12 Chom Sao Hang Cay Nghieng Bong
Bà Rịa - Vũng Tàu, mùa thu, năm 2009.
____"Được chưa, ổn chưa?" Cậu học sinh cuối người làm bệ đỡ cho cô gái phía trên, tò mò lo lắng hỏi. "Sắp rồi một chân qua rồi"- Song Ngư đưa chân qua bờ tường cao, rồi người ngồi lên thành tường. "Lẹ lên, đưa tao cái ba lô"."Áo tao có dơ không vậy?"- Sư Tử sau khi chắc Song Ngư đã ở trên bờ tường, đứng dậy đưa tay ra sau kéo áo nhìn phía sau lưng. Nhưng không tài nào nhìn được, ừ mà mình là con người chứ đâu phải bồ câu. Song Ngư nghiêng đầu nhìn thấy một dấu giày to tướng trên áo Sư Tử. Cô bé không nhịn được cười phụt một cái, nhưng rồi nhanh chóng đổi thành vẻ mặt nghiêm túc. "Không, sạch như mới giặt luôn"- Song Ngư đón lấy hai cái ba lô rồi nhảy xuống. Sử Tử cũng nhảy lên nắm lấy bờ tưởng trèo qua. Hai đứa thành công vượt rào đi trễ vào ngày khai giảng năm học mới."Ừ may mà còn sạch, không chiều nay mẹ tao lại nắm đầu tao vò thay cho cái áo".Song Ngư không nén được cười nhưng sợ Sư Tử nghe được, phát hiện ra sự thật nên bụm miệng thật chặt rồi mới dám cười.Sau khi thành công leo tường vào, vẫn còn một trở ngại nữa. Đó là đường ra sân lễ chỉ có một, mà đường đó còn phải đi qua phòng giám thị. Trận chiến thật sự đang ở phía trước, Song Ngư cầm lấy ba lô cuối người chạy nhanh về phía trước. Sư Tử cũng làm theo, hai cái bóng trắng mặc áo sơ mi. Một cái trắng tinh như mới, một cái cũng vậy chỉ là có thêm một dấu giày thể thao rất đẹp, cả hai nhấp nhỏm ở băng ghế đá. Lý do mà hai đứa phải núp ở chỗ này là vì phát hiện địch xuất hiện ở bán kính năm mươi mét. Thầy Thanh giám thị đang ghi tên mấy đứa khối mười đi trễ, nhưng có một người khiến Song Ngư và Sư Tử chú ý hơn cả. Đó là thằng lớp mười một, đứng một mình một cõi kia. Bọn lớp mười mới vào trường chưa rõ luật thì không nói, nhưng tên kia lớp mười một rồi thế mà vẫn để bị bắt cho được."Ê, thằng đó mới ngày đầu mà xuống giám thị rồi. Đen thế"- Sư Tử thì thầm với Song Ngư."Má, tao với mày cũng hơn đâu. Nó mà thấy tao thì thế nào chiều cũng chạy qua méc mẹ tao"."Tính sao giờ? Còn lỗ chó nào không ta"- Sư Tử nhăn nhó."Năm ngoái tụi nó trốn tiết nhiều quá, nên Dương Tiễn lấp hết rồi. Xui ghê, phải chi sáng mày đạp nhanh xíu là được rồi"- Song Ngư luyến tiếc nhớ về hình ảnh chui ra khỏi trường đi mua xoài ngâm, mà tiếc hùi hụi. Nhưng lại chẳng quên trách móc Sư Tử.Sư Tử cay cú lắm, mà chẳng làm được gì. Vì sáng nay là do cậu dậy trễ thật, hại nhỏ này cũng phải đi trễ theo mình. Nên lúc này Sư Tử chỉ có thể nhẫn nhịn, một câu cũng không dám cãi. Trong lòng thì tâm niệm lời của ba, nhất định dù trời có sập cũng không cãi tay đôi với đàn bà con gái.Về, Dương Tiễn là biệt danh mà tất cả học sinh trong trường phổ thông Trần Quốc Tuấn đặt cho thầy giám thị trưởng Lê Minh Thanh. Vì thầy có một siêu năng lực thần sầu, là dù xa bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần là học sinh Trần Quốc