12 Chom Sao Bl Nguoi Tinh
Bầu không khí giáng sinh tươi vui bao trùm lên toàn bộ thành phố H, cây thông noel, ánh đèn ấm áp tỏa sáng lấp lánh và các cặp đôi đều náo nhiệt đón lễ cuối năm hạnh phúc này. Đâu đó tại công ty CIAL, những thành viên của họ tập trung trong phòng họp đánh máy lia lịa, bầu không khí xung quanh mọi người ảm đạm, trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi.Hôm nay sếp của bọn họ lại cho tăng thêm ca, đúng ngay vào dịp giáng sinh thế mới ác chứ. Bình thường các công ty khác đều cho nhân viên mình nghỉ ngơi vào các ngày lễ, nghỉ một hai ngày thì có nhằm nhò gì, vậy mà bọn họ vẫn còn làm việc liên lịa, còn cho thêm ca, sếp họ định giết người hay gì. - S-Sếp - Một nhân viên dừng đánh máy, đôi bàn tay run rẩy giơ lên, khẽ nói nhỏ với hắn.Hắn không thèm nhìn cậu ta, vẫn tập trung dán ánh mắt vào màn hình máy tính và gõ máy lia lịa.Cậu nhân viên kia thấy mình bị bơ cũng không nói gì, run rẩy rút tay về không làm phiền hắn nữa. Đột nhiên một nhân viên khác thấy hắn không phản ứng gì, nhìn lại đồng hồ bây giờ cũng đã 9h30 tối, chịu hết nổi cậu ta lớn tiếng.- Sếp à, anh không thấy như vậy quá đáng với chúng tôi rồi sao?Hắn ngừng gõ, nhướng mày nhìn sang cậu ta, hai tay đan xen vào nhau nghe cậu ta phàn nàn.- Sếp không thể làm thế với chúng tôi được, sếp xem bây giờ cũng đã trễ, nếu sếp không cho chúng tôi về sớm để dự lễ thì ít nhất cho chúng tôi về đúng giờ, chúng tôi cũng muốn đón noel cùng gia đình mà. - Phải đó sếp. - Một nhân viên khác nói. - Chúng tôi thật lòng cũng muốn nghỉ ngơi, chỉ có mỗi một ngày lễ mà cho tăng ca thế này, chúng tôi đâu phải là người máy.- Được thôi. - Hắn thở dài, khuôn mặt điềm tĩnh nói. - Ai muốn về, cứ đi, tôi không cản. Người trong công ty này không cần loại người như vậy. Mọi người trong phòng họp có chút không cam tâm nhưng đều im lặng không nói gì, sếp bọn họ, mọi người ai cũng biết tính cách anh là người thế nào, đành cắn răng chịu đựng tiếp tục làm việc.- Sếp không có người để đi chơi noel à. - Một giọng nữ vang lên, phá hỏng bầu không khí buồn rầu. - Ồ! Ra là vậy, nếu vậy việc sếp cho chúng ta tăng ca, có phải là không muốn cô đơn không?Hắn giật mình nhìn cô, khuôn mặt có chút giận dữ rồi quay lại nhìn màn hình máy tính. Dáng vẻ đó vô tình đã lọt vào mắt mọi người, phòng họp bắt đầu nháo lên, bọn họ không thể tin được, sếp mình chưa có người yêu sao? Bầu không khí đột nhiên vui vẻ lên hẳn.- Này không phải đó chứ? Chẳng lẽ sếp chúng ta vẫn còn trinh.- Một nhân viên cười trêu hắn.- À, thì ra là vậy, vì thế nên mới cho chúng ta tăng ca để ở cùng mọi người, có phải vậy không. Sếp, anh nên nói sớm mới phải chứ, không cần phải ngại ngùng làm gì. - Một nhân viên khác đùa, ánh mắt liếc hắn tỏ ý không cần phải xấu hổ."Rầm"Một tiếng đập bàn vang lên, nhìn thấy hắn với ánh mắt đáng sợ, mọi người giật mình ho vài cái rồi bắt đầu làm việc.Lấy tay xoa thái dương, mệt mỏi nhìn về phía kẻ gây chuyện đang hí mắt cười khúc khích, thật phiền nhiễu, hắn tha cho cô lần này và quay lại công việc.- À mà này sếp. - Cô không quan tâm đến khuôn mặt đáng sợ của hắn chút nào, giơ tay hỏi. - Nhân dịp hôm nay là noel, sao sếp không tặng quà cho chúng tôi, chúng tôi làm việc cũng cực nhọc lắm rồi.Phòng họp lại bắt đầu ồn ào trở lại, hắn thở dài, liếc mắt khó chịu nhìn cô, xem ra là muốn ăn đòn thật rồi, khoanh tay ngồi dựa vào ghế.- Tôi không rảnh rỗi đến nổi phải chọn một món quà thật kỹ lưỡng, bỏ nó trong một cái hộp dễ thương, gói chúng vào lại cẩn thận và đưa cho từng người một. - Hắn điềm tĩnh nói. - Tiếp tục đi. - Xì, sếp keo kiệt. - Cô phồng má hờn dỗi.- ..........
