12 Chom Sao Bau Troi Vun Vo
Năm 2412, Đế Quốc Tinh Hải,Khu vực Trung Tâm - Viện Nghiên Cứu Thiên Tinh,Từng vệt máu đỏ trải dài trên nền gạch lát trắng, tựa như những đóa hoa đỏ nở rộ theo bước chân của người kia. Tại Viện Nghiên Cứu Thiên Tinh nơi chỉ mang một màu trắng muốt, thì sắc đỏ nổi bật kia trông vô cùng rợn người, đã dọa sợ không ít nhà nghiên cứu đi ngang qua. Song, không ai dám lên tiếng. Mọi người, ai nấy đều tái xanh mặt mày, sợ hãi cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen tuyền kia.Bước chân của Bạch Dương không hề chậm lại, sự nóng nảy thường ngày đã biến đi đâu mất. Thay vào đó, là một vẻ mặt âm trầm đến dị thường, khiến người ta không khỏi lạnh gáy. Tay đã nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào da thịt khiến cho máu nhỏ giọt xuống sàn, hòa cùng với họa tiết đỏ thấm trên tấm áo choàng đã từng mang một màu trắng tinh khôi. Biểu tượng bồ câu sải rộng đôi cánh trên lưng cũng nhuốm một màu đỏ thẫm.Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, và rồi dừng lại trước một cánh cửa lớn nằm ở cuối hành lang. Chẳng nói chẳng rằng, Bạch Dương đưa tay đẩy cửa bước vào.Giọng nói luôn khiến hắn thấy ứa gan cất lên:- Lần sau nhớ gõ cửa nhé, cậu làm tôi giật mình đấy, Bạch Dương à.Trong căn phòng chứa đầy sách giấy và tài liệu, người đàn ông với mái tóc màu xanh đen ung dung tựa lưng vào chiếc ghế bành sang trọng, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên bàn làm việc chất đầy hồ sơ giấy tờ. Đôi mắt màu xám tro đằng sau cặp kính khẽ híp lại theo vầng bán nguyệt trên môi. Trông Bảo Bình chẳng có vẻ gì là bất ngờ như lời anh ta nói cả. Trái lại, trông anh như thể đang chờ đợi Bạch Dương xuất hiện vậy.- Song Tử không đi cùng cậu à?Dù biết câu trả lời, song Bảo Bình vẫn hỏi.Khẽ nghiến răng, ánh mắt Bạch Dương hằn lên những tia chán ghét khoảnh khắc gã đàn ông kia phát âm cái tên của cô ấy.Tuy nhiên, đây không phải là lúc để bùng nổ. Bạch Dương hít một hơi thật sâu, thả lỏng nắm tay, hắn không thể vì phẫn nộ mà mất kiểm soát được. Vẫn có những thứ mà hắn cần gã đàn ông trước mắt này lý giải, nếu bây giờ mà mất bình tĩnh, chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ hội. Phản ứng này của kẻ Phán Quyết khiến người đàn ông đối diện không khỏi có chút bất ngờ. Bảo Bình còn đang đinh ninh rằng chàng trai sẽ làm trận làm thượng, đạp gãy đôi bàn làm việc của mình như mọi khi chứ. Đúng là ngoài dự đoán, và điều đó khiến nhà khoa học vô thức bật ra một tiếng cười khúc khích.Chắc chắn, với những giác quan nhạy bén kia, Bạch Dương không thể nào bỏ qua âm thanh quái dị đó. Dù vậy, hắn vẫn giữ một vẻ mặt lạnh băng mà chậm rãi báo cáo, chất giọng lãnh đạm kia hệt như một cỗ máy chỉ đơn thuần là tường thuật lại mọi chuyện:- Xin phép báo cáo về kết quả điều tra. Hai Dị Nhân được nhắc đến trong hồ sơ là Trịnh Thiên Bình và Ngọc Song Ngư quả thật đã xuất hiện ở Rừng Vĩnh Hằng. Đương nhiên, bên cạnh Trịnh Thiên Bình còn có người em trai Vô Năng là Trịnh Thiên Yết. Chúng quả thật đã có tiếp xúc với tình báo của Phiến Quân, Quạ Đen dẫn lối. Lần này đã xác định được dung nhan của cô ta, là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng không thể xác định được liệu đó có phải là gương mặt thật hay không.Bảo Bình khẽ gật đầu, tỏ ý bảo hắn cứ tiếp tục nói, bộ dạng vẫn mang mười phần thích thú. Cũng phải thôi, gần như anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến Vũ Bạch Dương tiếng tăm lẫy lừng báo cáo một nhiệm vụ nào. Những nhiệm vụ đơn độc được cấp trên giao trực tiếp thì vốn chẳng cần phải thông qua Đội Trưởng là anh đây; còn những khi hắn đi cùng với cộng sự, gần như luôn là Đào Song Tử, thì người làm báo cáo sẽ là cô ta. Lần này lẽ ra cũng thế, nếu như Song Tử không bị trọng thương và phải đi chữa trị.