12 Chom Sao Hu Hoa Ngo
[Tây Môn Cửu: Thiên Bình]Thiếu nữ lộn nhào qua vòng lửa, thân thể mềm mại dẻo dai xoay một vòng trên không trung, thành thục đáp xuống bục gỗ. Hai má bị hơi nóng làm cho ửng hồng, đôi mắt long lanh càng thêm rạng rỡ. Bá tánh vây xem vỗ tay nhiệt liệt, đâu đó còn có tiếng nam tử huýt sáo. Không chỉ có tiền đồng rào rào ném tới, thỉnh thoảng còn có vài nhành hoa. Tây Môn Cửu ngượng ngùng nhảy khỏi bục biểu diễn, Tiểu Thất cô nương lớn hơn nàng một tuổi, vội vàng thay nàng chạy ra, giơ vạt áo đón lấy vật thưởng. "Đa tạ, đa tạ. Ngày mai lại tới! Chúng tôi còn có rất nhiều tuyệt kỹ."Kinh thành đúng là đất kiếm tiền. Đoàn mãi nghệ mới tới năm ngày, số tiền thu được đã nhiều gấp đôi kiếm được mấy huyện thành hẻo lánh trước đây trong nửa tháng. Tiền bạc nắm trong tay luôn có thể khiến người ta vui vẻ, Tây Môn Cửu cũng không ngoại lệ, lặng lẽ mỉm cười một mình. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, ngẩng đầu liền trông thấy trên bậc thềm đá gần đó đặt một thỏi bạc trắng sáng loáng, mới tinh. Nàng kinh ngạc nhặt lên thoi bạc, phản ứng đầu tiên chính là đưa mắt kiếm tìm bốn phía. "A Cửu, chuyện gì vậy?" – Tiểu Thất cô nương đang thu tiền bỗng thấy nàng ngẩn người, bèn chạy tới hỏi. – "Ồ, là bạc! Người nào mà ra tay hào phóng thế này?"Tây Môn Cửu lắc đầu nghi hoặc:"Không rõ nữa. Tỷ tỷ, nhiều bạc thế này... có khi nào là người ta đánh rơi không?""Không phải chứ. Thỏi bạc to như vậy, ít nhất cũng phải ba lạng, có thể tiện tay đánh rơi được sao?"Đang nói chuyện, cái miệng thứ ba liền chen vào:"Chuyện gì vậy? A, lại có người tặng bạc nữa à? Chuyện này thì có gì lạ kia chứ? Mấy người cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy bạc bao giờ? – Cô nương Tiểu Lục ló mặt ra từ phía sau, đôi mắt sáng quắc nhìn thoi bạc trên tay Tây Môn Cửu. – "Mấy người thử xem xem dưới đáy thỏi bạc có khắc gì không?"Tây Môn Cửu nghe lời, lật xuống đáy xem thử, quả nhiên bên dưới có khắc một ký hiệu gì đó. Nàng xoay đi xoay lại một lúc, cuối cùng nhìn ra thành một hình vuông, ở giữa có một gạch ngang, trên đầu lại có một vạch thẳng, không biết có ý nghĩa gì*.*Đây là thể hán tự của chữ "Bạch""Cái này... là gì nhỉ?"Tiểu Lục cùng Tiểu Thất nhìn nhau nhún vai:"Không biết. Nghe nói các danh gia trong kinh thành đều thích khắc ký hiệu riêng của gia tộc lên bạc. Cái này hẳn là gia huy của nhà nào đó."Tiểu Lục phản bác:"Ta nghĩ, có khi nào là chữ nào đó chăng?""Chữ gì?" – Tiểu Thất hỏi vặn."Sao muội lại hỏi ta? Ta đâu có biết chữ..." – Tiểu Lục gãi đầu. Chính xác thì nàng ấy cũng biết chữ, nhưng chỉ biết các chữ từ một đến mười. "Thế sao tỷ biết đó là chữ? Có khi người ta chỉ khắc lên cho vui mà thôi.""Muội sao biết đây không phải là chữ chứ? Đúng là kẻ không có văn hóa.""Tỷ... dám mắng ta không có văn hóa?" – Tiểu Thất kêu lên, lập tức chạy vòng quanh đuổi đánh Tiểu Lục. Tây Môn Cửu nhìn hai người chạy vòng vòng, cười đến tít cả mắt.Mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, thật tốt!"