TruyenHHH.com

12 Chom Sao Hu Hoa Ngo


[Bạch Thiếu – Mạnh Doanh: Kim Ngưu]

Gần đến tiết trùng dương, nhân dịp đoàn sứ thần các nước vào triều Đại Thịnh, thương nhân ngoại quốc cũng nô nức tới Tây Kinh giao thương. Những ngày gần đây, trong kinh thành hết sức náo nhiệt. Tần lâu sở quán lúc nào cũng kín chỗ không cần nói, ngay cả ban đêm, trên phố cũng không thiếu người đi lại. Bạch Thiếu thơ thơ thẩn thẩn một lúc trên đường, ngẩng đầu lên đã thấy biển hiệu rất lớn của Hoàng Hương lầu nổi danh thiên hạ. Trước cửa quán người ra kẻ vào không ngớt, âm thanh huyên náo đến mức hắn muốn đau đầu.

Nhìn thấy hắn bước vào, tiểu nhị lập tức vẫy đuôi chạy đến, niềm nở săn đón.

"Bạch công tử đã tới! Lâu rồi không thấy công tử tới mua Lộ thủy liên hoa cao. Chúng tiểu nhân cứ nhắc người luôn. Không biết hôm nay công tử..."

Bạch Thiếu là khách quen của Hoàng Hương Lầu, chủ yếu vì đồ ăn ở đây vô cùng vô cùng ngon. Hắn từ nhỏ được vào cung đi theo Tôn Hạo làm đồng tử, cũng từng nếm qua rất nhiều cao lương mỹ vị do ngự trù làm, lại cảm thấy ngự thiện luôn mang cảm giác quá sức hoa mỹ. Ngược lại Hoàng Hương Lầu luôn giữ lại được hương vị mộc mạc tự nhiên, tuy đơn giản nhưng lại nhiều ý vị.

"Bản thiếu gia có hẹn với bằng hữu. Chuẩn bị cho ta một phòng..."

"Công tử, ngại quá, hôm nay chỗ chúng tiểu nhân phòng đã được đặt trước hết rồi."

Hắn nói đến đó, bỗng nghe đằng sau có giọng nữ tử lảnh lót cất lên. Thanh âm vừa chua lại vừa sắc, nghe kỹ còn có phần lả lướt.

"Khách quan này, ngươi đi cùng vị công tử đây sao? Hoan nghênh hoan nghênh."

Một thân quần áo xanh đỏ tím vàng, tóc búi rối, trên đầu cài một đôi đũa ngà, ánh mắt lúng liếng phong tình vạn chủng, mày liễu cong vút, môi hồng như son – đây đích thị là bà chủ nhỏ của Hoàng Hương Lầu nổi tiếng: Mạnh nương tử.

Mạnh nương tử, tên thật không ai biết, lai lịch cũng không ai hay. Chỉ biết trước đây Hoàng Hương lầu chỉ là một quán ăn hết sức bình thường, sau khi nàng tới, một tay biến nó trở thành kinh thành đệ nhất tửu lâu. Từ đó trở đi, người ngoài mới kính nể gọi nàng bằng ba tiếng "Mạnh nương tử", song thực chất nàng ấy rất trẻ. Bạch Thiếu xuất phát từng làm việc quản lý hộ tịch ở nha môn thành Tây Bình, cũng từng nhìn thấy ghi chép về nàng ấy. Mạnh Doanh, người gốc Lạc Châu, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi.

Bạch Thiếu thấy nàng gọi, tưởng là Tôn Khải đã đến, song không phải. Bị Mạnh Doanh giữ lại là một hán tử cao lênh khênh, mặc toàn thân đồ đen sì. Mặc dù là buổi tối, nhưng hắn đội một cái mũ rộng vành rất to, còn có cả màn che, trông như một hiệp khách. Bạch Thiếu ngẩn ra:

"Ngươi là ai?"

Hán tử chẳng nói chẳng rằng, mũ rộng vành hơi lay động, dường như mới đá mắt về phía Mạnh nương tử. Có lẽ hắn định bỏ đi, không ngờ lại bị Mạnh Doanh lấy tay níu lấy vạt áo phía trước, tươi cười ngả ngốn nói:

"Khách quan, không phải thì thôi. Chỗ chúng ta còn nhiều chỗ trống như vậy, uống vài chén rồi hãy đi không được sao?"