- Tôi và Song Tử đã tìm cách khống chế và tiêu diệt bọn chúng, đặc biệt là hai mục tiêu và chuyên viên tình báo. Trong quá trình, Song Tử đã bị thương ở cánh tay. - Thì ra là vậy, đó là lý do cô Song Tử phải nhập viện... - Bảo Bình gật gù thì thầm, thản nhiên bỏ qua cái nhíu mày khó chịu của Bạch Dương. Hắn chả buồn thắc mắc tại sao tên này lại biết trước cả khi nhận báo cáo nhiệm vụ, gã ta có tai mắt ở khắp mọi nơi mà.Bạch Dương hít sâu, mối nghi hoặc trong lòng ngày một lớn dần, trở thành một khối nghẹn cứng trong cổ họng hắn:- Bọn tôi vẫn có thể dễ dàng chế ngự chúng. Đồng thời cũng đã phát hiện ra cơ chế Dị Năng của hai mục tiêu, trong báo cáo sẽ giải thích rõ hơn. Tôi đã bẻ nát cánh tay của Trịnh Thiên Bình, nhưng có một nhân tố đã ngăn cản tôi lấy mạng của mục tiêu.Khẽ ngừng lại, đôi mắt đen tuyền chậm rãi thu vào biểu cảm của con người trước mặt. Vẫn là nụ cười khó đoán đó, vẫn là đôi con ngươi quỷ quyệt đó. Bảo Bình vẫn mỉm cười chống cằm, dáng vẻ như thể đang chăm chú nghe của một câu chuyện đầy thú vị mà hắn đã biết trước kết thúc. - Phong Điểu, Lâm Kim Ngưu đã ra mặt.Ý cười trên mặt càng sâu, đáy mắt màu xám tro tựa hồ như địa phủ sâu thăm thẳm, chẳng thể dò ra bất kỳ thứ cảm xúc nào ngoài sự trống rỗng. Bạch Dương toang nói tiếp, nhằm dò xét thêm phản ứng của hắn, song người đối diện đột ngột phất tay, giọng nói điềm nhiên mà hờ hững: - Vậy là đủ rồi, còn lại thì tôi sẽ đọc báo cáo sau. Cậu lui đi.Nhưng anh nghĩ Vũ Bạch Dương là ai mà nói lui là sẽ ngoan ngoãn lui vậy? - Tới lượt ngươi phải giải thích rồi đấy, Vương Bảo Bình. Chẳng thể kiềm chế nổi sự phẫn nộ cùng bức bối dâng trào, ngôn từ của Bạch Dương đã trở nên gay gắt hơn. Sự thù địch của cỗ máy giết người kia ấy vậy mà không hề khiến người đối diện mảy may dao động. Trái lại, anh ta còn thản nhiên chống cằm, đuôi mắt khẽ cong lên theo vầng bán nguyệt trên môi, nhẹ nhàng "hửm" một tiếng đầy trêu ngươi.Bạch Dương phải cố hết sức ngăn bản thân không tự tay nghiền nát cái nhếch mép cợt nhả kia. Dù tức điên lên vì cảm giác như bản thân chỉ đang lăn lộn trong lòng bàn tay của Vương Bảo Bình, song Bạch Dương chỉ có thể gằn giọng chất vấn, như một hành động vẫy vùng thoát khỏi sự thao túng ấy:- Ngươi cố ý gài ta vào nhiệm vụ này, mục đích là gì?- Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.Biểu cảm giả vờ ngơ ngác đầy cợt nhả kia khiến Bạch Dương điên máu. Gã quái dị này biết chắc chắn hắn đang nói gì, song vẫn tránh né một cách lộ liễu hòng gài hắn nói ra toàn bộ suy đoán của mình. Bạch Dương dù biết rõ ý đồ đó cũng chẳng còn cách nào khác ngoài giúp hắn toại nguyện nếu muốn có được câu trả lời."