Sau khi tan làm, hiện tại đang là 10h tối đêm noel, hắn chạy xe đi đến một khu hồ ngắm cảnh nằm trong thành phố. Những cơn gió lạnh buốt của mùa đông, hắn nhìn xung quanh, một vài người đi đường ngang qua, tiếng ồn ào đông đúc trong những quán rượu náo nhiệt, ánh đèn thành phố tỏa sáng rực rỡ chiếu xuống mặt hồ, đột nhiên một nỗi khao khát xuất hiện trong lòng ngực hắn.Bản thân bây giờ của hắn và quá khứ đều giống nhau. Nhớ lại ngày xưa, một mình trong căn nhà to lớn ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn lồng tỏa sáng long lanh bay trên bầu trời khiến hắn cũng muốn được chạm vào chúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Hắn yêu cầu cha mẹ, "Chúng ta có thể rảnh rỗi chơi vào dịp lễ không", bọn họ đều phớt lờ và bỏ đi.Hắn nhắm mắt lại, trong lòng đau nhói, biết rằng bọn họ không yêu thương gì mình cớ sao phải đau lòng, chỉ làm cho bản thân càng thêm yếu đuối.- Ọe!!Giật mình mở mắt, kết thúc hồi tưởng hắn nhìn qua, khuôn mặt hiện lên những vạch đen, bên cạnh là một cậu con trai sau khi xử lí xong nhìn hắn tiến lại gần. Mùi hôi thối trong người cậu bốc lên, hắn nín thở, cậu ngày càng đến gần và nắm lấy vai hắn.- Chào người đẹp ~, em đi lạc sao? - Cậu cười ngu ngốc nhìn hắn."Cậu ta say rồi" Hắn ngày càng đen mặt, bỏ tay cậu ra khỏi vai, mùi hôi nồng của cậu khiến cho hắn cũng muốn nôn theo. Nơi này không còn yên ắng dành cho hắn nữa, nhìn con người phía trước mặt mình cười ngu ngốc, tay chân múa loạn xạ, hắn không quan tâm mà bỏ đi, mặc kệ cậu cứ thế mà say xỉn.- Khoan đã ~ - Cậu la lớn chạy theo, cả người vươn lên ôm chầm lấy hắn từ đằng sau.Khuôn mặt cứng đơ lấy tay bịt mũi và miệng mình lại, cái con người này không biết xấu hổ là gì à, hắn tức giận vùng ra khỏi người cậu, bản thân có thể nôn bất cứ lúc nào. Cậu thấy hành động của hắn như đang dỗi mình, nắm chặt lấy tay hắn không cho phép đi đâu, một bên tay vuốt tóc mình lại đằng sau, để lộ khuôn mặt quyến rũ của cậu.- Tôi không cho phép em đi đâu cả. - Cậu nói với giọng nghiêm túc, đưa tay còn lại của mình chạm vào má hắn. - Vì tôi sẽ khiến em là người phụ nữ của riêng mình."Cậu ta say quá rồi!" Hắn trợn tròn mắt khó hiểu, từ nãy đến giờ cậu đều nghĩ hắn là đàn bà mà tỏ tình. Đứng chôn chân tại chỗ nhìn cậu làm vẻ mặt quyến rũ, hất mặt lên trông dáng vẻ say xỉn đó, đột nhiên cảm thấy cậu chàng này thật buồn cười.- Em biết không, người đẹp. - Cậu đứng loạng choạng nói. - Tôi đã yêu em từ lần đầu gặp gỡ, em là người đã khiến cho tim tôi đập nhanh đến mức này. - Cậu nấc một cái, lấy tay hắn chạm vào ngực mình khiến cho hắn bối rối. - Tôi muốn em là của riêng mình tôi thôi, tôi sẽ yêu em suốt phần đời còn lại.Nghe cậu nói thật lòng không có sự giả dối nào, đột nhiên một cõi ấm áp hiện lên trong người hắn, những lời lẽ tuy mơ màng của cậu nhưng lại khiến hắn động lòng trong giây phút này.Có lẽ, đây chính là người mà hắn cần, một người để yêu thương.