[12 chòm sao] [Đam Mỹ] Tôi đáng ghét đến vậy sao?
Chương 16: Tết Trung Thu (2)
3 giờ 15 phút chiều, bầu trời còn nắng chang chang.Một gã thiếu niên đang ngồi lì ở trạm xe buýt chờ người. Gã có thân hình cao ráo, mái tóc óng vàng cũng không che giấu được sự uể oải của hắn.Sau vài phút, một chiếc xe buýt tấp vào. Hắn dõi mắt xem xét đám hành khách xuống xe. Thấy được người mình đang đợi, hắn vui vẻ đứng bật dậy, tay giơ cao vẫy gọi:"Ê, Khương Đình. Ở đây nè!"Chen lấn trong đám đông, một nam nhân tướng mạo xuất chúng, dù đứng trong đám người vẫn không che giấu nổi hào quang của hắn, ngoái lại nhìn về phía người đang réo gọi. Khương Đình dắt lấy tay áo Trịnh Phi, ấm giọng bảo:"Hướng này. Đừng để bị lạc."Thấy đám người chen chúc đông đen, cho nên dù bị dắt tay mang đi, Trịnh Phi cũng không ý kiến gì. Huống chi, Khương Đình chỉ lịch sự kéo lấy góc áo hắn, vẫn chưa động chạm da thịt.Phát hiện một người đi theo phía sau Khương Đình, Hạ Từ Thanh gãi gãi đầu:"Bạn cậu hả?" Không hiểu sao, thấy quen quen...Khương Đình rất tự nhiên gật đầu. Phải kết giao với người mới, Trịnh Phi hơi câu nệ cười:"Chào cậu, tớ là Trịnh Phi, bạn... của Khương Đình." Gặp qua hai lần, quen được vài ngày, chắc cũng tính là... bạn đi? Trịnh Phi thầm nghĩ.Hạ Từ Thanh cũng thân thiện cười đáp lễ:"Chào, tớ là Từ Thanh."Nói chuyện phiếm được vài câu, ba người cùng nhau tiến về hướng phố đi bộ....Dung nhập vào dòng người trong khu phố, phải đi một lúc mới có thể thấy được, nằm ở phía đối diện bồn hoa trung tâm của phố đi bộ là một cửa hàng trà sữa cực kỳ sang trọng. Nhìn từ xa, nơi này giống hệt một toà lâu đài cổ thu nhỏ, được trang trí bằng từng chùm hoa tử đằng trĩu xuống từ bệ cửa sổ. Tết Trung Thu, ngoài quán còn treo lên mấy hàng dây lồng đèn đủ mọi màu sắc sặc sỡ, càng thêm tô đậm nét cổ kính của quán trà sữa.Nhìn xem hàng người thật dài trước cửa toà nhà, Từ Thanh ngán ngẩm than thở:"Chi mà đông dữ vậy trời!"
"Chúng ta có cần phải xếp hàng luôn không?" Khương Đình hơi bận tâm hỏi.Hắn có thể đứng đợi được, nhưng lại không muốn Trịnh Phi phải bị mệt, dù sao tên này vừa mới xuất viện ra. Từ Thanh lắc đầu:"Không biết, để tớ hỏi xem." Dứt lời, hắn nhanh nhảu chạy lại chỗ nhân viên tiếp tân.Vừa nhìn thấy tấm thẻ trong tay Từ Thanh, người nhân viên ngay lập tức cúi người thành góc 45 độ, phi như bay đi gọi quản lý. Phút chốc, một người trung niên mặc đồ tây màu xanh đen xuất hiện trước mặt đám Từ Thanh, trên mặt treo đầy một nụ cười thương nghiệp, tận lực dùng giọng cung kính nhất có thể nói với ba người:"Mời quý khách đi theo tôi."Đám đông đang xếp hàng đồng loạt dạt qua một bên để nhường lối cho bọn người Hạ Từ Thanh. Họ vừa bàn tán sôi nổi, vừa chỉ trỏ vào bốn người, vì những kẻ có đặc quyền thường thu hút sự chú ý, nhất là khi trong nhóm còn có nam thần đẹp như tranh vẽ.Da mặt Trịnh Phi khá mỏng nên có chút xấu hổ, còn Từ Thanh cùng Khương Đình đều là người làm ngành dịch vụ, nhất là người sau đã quá quen với việc bị quần chúng vây xem, nói da mặt dày như bê tông cũng không sai, nên vô cùng bình tĩnh. Ba người nối đuôi nhau đi lên từng bậc thang của cửa hàng, đến tầng cao nhất của toà nhà.Tầng thứ 5....Gió mát thổi nhè nhẹ, hương trà sữa thơm thoang thoảng trong phòng.Thiếu niên nhắm mắt ngả người trên chiếc ghế sofa to và êm như nhung, im lặng đắm chìm trong tiếng nhạc giao hưởng dịu dàng vang lên bên tai.Hắn vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi này. Đến ngày mai thôi, hắn sẽ lại phải đâm đầu vào thực hiện thời khoá biểu điên cuồng của mình. Để không bị những người đồng trang lứa bỏ quá xa, hắn phải hết sức nỗ lực. Tuy vậy, nghỉ ngơi làm việc phải có độ, và những ngày lễ tết như thế này chính là kỳ nghỉ lý tưởng nhất đối với hắn.Nhấp một ngụm trà sữa, hương vị béo ngọt ấm áp thấm nhuần vào từng tấc lưỡi. Thiếu niên thở hắt ra, ánh mắt hơi có lo nghĩ:"Không biết giờ này, cậu ấy có đang chơi lễ vui vẻ hay không..."...Đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, Hạ Từ Thanh, Khương Đình và Trịnh Phi cùng tiến vào căn phòng ở tầng áp mái. Đập vào mắt là cách bày trí cổ điển của gian nhà, ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn gỗ hơi lớn, bày một bình hoa tươi và chiếc máy phát nhạc loa kèn loại cũ, hai bên là hai hàng ghế sofa dài và rộng. Trên tường là những bức tranh sơn dầu mang phong cách nghệ thuật thời xưa.Thường xuyên làm việc trong nhà hàng như Từ Thanh và Khương Đình cũng hơi sửng sốt trước cách trang trí đậm chất hoài cổ này. Hít nhẹ một hơi, mùi tinh dầu hoa cỏ và trà sữa nóng hoà quyện lại mang cho người ta một cảm giác rất khoan khoái và ấm cúng.Trầm tĩnh lại, lúc này đám Hạ Từ Thanh mới để ý thấy có một người đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cả ba. Người kia dường như bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía ba người."Là cậu..." Từ Thanh sửng sốt."Từ..." Thi Vân giật bắn.Chỉ trong vài giây, thông minh như Thi Vân đã suy nghĩ rõ ràng.Hắn.bị.Cu.Ly.hố."Giỏi lắm Âu Dương Bạch... Gan to lắm..." Thi Vân cắn răng cắn lợi nghĩ.Sau lần trước bị Thi Vân làm lơ, tên này lại còn trở thành "danh nhân" nổi lên nhờ scandal trong trường, Hạ Từ Thanh chợt trở nên hơi câu nệ khi gặp hắn. Khương Đình và Trịnh Phi cũng không biết sự xấu hổ đang diễn ra trong lòng hai người này, nhanh chóng chạy đến hàng ghế sofa phía đối diện."Chỗ... chỗ này có người ngồi chưa?" Trịnh Phi ngại ngại hỏi.Thi Vân chẳng muốn đáp lời, nhưng vẫn lắc lắc đầu, hơi vung tay ý bảo cứ ngồi đi. Hai người kia rất tự nhiên mà ngồi vào ghế, để lại Từ Thanh bối rối không biết nên đi chốn nào."Chắc tớ..." Ngồi bên hai người kia luôn đi, vì trông Thi Vân luôn có vẻ không ưa mình."Qua kia ngồi." Khương Đình nghiêm túc chỉ vào chỗ trống kế bên Thi Vân, như đang muốn bảo "nghĩ sao mà để người quen ngồi một mình vậy, không thấy kỳ hả". Đúng vậy, từ lúc thấy biểu lộ của Hạ Từ Thanh, hắn đoán ra hai người này có quen biết với nhau, thuận tiện dàn xếp cho họ ngồi kế nhau luôn. Chứ không phải vì hắn muốn ngồi chung hai mình với Trịnh Phi mà làm vậy đâu...Hạ Từ Thanh bất đắc dĩ ngồi xuống kế Thi Vân. Hắn muốn kết bạn với thiếu niên này thật đấy, nhưng cũng không phải loại thấy người ta không ưa mình còn ráng quấy rầy. Trong thâm tâm, hắn cũng hơi vui vui vì được ngồi kế Thi Vân...Thi Vân bắt đầu giở trò thu mình vào thế giới riêng, lấy một quyển sách thật dày ra gặm nhấm một mình, mặc kệ những người xung quanh. Tư thế ngồi của hắn ưu nhã, biểu cảm trên gương mặt thoải mái, che đi nội tâm đang bấn loạn vì được ngồi kế người trong lòng và những lời chửi rủa cay độc dành cho Cu Ly.Khương Đình cũng mặc kệ tên này, bắt đầu mở quyển thực đơn được quản lý đưa cho ra để gọi món ăn và thức uống."Nhiều món quá." Trịnh - đỗ nghèo khỉ - Phi sáng mắt lên."Nghe