TruyenHHH.com

12 Chom Sao Dem Trang Mau

Đã ai nghe truyền thuyết về vua Midas? Người đã thỉnh cầu thần Dyonysos cho tất thảy mọi thứ mình chạm vào đều hoá thành vàng để rồi ngay sau đó ân hận vì lòng tham và sự ngu si của bản thân?

Tại Naraka này, có một cậu bé giống như thế, chỉ khác những thứ cậu chạm vào lại hoá thủy tinh. Cậu bị cách ly với mọi sinh vật, đồ vật, hay cả cảm giác tiếp xúc thân thể với người khác cũng chưa từng được thử. Họ đã quyết định một cái tên hoàn hảo cho cậu ta.

Midas Taurus.

Nơi cậu ở là một căn phòng biệt lập trống không. Họ trang hoàng căn phòng với rất nhiều cửa sổ, dễ dàng nhìn ra được vườn cây bên ngoài và không hề cách âm, để cậu có thể nghe được tiếng chim hót. Bởi lẽ rằng có thể nhìn và cảm nhận những điều đó mới làm cậu cảm thấy mình đang sống. Thú vui hằng ngày của cậu ấy giản dị đến nhàm chán.

   Nhưng vào sinh nhật thứ bảy ai đó đã tặng cậu một chiếc bộ đàm. Được phủ nhiều lớp bọc thép để tránh bị thủy tinh hoá mà không sử dụng được. Một tờ giấy note được dán trên đó, nhắn rằng: "hãy dùng một cây bút để bấm nút gọi hay nghe nhé!"

Người trò chuyện với Taurus luôn là một ông chú có tên là Adam Murray.

Hai chú cháu thường trò chuyện với nhau những chuyện vụn vặt thường ngày mà đa số là do chú kể. Chú nói ở ngoài căn phòng nhỏ này có những sông, những suối, những rừng và những thác. Những loài cây hoa hay động vật mà Taurus chưa thấy bao giờ.

"Cháu biết không? Ước nguyện của ta là trở thành một người đàn ông của gia đình."

"Là như thế nào ạ?"

"Là ta sẽ lấy một người vợ, có một con trai và một con gái. Sau đó ta sẽ cùng con trai mình chơi bóng chày vào mỗi cuối tuần."

"...Nghe tuyệt thật đấy."

"Phải không? Thế còn cháu? Ước mơ của cháu là gì?"

    "Hmmm...có lẽ cháu muốn trở thành người chơi bóng chày giỏi nhất thế giới."

    "Haha!" Murray cười to. "Mơ thứ gì có lý chút đi!"

    Taurus không biết chú ấy ám chỉ điều gì là vô lý. Là giấc mơ của cậu khó thực hiện hay là không thể thực hiện.

                                . . . . . . . . . . . . .

    Có một người đã từng nói với tôi thế này:

    "Đừng bao giờ ra khỏi đây, cháu còn quá nhỏ để giết người khác."

    Tại sao? Có cần thiết phải chọn trúng tôi trong vô số đứa trẻ? Các bạn khác cho dù bị cấm đi ra ngoài kia nhưng thế giới của họ vẫn rộng lớn hơn tôi.

    Tôi đã từng cố giao tiếp với con quỷ thủy tinh ấy: "Hỡi con quỷ đang hiện hữu trong tôi, bao giờ mày mới định giải thoát cho tao?"

    Nó hét lên trong từng tế bào cơ thể tôi, trong từng dây thần kinh tủy sống: "Hãy có một đứa con, khi đó tao sẽ buông tha cho mày!"

    "Chú này, nếu ta có con, thì lũ quỷ thật sự sẽ biến mất ạ?"

    "Quỷ không bao giờ tan biến, nó chỉ chuyển sang ký sinh trên vật chủ khác mà thôi."

     "Chúng ta không được phép có con đâu, Taurus ạ."

    Vậy nên con quỷ đó mới cố dụ dỗ tôi.

    "Nhưng chú đã bảo muốn có con mà?"

    "Cũng chỉ là giấc mơ thôi, haha! Chú là người cười vào mặt cháu vì có một giấc mơ phi lý, nhưng có vẻ chú cũng vậy."

    "..."