- Cho nên làm ơn đừng từ chối và hãy hẹn hò với tôi đi wahh Cậu la lên thật lớn rồi khóc, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn đưa vào ngực cậu không buông. Một vài người đi đường nghe thấy được tiếng hét lớn, chạy đến nhìn hai người đang làm chuyện thân mật với nhau, ngẫm nghĩ đúng là tuổi trẻ và bỏ đi cho hai người có khoảng không gian riêng.Tỉnh cảnh bây giờ thật xấu hổ, cậu cứ mãi khóc thế này khiến hắn lúng túng không biết phải làm sao, đành lấy tay xoa nhẹ đầu cậu cho đỡ nín. Cậu vì thế nên cũng đỡ khóc một chút, chợt trong bụng cứ khó chịu, cậu liền ói hết đống thức ăn bên trong ra ngoài, mệt mỏi dựa vào vai hắn thiếp đi.Mặt hắn bây giờ đen đến mức không tả nổi.
Tại căn biệt thự của nhà họ Lưu, một ông quản gia đi đến gần hắn, ngạc nhiên nhìn người con trai lạ mặt kia, cậu được cậu chủ của mình dìu về nhà trong lúc ngủ, cậu chủ cũng không nói gì dìu cậu qua chỗ ông để lau người cho cậu sạch sẽ. Ông nhìn cậu chủ của mình đưa áo khoác quăng đến chỗ ông, không chỉ có áo khoác của cậu chủ mà còn có áo khoác của một người nào đó, "Giặc cho sạch, không được để dính mùi." rồi bỏ lên gác, ngẫm nghĩ cậu chủ hôm nay thật kì lạ.Ông sống ở đây cũng đã hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy hắn quen biết bạn bè nào cả, gặp ai cũng chỉ là bàn về vấn đề công việc, cũng chẳng có thân thiết gì nhiều, ấy vậy mà cậu chủ lại dẫn về một cậu con trai đang xay sỉn, còn nhờ ông chăm sóc tận tình, trong lòng có chút vui, tò mò không biết người con trai này là người thế nào để cậu chủ để ý đến vậy.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn nằm xuống chiếc giường lớn ấm áp nhìn xung quanh căn phòng mình, cảm thấy mọi thứ đều trống vắng, một cảm giác cô đơn xuất hiện nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn nhớ đến lời cậu nói khi nãy, khi nào cậu tỉnh dậy nhớ được những chuyện tối ngày hôm nay, biểu cảm sẽ như thế nào nhỉ, hắn cười, một nụ cười trông rất tự nhiên và vui vẻ.Đêm giáng sinh hôm nay không tồi.
Cậu mở mắt, hoảng hốt tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng, đưa mắt nhìn khắp nơi bốn phía, đây không phải là phòng ngủ của cậu, chạm vào người mình sửng sốt, đây không phải là quần áo cậu mặc. Trong đầu hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, cậu tự trấn an lòng mình phải bình tĩnh, cố gắng nhớ lại, tối hôm qua là lễ noel, cậu đã trốn về sớm và gặp một cô gái nào đó dễ thương, cả hai đều nhậu say xỉn, sau đó... cậu không nhớ nổi, trong đầu vẫn còn nhức đau vì đêm qua uống nhiều bia.- Cậu tỉnh rồi. - Ông quản gia đi đến gần cậu, trên tay cầm một cái khay đựng tô cháo và một cốc nước. - Tôi đặc biệt gọi đầu bếp nấu cho cậu tô cháo bổ dưỡng, cậu hãy ăn cho mau tỉnh táo.- À, ông là... ? - Cậu đơ mặt, hỏi. - Tôi là quản gia tại căn nhà họ Lưu này, là người phục vụ cho cậu chủ Kim Ngưu. - Ông mỉm cười, đặt khay thức ăn xuống cho cậu, dịu dàng giải thích. - Tối hôm qua vì cậu đã uống say, cậu chủ nhà tôi đã dẫn cậu về nhà mình nghỉ ngơi.Thì ra là vậy, nhưng cậu không nhớ rõ tối qua mình có gặp người đó lắm, hay là người đó vô tình thấy cậu say quá nên mới ra tay giúp đỡ? chà, nếu thế thì tốt bụng thật, còn cho cả quản gia thay đồ giúp cậu và cho cậu ăn cháo bổ dưỡng. Cậu nghĩ ngợi, một tay cầm lấy thìa múc cháo ăn, đột nhiên chợt nhớ đến thứ gì đó đáng sợ, cậu khựng người lại làm rơi chiếc thìa xuống khay, mặt cậu tối sầm, đổ mồ hôi hột.Cái người mà ông vừa nói tên, hình như cậu có quen biết.