Được rồi, được rồi. Xem mấy người kìa, đã lớn như vậy, sắp gả đi rồi mà còn trẻ con như vậy."Tiểu Lục bĩu môi:"Chúng ta cũng chỉ hơn muội một hai tuổi mà thôi, đều là tiểu cô nương như hoa mới nở. Ai như muội! Tiểu Thất muội xem, A Cửu nó là nhỏ nhất, thế mà lúc nào cũng làu bàu y như lão thái bà. Cẩn thận sau này không gả đi được đâu?""Ai nói muội cần gả đi? Ngược lại là tỷ đó, sốt sắng như vậy, phải chăng đã muốn gả đi rồi?"Đôi má phúng phính của Tiểu Lục đỏ lên hây hây. Mọi người trong đoàn tạp kỹ đều biết nàng ấy đã có ý trung nhân ở quê nhà, là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp, chỉ chờ sang xuân đẹp tuổi sẽ thành thân. Tân lang của nàng ấy là một thư sinh, trong nhà cũng không mấy khá giả, nhưng rất có chí. Sau khi thành thân, bọn họ còn phải chuẩn bị cho kỳ thi khoa bảng sắp tới, vì vậy, Tiểu Lục liều mạng làm việc, cũng là mong tích cóp thêm chút của hồi môn."Mấy người đều thích bắt nạt ta. Đều không biết xấu hổ."Vừa trò chuyện vừa trở về, đã quá trưa, phiên chợ sáng tan hết, trên phố chỉ còn lác đác người qua đường. Tây Môn Cửu dừng bước bên sạp nữ trang, rụt rè ngắm chiếc trâm hoa mai tinh xảo yên lặng nằm giữa những món trang sức sặc sỡ.Thiếu nữ mười lăm tuổi vấn tóc cài trâm. Nàng năm nay mười sáu, chưa từng cài chiếc trâm trên đầu. "Cô nương, xem trang sức đi. Cô thích chiếc trâm này sao?" – Lão bản là người bán hàng lâu năm, liếc một cái liền đoán ra ý tứ. - "Cô nương thật có mắt nhìn. Chiếc trâm hoa mai này chạm khắc từ ngọc lam, do thợ khéo nhất chế tác đấy."Tây Môn Cửu ngập ngừng tiến lại gần, cầm chiếc trâm lên xem, càng ngắm càng thấy thích mắt không rời. "Lão bản, chiếc trâm này giá bao nhiêu?""Năm lượng."Thấy nàng lộ vẻ ngần ngại, lão bản đảo mắt suy nghĩ một chút nói tiếp:"Bình thường lão bán năm lượng. Thấy cô nương thích nó như vậy, ta bán cho cô bốn lượng ba, thế nào?"Tây Môn Cửu cười gượng, đặt chiếc trâm trả lại vị trí cũ:"Bốn lượng ba... đắt như vậy!"Ánh mắt lão bản tối xuống, thái độ cũng thay đổi trong chớp mắt."Bốn lạng ba còn chê đắt. Không có tiền thì đi chỗ khác mà mua, đừng ở đây cản trở người ta buôn bán."Nói dứt lời liền cầm chổi lông gà xua nàng như đuổi tà. Tây Môn Cửu xấu hổ tái mặt, đành lủi thủi rời đi. ***[Tôn Hạo: Thiên Yết – Tôn Huyên: Thần Yết – Vệ Tử Khâm: Song Ngư]Chiến sự bắc cương kết thúc nửa năm, Bắc Mang cắt đất xin hàng, hơn nữa còn cống nạp không ít bảo vật. Đại nguyên soái Tôn Khải cùng tướng lĩnh dưới trướng lập công lớn, đâu đâu cũng được dân chúng ca ngợi. Song, sau khi những lời khen ngợi tâng bốc qua đi, những tháng gần đây, có một số vị đại thần trong triều dâng biểu tố cáo Thượng Minh Vương Tôn Khải mưu đồ rất bất chính, Tôn Hạo lại phiền muộn đến mất ngủ. Tôn Khải người cũng như tên, từ trong ra ngoài đều thẳng đơ như một khúc gỗ. Hắn nếu có tâm cơ một chút, Tôn Hạo y cũng