Tuấn. Nhìn một phát thầy có thể đọc vanh vách họ tên và lớp. Song Ngư và Sư Tử, thêm cái tên đang đứng đơn thân độc mã một mình ở phía phòng giám thị. Đều là những đối tượng từng bị thầy cầm micro đọc quý danh cho cả trường nghe trên dưới nhiều lần.Nhớ lần đầu là cái hôm đó, cái hôm gần đến giờ vô học, mà Sư Tử lại ngang ngược đòi phải xuống căn tin mua mì ăn cho bằng được. Hại ba đứa đến khi tiếng chuông reng rồi vẫn đứng dưới căn tin hút mì. Đang ăn cố cho thật nhanh, thì tiếng thanh thót của thầy Thanh vang lên từ phòng giám thị cách căn tin phải chừng ba trăm mét. "Anh Nguyễn Hoàng Sư Tử, tới giờ vô học rồi không phải giờ ăn mì đâu nha anh. Cô Song Ngư lớp trưởng 10C4, cô bỏ cái nĩa xuống dùm tôi đi. Anh Song Tử chuông reng rồi sao còn đứng đó hả? Mấy anh mấy chị giỡn mặt với tôi hả?"Tiếng cười vang văng vẳng đâu đó khắp sân trường, nhưng rõ nhất là ở góc lớp của 10C4. Mấy đứa chết tiệt chạy hết ra hành lang nhìn xuống, đứa nào cũng cười đầy hả hê. Thằng Thiên Yết cũng cầm hủ mì nhưng vì nó đứng ở hành lang lớp, không bị gọi tên nên lại hớn hở hơn hẳn. Hại ba đứa bỏ nửa hũ mì vào thùng rác chạy hớt ha hớt hải. Chạy đến chân cầu thang thì nghe loa lại phát thêm một lần, mà lần này là--"Cái lớp 10C4, muốn xuống sân xếp hàng hả? Đi vô lớp chưa. Còn cậu Thiên Yết kia, ai cho cậu đem đồ ăn lên lớp hả?".Ba đứa vừa chạy vừa cười nức nẻ, truyền kì về Dương Tiễn đã được tập thể lớp 10C4 lãnh ngộ qua lần hôm đó. Từ đó về sau hễ mỗi lần đến thầy Thanh trực phòng giám thị, là cái lớp 10C4 nọ ít xin xỏ và đi xuống căn tin giữa giờ học hẳn. Vì chúng nó rất sợ, sợ bị thầy điểm mặt kêu tên cho cả trường cùng nghe. Những lần như thế không chỉ quê một, mà còn quê gấp trăm lần khi nghe tiếng cười hả hê của mấy đứa cùng lớp. Hoặc có thể là của bọn nhãi ranh lớp bên cạnh."A, Sư Tử, Song Ngư, hai bạn đi học muộn à?"- Bỗng nhiên một tiếng nói lớn phát ra từ đằng sau làm bọn nó giật mình, Sư Tử nhanh chóng bịt miệng cái đứa to mồm lại.Tên này Bảo lớp trưởng lớp 10C5, bây giờ là 11B5. Nó là kẻ thù truyền kiếp của cả hội Sư Tử, Song Ngư và Song Tử. Nhưng cũng có thể nói C5 là kẻ thù không đội trời chung của mấy đứa C4, và ngược lại. Giống như lúc này đây, Huỳnh Đức Bảo lớp trưởng tiền nhiệm của 10C5 và đương nhiệm của 11B5 đang muốn hét toáng lên để cho hai đứa Sư Tử và Song Ngư bị Dương Tiễn nắm đầu."Mới đầu năm đầu tháng, mày muốn gây thù hả thằng kia?"- Song Ngư nắm lấy cà vạt của Bảo, kéo cậu ta lại, nghiến răng trợn mắt dùng một bàn tay đầy vũ lực vung lên uy hiếp.