Hán tử không kiên nhẫn, âm thanh khàn đặc từ trong miệng gằn ra từng chữ:

"Buông tay."

Cổ họng của người này đã bị hỏng. Mạnh Doanh hờn dỗi thả tay ra, cũng không làm khó hắn, vẫy khăn tay một cách rất chuyên nghiệp kêu lên:

"Đi thong thả, lần sau lại đến."

Bạch Thiếu vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu gì cả. Mạnh nương tử mặt không đổi sắc, quay lại tủm tỉm cười với hắn, đầy tò mò hỏi:

"Hắn ta không phải tùy tùng mới của công tử à? Lúc nãy ta đứng trên lầu nhìn thấy hắn đi theo công tử suốt từ đầu phố bên kia."

Hắn có hơi giật mình, Mạnh Doanh đây là muốn nhắc nhở hắn sao? Chuyện này hắn quả thực không để ý, hơn nữa, cho dù có tâm để ý, cũng không có cách nào chống đỡ. Bạch Thiếu chỉ là một thư sinh, sức trói gà còn không có, làm sao biết được mình đang bị theo dõi.

"Chỉ là trùng hợp thôi."

Mạnh nương tử cười ha ha:

"Ta cũng nghĩ như vậy. Công tử đã lâu không tới, để ta xuống bếp tự tay làm ít món ăn cho công tử. Tiểu Tiểu, mau thu xếp cho Bạch công tử."

"Nhưng mà..."

"Không phiền Mạnh nương tử, ta nguyên lai muốn tìm chỗ yên tĩnh cùng bằng hữu uống rượu. Nhưng nếu không còn chỗ nữa, ta cũng không miễn cưỡng mấy người."

***

[Bạch Thiếu – Tôn Khải: Sư Tử - Lạc Khuynh Anh: Song Tử]

"Cho nên đệ mới dắt ta đến hẳn kỹ viện tầm hoan?" – Tôn Khải ngửa cổ dốc cạn chén rượu cay, vừa cười giả lả vừa trêu chọc. – "Ai nha, tam đệ nhà chúng ta trưởng thành rồi."

Khuôn mặt trứng gà bóc của Bạch Thiếu hiện giờ đỏ như máu. Không cần Tôn Khải nói, bản thân hắn cũng đã xấu hổ lắm rồi. Nếu như chuyện này còn để phụ thân hắn biết, không chừng bẻ gãy chân tay hắn cũng phải lôi trở về Bạch phủ mất thôi.

"Huynh nói xem, nếu như bên ngoài đồn đại chuyện ta đến kỹ viện chơi bời, có phải hoàng thượng sẽ không muốn gả Trường Bình cho ta nữa không?"

Tôn Khải gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai rau ráu. Bàn rượu bọn họ đặt trên lầu hai, ngăn cách bên ngoài bằng bình phong tứ mỹ, một mặt lại mở ra cửa sổ nhìn xuống khán đài lớn dưới lầu. Trên đài vẽ hình bông hoa mẫu đơn nở rộ, một đám nữ tử đang ca múa giúp vui.

"Ta dám chắc với tính cách của hắn, nhất định sẽ trói đệ về giáo huấn một trận, sau đó vẫn gả Trường Bình cho đệ thôi."

Bạch Thiếu tuyệt vọng nằm bò ra bàn.

"Thế nào? Vẫn muốn tiếp tục phản kháng à?"

"Nếu không thì có thể thế nào? Chẳng giấu gì huynh, hiện tại trên người ta đã chẳng còn đồng tiền nào rồi. Ta thật sự không biết mấy ngày tới phải chống đỡ thế nào đây?"

Tôn Khải nhíu mày thắc mắc:

"Ta thật sự không hiểu đệ vì sao lại không chịu cưới Trường Bình. Nàng đẹp như thế, lại mang huyết thống hoàng tộc, là công chúa duy nhất trong cung, vinh quang vô thượng. Chẳng có lý do gì để ngươi từ chối nàng, trừ khi..."

Bạch Thiếu cắt đứt câu hỏi của y:

"Không phải."

Tôn Khải thở dài. Ca múa dưới đài đã dứt, đèn tối đi. Vũ đài được bày thêm một bức bình phong lớn vẽ thủy mặc. Nhân khách im lặng chờ đợi, một mùi hương thơm ngát từ từ lan tỏa khắp trong ngoài. Y xoay chén rượu nhỏ, có chút hứng thú đưa mắt theo dõi.