chẳng cần buồn phiền thế này. Đã bao lần dặn dò hắn ở bên ngoài cần phải khéo léo một chút, tránh sự hiềm nghi, Tôn Khải ngược lại tự tung tự tác, đắc tội không ít người. Giờ thì hay rồi, chuyện đã nháo đến mức này, y muốn làm ngơ cũng không được.Tôn Hạo mất ngủ hai đêm, trong người không thoải mái. Ngọ thiện vừa rồi chỉ ăn được hai ba miếng điểm tâm. Buổi chiều Tả chiêu nghi ở cung Thụy Tường lại dâng lên một bát canh hải sâm bát bảo, y cũng chẳng thiết tha gì. Hòa công công khuyên bảo không có tác dụng, đành thở dài sai người đem dọn xuống. Tôn Hạo gấp quyển tấu chương trên bàn, ngẩng đầu day bên thái dương. Chẳng qua chỉ mới xem tấu chương một lát, chớp mắt mặt trời đã lặn rồi. Ánh tà dương xiên xiên hắt qua cửa điện, hai bên thái giám lớn nhỏ đứng hầu tới hơn mười người, ai nấy đều cúi đầu im phăng phắc, yên lặng không khác gì người chết. Y nhíu mày nhìn quanh một lượt, càng nhìn càng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. "Hòa công công, theo trẫm tới Ngự hoa viên." Lão công công già cúi đầu phục mệnh. Tôn Hạo không thích phiền phức nên không cho người khác đi theo, một vua một tôi trên người mặc thường phục dạo qua con đường quen thuộc đã đi đến mòn gót chân, chẳng mấy chốc đã tới. Trời vào thu, sen tàn cúc lại nở, bốn mùa hoa cỏ luân phiên thay nhau khoe sắc. Y chậm rãi tản bộ tới ven hồ ngự trì, ngắm nghía cảnh sắc bên hồ rất lâu. Nắng đã tắt, mặt trời còn chưa lặn nhưng chỉ còn lấp ló sau những tầng mây tía, phủ lên vạn vật ánh sáng nhòa nhạt cuối ngày. Tôn Hạo không hiểu nghĩ tới cái gì, liền cụp mắt ra lệnh:"Trẫm mệt rồi. Chúng ta trở về thôi."Hòa công công hơi sững người, cũng không tỏ ra sửng sốt. Lão hầu hạ tiểu hoàng đế từ nhỏ, chứng kiến y từng ngày lớn lên, từ một đứa trẻ bị bỏ mặc trong cung trở thành một đại nam tử quyền khuynh thiên hạ - đã sớm quen với hỉ nộ vô thường của y. Tâm tư Tôn Hạo, lão ngày càng không hiểu được nữa.Tới khúc quanh dưới thân cây hoàng bách, Hòa công công nhạy bén phát hiện có người đi theo đằng sau. Lão tự giác đi chậm lại, chờ đợi người kia tới gần để bắt lại. Đừng thấy lão là một thái giám, võ công của lão hết sức không tồi, lai lịch không đơn giản. Có điều, cung nhân trong cung đều biết Hòa công công rất không thích nghe người ta nhắc đến thân phận ông ta, cho nên không ai dám mở miệng bàn tán.Người phía sau dường như đoán được ý định của lão, vội vàng nhỏ giọng nói:"Hòa tổng quản, là ta."Hòa công công vội vàng cúi thấp người hành lễ:"Công chúa điện hạ."Trường Bình công chúa Tôn Huyên, muội muội duy nhất của Vũ hoàng đế Tôn Hạo, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Vóc người nàng vẫn còn nhỏ, ngụp lặn trong phục sức công chúa hoa lệ, trông chẳng khác nào đứa trẻ đang tập mặc đồ người lớn. Có điều, phục sức có nặng nề đến mấy, ngược lại vẫn không giấu nổi dung mạo kiều diễm như ánh trăng, ngược lại còn tôn lên mấy phần cao ngạo tỏa ra từ xương tủy. Nàng