    "Nhưng cháu biết gì không? Là một gia đình không nhất thiết phải có cùng dòng máu, chỉ cần cháu yêu thương một ai đó, họ sẽ trở thành gia đình thực thụ. Mà nếu nói như vậy thì cháu cũng được xem là con trai chú rồi nhỉ?" Murray cười.

    "...Vậy giờ chú chỉ cần thêm một người vợ và một đứa con gái."

    "Thật ra bây giờ chú chỉ cần hẹn hò để có vợ thôi Taurus ạ! Ở đây có một đứa trẻ nữa, con bé không hoà đồng lắm...nhưng chung quy lại cũng đáng yêu."

    "Thật á?!"

    "Thật chứ sao không! Con bé tên là Charon Aries! Mà cháu không được làm anh đâu! Con bé lớn hơn cháu cả tháng đấy."

    "..."

     Sao Taurus cảm thấy một sự thiên vị không hề ít ở đây nhỉ?

                                 . . . . . . . . . . . . . .

    Tôi đã trò chuyện với Murray mỗi ngày, có lần ông chú đó còn gọi vào nửa đêm làm phá hỏng giấc ngủ an lành của tôi.

    "Catcher gọi Pitcher, nghe rõ trả lời."

    "..."

    "Pitcher?"

    "..."

    "Alo! Alo?"

    Tôi lúc đó mới lật đật ngồi dậy với lấy rồi hét vào bộ đàm.

    "Pitcher đây! Catcher quá phiền rồi đấy!"

    "Hahahaha!"

    Cuộc sống của tôi tháng ngày ấy trôi qua nhanh hơn một chút, chẳng còn chút nào là nhàm chán cả.

    Nhưng...

    "Catcher?"

    Vào một hôm nọ, tôi cố gọi chú ấy bằng bộ đàm và chẳng ai đáp lời lại.

    "Pitcher gọi Catcher, nghe rõ thì trả lời lại đi..."

    Tôi đã khóc rất nhiều vào mỗi lần gọi Murray. Tôi gọi, không ai trả lời và rồi tôi khóc lóc, cứ như vậy.

    "Đã tám tháng rồi đấy, chú làm ơn nói gì đi mà...xin đấy..."

    Kiên trì chẳng giúp gì được tôi cả, dù có người đã thông báo với tôi rằng Murray đang phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

                                . . . . . . . . . . . . . .

    Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, tôi bây giờ đã 11 tuổi. Khi đang ngồi bần thần dưới nền thủy tinh lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chuông thông báo đến giờ ăn sáng bắt đầu reng lên. Một bát súp còn bốc khói nghi ngút được đẩy vào.

    Hôm nay họ thay một cái bát mới bằng sứ, có vẻ những cái bát bị tôi biến thành thủy tinh đã cũ và bị bể hay mẻ hết cả. Đã lâu rồi tôi không làm cho thứ gì biến thành thủy tinh. Nó chẳng vui gì cả, cái cảm giác khi nhìn thấy năng lực của bản thân mình.

    "?"

    Khi chán nản cầm tay vào bát súp, tôi nhận thấy có điều gì đó bất thường.

    "Sao nó không biến thành thủy tinh?!"

Không thể nào như vậy được, tôi vẫn bị quỷ ám, nhưng hôm nay nó rất lạ, con quỷ ấy cứ rên rỉ suốt từ tờ mờ sáng làm tôi chẳng tài nào ngủ được.

Họ cũng nhanh chóng phát hiện ra sự việc này khi cái bát sứ vẫn nguyên vẹn được đưa ra ngoài. Đầu tiên họ phát cho tôi một cái khăn và yêu cầu tôi chạm vào nó, nhưng cũng như cái bát sứ kia, nó vẫn mềm mại mà được chuyển lại ra ngoài. Sau đó lại đến quả bóng, một cành cây rồi lại một ổ bánh mì.

Chẳng thứ gì biến thành thủy tinh cả. Nhưng tôi vẫn không được giải thoát khỏi con quỷ kia vì nó vẫn đang kêu lên âm ỉ.

Chiếc loa được treo ở trên cao kêu rè rè, sau đó một giọng nói lạ vang lên.

"Cậu Midas Taurus, tôi là Oscar Carpricorn, xin thứ lỗi vì sự đường đột nhưng ngay bây giờ cậu phải ra ngoài ngay, sắp có vài người đến mở cửa cho cậu nên hãy chờ một chút. À, và tôi xin cậu lưu ý một điều nữa."