- C-C-Chú vừa nói, t-tên của cậu chủ là K-Kim Ngưu? Chính là sếp của công ty CIAL, đ-đúng chứ. - Cậu run người nói lắp bắp.- Ồ, vâng đúng vậy, chính là cậu chủ nhà tôi. - Ông cười hiền hòa vui vẻ đáp, nhưng nhanh chóng giật mình khi thấy cậu ôm mặt lắc đầu, tự hỏi có chuyện gì xảy ra giữa hai người.Cậu hiện giờ xấu hổ đến mức không thể nhìn mặt ông nữa, cậu phải làm sao đây, cậu đã say xỉn và gặp sếp, không biết sếp có nhận ra cậu không, nếu sếp tra được tối ngày hôm qua chính cậu là người trốn về trước để dự lễ đêm noel, chắc chắn sếp sẽ hỏi tội cậu và đuổi việc cậu ngay. Tuy là chưa lần nào nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn nhưng cậu có nghe người khác đồn rằng sếp cực kì đáng sợ, cậu không muốn bị trừ lương.- Cho, cho tôi hỏi, sếp- cậu chủ Kim Ngưu hiện có ở nhà không? - Cậu nói giọng lí nhí hỏi.- Hiện cậu chủ đang trong công ty bận việc, hôm nay cậu chủ có cuộc họp quan trọng cần bàn bạc. - Cuộc họp quan trọng!? Cậu bất ngờ la lớn khiến cho ông quản gia thêm một phen giật mình, thấy bản thân đã bất lịch sự, cậu lấy tay bịt miệng mình lại, cúi đầu xin lỗi ông vì đã lớn tiếng."Thôi xong rồi, kiểu gì cũng sẽ bị trừ lương, tệ hơn nữa là sẽ bị đuổi ra ngoài."Nhìn qua cửa sổ, bây giờ trời vẫn còn rạng sáng, đưa khay thức ăn sang bên cạnh cậu vội vã bước xuống giường. Ông quản gia có chút lo lắng, khuyên cậu hãy nghỉ ngơi thêm một chút rồi hẳn đi, nhưng cậu vẫn nằn nặc đòi về, ông đành tuân theo ý cậu.- Phải rồi, quần áo của cậu tôi đã đem đi giặc và phơi ngoài sân, khi nào xong tôi sẽ đem đến nhà cậu, còn điện thoại và ví cậu, nó nằm trong tủ bàn bên cạnh. - Không sao, cảm ơn ông vì đã giúp tôi tối hôm qua, tự tôi sẽ đến lấy sau cũng được, làm phiền rồi. - Cậu cười nhẹ lấy hết đồ đạc thuộc về mình, không quên cúi đầu cảm tạ ông rồi đi.- À, còn nữa, cho tôi hỏi tên cậu là gì. - Ông quản gia thắc mắc hỏi, thật ra ông cũng muốn biết tên người mà cậu chủ ông để ý đến.Cậu nghe ông hỏi tên mình dừng bước, nếu nói tên cậu ra, ông ấy sẽ nói cho sếp biết, đến lúc đó sếp sẽ nhận ra cậu là ai và xử cậu ngay về vụ tối qua.- T-Tên tôi là Cự Giải. - Cậu lắp bắp nói, chạy đến chỗ ông van nài. - Làm ơn đừng nói cho cậu chủ Kim Ngưu biết tên tôi.- Tại sao vậy? - Ông quản gia hỏi, không lẽ hai người không phải người quen biết.- Làm ơn. Nếu ông mà nói, tôi sẽ, sẽ xấu hổ đến chết mất!"Đừng nói cho hắn biết người đó là tôi, nếu không tôi sẽ chết vì không có tiền tháng này mất."- À thì ra là vậy. - Ông hiểu ý cậu, mỉm cười, hứa sẽ giữ lời không nói.Cậu thở dài nhẹ nhõm.Giờ thì nhanh chóng về nhà thay đồ chạy lên công ty, chỉ cần tránh mặt với sếp là cậu sẽ không bị phát hiện, tối hôm qua đúng thật là xui quá đi, không biết cậu đã làm gì sếp lúc cậu đang say xỉn.