chỉ cần vừa xuất hiện, tùy tiện giơ tay nhấc chân, cũng có thể khiến trăm hoa đua nở ảm đạm thanh sắc. Hòa công công âm thầm cảm thán. Trường Bình còn chưa trưởng thành, đã là tuyệt sắc mỹ nhân, nếu đợi thêm hai ba năm, chẳng biết sẽ còn kinh diễm đến thế nào. Tôn Hạo đi phía trước đã nghe thấy động tĩnh, cũng bất giác quay trở lại:"Trường Bình đó sao?"Tôn Huyên nghe nói hai chữ "Trường Bình", mắt hạnh tràn đầy không vui, bước lên vài bước, nhấc tà váy quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ:"Trường Bình tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn..."Còn một chữ "tuế" chưa kịp thốt ra, cánh tay đã bị Tôn Hạo nhấc lên. Vẻ mặt y đầy bất đắc dĩ. Tôn Hạo làm hoàng đế đến nay không tám cũng mười năm, sợ nhất chính là đâu đâu cũng nhìn thấy cảnh người người quỳ bái. Tôn Huyên vừa quỳ, ba bốn cung nữ theo hầu phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống."Xem muội... làm cái gì vậy chứ?"Tôn Huyên bướng bỉnh ngẩng đầu:"Trường Bình đương nhiên là đang tham kiến hoàng thượng rồi." Lúc nói chuyện, nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Trường Bình", Tôn Hạo nghe xong lập tức bắt được trọng điểm, khuôn mặt tuấn lãng hơi đen lại."Muội đó... trẫm chỉ lỡ lời gọi một tiếng, còn muốn cắn trẫm không nhả!"Y biết rằng Tôn Huyên cũng cực kỳ không thích y gọi nàng bằng tên hiệu của công chúa. Cả hoàng cung rộng lớn như vậy, nàng chỉ có một mình hắn là thân nhân, hắn cũng chỉ có một người nhà duy nhất là nàng. Nàng không thân thiết với y thì còn có thể thân với ai?"Ca, nếu huynh còn lỡ lời lần nữa, ta sẽ không thèm nói chuyện với huynh nữa."Tôn Hạo lườm nàng, không chịu thua kém trả lời ngay:"Muội ở trước mặt ta còn dám quỳ một lần nữa, ta sẽ kiếm một phiên bang gả muội đi thật xa."Tôn Huyên bấy giờ mới chịu nhấc váy đứng dậy, cười cười hỏi: "Gả ta đi phiên bang, huynh nỡ sao?"Bởi vì có Tôn Huyên ở đây, tâm trạng Tôn Hạo tốt lên không ít. Trong mắt u uất đã bớt đi mấy phần, giơ tay nhéo trán nàng mắng:"Đúng là muội bị ta chiều hư rồi."Nàng bĩu môi, có chút thâm ý cười nói:"Hạo ca, huynh thực sự chiều hư ta sao? Ta lại cảm thấy, có nhiều người bị huynh chiều thành hư hơn ta nữa kia."Ấn đường của y hơi trùng lại, có chút không vui hỏi:"Ý muội là sao?"Tôn Huyên ra hiệu cho Tôn Hạo đi theo mình, còn dặn dò mọi người nhất định không được lên tiếng. Y cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó."Cứ đi theo ta huynh sẽ biết. Trong cung quá buồn chán, ta dắt huynh đi xem kịch hay."