    "Đừng động vào bất cứ người nào, cũng xin đừng chạy trốn. Nếu cậu chạy...cậu không muốn giết người đâu nhỉ?"

   Sau đó, tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên ngoài rồi tiếng khoá cửa kêu lên.

*Lạch cạch

    Cánh cửa mà bao nhiêu năm bị khoá chặt giờ đây đã được mở.

                                  . . . . . . . . . . . . . .

"Con quỷ có nói gì với cậu không?" Người đàn ông trông đứng tuổi mặc áo khoác ngoài màu trắng hỏi tôi.

Tôi với một tấm chăn lớn phủ lên người để che chắn đáp lại: "Cháu chỉ nghe nó kêu la âm ỉ."

Ông ta trông có vẻ trầm tư suy nghĩ, vừa lẩm bẩm: "rốt cuộc thằng nhóc Murray đã làm cách nào thế không biết."

"Chú Murray ạ?!"

"Đúng vậy, nó đã làm nên một kỳ tích đáng k-" ông ta bỗng trở nên hào hứng, ánh mắt tràn đầy đam mê nhưng bỗng khựng lại như nhớ ra gì đó rồi ho khụ.

"Mà ta không nên là người nói với cậu điều đó. Ngài Oscar Carpricorn sẽ giải thích cặn kẽ hơn."

    "Làm sao để cháu gặp ngài ấy ạ?"

    "Ờ thì, chỉ cần yêu cầu gặp thôi, đi đây." Người đàn ông vẫy vẫy tay rời đi. Sau đó vài ba người nữa đã chờ sẵn ngoài cửa tới đón cậu trở về phòng.

    "Cháu có thể gặp ngài Carpricorn được được không ạ?"

    "Chúng tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy giúp cháu...mà trước đó thì cháu có muốn cô mang một bộ đồ đến?" Một người phụ nữ lên tiếng trả lời cậu, tinh ý nhận thấy tôi chỉ đang choàng một tấm chăn mỏng.

     Tôi chưa từng có được một mảnh vải để che thân chứ đừng nói là một tấm chăn thế này.

    "Này cháu?"

    "Dạ vâng! Nhờ cô ạ!"

. . . . . . . . . . . . . .

    Có một sự thật là ngài Oscar Carpricorn chưa từng cho gọi tôi đến gặp sau hôm đó. Ngài ấy chỉ gửi đến một bức thư xin lỗi (từ chối) cho tôi, bảo rằng ngài đang khá bận vì có nhiều chuyện cần giải quyết. Nhưng sẽ gặp tôi một ngày không xa, nhưng là ngày nào cụ thể thì tôi chưa biết...

    Sau cái ngày định mệnh ấy hai tuần, họ lại đến và mở cửa cho tôi ra ngoài.

    "Midas Taurus?"

    "Vâng ạ?"

    "Từ hôm nay cháu sẽ ra khỏi đây, chúng tôi sẽ chuyển cháu đến ký túc xá của trường học. Cháu chỉ cần đeo chiếc găng tay này, nhớ là dù có chuyện gì cũng đừng cởi ra nhé!"

    "Hả?! Nhưng cháu tưởng cháu là đối tượng nguy hiểm?!"

    Người nọ chỉ mỉm cười dịu dàng: "cháu đã được xác định là an toàn và không có khả năng gây hại, giờ thì còn chờ gì nữa mà không ra ngoài đây?"

    "V-vâng!"

    Rồi tôi lại lẽo đẽo chạy theo họ.

    "Nhóc đúng là may mắn! Được đặc cách cho ở phòng riêng luôn đấy!"

. . . . . . . . . . . . . . .

Cuộc sống mới ở ký túc thật sự không thú vị lắm, vì họ xếp tôi ở một mình nên cũng chẳng có ai đến bắt chuyện, một phần là do năng lực không ổn định của tôi. Những đứa trẻ ở đây đều đã luôn ở cùng nhau từ khi còn chưa cai sữa và do đặc thù thân phận của chúng nên ai cũng cảnh giác với người ngoài, như tôi chẳng hạn.

Thật sự khá bất ngờ khi môi trường sống của các tai họa con chúng tôi chẳng khác gì với mấy trường học bình thường. Khác ở chỗ sẽ luôn có từ 1-3 người giám sát nhất cử nhất động của bọn trẻ. Nhưng cũng có vài đứa lẻn đi được.

