12 Chom Sao Bl Cuoc Phieu Luu Cua Rong
Đông Mã nghe Mộc Thiên nói xong thì không dám tin vào tai mình nữa. Hắn vừa hoang mang vừa vui mừng hỏi lại.-Tiểu Ấm Áp, không lẽ ngươi...thực sự...Mộc Thiên đỏ mặt gật đầu, Đông Mã xúc động muốn phát khóc ôm chầm lấy cậu. Hắn sắp làm cha rồi! Đông Mã hắn cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh rồi!Thấy Đông Mã phản ứng hơn cả dự đoán, Mộc Thiên hạnh phúc lắm! Cậu biết hắn yêu thương quan tâm đến mình. Nhưng Đông Mã càng giành nhiều tình cảm cho Mộc Thiên, lại càng khiến cậu cảm thấy hổ thẹn. Hai nam nhân với nhau khó khăn nhất vẫn là chuyện sinh nở và với bản tính gà mẹ của mình thì Mộc Thiên rất muốn sinh cho Đông Mã vài đứa. Trưởng lão Long Ân đã từng nhắc đến bí dược của làng rồng có thể khiến nam nhân sinh con. Cậu đã định sau khi ổn định mọi chuyện thì sẽ quay về một chuyến xin lấy bí dược, cùng hắn hoan hỉ tạo dựng một gia đình nhỏ, sống những ngày tháng thật yên bình. Mà lúc này bản thân lại mang thai, Mộc Thiên thực sự mới là người giật mình hơn bất cứ ai. Cậu không có uống thuốc gì trong thời gian này, ngoài việc dùng thuốc bôi lên cửa huyệt bị sưng đỏ do giao hoan...hơi nhiều với Đông Mã. Nếu không phải do thuốc thì chắc chắn là do thể chất của cậu khác với các nam nhân khác đi?-Nếu đây là mơ...ta thực không muốn tỉnh lại!Đông Mã ánh mắt dịu dàng, hai tay vuốt ve vùng bụng đã nhô lên trông thấy của Mộc Thiên. Cậu ôm cổ hắn.-Đông Đông, ta hứa là sẽ sinh cho ngươi thật nhiều hài tử!-Nhiều là bao nhiêu? Ta lo cho sức khỏe của ngươi hơn. Vẫn nên sinh ít thôi.Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Mã, Mộc Thiên cảm thấy rất vui, cậu tựa đầu vào lồng ngực hắn cười nói.-Ngươi biết không? Loài rồng như bọn ta không sinh con mà sinh trứng, nửa năm mới nở. Thế nên người sinh được nhiều nhất làng rồng tính đến khi quá tuổi đã sinh tận 436 quả trứng. Đồng nghĩa với 436 đứa con đó!-Thật kì diệu! Ta có chút sợ đấy, Tiểu Ấm Áp!Đông Mã nghe Mộc Thiên kể về tập tục li kì của làng rồng liền bị giật mình. Cậu gật đầu, sau đó lại thở dài.-Làng rồng của bọn ta tuy có thể sinh rất nhiều. Thế nhưng trứng nở ra rất ít khi là nữ nhân, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa chỉ có thể sinh trong khoảng 400 đến 1000 tuổi thôi. Nhiều người vì muốn cống hiến cho sự tồn vong của giống loài mà chỉ dùng thời gian đó để sinh và nuôi con. Kết quả là kiệt sức cho tới chết.Nói đến đây, Mộc Thiên có chút thương tâm. Đông Mã xoa đầu cậu an ủi.-Vốn là sự cân bằng đó đã bấp bênh, vậy mà trong khoảng thời gian đổ lại đây. Loài rồng còn phải hứng chịu sự truy lùng, giết hại của con người. Điều đó buộc chúng ta phải đến một hòn đảo xa xôi hẻo lánh để tránh nạn. Lúc đến đó...số rồng còn lại chỉ khoảng 50 người. Trong đấy chỉ có duy nhất 2 nữ nhân, thực sự là đứng trước nguy cơ diệt vong. -Vậy một trong hai người đó là mẫu thân của ngươi?