Lúc hương hoa từ từ phai đi, cũng là khi âm cổ cầm réo rắt vừa vặn cất. Cầm khúc chậm rãi lên cao, đột ngột xuống thấp, từng nhịp lại từng nhịp, từ từ dẫn dắt lòng người. Tôn Khải là một kẻ không hiểu gì về âm luật, vậy mà cũng cảm thấy trong lòng khẽ động. Nữ tử chơi đàn yên tĩnh ngồi trên đài hoa, bạch y trắng muốt tha thướt bay phấp phới. Từng ngón tay ngọc thuần thục lướt trên thân đàn, kim bộ dao phiêu phiêu rủ bên tóc, mi dài rũ xuống, khóe miệng hơi cong. Tươi đẹp nhàn nhã, cũng có chút lạnh lùng.

Tôn Khải không hiểu sao bỗng có cảm giác như khi trở về nhà nhìn thấy đồ đạc trong phòng không được đặt vào đúng chỗ, không chỉ không thoải mái, mà còn tức mắt không nhìn nổi.

Cầm khúc vẫn tiếp tục, qua đoạn mở đầu, bước vào khúc diễn giải. Âm "cung" chuyển sang âm "chủy", buồn thương day dứt. Một vài tiếng xì xào bàn tán sót lại cũng đã lặng hẳn đi, nhường chỗ cho âm điệu trùng trùng tâm sự.

Bạch Thiếu nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của Tôn Khải, chỉ cho là y không hiểu âm luật, cũng không hỏi đến.

"Hóa ra đây chính là Cầm Tiên trong lời đồn của Bạch Yên Các. Quả là danh bất hư truyền."

"Cầm Tiên?"

"Huynh không biết sao? Bạch Yên Các có một nữ tử tài chơi đàn tuyệt diệu, nhan sắc tuyệt thế, được người đời ca ngợi là Cầm tiên, tên gọi Lạc Khuynh Anh."

"Lạc Khuynh Anh à?" – Y lẩm bẩm, tợp thêm một chén rượu. – "Bất quá là một ca kỹ."

Không biết là do ảo giác của hơi men, y đột nhiên bắt được phượng quan trong trẻo của nàng ca kỹ hướng về phía mình. Không sai, chính là y, là Tôn Khải, chỉ có một mình y mà thôi, không phải Bạch Thiếu.

"Lạc Khuynh Anh nổi danh kinh thành chỉ bán nghệ, không bán thân."

Thời điểm y định thần lại, Lạc Khuynh Anh đã rũ mắt xuống như cũ, che lại tâm tình. Cầm khúc biến đổi ảo diệu, nhịp nhàng chuyển sang âm vũ, khí thế dồn dập mạnh mẽ. Oán hận không nói được thành lời, chỉ có thể cùng tiếng nhạc cất lên, bi thương mà day dứt.

Thiếu nữ trong trắng ở chốn bụi trần

Lần đầu gặp nhau bên hồ Tây Tử

Chẳng hiểu được thị phi phải trái

Một mối tình đem theo bao mối hận

Mỗi ngọn gió như một mảnh linh hồn

Tay cầm kiếm giang hồ cất bước

Bao ân oán chìm trong mộng tưởng

Ngoảnh đầu về, vạn sự là không

Chiều hoàng hôn còn lại mấy cây tùng

Vài ngọn núi và mấy hồi chuông đổ...*

(*Bài này là Thiên Tiên Tử của Tạ Vũ Hân)

Mưa gió mấy hồi, nước cạn mây tan, gặp lúc chiều tàn nhật quang vừa tắt. Khúc nhạc lắng lại, chậm rãi, chìm hẳn vào khoảng im lặng hư vô. Đến lúc này mọi người mới bừng tỉnh, tiếng vỗ tay lập tức nổi lên như sấm.

Lạc Khuynh Anh ôm đàn cúi chào mọi người, từ đầu đến cuối không hề ngước mắt lên. Tôn Khải cau mày nốc rượu, thái dương hơi nhức, có lẽ y uống nhiều rồi.

"Khải huynh, huynh thấy cô nương này thế nào?" – Bạch Thiếu đập đập cây quạt trong tay hỏi.

Y nhếch mép:

"Đẹp."

"Huynh có thích nàng không?"

Tôn Khải đang uống rượu liền bị sặc, suýt nữa phun cả nước miếng vào mặt Bạch Thiếu.

"Thích thì thế nào mà không thích thì thế nào chứ?"

Bạch Thiếu chán ghét dùng khăn tay lau áo, càu nhàu:

"Chỉ là hỏi chơi thôi, huynh kích động như vậy làm gì?"

"Đệ có ý gì hả?"

"Ý gì là ý gì? Trường Bình đẹp, nhưng ta không thích nàng. Trong lòng ta không có ai cả, nhưng cũng không có nàng ấy. Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, ta không muốn cưới một người thê tử không có cảm tình."

"Trường Bình là thân phận thế nào, sao có thể đem ra so sánh với loại người như vậy? Nhưng đệ thực sự không có cảm tình với Trường Bình?"

"Trong mắt ta, người sinh ra trên đời đều không có gì khác nhau cả. Rất tiếc, hoàn toàn không có. Thậm chí..." - Thậm chí còn có chút bài xích. Bạch Thiếu là người đơn giản, yêu ghét rõ ràng, trên đời này nếu có người nào khiến hắn không muốn giao du nhất thì chính là kiểu tính cách giảo hoạt của Tôn Huyên.

Tôn Khải biết là khuyên không được. Bản thân hắn đối với huynh muội Tôn Hạo cũng có khúc mắc, càng không tiện nhiều lời.

"Thôi được, ta giúp đệ. Nếu thiếu tiền cứ đến tìm ta."

Bạch Thiếu trợn mắt mừng ra mặt.

"Thật sao? Huynh giúp ta sao?"

Tôn Khải lườm hắn:

"Đương nhiên ta phải giúp đệ rồi. Chúng ta cũng không thể để huynh muội nhà họ vo tròn bóp méo mãi được, đúng không? Còn nữa, tiệc trùng dương ngày kia ở trong cung, nếu có thể không tới thì đừng tới. Hắn nhất định sẽ thừa dịp ban hôn."

"Trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Dẫu sao ta cũng là thần tử, trên người còn có quan hàm, không thể không tuân mệnh vào cung được. Phải nghĩ cách khác." – Nói đoạn đột nhiên đập bàn đứng bật dậy – "Có rồi. Nhưng huynh phải giúp ta mới được."

Nhìn vẻ mặt hắn, Tôn Khải biết thừa là chẳng phải chủ ý gì hay ho. Cũng tốt, để cho Tôn Hạo và Bạch Thiếu hai kẻ nhiều não này đánh nhau sứt đầu mẻ trán đi. Một tên dũng phu như y, khó khăn lắm mới có vài ngày yên bình, nên tranh thủ ăn chơi hưởng lạc cho bõ mới phải.

"Không còn sớm nữa, ở quán trọ không tiện về quá muộn, ta nên cáo từ thôi." – Bạch Thiếu ăn uống no say, việc cần nói cũng đã nói rồi, lập tức muốn ra về. Trời tối chỉ là một chuyện, nghiêm trọng hơn là có người theo dõi hắn, trong lòng Bạch Thiếu không hiểu sao hơi bất an.

Tôn Khải uống hết ba vò rượu, say đã lên tận óc, vẫy tay ngăn hắn:

"Đệ thật là... nam nhân tới thanh lâu phải chơi cho đáng, chưa đến nửa đêm sao đã về rồi? Đệ xem, mấy vị cô nương ở đây đều là như hoa như ngọc, đệ cứ chăm chăm đòi về cái quán trọ rách đó làm gì chứ?"

Mặt Bạch Thiếu đỏ đến tận mang tai, cáu kỉnh mắng:

"Huynh nói bậy cái gì vậy?"

"Ai nha, đệ ngại cái gì chứ? Đều là nam tử hán đã trưởng thành cả rồi. Phóng túng một chút thì đã sao?" – Nói đoạn lớn giọng kêu – "Bà chủ! Chuẩn bị cho gia bốn cô nương xinh đẹp nhất chỗ các người đến đây."

Bốn... bốn người? Sao lại những bốn người? Khoan đã, không phải, trọng điểm là xem ra Tôn Khải không phải chỉ trêu chọc hắn, y là thực sự muốn tối nay điên loan đảo phượng ở nơi này. Bạch Thiếu ba hồn bảy vía tức thì lên mây, sợ đến mức co rúm cả người lại:

"Khải huynh, tha cho ta. Tha cho ta được rồi. Trong nhà ta còn cha già mẹ dại phải phụng dưỡng. Ta cáo từ trước... ngày khác lại gặp."