À không, thật ra vẫn còn một cách khác. Cách hiệu quả nhất mà bản thân vẫn luôn thành thạo."Một suy nghĩ vụt qua đầu Bạch Dương, khiến hắn vô thức bẻ khớp ngón tay. Tiếng kêu răng rắc quỷ dị vang vọng cả căn phòng, không lý nào Vương Bảo Bình lại không nghe thấy. Song, nhà khoa học kia khép hờ mắt, vẫn điềm tĩnh như không, như thể anh ta không hề nhận ra sát khí ngày một nặng nề dần tích tụ lại xung quanh Dị Nhân tóc đỏ trước mắt, không hề nhận ra sẽ có một Phán Quyết của Tử Thần giáng xuống đầu mình.Bạch Dương cất bước lại gần bàn làm việc của Bảo Bình, không nói một tiếng nào. Người đàn ông đối diện hắn chẳng hề có phản ứng gì, vẫn thản nhiên rũ mắt chống cằm, chờ đợi những gì sắp sửa xảy ra tiếp theo. Cánh tay của kẻ Phán Quyết giơ cao, bàn tay đã nắm chặt lại, chực chờ bổ đôi hộp sọ của Bảo Bình. Và rồi, Bạch Dương vung tay, món vũ khí máu lạnh kia giáng xuống với lực đạo như muốn rạch nát không trung.Đôi đồng tử xám tro chậm rãi hé mở. Cả cơ thể Bạch Dương chợt khựng lại. Não bộ của kẻ Phán Quyết như bị sập nguồn. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ đọng lại duy nhất một dòng chữ, đó chính là quy luật bất thành văn của đội Săn Lùng.Đừng thách thức giới hạn của Đội Trưởng Vương Bảo Bình.Bảo Bình từ từ đứng dậy, anh đến gần và vỗ nhẹ lên vai Bạch Dương, đôi mắt khẽ nheo lại đằng sau cặp kính, nụ cười chưa từng một lần rời khỏi khóe môi:- Dù sao thì tôi vẫn tán dương trí tò mò của cậu. Về lý do vì sao tôi lại lựa chọn cậu... Yên tâm, ngay khi bước ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ có được câu trả lời của mình.Và quả thật là thế.--Sau khi Bạch Dương lững thững bước ra ngoài, cả căn phòng lại chìm vào không gian lặng như tờ. Bảo Bình vẫn không vội vã, anh ngồi lại vào bàn, chống cằm suy tư đợi chờ một thứ gì đó, một ai đó.Thứ anh chờ đợi, chính là tiếng bước chân sau một khoảng không tĩnh lặng, dần dần đi khuất xa cho đến khi chẳng còn vang vọng bên tai anh nữa.Vũ Bạch Dương cuối cùng cũng rời đi, và cánh cửa lại một lần nữa hé mở, chào đón một bóng hình mảnh mai tiến vào. Và sắc trắng thuần khiết bao phủ lấy cả tầm nhìn của Vương Bảo Bình.Tà áo blouse trắng thuần của Viện Nghiên Cứu lại chẳng thể tinh khôi bằng những lọn tóc mai rũ xuống cần cổ trắng ngần; đôi con ngươi mang màu pha lê xanh thẳm, trong vắt tựa mặt nước hồ thu êm ả, lại bị ẩn giấu đằng sau cặp kính dày cùng với biểu cảm đầy vẻ cứng nhắc và xa cách. Sự thuần khiết diễm lệ cùng phong thái thanh tao của người phụ nữ phản chiếu trong mắt Vương Bảo Bình, khiến anh không thể rời mắt.Với vẻ đẹp không vương chút bụi trần của chốn phàm tục đẫm máu này, không lạ gì mà khắp cả Viện Nghiên Cứu đều vinh danh người con gái đối diện anh là "Thiên thần Áo trắng".Nếu là mọi khi, có lẽ Bảo Bình sẽ dành thời gian để thưởng thức cô hơn, tuy nhiên, trong tình huống hiện tại thì thứ anh quan tâm hơn cả lại là:- Cuộc nói chuyện với cậu ta ổn chứ?Chỉ thấy người trước mặt gật nhẹ đầu, từ chối đưa ra bất kỳ một câu trả lời nào khác. Bảo Bình không lạ gì biểu hiện này của cô, anh đan tay vào nhau, điềm nhiên hỏi tiếp:- Em nghĩ sao về chuỗi sự kiện này, Ma Kết?Là một câu hỏi bâng quơ đầy mơ hồ, song Ma Kết lại hiểu được phần nào hàm ý ẩn chứa trong đó; nhưng chỉ là một phần mà thôi. Dù đã bên nhau bao nhiêu năm, cô vẫn chưa bao giờ có thể hoàn toàn nhìn thấu được người đàn ông này.Lần này cũng vậy, Ma Kết cũng chỉ có thể đoán mò về ý định của Bảo Bình. Và suy đoán của cô, chính là anh ta không chỉ đơn thuần là đang muốn nghe về sự xuất hiện của Phong Điểu ngày hôm nay. Nếu là như thế, thì Mạc Ma Kết biết rõ câu trả lời:- Họ đã chấp nhận đánh cược cùng anh rồi.