Đông Mã vẫn còn hiếu kì về thân thế của Mộc Thiên, hắn chưa từng nhìn thấy con rồng nào có màu sắc kì lạ như cậu.-Không phải. Ta và 5 người Hắc Giải...là được Tiên Đế nhờ Nữ Oa nương nương tạo ra. Người thấy làng rồng sắp bị hủy hoại nên mới tặng thêm 6 cái trứng. -Ồ!Đông Mã lần đầu nghe truyện Thiên giới ra tay giúp Nhân giới như vậy. Mộc Thiên nói tiếp.-Sau đó người còn...ban cho chúng ta một loại bí dược giúp...nam nhân có thể sinh con. Nên mấy năm nay, số rồng được sinh ra cũng đã về lại được mức cân bằng.-Tiểu Ấm Áp, nói thế là ngươi đã dùng bí dược để...Đông Mã ôm lấy Mộc Thiên, ngó xuống cái bụng tròn vo của cậu nghi hoặc. Mộc Thiên đỏ mặt vội lắc đầu.-Không có, ta chưa dùng thuốc gì hết. Thật ra cũng đã từng nghĩ đến việc trở về làng rồng xin lấy bí dược...sinh con cho ngươi. Nhưng không ngờ mình lại tự dưng mang thai rồi.-Hay là vì 6 cái trứng Nữ Oa nương nương tặng vốn là đã...Đông Mã đột nhiên thông minh, Mộc Thiên nghe hắn nói liền được khai sáng.-Vậy là người muốn bọn ta tiếp tục duy trì sự tồn tại của loài rồng? -Có thể lắm!-Nam nhân khi dùng bí dược cùng lắm chỉ sinh được 10 người là tối đa. Nhưng nếu tự nhiên như nữ nhân thì...Mộc Thiên mặt đỏ bừng nhìn xuống bụng mình, thảo nào mà chỉ mới lăn lộn với Đông Mã vài lần cậu đã có mang. Hắn nhìn biểu cảm của Mộc Thiên cảm thấy rất là thú vị. -Nhưng ta là con người, liệu sinh ra có bị lai không?-Nói cũng đúng...Mộc Thiên đưa tay xoa xoa bụng, nép mình vào người Đông Mã.-Nhưng mà ta yêu ngươi, nên chỉ muốn sinh con cho ngươi thôi, Đông Đông!-Ừ. Ta cũng yêu ngươi, Tiểu Ấm Áp!Đông Mã yêu thương, vỗ vỗ lưng Mộc Thiên. Đây là bảo vật của hắn, dù Nữ Oa nương nương có dụng tâm gì thì cũng không thể nào cướp đi được đâu!...Ở một diễn biến khác......Phòng của Tiêu Bảo-Hắc Giải...Tiêu Bảo mặc bạch y trắng nằm trên giường, cười lưu manh nhìn Hắc Giải cũng vận bạch y đang đứng trước gương. -Bảo bối à, chúng ta "đi ngủ" thôi!-Bảo Bảo...-Sao?Hắc Giải mặt mày nhăn nhó, chỉ vào cái bụng sưng lên như cái trống của mình. Cậu mếu máo.-Ta bị làm sao thế này?Tiêu Bảo đã để ý cái bụng của Hắc Giải to ra theo thời gian. Hắn cứ nghĩ đơn giản là mình vỗ béo cậu hơi quá tay nên thôi không nói. Nhưng mà dạo gần đây nó càng ngày càng to ra, đến độ Hắc Giải cũng phát hiện rồi. -Trường hợp này...một là do ngươi béo, hai là Tiểu Khổ Qua của ta đã bị Tiêu Bảo tuấn mỹ, tiêu sái như ta làm cho to bụng!Hắc Giải đen mặt nhìn Tiêu Bảo tự sướng, cậu quát.-Điên à? Mặc dù chúng ta lăn giường nhiều lần nhưng ta là nam nhân mà! Làm sao có chuyện ta mang thai được chứ? Chắc chắn là bị béo! Mai ta phải chạy bộ giảm cân!-Ta thấy ngươi như vậy vẫn rất đẹp! Tiêu Bảo vừa nói xong liền bị Hắc Giải quăng gối vào mặt. Quyết định rồi! Mai cậu nhất định phải làm cho bụng mình xẹp xuống!(au: sao con hồ đồ quá vậy Giải? Thằng chồng con nó nói đúng mà :)))? Đủ 25 vote ta viết tiếp nhé các tềnh êu 😘!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com