Tôn Khải luôn mang dáng vẻ của kẻ trầm mặc ít lời, thực tế y vẫn luôn khắc chế tính tình để xứng với địa vị vương gia. Bất quá một khi bột phát, khiến sở thích phá phách của y nổi lên, nhất định sẽ biến thành đại ma đầu. Năm đó Tôn Hạo mới lên ngôi chưa lâu, Tôn Khải trong yến tiệc uống rượu say bị người ta thách thức, ngay cả mái ngói của Thừa Đức cung cũng dám dỡ. Hiện tại y nào có thể để cho Bạch Thiếu thoát thân dễ dàng vậy, dùng lực nắm cổ áo sau của hắn ấn xuống ghế. Bạch Thiếu chạy không chạy được, khóc cũng không ra nước mắt.

Bốn cô nương xanh đỏ tím vàng lả lướt đi vào, mỗi người một vẻ, lấy quạt tròn che miệng tủm tỉm cười. Bạch Thiếu khuôn mặt cứng ngắc, quay sang Tôn Khải nói:

"Khải huynh... đệ... không có hứng thú, nhường huynh cả."

Không ngờ y nghe xong liền nổi khùng:

"Như vậy sao được? Huynh đệ là phải có phúc cùng hưởng (nấc) có nạn cùng chịu... Hay là mấy người này diện mạo tầm thường không vừa mắt đệ chăng? Bà chủ, đổi người!"

Kết quả đổi đi đổi lại ba bốn lần, bởi vì Bạch Thiếu sống chết từ chối, bà chủ Bạch Yên Các nhịn không được khổ sở trần tình:

"Đại gia à, đây đã là những cô nương xinh đẹp nhất chỗ chúng tôi rồi."

Tôn Khải đập bàn, toàn bộ chén đĩa bên trên đều rung cả lên, khiế mấy bị cô nương phía trước sợ rúm người. Bạch Thiếu định ngăn, nhưng bị y cướp lời, trừng mắt quát thật lớn:

"Không phải còn có cái gì... cái gì Lạc Khuynh Anh sao? Kêu cô ta đến đây!"

(À, xin lỗi mọi người nhưng viết đến đây tức cười không nhịn được. Tôn Khải này là rượu say muốn giở trò với con gái nhà người ta, còn giả vờ lấy huynh đệ nhà mình ra làm lý do nữa.)

"Chuyện này..."

"Sao hả? Chẳng lẽ mấy người còn sợ bản vương không có tiền? Còn không đem nàng ta ra đây, có tin ngày mai ta cho người đến kéo đổ cái hoa lâu này của ngươi không?"

Sắc mặt bà chủ cứng lại, tràn đầy bất đắc dĩ. Bên này Tôn Khải đường đường là vương gia quyền cao chức trọng, trong tay nắm đến bảy mươi hai vạn quân. Bên kia Lạc Khuynh Anh cho dù có là một ca kỹ, nhưng hậu đài của nàng ta quả thực không đùa được. Xưa nay có bao nhiêu người đến muốn đòi nàng ta tới hầu hạ, nhưng người nào người nấy đều phải tiu nghỉu trở về. Cho nên hai người này, ai cũng không thể đắc tội. Hiện tại chủ nhân lại không ở nhà, bà ta chỉ là một con tép nhỏ, không dám tự ý quyết định.

Lấy tính cách của Lạc Khuynh Anh, không chừng còn muốn lột của bà ta một lớp da.

"Còn chờ cái gì nữa hả? Đừng để bản vương mất kiên nhẫn." – Tôn Khải tức giận gắt, thuận tiện xuất ra một đĩnh vàng trong tay, nhằm giữa mặt bà chủ mà ném.

"Tiểu nhân đi ngay, đi ngay." – Bà ta vừa ôm mặt vừa nhặt cục vàng, lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất. Trước hết cứ tránh cái tên gia hỏa này đã, còn về phía Lạc Khuynh Anh, có thể dùng cách mềm mỏng hơn thuyết phục vậy.

Lạc Khuynh Anh lúc này vừa mới trở về phòng, đang ngồi trước gương tháo bỏ đồ trang sức. Hoa ma ma gõ chuẩn bị một lúc mới dám gõ cửa. Nàng ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng gọi:

"Vào đi."