bạn của Từ Thanh bảo hôm nay ngày lễ được miễn phí hết đấy. Cậu muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi đi." Khương Đình hào sảng nói, như thể là chính hắn dùng tiền mời khách vậy.Miễn phí... ngày lễ... Ha ha, Cu Ly khốn kiếp, không hổ là chuyên gia bốc phét, loại lời nói láo này mở mồm là ra. Thi Vân trợn mắt nhìn trang sách."Tớ cũng chưa ăn gì. Hay mình gọi lẩu đi ha?" Từ Thanh thử đề nghị.Khương Đình không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ người kế bên đáp lời. Trịnh Phi xoa xoa bụng nhỏ, chép miệng nói:"Ừm, ăn đồ bệnh viện cũng ngán rồi. Đổi khẩu vị bằng món lẩu cũng tốt.""Đừng gọi nước lẩu quá cay." Khương Đình nhắc nhở.Trịnh Phi gật gật đầu. Hạ Từ Thanh im lăng nhìn đây hết thảy. Hắn cảm thấy, mới mấy ngày không gặp mà tên thần tượng quốc dân này thay đổi khác quá. Cái sự chu đáo và thấu hiểu này là ở đâu ra đây? Còn đồ bệnh viện... Coi bộ trong mấy hôm không gặp, đã xảy ra một số chuyện gì đó mà mình không biết. Từ Thanh cũng lười hỏi, dù sao tò mò quá cũng không tốt, nếu người ta muốn kể thì sẽ tự kể ra cho mình nghe thôi.Một cô gái phục vụ có dáng dấp thấp bé mang một khay đựng thức uống lên tầng, động tác hơi lộ ra câu nệ đặt ly nước trước mặt từng người. Thiếu nữ run run cúi đầu chào bàn bốn người, rồi quay đi lấy thêm đồ. Hạ Từ Thanh có chút ngạc nhiên trước sự khiếp nhược của cô gái nọ, nhưng cũng không quá để tâm, Trịnh Phi lại hơi đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó. Mà thôi, chắc là người mới. Nghĩ vậy, hắn không chú ý thêm nữa.Thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp, trừ điểm. Vẫn lấp ló nhìn qua khe sách, Thi Vân im lặng phê bình cung cách làm việc cô phục vụ vừa rồi.Từng đĩa đồ thả lẩu được dọn lên bàn, Từ Thanh nhìn thấy mà bụng sôi ùng ục. Thịt bò Wagyu thái lát mỏng, tôm hùm bự, sò điệp, chả cá phô mai,... Hắn chỉ mong nồi nước lẩu lên sớm sớm để được nếm thử mùi vị của những món ăn hấp dẫn này.Cuối cùng thì, nồi lẩu cũng được mang lên.Trông thấy người mang nồi nước nóng lại là cô gái làm việc thiếu chuyên nghiệp ban nãy, Thi Vân nhíu nhíu mày. Nhưng nhà hàng này trước giờ không từng chứa chấp kẻ vô dụng, nên hắn cũng hơi yên tâm, lo lắng vơi đi một nửa.Đúng lúc này, Trịnh Phi chợt cảm giác nhức đầu, có vẻ là di chứng của lần bị đánh trước đó. Hắn hơi thất thần, năng lực vô thức phát ra khiến thiếu nữ phục vụ đang đi đến gần bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn. Sau một khắc, cô vấp ngã, khay nước nóng bị nghiêng đổ soạt ra phía trước. Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Thi Vân ngay lập tức lấy quyển sách dày che cho Hạ Từ Thanh, tay còn lại nắm vai Trịnh Phi kéo sang một bên."Ào". Nồi nước nóng tạt gần hết vào người hắn.Nhìn gương mặt gầy gò với mái đầu ướt sũng kề sát bên mặt mình, Từ Thanh kinh ngạc. Hắn bị quyển sách dày che tầm mắt, nhưng cũng nhận được một chút nước nóng chảy lên quần. Trong tiếng la kinh hoảng của cô gái phục vụ, Trịnh Phi tâm thật lạnh. Hắn nhận ra, vừa rồi... là lỗi của mình. Khương Đình ngồi kế bên cũng cảm nhận được cảm giác hơi suy yếu khiến trước đó hắn không kịp phản ứng, nên cũng biết điều này. Nhưng hắn cũng không có ý định trách móc Trịnh Phi."