Ấy thế mà Bảo lại bình tĩnh đến lại, cậu nhướng một bên chân mày, nhếch một bên miệng. Dáng vẻ hết sức coi thường đứa con gái duy nhất mà cậu cho là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. "Thì ra lớp bên cạnh cũng chỉ có thế, vi phạm nội quy, dọa nạt đánh người. Còn bày đặt ra vẻ"- Giọng Bảo đều đều mà phê phán cả tập thể 11B4, khiến cho Song Ngư và Sư Tử khóe mắt giật giật, tức đến điên người. Nhưng có vẻ những lời Bảo nói, khiến cho hai đứa là thành phần siêu quậy chột dạ nên Sư Tử vỗ vai vuốt giận cho Song Ngư. Cô bé cũng làm bộ nghe theo buông lấy lớp trưởng B5 ra."Mày cũng đi trễ thôi, sao mày hay vậy quá à"- Sư Tử huých vai Bảo. Trong mắt Sư Tử đứa hay ra vẻ nhất là thằng Bảo này chứ không ai khác."Tao không có đi trễ, thầy cô kêu tao đi in đề cương. Nên bổn đại nhân đây là có kim bài miễn tử, còn tụi mày là tội chết khó tha".Huỳnh Đức Bảo, cái gì cũng tốt. Học giỏi, thể thao hay, đẹp trai, nhiều gái theo, chỉ có cái miệng là hơi mỏ quạ và bị lậm phim chưởng hơi nhiều. Nên biệt danh mà dân B4 đặt cho lớp trưởng B5 chính là Bảo Mỏ Hỗn, còn mấy đứa cùng lớp thì lại gọi tên này là lớp trưởng đại nhân. Đúng là cái mỏ hỗn nhất Trần Quốc Tuấn, lời nói thốt ra chỉ khiến người khác muốn nốc ao ngay trong một đòn. Biết Bảo quý nhất là mấy đôi giày đắt tiền mà ba nó mua từ trên Sài Gòn về cho nó, Song Ngư định bụng sẽ đạp giày Bảo một cái cho hả giận. Thì nghe thấy tiếng nói thánh thót vang lên từ phía sau, cô nhóc lia mắt nhìn qua đứa bạn từ nhỏ Sư Tử. Hai mắt Sư Tử mở to ra, cổ họng thì khát khô nuốt ực mấy lần liền. Còn tên lớp trưởng hàng xóm thì đắc chí ra mặt."Ngày khai giảng, dám đi trễ, lớp mấy rồi hả?"- Giọng nói này là của một người thầy. Một người thầy rất thân thương, nhưng rất sợ gặp mặt. Song Ngư giật mình quay lưng lại, ánh mắt sắc lẹm của Dương Tiễn xuyên qua người cô. Song Ngư run rẩy không nói nên lời.Song Tử đang đứng hát vu vơ, khoanh hai tay bệ vệ nhìn ra sân lễ. Nhìn ai mà nghĩ là tên này đi trễ, nghĩ nó là bảo vệ phòng giám thị còn đúng hơn. Đang hân hoan hát say xưa, thì phía sau cảm giác có bóng dáng của ai đó, quay người lại hai mắt Song Tử sáng như sao. Không hổ là anh em chí cốt, vào sinh ra tử biết bao trận game. "Tao biết ngay thế nào anh em mình cũng chung chiến tuyến"- Song Tử đặt tay trái lên vai Song Ngư, tay phải lên vai Sư Tử. Mắt rất đắc chí.Sư Tử chán nản gạt tay Song Tử ra."Đầu năm đầu tháng xuống phòng giám thị, mà mày vui như một chú bé đần vậy?"."Lúc nào tao cũng ở đây mà. Đầu năm, cuối năm có gì đặc biệt hơn hả?".Song Ngư đặt tay lên vai Sư Tử, lắc đầu ngán ngẩm khuyên bạn hãy từ bỏ đi. Chú bé đần này, hết cứu rồi."Ái chà, mình về hàng đây. Các vị huynh đài đứng đây bình an nha"- Bảo sau khi mang đề cương vào phòng giáo viên, quay ra chặn đầu ba đứa B4 nói, tay còn làm kiểu chào như trong mấy phim kiếm hiệp rồi thong dong đi về hàng lớp mình ngồi.Mắt ba đứa Song Tử, Song Ngư và Sư Tử như nổi liền tám đóm lửa phập phồng. Giờ khắc này, nếu nơi này không phải phòng giám thị, thì có lẽ cả ba đã đè Bảo ra quyết một trận sống mái. Nhưng xui cho ba đứa, vì nơi này thật sự dãy D, là phòng giám thị. Mà dãy D còn là cái kiểu trung tâm của cả trường, tất cả những ánh mắt hiếu kỳ ở trong sân lễ đều hướng về tụi nó. Và ở cái hàng ngồi làm lễ gần với dãy D nhất tất nhiên là mấy đứa lớp mười một.Từ góc này, Song Ngư có thể nhìn rõ mồm một cái bảng tên lớp 11B4 gần như thế nào. Mấy đứa ngồi đầu hàng chính là đám Xử Nữ, Kim Ngưu, Cự Giải. Đứa nào đứa đó đều cười nấc nẻ, Kim Ngư còn đem theo cái máy quay Sony cầm tay quen thuộc của nó, chĩa máy quay về phía ba đứa Song Tử, Song Ngư và Sư Tử.Song Ngư tức giận giơ nắm đấm, thế mà cả bọn nhờn ghê lắm. Bọn nó ngồi đó cứ lè lưỡi, rồi chọc ngoáy không ngừng. Được lắm, đợi về lớp Song Ngư sẽ cho bọn nó biết. Thế nào uy nghiêm của lớp trưởng, thế nào là lễ hội thật sự. Cô sẽ treo tụi nó lên làm lồng đèn chiếu sáng cho B4, đập nát cái máy quay của Kim Ngưu ra rồi chôn xuống góc cây Điệp trong sân trường."Má, đi trễ không quê. Gặp mấy đứa lớp mình mới quê á"- Giọng Song Tử than thở."Ra là mày cũng biết quê hả?"- Song Ngư và Sư Tử đồng thanh._____________Phân lớp ở truyện là kiểu lớp 10 sẽ ghép với C, lớp 11 thì ghép với B, lớp 12 ghép với A. Sau chữ thì sẽ là số thứ tự lớp. Ở đây mấy đứa trẻ trâu này học 10C4, sau đó lên 11B4. Trường trong truyện thì là có ba lớp chuyên theo thứ tự 1,2,3. Bọn này là bọn cận chuyên, nhưng bọn nó quậy như giặc vậy á =))))))))))) Mong mọi người enjoy câu truyện theo cách thoải mái nhất, mình cũng viết những kỉ niệm mà ai cũng trải qua thôi. Không đặt nặng vấn đề như cách nói chuyện của nhân vật, độ trẻ trâu, hành xử của nhân vật nha. Vì ai cũng phải có quá trình để trưởng thành mà. 21.8.2022
____"Được chưa, ổn chưa?" Cậu học sinh cuối người làm bệ đỡ cho cô gái phía trên, tò mò lo lắng hỏi. "Sắp rồi một chân qua rồi"- Song Ngư đưa chân qua bờ tường cao, rồi người ngồi lên thành tường. "Lẹ lên, đưa tao cái ba lô"."Áo tao có dơ không vậy?"- Sư Tử sau khi chắc Song Ngư đã ở trên bờ tường, đứng dậy đưa tay ra sau kéo áo nhìn phía sau lưng. Nhưng không tài nào nhìn được, ừ mà mình là con người chứ đâu phải bồ câu. Song Ngư nghiêng đầu nhìn thấy một dấu giày to tướng trên áo Sư Tử. Cô bé không nhịn được cười phụt một cái, nhưng rồi nhanh chóng đổi thành vẻ mặt nghiêm túc. "Không, sạch như mới giặt luôn"- Song Ngư đón lấy hai cái ba lô rồi nhảy xuống. Sử Tử cũng nhảy lên nắm lấy bờ tưởng trèo qua. Hai đứa thành công vượt rào đi trễ vào ngày khai giảng năm học mới."Ừ may mà còn sạch, không chiều nay mẹ tao lại nắm đầu tao vò thay cho cái áo".Song Ngư không nén được cười nhưng sợ Sư Tử nghe được, phát hiện ra sự thật nên bụm miệng thật chặt rồi mới dám cười.Sau khi thành công leo tường vào, vẫn còn một trở ngại nữa. Đó là đường ra sân lễ chỉ có một, mà đường đó còn phải đi qua phòng giám thị. Trận chiến thật sự đang ở phía trước, Song Ngư cầm lấy ba lô cuối người chạy nhanh về phía trước. Sư Tử cũng làm theo, hai cái bóng trắng mặc áo sơ mi. Một cái trắng tinh như mới, một cái cũng vậy chỉ là có thêm một dấu giày thể thao rất đẹp, cả hai nhấp nhỏm ở băng ghế đá. Lý do mà hai đứa phải núp ở chỗ này là vì phát hiện địch xuất hiện ở bán kính năm mươi mét. Thầy Thanh giám thị đang ghi tên mấy đứa khối mười đi trễ, nhưng có một người khiến Song Ngư và Sư Tử chú ý hơn cả. Đó là thằng lớp mười một, đứng một mình một cõi kia. Bọn lớp mười mới vào trường chưa rõ luật thì không nói, nhưng tên kia lớp mười một rồi thế mà vẫn để bị bắt cho được."