Tại phòng họp trong công ty CIAL.Hắn sắp xếp các giấy tờ tài liệu gọn gàng và rời khỏi phòng họp, phía trước hành lang, một cô gái đã đứng đó từ bao lâu nhìn hắn cười, cô đưa tay chào nhưng hắn không quan tâm đến cô, một cái liếc mắt cũng không nhìn qua đi ngang qua người cô. Cô không thấy phiền chút, đi theo đuôi hắn, miệng liên tiếp cười khúc khích.- Chuyện gì? - Hắn cảm thấy nụ cười cô làm phiền, nhìn y như người điên mà bực mình.- Tối nay ăn tối cùng tôi đi. - Cô cười khúc khích đưa lời đề nghị.- Không muốn.- Không phải tối nay cậu rảnh à? - Cô bĩu môi.- Phải, nhưng tôi không muốn tốn thời gian với cô. Đi trước. - Hắn nói, không nói lời tạm biệt, bỏ cô lại đằng sau mình.Đi đến văn phòng mình, thả xuống đống tài liệu trên bàn, hắn lấy ra một xấp giấy bên ngoài phong bìa có đề chữ thông tin nhân viên CIAL, hắn lật từng trang một rồi dừng lại ngay trang cá nhân của người con trai quen thuộc, miệng khẽ cong lên. Lấy điện thoại ra gọi điện cho người quản lí khu B của công ty, trong đầu hắn không ngừng nghĩ về cậu.
- Alo, sếp có chuyện gì cần dặn? - Phía bên kia, một nữ nhân viên giọng nghiêm túc nói.- Từ nay nhân viên Cự Giải của khu B sẽ tăng chức làm thư ký của riêng tôi, cô không cần phải quản cậu ta nữa, cứ vậy đi. Hắn nói điềm tĩnh, cúp máy khiến cho người quản lí không khỏi hoảng hốt. Gọi thêm một cuộc nữa, lần này là số điện thoại của bên nhà hàng Ý nổi tiếng, hắn liệt kê ra toàn bộ danh sách người phục vụ cần phải làm gì và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ một cách chi tiết và cặn kẽ, buổi hẹn hò đầu tiên giữa cậu và hắn phải thật hoàn hảo.
Sau khi tan làm, hiện tại đang là 10h tối đêm noel, hắn chạy xe đi đến một khu hồ ngắm cảnh nằm trong thành phố. Những cơn gió lạnh buốt của mùa đông, hắn nhìn xung quanh, một vài người đi đường ngang qua, tiếng ồn ào đông đúc trong những quán rượu náo nhiệt, ánh đèn thành phố tỏa sáng rực rỡ chiếu xuống mặt hồ, đột nhiên một nỗi khao khát xuất hiện trong lòng ngực hắn.Bản thân bây giờ của hắn và quá khứ đều giống nhau. Nhớ lại ngày xưa, một mình trong căn nhà to lớn ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn lồng tỏa sáng long lanh bay trên bầu trời khiến hắn cũng muốn được chạm vào chúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Hắn yêu cầu cha mẹ, "Chúng ta có thể rảnh rỗi chơi vào dịp lễ không", bọn họ đều phớt lờ và bỏ đi.Hắn nhắm mắt lại, trong lòng đau nhói, biết rằng bọn họ không yêu thương gì mình cớ sao phải đau lòng, chỉ làm cho bản thân càng thêm yếu đuối.- Ọe!!Giật mình mở mắt, kết thúc hồi tưởng hắn nhìn qua, khuôn mặt hiện lên những vạch đen, bên cạnh là một cậu con trai sau khi xử lí xong nhìn hắn tiến lại gần. Mùi hôi thối trong người cậu bốc lên, hắn nín thở, cậu ngày càng đến gần và nắm lấy vai hắn.- Chào người đẹp ~, em đi lạc sao? - Cậu cười ngu ngốc nhìn hắn."Cậu ta say rồi" Hắn ngày càng đen mặt, bỏ tay cậu ra khỏi vai, mùi hôi nồng của cậu khiến cho hắn cũng muốn nôn theo. Nơi này không còn yên ắng dành cho hắn nữa, nhìn con người phía trước mặt mình cười ngu ngốc, tay chân múa loạn xạ, hắn không quan tâm mà bỏ đi, mặc kệ cậu cứ thế mà say xỉn.