...Kịch hay mà Tôn Huyên dắt y đến xem hóa ra chỉ cách ngự hoa viên một bức tường đỏ, chính là hậu viên hẻo lánh của Thừa Minh cung. Trước đây nơi này vốn là tẩm cung của Thần quý phi Vương thị, mẫu thân ruột của Tôn Huyên. Nói đến vị Thần quý phi này, đằng sau cũng là cả một câu chuyện truyền kỳ. Vương thị năm đó nổi danh là đệ nhất tài nữ, không chỉ có nhan sắc tuyệt trần, mà còn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Bà ấy ở trong hậu cung chỉ là một phi tần, nhưng lại hỗ trợ rất lớn cho tiên hoàng bình định phản loạn sau khi đăng cơ, được tiên hoàng cực kỳ sủng ái. Ngay đến Văn Thành hoàng hậu, mẹ ruột của Tôn Hạo địa vị cũng không sánh bằng. Có điều không biết vì lẽ gì, sau một chuyến nam tuần cùng tiên hoàng ở Giang châu, Thần phi bệnh nặng một trận, sau đó thần trí dần dần không còn tỉnh táo, nội thị thường thấy bà nửa đêm tỉnh giấc, chân trần chạy ra ngoài khóc một mình. Văn hoàng đế hết sức đau lòng, cầu đủ danh y tới chữa trị, nhưng bệnh tình này của Thần quý phi mỗi lúc một nghiêm trọng. Chuyện như vậy kéo dài suốt hai năm, sau khi hạ sinh Tôn Huyên, Thần quý phi thắt cổ tự vẫn ngay trong Thừa Minh cung. Từ đó đến nay tòa cung điện hoa lệ này vẫn luôn bỏ trống, không có ai dám đến gần.Tôn Hạo từ sau rặng cây đi tới, ngẩng đầu trông thấy đôi câu đối được đích thân phụ hoàng y đề bút đã phủ đầy bụi, cũng không ngạc nhiên thấy Tôn Huyên dắt mình đến chỗ này. Xem ra là có kẻ đang gây chuyện, hơn nữa là chuyện không nhỏ. Lấy tính cách lạnh nhạt của Tôn Huyên, vài ba chuyện hậu cung tầm phào hẳn sẽ chẳng coi ra gì. Đằng này kẻ gây chuyện lại không có mắt, tìm chỗ nào không tìm lại cứ muốn đến Thừa Minh cung. Tôn Huyên không muốn vấy bẩn nơi này, sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là kẻ kia nhất định còn có địa vị, lấy bối phận của nàng khó giải quyết chăng?Người như vậy, trong hậu cung của y hiện tại vừa vặn có một người. Chiêu nghi nhị phẩm Tả Thanh Thu, xuất thân là trưởng nữ Dĩnh Châu tổng đốc Tả Hiền, cháu bên ngoại gọi thừa tướng Bạch Cận là cậu, gả cho Tôn Hạo từ năm mười lăm tuổi, đến nay vừa tròn hai mươi, là vị phi tần theo Tôn Hạo lâu nhất, cũng có phẩm vị lớn nhất hậu cung hiện giờ. Hoàng đế đăng cơ đến nay đã ba năm, phượng vị vẫn còn bỏ trống, người có khả năng trở thành hoàng hậu nhất đương nhiên chính là nàng ta, thành ra trong cung không ai dám đắc tội.Tả Thanh Thu mặc một bộ trường y gấm trắng, kim bộ diêu tinh xảo rủ xuống leng keng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên người tỏa ra khí khái cao nhã tự nhiên. Nàng ta nhàn tản ngồi trên ghế mây, trên tay cầm một bông bạch cúc ngắt từng cánh ném xuống. Dưới đất có hai nữ tử đang quỳ, một người vận cung trang, một người đặc biệt ăn mặc rất khác lạ, không giống phi tử cũng không phải cung nữ, cài một chiếc ngọc trâm hải đường cực kỳ bắt mắt, tóc mai hơi rủ, khuôn mặt lộ ra thập phần xinh đẹp yêu kiều, đang khóc như hoa lê đái vũ. Người kia sợ hãi quá độ, cúi đầu rất thấp, không nhìn thấy mặt."Vừa nãy ta theo thói quen tản bộ ở Ngự hoa viên rồi qua Thừa Minh cung. Không ngờ còn chưa tới nơi đã phát hiện một tiểu cung nữ lén lén lút lút ngồi khóc trong ngự uyển. Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, tiểu cung nữ đó liền dắt ta đến đây, nói ta cứu mạng." Tôn Hạo nhìn ánh mắt mỉa mai của Tôn Huyên, cảm thấy nàng dắt mình đến đây chắc không chỉ để chủ trì công đạo. Có điều, nữ tử cài trâm hải đường kia nhìn có chút quen mắt, y không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Không biết đã bị nàng ta chọc phải cái gì, mà người luôn tỏ ra ôn hòa như Tả Thanh Thu cũng phải nổi giận. Tôn Hạo chăm chú quan sát bộ dạng muốn giết người của nàng ta, tự nhiên cảm thấy có chút vui mắt. "Nương nương, Tích Vũ sai rồi. Tích Vũ không dám nữa. Nương nương, người tha cho nô tỳ." "Ồ, phải không? Ngươi nhập cung bao lâu rồi? Rõ ràng biết hôm nay là lễ minh thọ của sinh mẫu bản cung, lại dám trang điểm lộng lẫy, hồ ly tinh như ngươi muốn làm cái gì, cho là bản cung mù rồi sao? Ngươi không dám, vậy ai dám?" – Nói xong cũng chẳng buồn nhiều lời, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho thái giám đằng sau, lập tức có hai người bước lên bịt miệng cung nữ nọ, muốn ném xuống giếng nước cạn gần đó.Tôn Hạo cuối cùng cũng nhớ ra được nữ tử kia là ai. Lưu Tích Vũ, là vũ cơ đến phía nam, do tuần phủ tứ châu Giang Nam: Lạc, Hoài, An, Thái - tuyển chọn đưa tới dâng cho hắn nửa năm trước. Ở trong cung Lưu Tích Vũ được coi như một tú nữ, nhưng chưa từng được ân sủng, trên người vì vậy không có danh phận gì, hoàn cảnh cũng khá khó xử. Tôn Huyên ở một bên lại cười nói:"Bất quá ta cảm thấy, Tả chiêu nghi chấp chưởng lục cung, công chúa như ta không tiện xuất hiện, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, lần này coi như tặng cho nàng ta một phần đại lễ đi. Làm khó nàng vất vả bố trí."Tôn Hạo day ấn đường, thở dài:"Tứ châu Giang Nam trước giờ vẫn chưa một lòng thần phục, gần đây có tin tức đưa về nói bắt gặp không ít phản đảng muốn kéo bè kết cánh. Bọn họ xem ra cũng bắt đầu sốt ruột, kéo dài cũng không phải là cách. Bất quá nữ tử này..."Tôn Huyên nhếch khóe môi, nửa nụ cười nhàn nhạt khiến gương mặt non nớt của nàng tràn đầy ma mị:"Chẳng qua là một kẻ tự cho mình là thông minh mà thôi. Cứ cho nàng ta một danh phận, rồi từ từ khiến nàng biến mất là được. Dù sao hậu cung luôn không thiếu nữ nhân bạc mệnh. Bọn họ không thể trách gì huynh."Y trầm mặc nhìn nàng, không biết nên nói gì cho phải. Không hổ là muội muội duy nhất của y, từng lời từng chữ nàng nói đều trúng tâm tư y. Nhưng Tôn Huyên mới có mười sáu tuổi, y không muốn thấy nhất là nàng biến thành thế này."Huyên Nhi... ta không..."Tôn Huyên giống như đoán được y muốn nói gì, lập tức cắt ngang nói:"Huynh còn không nhanh chóng tới cứu mỹ nhân, cẩn thận nàng sẽ bạc phận thật đó. Tả chiêu nghi của huynh mặc dù có chút đầu óc, nhưng không phải người hiểu chuyện đâu."Mắt thấy Lưu Tích Vũ quả thật đã bị hai thái giám bịt chặt miệng, đang chuẩn bị nhét vào miệng giếng, Tôn Hạo không tiện nhiều lời, đành cùng Hòa công công bước ra cứu mỹ nhân. Chẳng bao lâu sau, Tả Thanh Thu bị phạt đóng cửa chép nữ tắc mười ngày, khóc rưng rức trở về Thụy Tường Cung, mà Tôn Hạo thần sắc vẫn nhàn nhạt như thế, lệnh cho cung nhân tới đưa Lưu Tích Vũ đi tắm rửa... Xem ra chỉ sáng mai thôi, hậu cung lại có thêm một vị tân quý rồi.