Hoa ma ma cẩn thận tươi cười, trước hết hỏi thăm mấy câu khách sáo:

"Cô nương hôm nay biểu diễn không mệt chứ? Nghe Vân Nhi nói cô nương gần đây tinh thần không tốt. Nhà bếp chuẩn bị kê chi thang, cô nương có muốn dùng không?"

Lạc Khuynh Anh không muốn nói chuyện, cũng không tiện phớt lờ bà ta, đơn giản đáp:

"Đa tạ Hoa ma ma, ta đã khá nhiều rồi. Hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc."

Đây là có ý đuổi khách. Hoa ma ma mặt dày bước đến, giật lấy cái lược trong tay a hoàn Thị Nhi, nâng tóc nàng lên bắt đầu chải. Lạc Khuynh Anh hơi cau mày.

"Cô nương à... có chuyện này..."

"Ma ma không cần vòng vo, có gì cứ nói thẳng."

Hoa ma ma ghét nhất giọng điệu ngạo mạn này của nàng ta. Lạc Khuynh Anh bất quá chỉ là một nữ tử do bà ta mua về, còn ra vẻ thanh cao? Nếu không vì được chủ nhân nhìn trúng, lại đến lượt cô ta đó hất hàm ra lệnh cho bà ta hay sao?

"Bên ngoài có một vị quý nhân muốn gặp cô nương, hắn cứ nhất định đòi gặp cô nương. Hắn nói nếu cô nương không chịu, hắn sẽ cho người đến kéo đổ chỗ này của chúng ta."

Lạc Khuynh Anh thoa lại sáp trên môi, hờ hững đáp:

"Không gặp."

"Coi như tôi cầu xin cô, gặp người ta một chút thôi có được không?"

Nàng quay người, ánh mắt châm chọc nhìn thẳng vào Hoa ma ma, không chút lưu tình.

"Những kẻ khăng khăng muốn gặp ta có ít sao? Ma ma đến một chút bản lĩnh này chẳng lẽ cũng không có?"

"Tổ tông của tôi ơi, nhưng người này tôi không đắc tội nổi."

"Công tử mới rời đi có vài ngày, bà đã quên dặn dò của người rồi sao?"

Nghe đến hai chữ "công tử" này, Hoa ma ma hơi thất sắc. Bà ta rất ghét Lạc Khuynh Anh luôn đem người kia ra hù dọa, nhưng chuyện hắn ta nâng đỡ nàng là thật. Trước giờ bất kể chuyện gì cũng chiều theo ý nàng, đến nỗi ở trong Bạch Yên Các này không biết ai mới là chủ ai là tớ.

"Cô nương ơi... ta thật sự hết cách rồi. Coi như cô nương giúp ta một lần được không? Chỉ cần đế nhìn hắn một cái thôi, sau đó ta nhất định chuốc ngủ hắn. Đảm bảo một cọng lông tóc của cô nương hắn cũng không chạm vào được."

Lạc Khuynh Anh vẫn rất bình thản, xoay người bước đến bàn trà, rót cho Hoa ma ma một chén nước, cười nhẹ hỏi:

"Không biết là vị đại nhân vật nào lại khiến Hoa ma ma cũng sợ như vậy?"

Nghe ý tứ có phần mềm mỏng hơn một chút, Hoa ma ma biết nàng đáp ứng rồi, liền ngọt ngào đổi giọng:

"Cô nương có biết không? Chính là vị Thượng Minh vương gia danh trấn tứ phương mới trở về kinh thành gần đây."

Cái chén trong tay Lạc Khuynh Anh không biết vì sao run rẩy, rơi đánh "choang" một cái xuống sàn nhà.

"Thượng... Thượng Minh Vương? Tôn Khải?"

Hoa ma ma là người rất tinh ý, lập tức phát hiện thần sắc Lạc Khuynh Anh thay đổi kỳ lạ. Thật không ngờ bà ta hạ mình cung phụng cô ta lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày thấy Lạc Khuynh Anh gặp phải hung tinh.

Chuyện này hẳn là có ẩn tình.

"Ma ma đi trước đi, ta thay áo rồi sẽ tới."