"Aries? Charon Aries đi đâu rồi?!"

Tôi chán nản chống cằm nhìn một bảo mẫu (kiêm người giám sát) chạy đôn chạy đáo chỉ để tìm một đứa nhóc.

"Lại nữa hả trời?" Tôi lầm bầm.

Đây là lần thứ 3 Aries trốn học trong tuần, dù hôm nay mới là thứ tư...

Thành thật một chút nhé? Tôi chẳng thích con nhỏ đó chút nào! Con gái gì mà cắt tóc như con trai, tính tình cục súc, mỗi lần xuất hiện là y như rằng bản mặt nó cau có vô cùng. Hơn hết, có lần cô giáo cho chúng tôi đi dã ngoại, có một số thằng nhóc bảo tôi đi bắt ếch để chúng chuẩn bị cho buổi diễn kịch gì đó? Tôi chẳng biết nhưng vì muốn nhanh chóng làm thân tôi đã đồng ý.

Bắt ếch khó chết đi được, tôi còn phải đeo găng tay nữa. Mọi người dặn dò tôi luôn phải đeo nó, nếu không họ sẽ tống tôi trở lại căn phòng đó. Nên tôi đã lặn lội bắt ếch với đôi găng tay nhưng mãi chẳng được.

Ngay sau đó tôi cũng bắt được một con với cái vợt đi mượn từ bác bảo vệ. Cơ mà có một cậu bé? Mặt mày non choẹt đi đến cạnh tôi.

    "Xin chào?" Tôi đã bắt chuyện trước.

    "Chào, cậu đang làm gì đấy?"

    "Tôi bắt ếch, James và Cale nói chúng ta sắp diễn kịch."

    "Ồ! Vậy cậu bắt được rồi? Cho tôi xem được chứ?"

    "Đ-được thôi, đây!" Tôi nói rồi giơ cái vợt lên cho cậu ta xem.

    "Gì vậy, đây đâu phải ếch?"

    "Sao cơ?!"

    "Cậu thậm chí không phân biệt được giữa cóc và ếch ư? Biết sao đây, đầu óc cậu ngờ nghệch thấy lạ, làm sao cậu có thể sống đến giờ khi cả những thứ căn bản nhất còn chả biết vậy?"

    Được rồi, thế là chấm hết, lần đó là lần lâu nhất tôi nói chuyện với một người, và giờ tôi đã quyết định đó cũng sẽ là lần cuối tôi nói chuyện cùng cậu ta.

    Sau đó tôi trở về và nói với mọi người: "ở đó chỉ toàn cóc, tớ chẳng thấy con ếch nào cả."

    Trở về thực tại, Charon Aries đã biến mất được hơn nửa ngày, các giáo sư cùng vài người khác ráo riết đi tìm con nhóc. Tôi cũng định mặc kệ, nhưng bỗng nhớ tới lời chú Murray đã nói khi trước.

    "Con bé tên là Charon Aries! Mà cháu không được làm anh đâu! Con bé lớn hơn cháu cả tháng đấy."

    "Con bé không hoà đồng lắm...nhưng chung quy lại cũng đáng yêu."

    -Chết tiệt cậu! Aries ạ!

    Rồi tôi chạy vụt đi.

    Trời thì đang mưa, cậu ta cũng biết cách làm phiền người khác thật! Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng lại chẳng thấy bóng Aries đâu, rồi một khung cảnh chợt vụt qua đầu tôi.

    -Ở cái hồ đó?

    Linh cảm của tôi không sai, khi chạy quanh hồ để tìm kiếm, một cái đầu đen đập vào mắt tôi. Là Aries, cậu ta ngồi gục xuống ôm lấy đầu gối, người run run.

    Tôi chạy ngay đến đập mạnh vào người cậu ta.

    "Này!"

    Aries ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn tôi. Lúc đầu cậu ta ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền cau mày lại lườm.

    "Biến đi!"

    "Không đấy?! Có biết bao nhiêu người đang tìm cậu đấy cậu biết không?!"

    "Đã nói là biến đi!" Aries hét vào mặt tôi rồi gạt phăng cánh tay tôi ra khỏi vai cậu ta.

