1001 Cau Chuyen Han Tuan Chu On
Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực như phủ thêm một tầng cô đơn, tang tóc lên các ngôi mộ nằm ngay hàng thẳng lối, Trương Triết Hạn rời đi, mấy người ở lại lác đác trong nghĩa trang cũng đã về hết. Anh chợt dừng lại một chút, một bóng người cao gầy nổi bật đứng bên một ngôi mộ nằm đơn độc, khói từ những nén nhang như bao phủ lấy cậu. Người kia đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt trên bức ảnh, một người con gái còn rất trẻ, như mới xấp xỉ hai mươi, mỉm cười thật tươi. Trương Triết Hạn nghe người kia nhẹ nói một câu:-Chị, đừng buồn, họ sẽ từng bước nếm trải cảm giác đó sớm thôi.Là một cảnh sát, Trương Triết Hạn có chút khó chịu khi nghe câu nói này, nhưng khi người kia quay mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt cậu, Trương Triết Hạn có chút sững sờ, sau đó cũng chỉ im lặng nhìn cậu rời đi.Người con trai đó, sao lại mang đôi mắt bi thương đến vậy. Trương Triết Hạn nhìn tấm bia mộ, trên đó ghi: “Cung Nhã Thục”, theo tuổi mất thì chỉ mới 23, còn quá trẻ, mất vào gần chục năm trước.Trương Triết Hạn không biết người kia làm gì, nhưng muốn để tâm hơn một chút, về đến sở cảnh sát, anh tra trên hồ sơ những người họ Cung, lại bắt gặp một cái tên khiến anh chú ý:Cung TuấnChị gái: Cung Nhã Thục, đã mất.Nguyên nhân mất thì không ghi rõ, có thể thấy cô gái này không mất vì bị giết, cũng không mất vì tai nạn, lại mất từ gần chục năm trước, vậy thì Cung Tuấn muốn ai nếm trải cảm giác gì?Lần thứ hai hai người gặp lại nhau là ở buổi đấu giá từ thiện, Trương Triết Hạn ngạc nhiên thấy Cung Tuấn trả cho một bức tranh đứa bé trong trại mồ côi một cái giá rất cao, mặc dù bức tranh đó chỉ nghuệch ngoạc một ngôi nhà và bốn người dưới gốc cây mà bất cứ đứa trẻ năm tuổi nào đều có thể vẽ được. Xong xuôi, Trương Triết Hạn nhìn thấy Cung Tuấn cùng trợ lý ra xe sau khi đã mua hết những bức tranh xấu nhất với giá trên trời.Trương Triết Hạn tự nhủ, Cung Tuấn rõ ràng là một người có trái tim ấm áp.Lần thứ ba gặp lại, là Trương Triết Hạn chủ động tìm cậu trong một quán cà phê giản dị. Anh gõ gõ mặt bàn cậu, mặc dù xung quanh có rất nhiều chỗ trống.-Tôi có thể ngồi đây được không?-Cứ tự nhiên, dù sao anh cũng theo dõi tôi một thời gian rất dài rồi.Trương Triết Hạn ngạc nhiên, cậu phát hiện ra rồi sao, nhưng tại sao cậu lại không nói gì, cũng không cảnh cáo hay báo cảnh sát, anh quên rằng mình là một cảnh sát.Cung Tuấn gập laptop xuống:-Một cảnh sát như anh theo tôi lâu như vậy là có mục đích gì?-Cậu biết hôm nay tôi sẽ tìm gặp cậu sao?-Không biết, nhưng tôi không làm gì khuất tất, nên không sợ. Tôi cũng không sợ gặp người xấu, vì quanh tôi luôn có vệ sĩ.Trương Triết Hạn nhìn quanh, lúc mới vào, anh cũng nhận ra những người này không bình thường, nhưng lại không ngờ tất cả đều là vệ sĩ của Cung Tuấn. Cậu nhặt lên di động đang rung ở trên bàn, đưa lên nghe, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm túc và đanh thép:-Vụ đấu thầu đó, thắng cho tôi, không những thế, bất kỳ vụ nào có công ty đó tham gia, đều phải thắng.Trương Triết Hạn bỗng nhiên không biết nói gì đối với người vừa nghiêm túc nghe điện thoại đã đổi thành nụ cười xã giao khi đối mặt với mình. Có lẽ đây là những người mà cậu nhắc đến trước mộ chị hôm trước, nhưng nhìn thế nào cũng là cạnh tranh trong làm ăn thôi.