Đợi đến khi Tôn Hạo đã đi khuất, Tôn Huyên mới thu lại dáng vẻ tò mò. Trời đã tắt nắng, đầu tường đã thắp đèn lồng, sương thu giăng xuống, lạnh nhạt không khác gì đôi mắt phượng của nàng."Công chúa, vừa rồi nô tỳ phát hiện một nữ tỳ lén lén lút lút quanh chỗ này, đã bắt lại." – Đại cung nữ Khả Nhi, người có địa vị cao nhất trong số cung nữ của Tôn Huyên tiến lên trước, ghé tai nàng nói. - "Cô ta nói là người của Thụy Tường cung, đứng ở bên ngoài canh chừng, nhưng nô tỳ thấy không giống."Tôn Huyên gật đầu:"Mấy chuyện nhỏ này, ngươi cứ tư mình xử lý được rồi." – Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, lại đổi ý ra lệnh – "Khoan đã, mang cô ta tới đây. Bản cung muốn nhìn một chút."Lát sau, cung nữ Khả Tâm của Tôn Huyên nhanh nhẹn đi tới, trong tay còn nắm gáy áo cung nữ khả nghi. Người kia hai tay bị trói giật ra phía sau bằng một thước vải trắng, miệng ú ú ớ ớ bật ra tiếng kêu nhưng toàn thân không cử động nổi, chắc chắn đã bị điểm huyệt. Mặc dù thế, nàng ta vẫn chống trả cực kỳ quyết liệt. "Các người là ai? Thả ta ra. Ta là cung nữ của Thụy Tường Cung! Nương nương của chúng ta sẽ không tha cho mấy người."Khả Tâm ném cung nữ nọ xuống đất, nhận được chỉ thị từ Tôn Huyên, liền giải huyệt đạo cho cô ta. Cung nữ kia rốt cuộc có thể cử động được, lập tức chồm dậy giật lùi về phía sau, bộ dạng kinh hoảng tột độ, dường như đã bị đám Khả Tâm dọa đến mất vía. Cô ta trừng mắt nhìn một lượt, giống như không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, mãi cho đến khi dừng lại ở tà áo thêu khổng tước của Tôn Huyên, mâu quang mới có thể ổn định lại một chút, phản ứng cũng không còn quá khích như ban nãy, chỉ tò mò đưa ánh mắt xem xét. Đoạn, nàng ta chật vật lật người dậy, quỳ xuống thẳng tắp, rồi bất thần dập đầu lia lịa:"Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết."*(*Chuyện quan trọng phải nói ba lần)Tôn Huyên ngồi xuống một phiến đá lạnh, khoan thai mỉm cười. Cung nữ này dáng vẻ nhỏ nhắn yểu điệu. Tóc trên đầu có chút rối, trâm cài hơi lỏng ra – có lẽ vì vừa rồi tranh chấp với Khả Tâm, hai lọn tóc mai rủ xuống, một bên má bị lấm đầy đất bùn. Mặc dù luộm thuộm lại bẩn thỉu, nhưng đường nét khuôn mặt gãy gọn rõ ràng, đặc biệt một đôi phượng nhãn hắc bạch phân minh cực kỳ linh động. Dưới ánh chiều tà, dung mạo bị che lấp một nửa vẫn đẹp như một đóa hoa phù dung, so ra, còn phần lấn át Lưu Tích Vũ mỹ nhân Giang Nam nọ.