Ê, thằng đó mới ngày đầu mà xuống giám thị rồi. Đen thế"- Sư Tử thì thầm với Song Ngư."Má, tao với mày cũng hơn đâu. Nó mà thấy tao thì thế nào chiều cũng chạy qua méc mẹ tao"."Tính sao giờ? Còn lỗ chó nào không ta"- Sư Tử nhăn nhó."Năm ngoái tụi nó trốn tiết nhiều quá, nên Dương Tiễn lấp hết rồi. Xui ghê, phải chi sáng mày đạp nhanh xíu là được rồi"- Song Ngư luyến tiếc nhớ về hình ảnh chui ra khỏi trường đi mua xoài ngâm, mà tiếc hùi hụi. Nhưng lại chẳng quên trách móc Sư Tử.Sư Tử cay cú lắm, mà chẳng làm được gì. Vì sáng nay là do cậu dậy trễ thật, hại nhỏ này cũng phải đi trễ theo mình. Nên lúc này Sư Tử chỉ có thể nhẫn nhịn, một câu cũng không dám cãi. Trong lòng thì tâm niệm lời của ba, nhất định dù trời có sập cũng không cãi tay đôi với đàn bà con gái.Về, Dương Tiễn là biệt danh mà tất cả học sinh trong trường phổ thông Trần Quốc Tuấn đặt cho thầy giám thị trưởng Lê Minh Thanh. Vì thầy có một siêu năng lực thần sầu, là dù xa bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần là học sinh Trần Quốc Tuấn. Nhìn một phát thầy có thể đọc vanh vách họ tên và lớp. Song Ngư và Sư Tử, thêm cái tên đang đứng đơn thân độc mã một mình ở phía phòng giám thị. Đều là những đối tượng từng bị thầy cầm micro đọc quý danh cho cả trường nghe trên dưới nhiều lần.Nhớ lần đầu là cái hôm đó, cái hôm gần đến giờ vô học, mà Sư Tử lại ngang ngược đòi phải xuống căn tin mua mì ăn cho bằng được. Hại ba đứa đến khi tiếng chuông reng rồi vẫn đứng dưới căn tin hút mì. Đang ăn cố cho thật nhanh, thì tiếng thanh thót của thầy Thanh vang lên từ phòng giám thị cách căn tin phải chừng ba trăm mét. "Anh Nguyễn Hoàng Sư Tử, tới giờ vô học rồi không phải giờ ăn mì đâu nha anh. Cô Song Ngư lớp trưởng 10C4, cô bỏ cái nĩa xuống dùm tôi đi. Anh Song Tử chuông reng rồi sao còn đứng đó hả? Mấy anh mấy chị giỡn mặt với tôi hả?"Tiếng cười vang văng vẳng đâu đó khắp sân trường, nhưng rõ nhất là ở góc lớp của 10C4. Mấy đứa chết tiệt chạy hết ra hành lang nhìn xuống, đứa nào cũng cười đầy hả hê. Thằng Thiên Yết cũng cầm hủ mì nhưng vì nó đứng ở hành lang lớp, không bị gọi tên nên lại hớn hở hơn hẳn. Hại ba đứa bỏ nửa hũ mì vào thùng rác chạy hớt ha hớt hải. Chạy đến chân cầu thang thì nghe loa lại phát thêm một lần, mà lần này là--"Cái lớp 10C4, muốn xuống sân xếp hàng hả? Đi vô lớp chưa. Còn cậu Thiên Yết kia, ai cho cậu đem đồ ăn lên lớp hả?".Ba đứa vừa chạy vừa cười nức nẻ, truyền kì về Dương Tiễn đã được tập thể lớp 10C4 lãnh ngộ qua lần hôm đó. Từ đó về sau hễ mỗi lần đến thầy Thanh trực phòng giám thị, là cái lớp 10C4 nọ ít xin xỏ và đi xuống căn tin giữa giờ học hẳn. Vì chúng nó rất sợ, sợ bị thầy điểm mặt kêu tên cho cả trường cùng nghe. Những lần như thế không chỉ quê một, mà còn quê gấp trăm lần khi nghe tiếng cười hả hê của mấy đứa cùng lớp. Hoặc có thể là của bọn nhãi ranh lớp bên cạnh."A, Sư Tử, Song Ngư, hai bạn đi học muộn à?"