-Cảnh sát Trương có gì muốn hỏi?-Cậu là một người tốt, sao lại dồn một công ty đến mức đường đó?-Anh chỉ bắt người khi có chứng cứ, nhưng nếu không có chứng cứ, anh vĩnh viễn không biết họ phạm phải tội gì.-Chuyện này có liên quan đến chị cậu sao?Cung Tuấn mỉm cười, nhưng Trương Triết Hạn lại không biết cậu đang cười cái gì. Cuối cùng, cậu chỉ đặt một tờ tiền dưới cốc cà phê của mình rồi rời đi, nói một câu với Trương Triết Hạn:-Tôi chỉ đang khiến bọn họ nếm trải cảm giác bọn họ đáng phải chịu.Trương Triết Hạn nhận ra, mình vô thức để ý đến cậu, để ý đến công ty cậu, và để ý đến cả tâm trạng mỗi ngày của cậu. Cung Tuấn là một người đứng trên đỉnh cao, vô cùng bận rộn, gia thế của Trương Triết Hạn cũng không kém, chỉ là anh không chọn theo con đường kinh doanh của gia đình thôi.Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn vẫn theo mình, nhưng không làm gì cả.Lần thứ tư họ chính thức gặp lại nhau là trong một quán bar, hôm đó là ngày giỗ của Cung Nhã Thục.-Tôi không muốn thấy cậu cô độc.Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, nhưng cậu lại chỉ nhìn chằm chằm ly rượu mạnh của mình. Cậu cũng không hiểu sao Trương Triết Hạn vẫn luôn đứng ở xa nhìn mình, chỉ nhìn như vậy, nhưng bất cứ nơi đâu, chỉ cần liếc mắt, cậu cũng thấy anh, lại dần dần quen với sự xuất hiện của anh.-Anh thực sự muốn biết sao?-Tôi biết cậu là một người tốt, tôi chỉ không muốn cậu làm ra hành động khiến mình hối hận.-Chị tôi mất năm hai mươi ba tuổi, tự sát. Một cô gái trẻ, xinh đẹp, tốt nghiệp đại học, lại có việc làm, chưa có người yêu, chuyện gì có thể khiến chị tự sát chứ? Chính là bọn họ!-Chị tôi từ nhỏ đã nhút nhát, yếu đuối, lại vô cùng lương thiện, một con kiến cũng không nỡ làm tổn thương, đến con nhện chị ấy sợ nhất cũng sẽ kêu người bên cạnh đuổi đi chứ không cho giết. Năm đó, chị tôi tốt nghiệp đại học, tôi lại vừa bước chân vào đại học, gia đình bỗng nhiên gặp khó khăn.-Chị ấy tìm được công việc, lại vô cùng vui vẻ, có thể giúp đỡ gia đình một phần, đóng một chút tiền học cho tôi, mua sách cho tôi. Nhưng từ đó, tôi phát hiện chị ấy bất thường, nửa đêm hoảng hốt dậy khóc, sáng ngủ dậy cũng hốt hoảng bật khóc, thậm chí có hôm chị ấy khóc liên tục từ lúc ngủ dậy đến lúc tan làm vào buổi chiều. Chị tôi luôn bảo đó là do áp lực công việc.-Có rất nhiều lần chị ôm tôi, nói chị sợ lắm, tôi cũng chỉ biết tự nhủ phải quyết tâm học, sau này che chở lại cho chị, nhưng gia đình vừa thoát khỏi khó khăn, đi lên, chị tôi lại trầm cảm rồi tự sát. Chính bọn họ đã ép chị tôi đến mức trầm cảm, tôi phải cho họ nếm trải cảm giác đó.Trương Triết Hạn lặng lẽ nghe, lần đầu tiên anh thấy Cung Tuấn rơi nước mắt, rũ bỏ vẻ thành thục thường ngày, chỉ còn là một cậu nhóc đáng thương.-Mỗi lần tôi cướp mất một dự án của họ, tôi đều để lại cho họ một câu, “có thấy quen không?” Họ còn dự án mới, cơ hội mới, nhưng chị tôi thì không có, thời buổi khó khăn, chị tôi chỉ có thể cắn răng bám trụ vào công ty đó, ngay cả một cơ hội che chở chị, tôi cũng không có!