- Khoan đã ~ - Cậu la lớn chạy theo, cả người vươn lên ôm chầm lấy hắn từ đằng sau.Khuôn mặt cứng đơ lấy tay bịt mũi và miệng mình lại, cái con người này không biết xấu hổ là gì à, hắn tức giận vùng ra khỏi người cậu, bản thân có thể nôn bất cứ lúc nào. Cậu thấy hành động của hắn như đang dỗi mình, nắm chặt lấy tay hắn không cho phép đi đâu, một bên tay vuốt tóc mình lại đằng sau, để lộ khuôn mặt quyến rũ của cậu.- Tôi không cho phép em đi đâu cả. - Cậu nói với giọng nghiêm túc, đưa tay còn lại của mình chạm vào má hắn. - Vì tôi sẽ khiến em là người phụ nữ của riêng mình."Cậu ta say quá rồi!" Hắn trợn tròn mắt khó hiểu, từ nãy đến giờ cậu đều nghĩ hắn là đàn bà mà tỏ tình. Đứng chôn chân tại chỗ nhìn cậu làm vẻ mặt quyến rũ, hất mặt lên trông dáng vẻ say xỉn đó, đột nhiên cảm thấy cậu chàng này thật buồn cười.- Em biết không, người đẹp. - Cậu đứng loạng choạng nói. - Tôi đã yêu em từ lần đầu gặp gỡ, em là người đã khiến cho tim tôi đập nhanh đến mức này. - Cậu nấc một cái, lấy tay hắn chạm vào ngực mình khiến cho hắn bối rối. - Tôi muốn em là của riêng mình tôi thôi, tôi sẽ yêu em suốt phần đời còn lại.Nghe cậu nói thật lòng không có sự giả dối nào, đột nhiên một cõi ấm áp hiện lên trong người hắn, những lời lẽ tuy mơ màng của cậu nhưng lại khiến hắn động lòng trong giây phút này.Có lẽ, đây chính là người mà hắn cần, một người để yêu thương.- Cho nên làm ơn đừng từ chối và hãy hẹn hò với tôi đi wahh Cậu la lên thật lớn rồi khóc, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn đưa vào ngực cậu không buông. Một vài người đi đường nghe thấy được tiếng hét lớn, chạy đến nhìn hai người đang làm chuyện thân mật với nhau, ngẫm nghĩ đúng là tuổi trẻ và bỏ đi cho hai người có khoảng không gian riêng.Tỉnh cảnh bây giờ thật xấu hổ, cậu cứ mãi khóc thế này khiến hắn lúng túng không biết phải làm sao, đành lấy tay xoa nhẹ đầu cậu cho đỡ nín. Cậu vì thế nên cũng đỡ khóc một chút, chợt trong bụng cứ khó chịu, cậu liền ói hết đống thức ăn bên trong ra ngoài, mệt mỏi dựa vào vai hắn thiếp đi.Mặt hắn bây giờ đen đến mức không tả nổi.
Tại căn biệt thự của nhà họ Lưu, một ông quản gia đi đến gần hắn, ngạc nhiên nhìn người con trai lạ mặt kia, cậu được cậu chủ của mình dìu về nhà trong lúc ngủ, cậu chủ cũng không nói gì dìu cậu qua chỗ ông để lau người cho cậu sạch sẽ. Ông nhìn cậu chủ của mình đưa áo khoác quăng đến chỗ ông, không chỉ có áo khoác của cậu chủ mà còn có áo khoác của một người nào đó, "Giặc cho sạch, không được để dính mùi." rồi bỏ lên gác, ngẫm nghĩ cậu chủ hôm nay thật kì lạ.Ông sống ở đây cũng đã hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy hắn quen biết bạn bè nào cả, gặp ai cũng chỉ là bàn về vấn đề công việc, cũng chẳng có thân thiết gì nhiều, ấy vậy mà cậu chủ lại dẫn về một cậu con trai đang xay sỉn, còn nhờ ông chăm sóc tận tình, trong lòng có chút vui, tò mò không biết người con trai này là người thế nào để cậu chủ để ý đến vậy.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn nằm xuống chiếc giường lớn ấm áp nhìn xung quanh căn phòng mình, cảm thấy mọi thứ đều trống vắng, một cảm giác cô đơn xuất hiện nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn nhớ đến lời cậu nói khi nãy, khi nào cậu tỉnh dậy nhớ được những chuyện tối ngày hôm nay, biểu cảm sẽ như thế nào nhỉ, hắn cười, một nụ cười trông rất tự nhiên và vui vẻ.Đêm giáng sinh hôm nay không tồi.