Để tôi mang cậu đi bệnh viện." Khương Đình trầm giọng nói."Không cần, không phải là nước sôi, không nóng lắm." Thi Vân thản nhiên đáp lại, như thể người bị bỏng không phải là hắn vậy.Hạ Từ Thanh bần thần nhìn người trước mặt. Đến giờ hắn vẫn chưa phản ứng kịp. Không phải cậu ấy không ưa mình sao? Sao lại chọn che cho mình đầu tiên như vậy? Nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc suy ngẫm chuyện này, bèn đứng dậy khuyên lơn:"Đi đến bệnh viện thôi, cho bác sĩ xem tình trạng bỏng ra sao.""Cảm ơn, không cần." Thi Vân nhìn về phía cô gái phục vụ, nếu là bình thường hắn sẽ xé xác kẻ dám hãm hại Từ Thanh, nhưng lần này... không trách cô ta được. "Mọi người cứ ăn uống tiếp, tôi xin phép đi trước." Dứt lời, mang theo sách và cặp nhanh chóng rời đi."Khương Đình, tôi... tôi có thể giúp được." Trịnh Phi áy náy nói.Khương Định biết tên này đang muốn nói gì, chẳng qua là đang định dùng năng lực của mình để trị bỏng cho người kia thôi. Hắn đưa tay ngăn lại Trịnh Phi, tâm tên này là tốt, nhưng việc để cho càng nhiều người biết năng lực chữa trị của hắn lại không phải là một ý hay. Trịnh Phi cũng biết Khương Đình muốn bảo vệ mình, mím mím môi, sau đó nhỏ giọng nói:"Lúc nãy thay vì tránh một mình, cậu ấy lại chọn che lại Từ Thanh và kéo tớ ra. Cậu ấy là một người... rất rất tốt." Vì không phải ai đều sẽ quyết định giúp đỡ người khác, mà không theo bản năng tự bảo vệ mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến vậy."Ừm." Hai người còn lại đều vô cùng đồng ý.Nghe nói Thi Vân còn giúp Trịnh Phi, Hạ Từ Thanh tự nhủ. "Có khi nào cậu ấy không phải đặc biệt muốn giúp mình, mà thật ra là gặp ai cũng giúp?" (Nguyên Hy và đồng bọn biểu thị phản đối TT^TT). Trịnh Phi âm thầm hứa với lòng mình, lần sau gặp lại người kia nhất định phải dày mặt đòi làm bạn mới được, cho dù dính theo như đỉa cũng không tiếc.Hội thèm (làm bạn với) Thi Vân: +1....Khác với tưởng tượng của nhóm ba tên kia, "người tốt" Thi Vân không hề cảm thấy bỏng rát hay đau đớn, mà là đang rất hưng phấn. "Năng lực [Mộc]... cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được rồi. Hay lắm."Nghĩ nghĩ, Thi Vân dặn dò quản lý:"Không cần đuổi việc nhỏ phục vụ lúc nãy, nhưng phải trừ lương tháng này để răn đe. Căn phòng đó trước giờ chỉ dùng để uống trà và nghỉ ngơi, nên lần này coi như thôi. Lần sau nhớ trang bị bếp điện tích hợp với bàn." Tâm trạng đang vui nên hắn cũng trở nên thiện lành hơn ngày thường."Vâng, thưa ông chủ." Quản lý cúi đầu phục tùng.Nghe hai người đối thoại, cô gái phục vụ nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô rất thích công việc ở đây, thái độ của đồng nghiệp, cấp trên rất thân thiện và đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Trước đó khi biết phải phục vụ ông chủ trong lời đồn của quán trà sữa này, cô đã hồi hộp đến phát run đấy. Nhưng bây giờ thì, coi bộ ông chủ trẻ tuổi cũng không quá khó tính như mình những tưởng.Nếu Âu Dương Bạch có mặt ở đây, hắn sẽ la to lên rằng: Tỉnh lại đi, tụi bây bị lừa hết rồi! Nhưng thật đáng tiếc, thiếu đi một kẻ có khả năng phơi bày sự thật này, đám ba người trong phòng VIP và cô gái nhỏ tiếp tục huyễn tưởng những điều không thực tế về con Sư tử Hà Đông kia. Một nam một nữ mặc đồ nhân viên quán tiến đến gần Thi Vân. Nữ nâng tay thả ra từng làn gió nhẹ để sấy khô quần áo dính nước lẩu, rồi giao cho hắn một bộ đồ mới, người nam chạm thẳng vào vết thương của Thi Vân. Ngay lập tức, vết bỏng nhẹ ngoài da trên mặt, cánh tay và một bên ngực hắn chuyển sang thân thể người đàn ông kia."Tăng lương cho anh ta." Thi Vân chỉ chỉ người nọ."Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ." Người đàn ông khấp khởi mừng thầm. Chỉ dùng vết thương nhẹ thế này để đổi được thêm tiền thưởng mỗi tháng, người này cảm thấy rất có lời.Trước khi vào phòng tắm làm sạch người, Thi Vân gọi cho Âu Dương Bạch một cú điện thoại:"Chuyện gì?" Giọng nói uể oải phát ra từ đầu dây bên kia."Tôi tìm được thuộc tính [Mộc] rồi.""Cái gì? Thật hả? Tốt! Xíu nữa gửi tư liệu cho tôi, tôi sẽ phái người đi điều tra thêm.""Ừm." Lúc gần cúp máy, Thi Vân sực nhớ ra. "Mà này, sao cậu dám lừa Từ Thanh đến quán trà sữa của tôi hả!?""Ha ha.""To gan lắm đấy. Lỡ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì sao?""Còn gì muốn nói nữa không?" Âu Dương Bạch không thèm để tâm hỏi."Cảm ơn." Thi Vân vô cùng chân thành đối với điện thoại nói."Biết rồi. Chỗ bạn bè mà, không cần khách sáo đâu."P/s: Lâu ngày không viết, cách hành văn trở nên khác quắc.
"Chúng ta có cần phải xếp hàng luôn không?" Khương Đình hơi bận tâm hỏi.Hắn có thể đứng đợi được, nhưng lại không muốn Trịnh Phi phải bị mệt, dù sao tên này vừa mới xuất viện ra. Từ Thanh lắc đầu:"Không biết, để tớ hỏi xem." Dứt lời, hắn nhanh nhảu chạy lại chỗ nhân viên tiếp tân.Vừa nhìn thấy tấm thẻ trong tay Từ Thanh, người nhân viên ngay lập tức cúi người thành góc 45 độ, phi như bay đi gọi quản lý. Phút chốc, một người trung niên mặc đồ tây màu xanh đen xuất hiện trước mặt đám Từ Thanh, trên mặt treo đầy một nụ cười thương nghiệp, tận lực dùng giọng cung kính nhất có thể nói với ba người:"Mời quý khách đi theo tôi."Đám đông đang xếp hàng đồng loạt dạt qua một bên để nhường lối cho bọn người Hạ Từ Thanh. Họ vừa bàn tán sôi nổi, vừa chỉ trỏ vào bốn người, vì những kẻ có đặc quyền thường thu hút sự chú ý, nhất là khi trong nhóm còn có nam thần đẹp như tranh vẽ.Da mặt Trịnh Phi khá mỏng nên có chút xấu hổ, còn Từ Thanh cùng Khương Đình đều là người làm ngành dịch vụ, nhất là người sau đã quá quen với việc bị quần chúng vây xem, nói da mặt dày như bê tông cũng không sai, nên vô cùng bình tĩnh. Ba người nối đuôi nhau đi lên từng bậc thang của cửa hàng, đến tầng cao nhất của toà nhà.Tầng thứ 5....Gió mát thổi nhè nhẹ, hương trà sữa thơm thoang thoảng trong phòng.Thiếu niên nhắm mắt ngả người trên chiếc ghế sofa to và êm như nhung, im lặng đắm chìm trong tiếng nhạc giao hưởng dịu dàng vang lên bên tai.Hắn vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi này. Đến ngày mai thôi, hắn sẽ lại phải đâm đầu vào thực hiện thời khoá biểu điên cuồng của mình. Để không bị những người đồng trang lứa bỏ quá xa, hắn phải hết sức nỗ lực. Tuy vậy, nghỉ ngơi làm việc phải có độ, và những ngày lễ tết như thế này chính là kỳ nghỉ lý tưởng nhất đối với hắn.Nhấp một ngụm trà sữa, hương vị béo ngọt ấm áp thấm nhuần vào từng tấc lưỡi. Thiếu niên thở hắt ra, ánh mắt hơi có lo nghĩ:"Không biết giờ này, cậu ấy có đang chơi lễ vui vẻ hay không..."...Đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, Hạ Từ Thanh, Khương Đình và Trịnh Phi cùng tiến vào căn phòng ở tầng áp mái. Đập vào mắt là cách bày trí cổ điển của gian nhà, ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn gỗ hơi lớn, bày một bình hoa tươi và chiếc máy phát nhạc loa kèn loại cũ, hai bên là hai hàng ghế sofa dài và rộng. Trên tường là những bức tranh sơn dầu mang phong cách nghệ thuật thời xưa.Thường xuyên làm việc trong nhà hàng như Từ Thanh và Khương Đình cũng hơi sửng sốt trước cách trang trí đậm chất hoài cổ này. Hít nhẹ một hơi, mùi tinh dầu hoa cỏ và trà sữa nóng hoà quyện lại mang cho người ta một cảm giác rất khoan khoái và ấm cúng.Trầm tĩnh lại, lúc này đám Hạ Từ Thanh mới để ý thấy có một người đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cả ba. Người kia dường như bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía ba người."Là cậu..." Từ Thanh sửng sốt."Từ..." Thi Vân giật bắn.Chỉ trong vài giây, thông minh như Thi Vân đã suy nghĩ rõ ràng.Hắn.bị.Cu.Ly.hố."Giỏi lắm Âu Dương Bạch... Gan to lắm..." Thi Vân cắn răng cắn lợi nghĩ.Sau lần trước bị Thi Vân làm lơ, tên này lại còn trở thành "danh nhân" nổi lên nhờ scandal trong trường, Hạ Từ Thanh chợt trở nên hơi câu nệ khi gặp hắn. Khương Đình và Trịnh Phi cũng không biết sự xấu hổ đang diễn ra trong lòng hai người này, nhanh chóng chạy đến hàng ghế sofa phía đối diện."Chỗ... chỗ này có người ngồi chưa?" Trịnh Phi ngại ngại hỏi.Thi Vân chẳng muốn đáp lời, nhưng vẫn lắc lắc đầu, hơi vung tay ý bảo cứ ngồi đi. Hai người kia rất tự nhiên mà ngồi vào ghế, để lại Từ Thanh bối rối không biết nên đi chốn nào."Chắc tớ..." Ngồi bên hai người kia luôn đi, vì trông Thi Vân luôn có vẻ không ưa mình."Qua kia ngồi." Khương Đình nghiêm túc chỉ vào chỗ trống kế bên Thi Vân, như đang muốn bảo "nghĩ sao mà để người quen ngồi một mình vậy, không thấy kỳ hả". Đúng vậy, từ lúc thấy biểu lộ của Hạ Từ Thanh, hắn đoán ra hai người này có quen biết với nhau, thuận tiện dàn xếp cho họ ngồi kế nhau luôn. Chứ không phải vì hắn muốn ngồi chung hai mình với Trịnh Phi mà làm vậy đâu...Hạ Từ Thanh bất đắc dĩ ngồi xuống kế Thi Vân. Hắn muốn kết bạn với thiếu niên này thật đấy, nhưng cũng không phải loại thấy người ta không ưa mình còn ráng quấy rầy. Trong thâm tâm, hắn cũng hơi vui vui vì được ngồi kế Thi Vân...Thi Vân bắt đầu giở trò thu mình vào thế giới riêng, lấy một quyển sách thật dày ra gặm nhấm một mình, mặc kệ những người xung quanh. Tư thế ngồi của hắn ưu nhã, biểu cảm trên gương mặt thoải mái, che đi nội tâm đang bấn loạn vì được ngồi kế người trong lòng và những lời chửi rủa cay độc dành cho Cu Ly.Khương Đình cũng mặc kệ tên này, bắt đầu mở quyển thực đơn được quản lý đưa cho ra để gọi món ăn và thức uống."Nhiều món quá." Trịnh - đỗ nghèo khỉ - Phi sáng mắt lên."Nghe bạn của Từ Thanh bảo hôm nay ngày lễ được miễn phí hết đấy. Cậu muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi đi." Khương Đình hào sảng nói, như thể là chính hắn dùng tiền mời khách vậy.Miễn phí... ngày lễ... Ha ha, Cu Ly khốn kiếp, không hổ là chuyên gia bốc phét, loại lời nói láo này mở mồm là ra. Thi Vân trợn mắt nhìn trang sách."Tớ cũng chưa ăn gì. Hay mình gọi lẩu đi ha?" Từ Thanh thử đề nghị.Khương Đình không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ người kế bên đáp lời. Trịnh Phi xoa xoa bụng nhỏ, chép miệng nói:"Ừm, ăn đồ bệnh viện cũng ngán rồi. Đổi khẩu vị bằng món lẩu cũng tốt.""