Hoa ma ma lui ra ngoài, đóng cửa phòng đắc ý rời đi. Mà sau khi bà ta đi hồi lâu rồi, Lạc Khuynh Anh vẫn ngồi thẳng đuỗn bên trà kỷ, vai mảnh thỉnh thoảng run lên. Thị Nhi lo lắng hỏi:

"Cô nương, người không sao chứ?"

Khuynh Anh hình như không nghe thấy, chỉ luôn miệng lẩm bẩm:

"Tới rồi... Tới thật rồi."

"Cô nương? Cái gì tới? Người không sao chứ? Đừng dọa em."

Nàng nhắm chặt hai mắt, cố gắng ổn định tinh thần trở lại, xua tay nói:

"Không sao. Thị Nhi, lại giúp ta trang điểm."

"Cô nương, nếu người mệt, để em nói với Hoa ma ma một tiếng." – Nói đoạn ba chân bốn cẳng muốn chạy đi, lại bị Khuynh Anh gọi giật trở lại.

"Không cần đâu." – Nàng lắc đầu – "Không tránh được."

Nửa canh giờ sau, Hoa ma ma cho người đến giục lần thứ hai, Lạc Khuynh Anh mới trang điểm kỹ lưỡng ra khỏi phòng, đường nét mệt mỏi đều đã bị giấu dưới lớp phấn trắng. Thị Nhi tràn đầy lo lắng, không ngừng ở bên cạnh hỏi thăm:

"Cô nương thực sự không sao chứ? Sắc mặt người kém lắm."

"Ta đã nói không sao, em việc gì phải cuống quít lên như vậy?"

"Nhưng mà..."

"Đừng nói gì cả. Theo ta."

Nói đoạn rảo gót sen lướt nhanh qua hành lang sặc sỡ. Bên trong những căn phòng đóng kín không ngừng dội ra những thanh âm trăng gió đáng xấu hổ. Thị Nhi không nhìn thấy bàn tay siết chặt của nàng trong ống tay áo, Khuynh Anh cũng vờ như trái tim trong ngực nàng vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì cả.

"Ấy, cô nương này chẳng phải là người mới tấu cầm khúc ban nãy sao? Tiểu mỹ nhân, nàng vội đi đâu vậy?"

Đúng lúc vấp phải một người từ đâu xộc ra, cả người toàn là hơi rượu. Nam nhân này mặc áo hồ cừu, tóc tết sau gáy, râu ria xồm xoàm, to lớn như một con gấu, tiếng Đại Thịnh không sõi, rõ ràng là một hán tử Bắc Mang. Đằng sau hắn lố nhố đến năm sáu tên tùy tùng, đều ăn vận kỳ quái. Gần đây thương nhân từ Bắc Mang và Tây Vực lui tới không ít, một đám người ngoại tộc tụ tập ở đây cũng là điều dễ hiểu.

Lạc Khuynh Anh đang lúc tinh thần không tốt, muốn lảng tránh, nhưng lại bị gã hán tử bước lên chặn đường.

"Quan nhân, thỉnh nhường đường."

"Nhường đường? Được, tiểu mỹ nhân đến đây bồi ta ba tuần rượu, ta liền để nàng đi."

"Hiện tại ta còn phải tiếp khách quý. Để khi khác."

Hán tử Bắc Mang nghe xong liền nổi khùng:

"Bản vương chính là khách quý! Ngươi dám từ chối? Chỉ là một con kỹ nữ Đại Thịnh nhãi nhép cũng dám hất hàm nói chuyện với bản vương? Xem bản vương dạy dỗ ngươi thế nào." – Thế rồi lập tức động thủ túm lấy eo Lạc Khuynh Anh ôm lấy. Nàng phát hoảng, điên cuồng giãy dụa, cánh tay liên tục đập vào mặt gã Bắc Mang.

Xung quanh mấy người hầu trong quán cũng đã loạn thành một mảng. Lạc Khuynh Anh là nữ tử thế nào? Trước khi đi gia còn dặn bọn họ phải trông chừng nàng cho cẩn thận. Đến giờ xảy ra chuyện, bọn họ không thể không xông tới ứng cứu. Bất quá tùy tùng của gã Bắc Mang kia cũng không ngồi yên. Năm sáu đại nam nhân lưng hùm tay báo, bọn họ muốn đánh người dễ như trở bàn tay.

Bên này Lạc Khuynh Anh vô phương chống đỡ, chỉ có thể giơ móng tay sắc nhọn cào lên mặt hán tử. Máu tươi chảy ra, càng khiến hắn phát điên chửi bới. Tiếng Đại Thịnh của hắn không quá sõi, thỉnh thoảng còn lẫn cả tiếng thảo nguyên.