Cậu mở mắt, hoảng hốt tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng, đưa mắt nhìn khắp nơi bốn phía, đây không phải là phòng ngủ của cậu, chạm vào người mình sửng sốt, đây không phải là quần áo cậu mặc. Trong đầu hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, cậu tự trấn an lòng mình phải bình tĩnh, cố gắng nhớ lại, tối hôm qua là lễ noel, cậu đã trốn về sớm và gặp một cô gái nào đó dễ thương, cả hai đều nhậu say xỉn, sau đó... cậu không nhớ nổi, trong đầu vẫn còn nhức đau vì đêm qua uống nhiều bia.- Cậu tỉnh rồi. - Ông quản gia đi đến gần cậu, trên tay cầm một cái khay đựng tô cháo và một cốc nước. - Tôi đặc biệt gọi đầu bếp nấu cho cậu tô cháo bổ dưỡng, cậu hãy ăn cho mau tỉnh táo.- À, ông là... ? - Cậu đơ mặt, hỏi. - Tôi là quản gia tại căn nhà họ Lưu này, là người phục vụ cho cậu chủ Kim Ngưu. - Ông mỉm cười, đặt khay thức ăn xuống cho cậu, dịu dàng giải thích. - Tối hôm qua vì cậu đã uống say, cậu chủ nhà tôi đã dẫn cậu về nhà mình nghỉ ngơi.Thì ra là vậy, nhưng cậu không nhớ rõ tối qua mình có gặp người đó lắm, hay là người đó vô tình thấy cậu say quá nên mới ra tay giúp đỡ? chà, nếu thế thì tốt bụng thật, còn cho cả quản gia thay đồ giúp cậu và cho cậu ăn cháo bổ dưỡng. Cậu nghĩ ngợi, một tay cầm lấy thìa múc cháo ăn, đột nhiên chợt nhớ đến thứ gì đó đáng sợ, cậu khựng người lại làm rơi chiếc thìa xuống khay, mặt cậu tối sầm, đổ mồ hôi hột.Cái người mà ông vừa nói tên, hình như cậu có quen biết.- C-C-Chú vừa nói, t-tên của cậu chủ là K-Kim Ngưu? Chính là sếp của công ty CIAL, đ-đúng chứ. - Cậu run người nói lắp bắp.- Ồ, vâng đúng vậy, chính là cậu chủ nhà tôi. - Ông cười hiền hòa vui vẻ đáp, nhưng nhanh chóng giật mình khi thấy cậu ôm mặt lắc đầu, tự hỏi có chuyện gì xảy ra giữa hai người.Cậu hiện giờ xấu hổ đến mức không thể nhìn mặt ông nữa, cậu phải làm sao đây, cậu đã say xỉn và gặp sếp, không biết sếp có nhận ra cậu không, nếu sếp tra được tối ngày hôm qua chính cậu là người trốn về trước để dự lễ đêm noel, chắc chắn sếp sẽ hỏi tội cậu và đuổi việc cậu ngay. Tuy là chưa lần nào nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn nhưng cậu có nghe người khác đồn rằng sếp cực kì đáng sợ, cậu không muốn bị trừ lương.- Cho, cho tôi hỏi, sếp- cậu chủ Kim Ngưu hiện có ở nhà không? - Cậu nói giọng lí nhí hỏi.- Hiện cậu chủ đang trong công ty bận việc, hôm nay cậu chủ có cuộc họp quan trọng cần bàn bạc. - Cuộc họp quan trọng!? Cậu bất ngờ la lớn khiến cho ông quản gia thêm một phen giật mình, thấy bản thân đã bất lịch sự, cậu lấy tay bịt miệng mình lại, cúi đầu xin lỗi ông vì đã lớn tiếng."Thôi xong rồi, kiểu gì cũng sẽ bị trừ lương, tệ hơn nữa là sẽ bị đuổi ra ngoài."Nhìn qua cửa sổ, bây giờ trời vẫn còn rạng sáng, đưa khay thức ăn sang bên cạnh cậu vội vã bước xuống giường. Ông quản gia có chút lo lắng, khuyên cậu hãy nghỉ ngơi thêm một chút rồi hẳn đi, nhưng cậu vẫn nằn nặc đòi về, ông đành tuân theo ý cậu.