Đừng gọi nước lẩu quá cay." Khương Đình nhắc nhở.Trịnh Phi gật gật đầu. Hạ Từ Thanh im lăng nhìn đây hết thảy. Hắn cảm thấy, mới mấy ngày không gặp mà tên thần tượng quốc dân này thay đổi khác quá. Cái sự chu đáo và thấu hiểu này là ở đâu ra đây? Còn đồ bệnh viện... Coi bộ trong mấy hôm không gặp, đã xảy ra một số chuyện gì đó mà mình không biết. Từ Thanh cũng lười hỏi, dù sao tò mò quá cũng không tốt, nếu người ta muốn kể thì sẽ tự kể ra cho mình nghe thôi.Một cô gái phục vụ có dáng dấp thấp bé mang một khay đựng thức uống lên tầng, động tác hơi lộ ra câu nệ đặt ly nước trước mặt từng người. Thiếu nữ run run cúi đầu chào bàn bốn người, rồi quay đi lấy thêm đồ. Hạ Từ Thanh có chút ngạc nhiên trước sự khiếp nhược của cô gái nọ, nhưng cũng không quá để tâm, Trịnh Phi lại hơi đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó. Mà thôi, chắc là người mới. Nghĩ vậy, hắn không chú ý thêm nữa.Thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp, trừ điểm. Vẫn lấp ló nhìn qua khe sách, Thi Vân im lặng phê bình cung cách làm việc cô phục vụ vừa rồi.Từng đĩa đồ thả lẩu được dọn lên bàn, Từ Thanh nhìn thấy mà bụng sôi ùng ục. Thịt bò Wagyu thái lát mỏng, tôm hùm bự, sò điệp, chả cá phô mai,... Hắn chỉ mong nồi nước lẩu lên sớm sớm để được nếm thử mùi vị của những món ăn hấp dẫn này.Cuối cùng thì, nồi lẩu cũng được mang lên.Trông thấy người mang nồi nước nóng lại là cô gái làm việc thiếu chuyên nghiệp ban nãy, Thi Vân nhíu nhíu mày. Nhưng nhà hàng này trước giờ không từng chứa chấp kẻ vô dụng, nên hắn cũng hơi yên tâm, lo lắng vơi đi một nửa.Đúng lúc này, Trịnh Phi chợt cảm giác nhức đầu, có vẻ là di chứng của lần bị đánh trước đó. Hắn hơi thất thần, năng lực vô thức phát ra khiến thiếu nữ phục vụ đang đi đến gần bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn. Sau một khắc, cô vấp ngã, khay nước nóng bị nghiêng đổ soạt ra phía trước. Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Thi Vân ngay lập tức lấy quyển sách dày che cho Hạ Từ Thanh, tay còn lại nắm vai Trịnh Phi kéo sang một bên."Ào". Nồi nước nóng tạt gần hết vào người hắn.Nhìn gương mặt gầy gò với mái đầu ướt sũng kề sát bên mặt mình, Từ Thanh kinh ngạc. Hắn bị quyển sách dày che tầm mắt, nhưng cũng nhận được một chút nước nóng chảy lên quần. Trong tiếng la kinh hoảng của cô gái phục vụ, Trịnh Phi tâm thật lạnh. Hắn nhận ra, vừa rồi... là lỗi của mình. Khương Đình ngồi kế bên cũng cảm nhận được cảm giác hơi suy yếu khiến trước đó hắn không kịp phản ứng, nên cũng biết điều này. Nhưng hắn cũng không có ý định trách móc Trịnh Phi."Để tôi mang cậu đi bệnh viện." Khương Đình trầm giọng nói."Không cần, không phải là nước sôi, không nóng lắm." Thi Vân thản nhiên đáp lại, như thể người bị bỏng không phải là hắn vậy.Hạ Từ Thanh bần thần nhìn người trước mặt. Đến giờ hắn vẫn chưa phản ứng kịp. Không phải cậu ấy không ưa mình sao? Sao lại chọn che cho mình đầu tiên như vậy? Nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc suy ngẫm chuyện này, bèn đứng dậy khuyên lơn:"Đi đến bệnh viện thôi, cho bác sĩ xem tình trạng bỏng ra sao.""Cảm ơn, không cần." Thi Vân nhìn về phía cô gái phục vụ, nếu là bình thường hắn sẽ xé xác kẻ dám hãm hại Từ Thanh, nhưng lần này... không trách cô ta được. "Mọi người cứ ăn uống tiếp, tôi xin phép đi trước." Dứt lời, mang theo sách và cặp nhanh chóng rời đi."Khương Đình, tôi... tôi có thể giúp được." Trịnh Phi áy náy nói.Khương Định biết tên này đang muốn nói gì, chẳng qua là đang định dùng năng lực của mình để trị bỏng cho người kia thôi. Hắn đưa tay ngăn lại Trịnh Phi, tâm tên này là tốt, nhưng việc để cho càng nhiều người biết năng lực chữa trị của hắn lại không phải là một ý hay. Trịnh Phi cũng biết Khương Đình muốn bảo vệ mình, mím mím môi, sau đó nhỏ giọng nói:"Lúc nãy thay vì tránh một mình, cậu ấy lại chọn che lại Từ Thanh và kéo tớ ra. Cậu ấy là một người... rất rất tốt." Vì không phải ai đều sẽ quyết định giúp đỡ người khác, mà không theo bản năng tự bảo vệ mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến vậy."