Đều nói hậu cung hoàng đế ba ngàn giai lệ, ngay đến một cung nữ cũng có nhan sắc thế này, Tôn Huyên bỗng cảm thấy có chút hứng thú. Nhìn kỹ một chút, thấy nàng ta mặc cung phục cung nữ nhị đẳng, kiểu dáng hoàn toàn không giống nô tỳ hầu hạ ở các cung, xem ra là muốn lôi Tả Thanh Thu ra làm cái ghế đệm. Nếu là người khác đương nhiên sẽ không có chuyện gì, đầu óc cung nữ này cũng không vô dụng, tiếc rằng lại gặp phải nàng là Trường Bình trưởng công chúa. Bất quá cung nữ kia vừa rồi bị hoảng sợ như vậy, vẫn có thể nhận ra thân phận của nàng. Tâm nhãn không nhỏ, lá gan cũng lớn.Tôn Huyên chậm rãi hỏi, giọng thiếu nữ trong veo:"Ngươi luôn miệng nói đáng chết. Ngươi nói xem, ngươi vì sao lại đáng chết?"Vệ Tử Khâm mồ hôi đầy đầu. Thật không biết gần đây gặp phải vận kiếp gì, hết đụng phải hoàng thượng lại đến mạo phạm công chúa. Có lẽ nếu hôm nay giữ được một mạng, nàng phải lập một cái đàn giải hạn thôi."Nô tỳ... không nên mạo phạm công chúa, quầy rầy nhã hứng của công chúa." "Ngươi nói sai rồi." - Tôn Huyên ý cười sâu hơn một chút, bác bỏ. Không hiểu sao Vệ Tử Khâm nhìn nàng cười còn đáng sợ hơn cả nổi giận, rùng mình nuốt nước bọt sửa lại lời nói:"Nô tỳ... đúng là nói sai rồi. Nô tỳ... không nên lừa gạt công chúa."Sắc mặt Tôn Huyên lúc này mới tốt lên một chút. Vệ Tử Khâm cắn cắn môi rủa thầm, người đời nói không sai chút nào, ở trước mặt những kẻ thông minh hơn mình, tốt nhất đừng bao giờ ra vẻ thông minh. Thành thật một chút, có lẽ sẽ được khoan hồng."Vậy nói xem, ngươi ở chỗ nào đến? Tại sao lại lén lút rình ngoài đó.""Công chúa... nô tỳ... thực ra nô tỳ không phải người ở cung Thụy Tường, mà là ở Yên Tú các."Yên Tú các là nơi ở của ca cơ trong hoàng cung, nói như vậy, cung nữ này cũng là vũ cơ. Tôn Huyên chưa kịp hỏi tiếp, Vệ Tử Khâm đã nước mắt giàn giụa:"Công chúa, nô tỳ không cố ý. Chỉ là... chỉ là nô tỳ biết chiều nay Chiêu Nghi nương nương sẽ tới phật đường để tụng kinh cho sinh mẫu, khi trở về sẽ đi qua đây, nô tỳ mới dẫn Lưu... cô nương đi qua chỗ này. Quả nhiên, vừa vặn đụng phải chiêu nghi nương nương."Tôn Huyên không biết nên tán thưởng hay than thở cho cung nữ này nữa. Rõ ràng bày kế muốn hại người, ngược lại lại bị người lợi dụng triệt để, giúp người ta một bước thành phượng hoàng. Vừa rồi nàng còn cho rằng cô ta có đầu óc, không ngờ vẫn chỉ là kẻ khôn vặt mà thôi."Ngươi vì sao phải tính kế Lưu Tích Vũ?""Nàng ta... nàng ta ở Yên Tú các rất kiêu ngạo, ngày nào cũng sỉ nhục bọn nô tỳ. Hôm qua... hôm qua còn ngáng chân nô tỳ, khiến nô tỳ bị thương không thể tập múa được nữa. Công chúa thứ tội, đều do nô tỳ ngu muội. Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nữa, người tha nô tỳ một mạng đi."Tôn Huyên nghe đến đây đã cảm thấy đủ rồi. Quanh đi quẩn lại vẫn là vài ba thứ tranh sủng hậu cung phiền phức. Nàng không có hơi để quản, bèn uể oải đứng dậy, Khả Nhi bước lên đỡ."Xem như ngươi hiểu chuyện. Bản công chúa hôm nay không hỏi tội ngươi. Bất quá..." – Tôn Huyên đã định đi rồi, chẳng hiểu sao lại muốn nhìn đôi mắt trong trẻo của cung nữ kia lần nữa. – "Ngươi cũng nên tự mình lo liệu đi."Đã triệt để đắc tội với người khác, cho dù Tôn Huyên không xử lý, tự nhiên cũng có kẻ nhìn không vừa mắt nàng. Huống hồ, còn là một khuôn mặt gây họa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com