- Bỗng nhiên một tiếng nói lớn phát ra từ đằng sau làm bọn nó giật mình, Sư Tử nhanh chóng bịt miệng cái đứa to mồm lại.Tên này Bảo lớp trưởng lớp 10C5, bây giờ là 11B5. Nó là kẻ thù truyền kiếp của cả hội Sư Tử, Song Ngư và Song Tử. Nhưng cũng có thể nói C5 là kẻ thù không đội trời chung của mấy đứa C4, và ngược lại. Giống như lúc này đây, Huỳnh Đức Bảo lớp trưởng tiền nhiệm của 10C5 và đương nhiệm của 11B5 đang muốn hét toáng lên để cho hai đứa Sư Tử và Song Ngư bị Dương Tiễn nắm đầu."Mới đầu năm đầu tháng, mày muốn gây thù hả thằng kia?"- Song Ngư nắm lấy cà vạt của Bảo, kéo cậu ta lại, nghiến răng trợn mắt dùng một bàn tay đầy vũ lực vung lên uy hiếp.Ấy thế mà Bảo lại bình tĩnh đến lại, cậu nhướng một bên chân mày, nhếch một bên miệng. Dáng vẻ hết sức coi thường đứa con gái duy nhất mà cậu cho là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. "Thì ra lớp bên cạnh cũng chỉ có thế, vi phạm nội quy, dọa nạt đánh người. Còn bày đặt ra vẻ"- Giọng Bảo đều đều mà phê phán cả tập thể 11B4, khiến cho Song Ngư và Sư Tử khóe mắt giật giật, tức đến điên người. Nhưng có vẻ những lời Bảo nói, khiến cho hai đứa là thành phần siêu quậy chột dạ nên Sư Tử vỗ vai vuốt giận cho Song Ngư. Cô bé cũng làm bộ nghe theo buông lấy lớp trưởng B5 ra."Mày cũng đi trễ thôi, sao mày hay vậy quá à"- Sư Tử huých vai Bảo. Trong mắt Sư Tử đứa hay ra vẻ nhất là thằng Bảo này chứ không ai khác."Tao không có đi trễ, thầy cô kêu tao đi in đề cương. Nên bổn đại nhân đây là có kim bài miễn tử, còn tụi mày là tội chết khó tha".Huỳnh Đức Bảo, cái gì cũng tốt. Học giỏi, thể thao hay, đẹp trai, nhiều gái theo, chỉ có cái miệng là hơi mỏ quạ và bị lậm phim chưởng hơi nhiều. Nên biệt danh mà dân B4 đặt cho lớp trưởng B5 chính là Bảo Mỏ Hỗn, còn mấy đứa cùng lớp thì lại gọi tên này là lớp trưởng đại nhân. Đúng là cái mỏ hỗn nhất Trần Quốc Tuấn, lời nói thốt ra chỉ khiến người khác muốn nốc ao ngay trong một đòn. Biết Bảo quý nhất là mấy đôi giày đắt tiền mà ba nó mua từ trên Sài Gòn về cho nó, Song Ngư định bụng sẽ đạp giày Bảo một cái cho hả giận. Thì nghe thấy tiếng nói thánh thót vang lên từ phía sau, cô nhóc lia mắt nhìn qua đứa bạn từ nhỏ Sư Tử. Hai mắt Sư Tử mở to ra, cổ họng thì khát khô nuốt ực mấy lần liền. Còn tên lớp trưởng hàng xóm thì đắc chí ra mặt."Ngày khai giảng, dám đi trễ, lớp mấy rồi hả?"