Ừm." Hai người còn lại đều vô cùng đồng ý.Nghe nói Thi Vân còn giúp Trịnh Phi, Hạ Từ Thanh tự nhủ. "Có khi nào cậu ấy không phải đặc biệt muốn giúp mình, mà thật ra là gặp ai cũng giúp?" (Nguyên Hy và đồng bọn biểu thị phản đối TT^TT). Trịnh Phi âm thầm hứa với lòng mình, lần sau gặp lại người kia nhất định phải dày mặt đòi làm bạn mới được, cho dù dính theo như đỉa cũng không tiếc.Hội thèm (làm bạn với) Thi Vân: +1....Khác với tưởng tượng của nhóm ba tên kia, "người tốt" Thi Vân không hề cảm thấy bỏng rát hay đau đớn, mà là đang rất hưng phấn. "Năng lực [Mộc]... cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được rồi. Hay lắm."Nghĩ nghĩ, Thi Vân dặn dò quản lý:"Không cần đuổi việc nhỏ phục vụ lúc nãy, nhưng phải trừ lương tháng này để răn đe. Căn phòng đó trước giờ chỉ dùng để uống trà và nghỉ ngơi, nên lần này coi như thôi. Lần sau nhớ trang bị bếp điện tích hợp với bàn." Tâm trạng đang vui nên hắn cũng trở nên thiện lành hơn ngày thường."Vâng, thưa ông chủ." Quản lý cúi đầu phục tùng.Nghe hai người đối thoại, cô gái phục vụ nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô rất thích công việc ở đây, thái độ của đồng nghiệp, cấp trên rất thân thiện và đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Trước đó khi biết phải phục vụ ông chủ trong lời đồn của quán trà sữa này, cô đã hồi hộp đến phát run đấy. Nhưng bây giờ thì, coi bộ ông chủ trẻ tuổi cũng không quá khó tính như mình những tưởng.Nếu Âu Dương Bạch có mặt ở đây, hắn sẽ la to lên rằng: Tỉnh lại đi, tụi bây bị lừa hết rồi! Nhưng thật đáng tiếc, thiếu đi một kẻ có khả năng phơi bày sự thật này, đám ba người trong phòng VIP và cô gái nhỏ tiếp tục huyễn tưởng những điều không thực tế về con Sư tử Hà Đông kia. Một nam một nữ mặc đồ nhân viên quán tiến đến gần Thi Vân. Nữ nâng tay thả ra từng làn gió nhẹ để sấy khô quần áo dính nước lẩu, rồi giao cho hắn một bộ đồ mới, người nam chạm thẳng vào vết thương của Thi Vân. Ngay lập tức, vết bỏng nhẹ ngoài da trên mặt, cánh tay và một bên ngực hắn chuyển sang thân thể người đàn ông kia."Tăng lương cho anh ta." Thi Vân chỉ chỉ người nọ."Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ." Người đàn ông khấp khởi mừng thầm. Chỉ dùng vết thương nhẹ thế này để đổi được thêm tiền thưởng mỗi tháng, người này cảm thấy rất có lời.Trước khi vào phòng tắm làm sạch người, Thi Vân gọi cho Âu Dương Bạch một cú điện thoại:"Chuyện gì?" Giọng nói uể oải phát ra từ đầu dây bên kia."Tôi tìm được thuộc tính [Mộc] rồi.""Cái gì? Thật hả? Tốt! Xíu nữa gửi tư liệu cho tôi, tôi sẽ phái người đi điều tra thêm.""Ừm." Lúc gần cúp máy, Thi Vân sực nhớ ra. "Mà này, sao cậu dám lừa Từ Thanh đến quán trà sữa của tôi hả!?""Ha ha.""To gan lắm đấy. Lỡ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta thì sao?""Còn gì muốn nói nữa không?" Âu Dương Bạch không thèm để tâm hỏi."Cảm ơn." Thi Vân vô cùng chân thành đối với điện thoại nói."Biết rồi. Chỗ bạn bè mà, không cần khách sáo đâu."P/s: Lâu ngày không viết, cách hành văn trở nên khác quắc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com