-Thế nào, anh thấy tôi có ác không?Trả lời Cung Tuấn, Trương Triết Hạn vòng tay qua, để cậu dựa lên vai mình, anh cũng không biết phải nói gì. Cung Tuấn thở dài một hơi:-Tôi biết, chị ấy cũng không đồng ý tôi làm thế này, luôn muốn tôi sống cuộc sống của mình, chỉ là mỗi khi tôi ngủ, lại mơ thấy chị ôm tôi, nói “chị sợ lắm” sau đó là hình ảnh chị lạnh ngắt trên vũng máu.Trương Triết Hạn cũng thở dài, anh biết Cung Tuấn bị ám ảnh quá sâu bởi cái chết đó, lần đầu tiên một người ở cương vị cảnh sát như anh lại không khuyên cậu từ bỏ trả thù mà nhẹ nhàng thì thầm:-Đúng vậy, họ đáng bị như thế.Cung Tuấn uống say, Trương Triết Hạn cũng không đưa cậu về, mà nhắn một tin cho người nhà cậu, nói cậu ở nhà bạn rồi đem Cung Tuấn về nhà mình. Nhìn người say rượu ôm gối đầu của mình cọ cọ, không chút phòng bị, Trương Triết Hạn bật cười, thì ra đây mới là con người thật của cậu.Cung Tuấn tỉnh dậy, cả người không chút sức lực nào, cậu cũng không nhớ vì sao hôm qua mình uống say đến thế, quay sang bên cạnh, gương mặt của Trương Triết Hạn phóng đại trước mắt khiến cậu hoảng hồn suýt lộn mèo khỏi giường. -Anh… sao anh lại ở đây?!-Nhà tôi, phòng tôi, giường tôi, không lẽ tôi lại ngủ dưới đất? Để tôi ngủ một chút, đêm qua cậu lăn lộn tôi đến mệt.Cung Tuấn kinh ngạc, lăn lội cái gì cơ? Cậu nhìn xuống dưới, quần áo cậu mặc không phải bộ hôm qua, mặt cậu bỗng nhiên đỏ như gấc:-Anh… anh… anh đã làm gì tôi?!Trương Triết Hạn bị cậu chọc cho cười đến tỉnh cả ngủ:-Tôi chỉ lau người thay quần áo cho cậu thôi, nếu không tin, cậu vào nhà tắm tự kiểm tra xem có mất miếng nào không?Cung Tuấn vọt vào nhà tắm, để mặc Trương Triết Hạn ôm bụng cười rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Cung Tuấn bước ra, thấy một bàn thức ăn liền nhận ra mình đã đói meo.-Sao hôm trước cậu lại uống say vậy?-Không có gì, tôi chỉ là… trả thù xong lại không hề vui vẻ… Tôi đi đến nghĩa trang.-Tôi biết cậu ở đó, cậu nói chuyện rất lâu, thực ra lúc say rượu, cậu đã nói rất nhiều, cậu nói do mình bận học, không thêt vè bên chị lúc chị trầm cảm nẻn mới dẫn đến cái chết của chị.Cung Tuấn nắm chặt tay, cố gắng khắc chế giọng nói của mình, khiến no trở nên bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn không giấu được âm điệu run run:-Chị chỉ chia sẻ với một mình tôi, nhưng lúc ấy tôi lại không về, tôi tự nói phải học tốt để bảo vệ chị, nhưng lúc chị cần tôi nhất, tôi lại không về. Cái chết của chị một phần là do tôi.Trương Triết Hạn ôm lấy Cung Tuấn:-Chị cậu không trách cậu đâu, nếu cậu dở dang việc học của mình để về, chị cậu sẽ tự trách lắm.Cung Tuấn thả lỏng, hoàn toàn dựa vào người phía sau, những ngày qua, cậu luôn tự bảo mình như vậy nhưng được một người khác an ủi sẽ vững tâm hơn, bớt đi phần nào cảm giác tội lỗi.-Hôm qua tôi mơ thấy chị ôm tôi cười, ở trong giấc mơ đó cũng có anh…Cung Tuấn xấu hổ cúi đầu, nhưng cậu chợt cảm thấy mu bàn tay ấm áp.-Tôi nói rồi, tôi đi theo cậu, để cậu luôn thấy tôi bên cạnh, không cô độc. Lần thứ nhất gặp ở nghĩa trang, là tò mò, lần thứ hai ở buổi đấu giá, là hứng thú, lần thứ ba ở quán café là thích, lần thứ tư là không thể rời xa. Cung Tuấn, tôi không ngần ngại thừa nhận, tôi thích cậu. Vậy tại sao cậu lại để tôi bám theo suốt thời gian đó?-Có anh, tôi mới có mục đích sống khác ngoài trả thù.Chỉ có Trương Triết Hạn mới có thể xoa dịu cậu. Có Trương Triết Hạn, cậu không còn cô độc!1.10.2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com