Đuôi mắt Bảo Bình nhẹ cong lên khoảnh khắc lời nói trút khỏi đầu môi của Ma Kết. Anh ung dung đứng dậy, từ từ cất bước đi đến gần cô. Ma Kết cúi đầu dõi theo từng bước chân của người đàn ông đối diện, hoàn toàn không phản ứng. Đến khi cả thân thể cao lớn kia bao trọn tầm nhìn của mình, Ma Kết mới ngẩng đầu.À không, đó là do có một bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với sắc xám trống rỗng ấy. Một tay còn lại của Bảo Bình khẽ mân mê gò má cao, miết nhẹ lên khóe mắt nơi hai viên pha lê trân quý của anh rực sáng, anh mỉm cười thu vào tâm trí nét kinh ngạc thoáng hiện lên trên gương mặt vốn luôn điềm tĩnh kia:- Đừng lạnh lùng như thế. Đây đã chẳng còn là ván cược của riêng tôi nữa, đúng chứ? Kể từ khoảnh khắc em trao tận tay tôi tập hồ sơ ấy, thì chúng ta đã cùng nhau tiến vào bão tố rồi.Lời nói mị hoặc của anh, địa phủ bao trùm một tầng đáy mắt anh, tất cả đều trở thành xiềng xích trói buộc Ma Kết lại cạnh bên người đàn ông mang tên Vương Bảo Bình này, trói buộc cô vào ván cược của họ. Một ván cược chấn động cả bầu trời.Bên ngoài, trời đã đổ mưa tự lúc nào. Tiếng sấm rạch tan vòm trời xám xịt cùng tiếng mưa ào ạt tạt vào cửa kính, chúng đã át đi tiếng đập cánh trong tuyệt vọng của một sinh mệnh nhỏ bé chao liệng giữa không trung.Cánh chim mỏi mệt ấy vẫy vùng, rồi đành buông xuôi, để mặt cho bão tố ngoài kia giằng xé cơ thể. Cánh chim bị nuốt chửng ấy, rốt cuộc mang màu đen hay màu trắng?--Khu vực phía Đông (?) - Rừng Vĩnh Hằng,- Chưa gì mà trời đổ mưa như trút nước vậy?Nhân Mã một tay che mặt, ngửa cổ lên trời mà cảm thán. Mới vừa rồi trời đang nắng đẹp, chị Ngưu vừa đến liền tạo một cơn cuồng phong hù hai người kia, xong giờ không lẽ kéo cả mưa tới luôn à?!Cưỡi lên ngọn gió, băng qua biết bao những ngọn cây ngút ngàn của cánh rừng Vĩnh Hằng, không biết đã qua bao lâu họ đắm chìm dưới cơn mưa này rồi mà mãi vẫn chưa đến nơi. Bình thường Nhân Mã bay đi bay lại khắp Đế Quốc dưới hình dạng của bồ câu cũng chả lâu đến vậy, hoặc có lẽ do ngồi không ngắm cảnh vốn không quen, thành ra người thiếu nữ cứ nói chuyện luôn mồm như một cách để giết thời gian.Kim Ngưu mỉm cười vỗ vỗ đầu Nhân Mã, coi như hùa theo để xua đi sự buồn chán của cô em gái nhỏ. Sự vô tư của Nhân Mã đã phần nào làm giảm đi sự căng thẳng đang đè nặng lên ba cô cậu thanh niên kia. Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt dè chừng và sợ hãi dán lên lưng mình mỗi khi họ cho rằng cô không chú ý đến, trong đó thì nặng nề nhất phải kể đến Trịnh Thiên Bình.Nỗi bất an cũng như sự nghi ngờ của cậu nhóc lớn đến mức tưởng chừng như có thể cảm nhận được mùi hương của nó. Thiên Bình từ đầu đến giờ vẫn im lặng, ánh mắt nâu trầm chăm chú hướng về phía Kim Ngưu cùng Nhân Mã, mưa làm ướt đẫm cả mái tóc cậu, nước chảy dài thành dòng trên gương mặt góc cạnh hiện đang một biểu cảm âm trầm. Nhân Mã bị nhìn riết cũng nhột, cô quay lại cáu gắt:- Có gì thì nói đi! Nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy?- Có ai nhìn cô đâu? Tôi nhìn chị Kim Ngưu mà.Nhân Mã nín họng, tự cảm thấy một sự quê không hề nhẹ. Kim Ngưu ngồi bên cạnh bật cười, càng khiến cho Nhân Mã chỉ muốn chui xuống hố. À, nhưng mà họ đang ở giữa bầu trời, nên cũng chả có cái hố nào để Nhân Mã chui xuống. Nên cô chỉ đành ôm cục quê mà lủi đầu vô cho bé Song Ngư hiền lành để được vỗ về an ủi.Về phía Thiên Bình, sau khi (vô tình) chọc cho Nhân Mã quê một cục, cảm thấy bầu không khí đã dễ thở hơn phần nào, cậu quyết định nêu ra thắc mắc của mình:- Tại sao chị lại để hai kẻ Săn Lùng kia sống sót?Việc Thiên Bình đang lo sợ chính là chuyện căn cứ của Hắc Vũ, một trong những nơi tuyệt mật nhất, sẽ bị bại lộ khi để Đào Song Tử và Vũ Bạch Dương sống sót trở về. Đây rõ ràng là một rủi ro rất lớn, vậy mà tại sao Lâm Kim Ngưu lại bình tĩnh đến như vậy? Cậu không cho rằng đó là diễn kịch, nhất là khi chị ta không có lý do để làm thế. Nếu vậy thì có ba khả năng:Một là, căn cứ của Hắc Vũ nằm ở một vị trí hoàn toàn khác, nên thông tin mà hai Dị Nhân của Chính Phủ có trở về để báo cáo cũng chẳng đáng giá là bao. Nhưng trông phản ứng của Nhân Mã, thì có vẻ như khả năng này khó có thể xảy ra, cậu cũng không nghĩ cô ta sẽ nói dối bọn họ để làm gì.Hai là, họ tự tin rằng sẽ không ai có thể tìm ra được vị trí của tòa căn cứ ấy. Một đòn tâm lý quá mức liều lĩnh, ai tỉnh táo mà lại đem điểm trọng yếu của phe ta ra đánh cược và thách thức địch như thế kia?Và cuối cùng, cũng là khả năng Thiên Bình thấy vô lý nhất, đó chính là họ cho rằng hai thành viên của đội Săn Lùng kia sẽ không báo cáo lên cho Chính Phủ, nên chẳng phải lo lắng về việc bại lộ thông tin. Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu trai vội vàng lắc đầu phủ nhận suy đoán vớ vẩn đó. Mãi mới có được tin tức về Phiến Quân, không lý nào đám người kia lại bỏ qua được, chắc chắn họ sẽ biết mà thôi."Chưa kể, với một kẻ trung thành như Vũ Bạch Dương, hắn chắc chắn sẽ báo cáo hết mọi chuyện... Im lặng khác gì bao che cho kẻ thù đâu chứ?"Đó là tóm gọn về những suy đoán của Trịnh Thiên Bình, và khi cậu phân tích qua cho Kim Ngưu nghe, thì chỉ thấy cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý. Thiên Bình vẫn chưa kịp hiểu ý nghĩa đằng sau biểu cảm đó thì đã bị bàn tay mềm mại của cô vò đầu:- Cậu nhóc này, em thông minh quá nhỉ? Nhưng mà nghĩ nhiều quá sẽ mau quên đấy! Hắc Vũ chỉ cần một người đãng trí thôi là quá đủ rồi.Cú "xoa" đầu kia khiến Thiên Bình choáng váng, đúng là sức lực của sát thủ kỳ cựu có khác, cậu tưởng mình gãy cổ đến nơi rồi. Thở dài chỉnh trang lại mái tóc bị vò đến rối bù, chàng trai làm sao mà không nhận ra Lâm Kim Ngưu đang né tránh câu hỏi của mình cơ chứ? Cậu tính gặng hỏi thêm chút nữa, thì chưa gì đã thấy Nhân Mã lao về phía trước, rúc đầu vào lòng người phụ nữ kia, giãy đong đỏng đòi cô xoa đầu rồi. Ngay khi Kim Ngưu bất lực thỏa hiệp, cô nàng kia liền quay lại và lè lưỡi với Thiên Bình một cái, rõ ràng là cố ý chiếm tiện nghi, không cho cậu một cơ hội để xen vào mà.Một con nhóc vô tư như vậy mà lại được giao cho nhiệm vụ làm chuyên viên tình báo, Phiến Quân này tàn rồi.Mà có thể là do Thiên Bình nghĩ quá nhiều về ý đồ đằng sau, thành ra khi Kim Ngưu bất chợt lên tiếng để nói tiếp về vấn đề họ đang nói, cậu không tránh khỏi kinh ngạc:- Về các câu hỏi của em, lát nữa sẽ có người giải đáp nó.Thiên Bình chưa kịp phản ứng, thì bỗng thấy Nhân Mã ngóc mái đầu ướt sũng của mình dậy khỏi lòng Kim Ngưu, hớn hở reo lên:- Tới nơi rồi!Qua màn mưa trắng xóa, có thể lờ mờ nhìn thấy cột cờ cao vời vợi trên một tòa kiến trúc đồ sộ mang một màu đen huyền bí, tòa nhà ấy như hòa lẫn vào trong màn đêm đang bủa vây lấy bầu trời. Nếu Thiên Yết không cố căng đôi mắt cay xè vì nước mưa nhìn theo hướng chỉ tay của Nhân Mã, thì có lẽ cậu đã bỏ qua nó.Có vẻ như Thiên Bình và Song Ngư cũng đã nhìn thấy được, tuy ông anh vẫn mang một vẻ mặt điềm tĩnh nhưng cậu thấy được từ đáy mắt anh hiện lên một tia hy vọng đã mất từ lâu. Song Ngư ở bên cạnh không khỏi "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên, trông cô bé đã phấn khởi lên hẳn.Nhân Mã khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may là trời mưa nên họ không phải xài "cách đó" để đi vào.