    "Gì vậy chứ! Tôi cũng chẳng ưa gì cậu đâu?! Dù vậy nhưng tôi vẫn dầm mưa chạy đi tìm cậu! Thái độ gì vậy chứ?!"

    Aries bắt đầu quát vào mặt tôi.

    "Chú Murray chết rồi! Tất cả là tại cậu!"

    Tôi bắt đầu thấy choáng váng đầu óc.

    "Bớt nói nhảm đi, chú ấy không thể chết được!"

    "Vì cậu mà tôi chẳng thể gặp lại chú ấy được nữa! Cậu là cái gì chứ?! Nhờ chú ấy cậu mới có thể ra ngoài đây và sống nhởn nhơ như vậy!"

    "Kh-khoan đã! Cậu đang nói-"

    "Cứ nhìn thấy cái mặt cậu, luôn cười cười và cố bắt chuyện với mọi người nhờ sự sống của chú ấy cũng làm tôi chán ghét!"

    "..." Tôi không phân biệt được những lời cậu ta nói với tiếng mưa nữa, lồng ngực tôi lúc này phập phồng và nhịp tim thì loạn hết cả, tôi cứ mở to mắt ngỡ ngàng và rồi tôi mất bình tĩnh.

    Tôi không thể nhớ được ai đã bắt đầu trước, tôi và Aries sau đó đã lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết. Đến khi người lớn tới tách hai đứa ra thì đã quá muộn, chúng tôi mình trầy xước đủ đường. Mắt tôi bị sưng to còn mặt Aries thì đầy máu mũi.

  . . . . . . . . . . . . . .

    Giờ cả tôi và Aries đều đang phải nhập viện. Tôi phát hiện ra tôi còn bị giãn dây chằng chân phải và Aries thậm chí gãy cả tay trái.

    Thật khôi hài là Oscar Carpricorn sau nhiều lần từ chối lời hẹn gặp của tôi vì lý do bận công việc nay lại đến thăm.

    "Đầu tiên tôi xin lỗi cậu vì đã không thông báo sớm hơn. Chuyện của Adam Murray, tôi thành thật xin lỗi, tôi đáng lẽ nên biết rằng người đó lại quan trọng với cậu và Aries như thế."

    "Anh ấy hy sinh trong khi thực hiện mệnh lệnh của tôi, đưa những đứa trẻ giống như các cậu an toàn trở về đây."

    "..."

    "Những chuyện liên quan đến nhiệm vụ đều phải được giữ bí mật nên tôi không thể kể chi tiết cho cậu được, nhưng Murray...đã làm rất tốt đến phút cuối."

    "Đi đi."

    "Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ?"

    "Tôi bảo là anh cút ra khỏi đây đi!" Tôi hét vào mặt hắn ta, nếu thực sự cảm thấy hối lỗi như vậy thì hắn đã nói cho tôi và Aries biết từ sớm, chứ không để tới khi chuyện đã vỡ lở như này. Nếu hắn làm vậy thì cũng sẽ không dẫn tới cớ sự ngày hôm đó. Tôi nghe nói Aries đã bị tổn thương tâm lý và không chịu nói chuyện với ai nữa.

    "...Được thôi, như ý cậu. Tạm biệt."

    "..."

    "Hẹn gặp lại!" Hắn nói rồi đóng cửa phòng bệnh.

    Tôi liền lườm hắn ta.

. . . . . . . . . . . . . .

    Chú Murray có vẻ đã giao kèo với một con quỷ rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể kiềm nén con quỷ trong tôi. Cái giá phải trả cho hành động ấy là cả tính mạng của bản thân.

    Chỉ là một người cùng trò chuyện với chú ấy thôi, có người có thể hy sinh cả bản thân mình vì người khác như vậy sao? Nhưng tại sao? Nếu thật sự yêu thương tôi thì phải ở bên cạnh tôi thật lâu chứ? Cũng đâu phải tôi cầu xin chú làm vậy?

    "Vì cậu mà tôi chẳng thể gặp lại chú ấy được nữa!"

    Tôi bắt đầu nhớ lại lời nói của Aries.

    -Không, không phải đâu, mình không có lỗi gì cả.

    *Cạch

    Cửa phòng mở ra khi tôi còn đang nằm thẫn thờ suy nghĩ trên giường bệnh.

"Sao thế? Như nhìn thấy ma vậy." Aries nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của tôi. Có ai mà ngờ nhỏ này lại đến tìm tôi trước đâu? Vẻ mặt còn vô cùng bất cần nữa chứ.