- Giọng nói này là của một người thầy. Một người thầy rất thân thương, nhưng rất sợ gặp mặt. Song Ngư giật mình quay lưng lại, ánh mắt sắc lẹm của Dương Tiễn xuyên qua người cô. Song Ngư run rẩy không nói nên lời.Song Tử đang đứng hát vu vơ, khoanh hai tay bệ vệ nhìn ra sân lễ. Nhìn ai mà nghĩ là tên này đi trễ, nghĩ nó là bảo vệ phòng giám thị còn đúng hơn. Đang hân hoan hát say xưa, thì phía sau cảm giác có bóng dáng của ai đó, quay người lại hai mắt Song Tử sáng như sao. Không hổ là anh em chí cốt, vào sinh ra tử biết bao trận game. "Tao biết ngay thế nào anh em mình cũng chung chiến tuyến"- Song Tử đặt tay trái lên vai Song Ngư, tay phải lên vai Sư Tử. Mắt rất đắc chí.Sư Tử chán nản gạt tay Song Tử ra."Đầu năm đầu tháng xuống phòng giám thị, mà mày vui như một chú bé đần vậy?"."Lúc nào tao cũng ở đây mà. Đầu năm, cuối năm có gì đặc biệt hơn hả?".Song Ngư đặt tay lên vai Sư Tử, lắc đầu ngán ngẩm khuyên bạn hãy từ bỏ đi. Chú bé đần này, hết cứu rồi."Ái chà, mình về hàng đây. Các vị huynh đài đứng đây bình an nha"- Bảo sau khi mang đề cương vào phòng giáo viên, quay ra chặn đầu ba đứa B4 nói, tay còn làm kiểu chào như trong mấy phim kiếm hiệp rồi thong dong đi về hàng lớp mình ngồi.Mắt ba đứa Song Tử, Song Ngư và Sư Tử như nổi liền tám đóm lửa phập phồng. Giờ khắc này, nếu nơi này không phải phòng giám thị, thì có lẽ cả ba đã đè Bảo ra quyết một trận sống mái. Nhưng xui cho ba đứa, vì nơi này thật sự dãy D, là phòng giám thị. Mà dãy D còn là cái kiểu trung tâm của cả trường, tất cả những ánh mắt hiếu kỳ ở trong sân lễ đều hướng về tụi nó. Và ở cái hàng ngồi làm lễ gần với dãy D nhất tất nhiên là mấy đứa lớp mười một.Từ góc này, Song Ngư có thể nhìn rõ mồm một cái bảng tên lớp 11B4 gần như thế nào. Mấy đứa ngồi đầu hàng chính là đám Xử Nữ, Kim Ngưu, Cự Giải. Đứa nào đứa đó đều cười nấc nẻ, Kim Ngư còn đem theo cái máy quay Sony cầm tay quen thuộc của nó, chĩa máy quay về phía ba đứa Song Tử, Song Ngư và Sư Tử.Song Ngư tức giận giơ nắm đấm, thế mà cả bọn nhờn ghê lắm. Bọn nó ngồi đó cứ lè lưỡi, rồi chọc ngoáy không ngừng. Được lắm, đợi về lớp Song Ngư sẽ cho bọn nó biết. Thế nào uy nghiêm của lớp trưởng, thế nào là lễ hội thật sự. Cô sẽ treo tụi nó lên làm lồng đèn chiếu sáng cho B4, đập nát cái máy quay của Kim Ngưu ra rồi chôn xuống góc cây Điệp trong sân trường."Má, đi trễ không quê. Gặp mấy đứa lớp mình mới quê á"- Giọng Song Tử than thở."Ra là mày cũng biết quê hả?"- Song Ngư và Sư Tử đồng thanh._____________Phân lớp ở truyện là kiểu lớp 10 sẽ ghép với C, lớp 11 thì ghép với B, lớp 12 ghép với A. Sau chữ thì sẽ là số thứ tự lớp. Ở đây mấy đứa trẻ trâu này học 10C4, sau đó lên 11B4. Trường trong truyện thì là có ba lớp chuyên theo thứ tự 1,2,3. Bọn này là bọn cận chuyên, nhưng bọn nó quậy như giặc vậy á =))))))))))) Mong mọi người enjoy câu truyện theo cách thoải mái nhất, mình cũng viết những kỉ niệm mà ai cũng trải qua thôi. Không đặt nặng vấn đề như cách nói chuyện của nhân vật, độ trẻ trâu, hành xử của nhân vật nha. Vì ai cũng phải có quá trình để trưởng thành mà. 21.8.2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com