Đưa tay lau đi nước mưa vương trên mái tóc, Kim Ngưu phất tay, ngọn gió đưa cả năm người như có linh tính, theo chỉ dẫn của cô mà từ từ hạ cánh. Cuối cùng, khi đến trước tòa kiến trúc khổng lồ kia, chỉ nghe Kim Ngưu búng tay một tiếng, cơn gió "dẫn đường" họ ngay lập tức tan biến.Vừa đặt chân xuống mặt đất, cả ba đều phải mở to mắt choáng ngợp trước sự kỳ vĩ và oai phong của cảnh tượng trước mắt. Nơi này toát lên khí chất của một "Căn cứ quân sự tuyệt mật" chính hiệu. Nhìn gần, thì căn biệt thự này còn to hơn những gì họ tưởng tượng, sắc đen của tòa nhà toát lên một sự uy nghiêm khiến người ta không khỏi hồi hộp mỗi khi đến gần. Và đó chính xác là cảm xúc của ba cô cậu thanh niên trẻ tuổi.Dưới cơn mưa và bầu trời đen đặc, một bóng người chậm rãi tiếp cận họ. Người đàn ông ấy cầm một chiếc dù đen tuyền che khuất đi nửa khuôn mặt, trang phục cũng mang màu đen đặc trưng hòa cùng với không gian tăm tối. Tuy nhiên, mái tóc màu vàng nhạt cùng nụ cười ôn hòa đối lập với gam màu ảm đạm bao quanh anh như phát ra một ánh hào quang nhè nhẹ, le lói thắp sáng khung cảnh xung quanh.Khi đến gần, gương mặt của anh dần trở nên rõ ràng giữa làn mưa mờ ảo. Người ấy sở hữu một đôi mắt tím lơ đãng, nhưng nơi đáy mắt lại thâm sâu khó dò. Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến cho nụ cười của anh thêm mềm mại. Là một gương mặt đẹp hiếm có.Gương mặt này, Thiên Yết kinh hãi nhận ra, cũng là gương mặt đang bị truy nã trên khắp Đế Quốc!Giọng nói êm tai như khiến làn mưa dịu đi, song nếu nghe kỹ, thì ý cười xen lẫn bên trong mang một tia thích thú kỳ lạ:- Tôi đang chờ đợi mọi người đấy.Bàn tay anh vươn ra trước mặt Thiên Bình cùng nụ cười đầy thiện ý. Dù có hơi ngập ngừng khi đối diện người này, nhưng Thiên Bình vẫn giơ tay lên định bắt. Tuy nhiên, chưa kịp làm gì, thì người đàn ông bí ẩn kia bị kéo vào lòng ngực (khổng lồ) của Kim Ngưu:- Xử Nam! Em đứng dưới mưa đợi chị hả? Thương quá, coi chừng bị cảm nha bé cưng!Được áp mặt vào lòng mỹ nhân thế này, nếu là người thường hẳn là phải sung sướng lắm. Đó là với điều kiện là không bị vòng tay mảnh dẻ kia siết đến nghẹt thở. Chàng trai tên "Xử Nam" kia chỉ đành nở nụ cười bất lực, mà thế quái nào nó lại biến thành một cái nhếch môi méo xẹo. Hình tượng "Mỹ nam an tĩnh" cùng "Mỹ nữ ma mị" chỉ trong vài giây đã mọc cánh bay đi mất.- Chị Kim Ngưu, em chờ để đón thành viên mới theo lệnh. Và em chỉ nhỏ hơn chị một tuổi thôi nên chị đừng gọi như thế nữa.- Nhỏ hơn chị thì đều là bé cưng hết! Vả lại, chị khá chắc là em ra đây vì biết chị sẽ tới. Chứ em thậm chí còn chả nhớ tên của thành viên mới, nên không có chuyện tên kia sẽ để em ra đây đón họ đâu.- Quả nhiên vẫn không qua mắt được chị nhỉ...Xử Nam chính thức bỏ cuộc. Kim Ngưu đã tóm được anh theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng rồi, nên chỉ còn cách thỏa hiệp để cô ấy tha cho anh thôi. Kim Ngưu thấy mỹ nam trong lòng buông xuôi cho mình ôm thì khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc ý, thản nhiên bỏ quên đám nhóc con đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Thiên Bình khều khều Nhân Mã, thì thầm với cô xem có nên chen vào giữa họ không, nào ngờ chưa kịp nói gì thì Nhân Mã đã xắn tay áo, hùng hổ bước vào đứng chắn giữa hai anh chị lớn bằng một tư thế cực kỳ oai phong dù cô lùn hơn họ nửa cái đầu.