miếng vải vụn trên sàn nhà che lại thân thể.Tôn Khải lạnh nhạt đứng nhìn nàng, ánh mắt trịch thượng giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn trong con hẻm nọ, tràn đầy khinh thường."Chỉ đi vài năm, ai ngờ ngay trong kinh thành dưới chân thiên tử mà cũng loạn đến mức này. Cung trang của Trường Bình công chúa, kẻ hạ tiện như ngươi mà cũng dám mặc hay sao? Là ai cho ngươi lá gan này?"Lạc Khuynh Anh bàng hoàng đến quên cả khóc. Cái gì mà cung trang? Cái gì mà Trường Bình công chúa? Hay lắm. Công chúa. Còn là Trường Bình trưởng công chúa.Nước mắt muốn rơi ra, lại nuốt ngược trở lại, biến thành một nụ cười chua xót.Tề Khang, y lại đùa bỡn nàng.Tôn Khải không biết tại sao nàng đột nhiên khóc đột nhiên cười, lại không chú ý tới con dao nhọn ban nãy Khuynh Anh giấu trong người đang vứt lăn lóc trên đất. Mãi cho đến lúc nàng nhào ra, đem con dao kia hướng thẳng vào bụng mình, hắn mới phản ứng lại được, một chưởng hất bay hung khí, đè Lạc Khuynh Anh xuống đất."Buông ra, ngươi buông ta ra.""Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Muốn chết? Không dễ như vậy! Có chết cũng đừng ở đây làm bẩn phủ của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com