"Mắc gì tới đây?"

"Chú Murray không hề chết vì cậu."

Tôi mím môi.

"Tất nhiên rồi, tôi chẳng làm g-"

"Chú ấy bị người khác âm mưu hại chết."

"G-gì thế? Nhỏ này! Tự dưng chạy tới rồi lảm nhảm gì nữa vậy?! Nếu cậu đang tính trả thù tôi thì biến giùm cái!"

"Chẳng lý do gì phải trả thù cậu cả! Tôi nói rồi! Chú ấy không phải vì cậu mà chết!"

"Rốt cuộc ý cậu là gì vậy chứ?!"

"Tôi đã nghe lén được ngài Oscar Carpricorn nói chuyện với chú Arlert!"

"Arlert là ai?"

"Người đã cùng làm nhiệm vụ với chú Murray, bạn thân của chú ấy, cũng chính là người ngày hôm đó đã cho tôi biết chuyện."

"!"

"Tôi không nắm rõ ngọn ngành nên không thể hiểu hết cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng đại loại là thế này:"

"Tôi nhớ rõ mình đã nói với anh rằng đừng nói ai về chuyện này?"

"Tôi vô cùng xin lỗi ngài. Nhưng đứa trẻ đó, Aries, Murray thật sự vô cùng yêu thương con bé. Nó đã biết tôi và Murray cùng nhau làm nhiệm vụ, nên khi thấy tôi trở về một mình thì-"

"Thì anh đem hết mọi chuyện ra nói với con bé? Đáng lẽ ra nếu con bé hỏi anh chỉ cần nói Murray vẫn còn việc phải giải quyết nên chưa thể về được?"

"Tôi không làm vậy được, thưa ngài! Nói dối một đứa trẻ chuyện trọng đại như vậy về người thân của nó."

"Haizz! Cặp bạn thân hai người cứ thích làm mọi thứ rối tung lên hết cả!"

"...thế còn về bức thư của Murray? Cậu ấy đã phát hiện ra điều gì?"

"Là văn tự cổ của một dòng họ tên là Paulet, có vẻ tổ tiên họ có liên hệ mật thiết đến hiện tượng trăng máu."

"Vậy họ phát hiện ra Murray và cậu ấy bị truy sát để diệt khẩu?!

"Đúng vậy, chúng ta được biết rằng anh ấy hy sinh để giao kèo với quỷ, nhưng mọi thứ có vẻ lại không đơn giản đến vậy."

"!"

"Có thể anh ấy đã quyết định làm vậy vì sắp cận kề cái chết."

"Chết tiệt! Bọn khốn ấy!"

"Đừng nóng vội, ta phải điều tra kỹ càng chuyện này mới có thể đưa ra kết luận. Andy Arlert, ta chỉ định cậu điều tra vụ này, hãy cử thêm vài người khác có thể tin tưởng làm cùng cậu.

"Rõ."

"Mà hơn hết, chúng ta không nên nói ở đây, về văn phòng tôi sẽ cho cậu biết chi tiết."

. . . . . . . . . . . . . .

"Đó là những gì tôi nghe được."

"Vậy...ý cậu là chú Murray đã vướng vào một bí mật nào đó và bị truy sát?"

"Cậu nắm được phần trọng yếu rồi đó."

"Nhưng tại sao cậu lại đi kể chuyện này cho tôi. Chúng ta chẳng hoà hợp với nhau gì cho cam?"

"Tôi không chọn kể chuyện này với người mà tôi thích. Chỉ là, xét về nhiều trường hợp cậu là người có thể tin tưởng nhất."

"?"

"Chú Murray cũng rất quan trọng với cậu, tôi cảm nhận được điều đó."

"Vậy giờ cậu muốn gì ở tôi?"

"Hợp tác đi!"

"Gì?!" Tôi sắp không nghe hết nổi rồi, cậu ta bị điên à?!

"Hãy cùng hợp tác, để tìm hiểu về cái chết của chú ấy."

"Tôi và cậu, hãy cùng trả thù đi."

. . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .


-Pitcher: cầu thủ ném bóng.
-Catcher: cầu thủ bắt bóng.

. . . . . . . . . . . . . .

Nguồn ảnh: Pinterest.
Ngày 17/5/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com