- Hai anh chị quên bọn em rồi đúng không?!Kim Ngưu lúc này mới thả Xử Nam ra, anh vội thanh minh:- Đâu có quên đâu. Em là chuyên viên tình báo của bọn anh mà. Làm sao mà anh quên được? Bé Thiên Mã đúng không?- Em là Nhân Mã.Vậy là không quên dữ chưa?Dù Nhân Mã biết anh Xử Nam trí nhớ rất kém, nhưng sao đến cả tên cô ảnh cũng không nhớ vậy? Cô đã là thành viên của Hắc Vũ gần hai năm rồi mà!- À nhưng mà anh nhớ em là cô bé ngủ gật trong cuộc họp lần trước đúng không, tháng này em đã trễ deadline ba báo cáo rồi đấy.Cái cần nhớ thì anh quên, sao cái cần quên thì anh nhớ kỹ vậy??Kim Ngưu bên cạnh dòm màn đối thoại của hai anh em mà ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cười đã đời xong, cô mới quay qua ba cô cậu thành viên mới với ba dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, chỉ tay về phía Xử Nam đang bị Nhân Mã dỗi mà giải thích:- Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhìn vậy thôi chứ Hạo Xử Nam đằng kia chính là Tổng Tham Mưu của Phiến Quân, được mệnh danh "Bộ Não của Hắc Vũ" đấy.Bảo Thiên Bình đây mọc cánh nhào vài vòng trên trời có vẻ đáng tin hơn. Cậu đã từng nghe qua danh tiếng của anh ta tại các bài giảng trên trường đại học, nào là đầu não của kẻ thù, là kẻ giật dây đằng sau mọi thảm họa các Dị Nhân gây nên, cùng vô vàn những "chiến công" khủng bố khác. Lúc còn trên lớp, Thiên Bình còn phải ấn tượng khi nghe qua những gì anh ta đã làm cho Phiến Quân, dù khi ấy vẫn là một công dân bình thường của Đế Quốc, cậu vẫn phải thốt lên cảm thán trước khả năng của vị Tổng Tham Mưu này.Và Lâm Kim Ngưu vừa mới nói, người đàn ông đẹp mã cà lơ phất phơ trước mặt cậu đây, người mà trông yếu ớt đến mức gió thổi một cái là bay đi mất đây, chính là tay tội phạm làm mưa làm gió trên chính trường của Đế Quốc á?!Thiên Yết vỗ vai người anh mặt mày đang tối sầm lại, bảo cậu bình tĩnh, đừng thể hiện rõ quá. Thiên Bình giật mình, thầm thắc mắc không lẽ suy nghĩ của bản thân hiện hết lên mặt à?- Gương mặt cậu in rõ dòng chữ "Phiến Quân này tàn rồi" kìa. - Xử Nam nhún vai cười trừ. - Cũng không thể trách cậu được, trông tôi không đáng tin cậy lắm nhỉ?Ặc! Thiên Bình vội lắc đầu phủ nhận. Dù đúng là cậu đang có chính xác những suy nghĩ đó, nhưng cậu không thể tỏ thái độ bất lịch sự như vậy đối với một người vừa mới gặp mà bản thân chưa hiểu rõ được. Nhất là khi người này sắp tới sẽ trở thành cấp trên của cậu nữa.Xử Nam có vẻ như không mấy bận tâm bởi suy nghĩ của Thiên Bình. Vẫn tiếp tục giữ nụ cười ôn hòa trên môi, anh hướng đầu về phía tòa nhà, tỏ ý muốn mời tất cả vào trong; để khách đứng dưới mưa nói chuyện cũng không phải phép cho lắm.--Khu vực ??? - Căn cứ của Hắc Vũ,Theo chân Xử Nam và Kim Ngưu vào bên trong, đập vào mắt ba người thanh niên là một căn phòng rộng lớn được bày trí một cách đơn giản nhưng đầy quý phái. Căn biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển từ trong ra ngoài, nếu không phải vì nơi đây là một chốn khỉ ho cò gáy, thì không khéo có người tưởng lầm rằng đây là một khách sạn sang trọng thật.Dẫn cả bọn đi lên dãy hành lang dài, Kim Ngưu mỉm cười thay Xử Nam giải thích:- Đây là một trong những trụ sở chính của Hắc Vũ bọn chị, trong thời gian tới, Sếp đã yêu cầu tất cả cùng tập hợp tại đây, bây giờ các em sẽ đi gặp anh ấy luôn.