- Phải rồi, quần áo của cậu tôi đã đem đi giặc và phơi ngoài sân, khi nào xong tôi sẽ đem đến nhà cậu, còn điện thoại và ví cậu, nó nằm trong tủ bàn bên cạnh. - Không sao, cảm ơn ông vì đã giúp tôi tối hôm qua, tự tôi sẽ đến lấy sau cũng được, làm phiền rồi. - Cậu cười nhẹ lấy hết đồ đạc thuộc về mình, không quên cúi đầu cảm tạ ông rồi đi.- À, còn nữa, cho tôi hỏi tên cậu là gì. - Ông quản gia thắc mắc hỏi, thật ra ông cũng muốn biết tên người mà cậu chủ ông để ý đến.Cậu nghe ông hỏi tên mình dừng bước, nếu nói tên cậu ra, ông ấy sẽ nói cho sếp biết, đến lúc đó sếp sẽ nhận ra cậu là ai và xử cậu ngay về vụ tối qua.- T-Tên tôi là Cự Giải. - Cậu lắp bắp nói, chạy đến chỗ ông van nài. - Làm ơn đừng nói cho cậu chủ Kim Ngưu biết tên tôi.- Tại sao vậy? - Ông quản gia hỏi, không lẽ hai người không phải người quen biết.- Làm ơn. Nếu ông mà nói, tôi sẽ, sẽ xấu hổ đến chết mất!"Đừng nói cho hắn biết người đó là tôi, nếu không tôi sẽ chết vì không có tiền tháng này mất."- À thì ra là vậy. - Ông hiểu ý cậu, mỉm cười, hứa sẽ giữ lời không nói.Cậu thở dài nhẹ nhõm.Giờ thì nhanh chóng về nhà thay đồ chạy lên công ty, chỉ cần tránh mặt với sếp là cậu sẽ không bị phát hiện, tối hôm qua đúng thật là xui quá đi, không biết cậu đã làm gì sếp lúc cậu đang say xỉn.
Tại phòng họp trong công ty CIAL.Hắn sắp xếp các giấy tờ tài liệu gọn gàng và rời khỏi phòng họp, phía trước hành lang, một cô gái đã đứng đó từ bao lâu nhìn hắn cười, cô đưa tay chào nhưng hắn không quan tâm đến cô, một cái liếc mắt cũng không nhìn qua đi ngang qua người cô. Cô không thấy phiền chút, đi theo đuôi hắn, miệng liên tiếp cười khúc khích.- Chuyện gì? - Hắn cảm thấy nụ cười cô làm phiền, nhìn y như người điên mà bực mình.- Tối nay ăn tối cùng tôi đi. - Cô cười khúc khích đưa lời đề nghị.- Không muốn.- Không phải tối nay cậu rảnh à? - Cô bĩu môi.- Phải, nhưng tôi không muốn tốn thời gian với cô. Đi trước. - Hắn nói, không nói lời tạm biệt, bỏ cô lại đằng sau mình.Đi đến văn phòng mình, thả xuống đống tài liệu trên bàn, hắn lấy ra một xấp giấy bên ngoài phong bìa có đề chữ thông tin nhân viên CIAL, hắn lật từng trang một rồi dừng lại ngay trang cá nhân của người con trai quen thuộc, miệng khẽ cong lên. Lấy điện thoại ra gọi điện cho người quản lí khu B của công ty, trong đầu hắn không ngừng nghĩ về cậu.
- Alo, sếp có chuyện gì cần dặn? - Phía bên kia, một nữ nhân viên giọng nghiêm túc nói.- Từ nay nhân viên Cự Giải của khu B sẽ tăng chức làm thư ký của riêng tôi, cô không cần phải quản cậu ta nữa, cứ vậy đi. Hắn nói điềm tĩnh, cúp máy khiến cho người quản lí không khỏi hoảng hốt. Gọi thêm một cuộc nữa, lần này là số điện thoại của bên nhà hàng Ý nổi tiếng, hắn liệt kê ra toàn bộ danh sách người phục vụ cần phải làm gì và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ một cách chi tiết và cặn kẽ, buổi hẹn hò đầu tiên giữa cậu và hắn phải thật hoàn hảo.
_Hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com