"Ngươi dám cào bản vương? Con khốn chết tiệt! $^@#$&#&!"

Nghe động tĩnh lớn, mấy người khách xung quanh cũng ló cổ ra nhìn, nhưng tuyệt không ai nhúng tay. Hán tử sau một hồi loạng choạng men rượu, bắt được cổ tay Lạc Khuynh Anh siết lại, "bốp" một cái, vả thẳng vào mặt nàng một cú trời giáng. Đau đến nỗi đầu óc cũng đảo lộn, nàng như diều đứt dây muốn ngã về phía sau, lại bị hán tử tóm được lọn tóc kéo giật lại. Bàn chân hắn đạp trên vai nàng, ghì xuống.

Trong lòng nàng không nghĩ được gì, không biết có thể nghĩ đến ai, chỉ vô thức bật ra một tiếng kêu "cứu".

Hình như có người đến, cảm giác đau rát trên đỉnh đầu đột ngột tan đi. Lạc Khuynh Anh lấy chút sức lực cuối cùng vùng vẫy chạy thoát, Thị Nhi liền lao ra đỡ lấy nàng.

"Cô nương, cô nương không sao chứ?"

Khuynh Anh lắc đầu như con rối, trừng mắt nhìn nam tử đang đứng chắn trước mặt nàng. Vạt áo màu nâu nhạt, bên trên còn có thêu hoa văn thụy thú, nàng đã từng nhìn thấy rồi.

"Trên đất Đại Thịnh mà cũng dám càn rỡ, coi thường luật pháp của chúng ta sao?"

Bắc Mang hán tử vừa bị đấm một quyền giữa mặt, máu mũi chảy ròng ròng, nhìn rất đáng sợ, tru tréo quát ầm lên:

"Ngươi là cái thá gì? Có biết ta là ai không hả? Bản vương chính chính là Ngũ vương tử Bắc Mang. Lũ chó Đại Thịnh các ngươi dám đánh ta, có tin cha ta sẽ san bằng trung nguyên các ngươi không?"

Ngũ vương tử Bắc Mang Nạp Lan Ngột Ngạch, sứ thần do Bắc Mang phái đến lần này. Trong năm vương tử của Bắc Mang, Nạp Lan Ngột Ngạch là kẻ dũng mãnh nhất, cũng là kẻ ngang tàn độc ác nhất. Hắn dã tâm rất lớn, lại tham lam háo thắng. Trước đây Tôn Khải trên chiến trường từng đánh nhau với hắn mấy trận, cũng coi như người quen cũ.

Lúc này Nạp Lan Ngột Ngạch còn chưa tỉnh rượu, chưa nhận ra người trước mặt chính là chiến thần Đại Thịnh mà quân Bắc Mang vẫn luôn khiếp đảm. Y cười khanh khách, như có như không hỏi:

"Ồ, thế cơ à? Bản vương cũng muốn chờ chiến thư của ngươi."

Nạp Lan Ngột Ngạch sức lực lớn, nhưng đã mất thế thượng phong, bị Tôn Khải túm cổ không làm gì được, chỉ có thể chửi um lên:

"Ngươi nói láo? Hoàng đế của các ngươi chủ hòa, các ngươi không dám đắc tội với chúng ta."

Bạch Thiếu ở một bên nghe vậy cũng ra chiều đăm chiêu. Chuyện Tôn Hạo muốn hòa đàm với các nước lân bang là chuyện lớn, nếu vì cục diện hôm nay ghi thù với Nạp Lan Ngột Ngạch thì đúng là lợi bất cập hại.

"Khải huynh, quân tử động khẩu không động thủ. Bỏ đi."

Tôn Khải xoay đầu nhìn hắn, vừa vặn nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Lạc Khuynh Anh. Nàng được nha đầu dìu mới miễn cưỡng đứng vững, trên môi có vết máu, y phục bị kéo xộc xệch, tay áo còn dính đầy giấu dày màu đen.

Tôn Khải cười nhạt, nghe lời Bạch Thiếu thả tay ra.

Đoạn, dùng hết sức móc một quyền chính thẳng vào quai hàm Nạp Lan Ngột Ngạch.

Bắc Mang ngũ vương tử ngã thẳng cẳng ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com