- Sếp? Lẽ nào chị đang nói đến... Thống Lĩnh Tối Cao sao? - Song Ngư nghiêng đầu thắc mắc.Vừa nghe nhắc đến cái tên đó, Thiên Yết liền tái mặt, đôi mắt Thiên Bình cũng ánh lên sự đề phòng. Quan sát biểu hiện của hai cậu thanh niên, Xử Nam thở dài nhún vai. Cũng phải thôi, đâu phải ngày nào bạn cũng được gặp tội phạm truy nã nguy hiểm nhất Đế Quốc hiện tại cơ chứ? Lo lắng là điều dễ hiểu."Tuy nhiên..." - Đôi mắt tím bỗng chốc trở nên sắc bén, chậm rãi quan sát biểu hiện của một người, đem tất thảy ghi nhớ hết vào đầu. Đặc biệt là sự khác thường của người nọ.Nụ cười dịu dàng nhanh chóng quay trở lại trên khuôn mặt, Xử Nam dừng bước tại một cánh cửa gỗ lớn dẫn đến một căn phòng.- Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp Thống Lĩnh Tối Cao của Phiến Quân, anh ấy sẽ giải đáp những thắc mắc của mọi người và đưa ra hướng dẫn. Đừng lo lắng quá nhé.Lời trấn an của Xử Nam chẳng giúp ích gì để khiến cho những cô cậu thành viên mới bình tĩnh lại. Và "những" ở đây, chính là đang nói đến Song Ngư và Thiên Yết.Như thấy tình thế chưa đủ căng thẳng, anh còn bước đến gần Thiên Yết và đặt tay lên vai cậu nhắc nhở:- Đặc biệt là cậu đấy, nhớ là đừng nói lung tung khi chưa suy nghĩ kỹ nhé, Lạp Hộ.- Lạp Hộ là ai ạ?- Ủa? Nó không phải là tên của cậu hả?Nhìn khuôn mặt nghệch ra của cậu thanh niên, Xử Nam chỉ đành mỉm cười hối lỗi. Sau đó anh quay lưng, nhẹ nhàng gõ cửa một tiếng, thông báo một câu "Xin phép ạ" trước khi mạnh tay đẩy cửa bước vào.Bên trong căn phòng là bóng tối dày đặc, bao phủ lấy mọi ngóc ngách. Một lớp kính trong suốt thay cho bức tường hướng thẳng ra ngoài, qua đó nhìn thấy rõ bầu trời đen ngòm cùng những hạt mưa li ti rơi đầy trên mặt kính. Giữa khung cảnh mưa gió bão bùng, một bóng lưng cao lớn ung dung đứng chắp tay mà ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài. Khí chất từ người nọ tỏa ra tưởng chừng có thể áp chế được cả cơn bão dữ dội, vì khoảnh khắc người đàn ông đó quay đầu lại, mọi âm thanh rộn rã của cơn mưa như bị nuốt chửng bởi cặp mắt hổ phách sắc bén kia. Phong thái uy nghiêm, khí thế bức người khiến những ai đối diện với hắn ta cũng đều bất giác thấy nghẹt thở.Toàn bộ người dân của Đế Quốc Tinh Hải, kể cả Dị Nhân lẫn người Vô Năng, không ai không biết đến hắn.Hoàng Cự Giải, Thống Lĩnh Tối Cao của Phiến Quân, tội phạm nguy hiểm nhất Đế Quốc.Ngoài ra, hắn còn được gọi là...- Kẻ thù của Nhân Loại.Khi đôi mắt hổ phách sắc như dao bỗng chốc hướng về phía mình, cùng với một cỗ sát khí tỏa ra từ người đối diện, Thiên Yết mới nhận ra bản thân lỡ mồm nói thành tiếng.Thôi xong. Kiếp này coi như bỏ..---- Trò chuyện cuối chương ----TB: Những thành viên khác của Hắc Vũ... Hình như không phải ai gia nhập Phiến Quân cũng là một phần của Hắc Vũ đúng không nhỉ?XN: Chính xác! Vì Hắc Vũ bọn tôi là một tổ chức sát thủ nên không phải ai cũng được gia nhập. Cậu thông minh quá nhỉ, Hoàng Cầm?TB: Nó thậm chí còn không gần giống với tên của em...SN: Anh ấy tên là Thiên Bình ạ.XN: Thiên Bình à? Tôi nhớ rồi. Cảm ơn em đã nhắc nha Nhân Ngư!SN: Em là Song Ngư ạ.TB: Phiến Quân này tàn rồi...--Lần cuối cập nhật: 5/9/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com