TruyenHHH.com

10 Nam Yeu Anh Nhat

Ngải Tử Du càng đối xử tốt với Hạ Tri Thư thì cậu càng khó hoàn toàn tiếp nhận anh. Một mặt là vì cậu không muốn liên luỵ đến anh, mặt khác, quan trọng hơn là, Ngải Tử Du rất giống Tưởng Văn Húc lúc trước.

Lúc anh ôn nhu mỉm cười nhìn cậu, khi anh hững hờ nói lời cam kết và bảo vệ. Quá giống, nhìn thấy mà giật mình.

Hạ Tri Thư nhớ đến khoảng thời gian mình sắp thi đại học, mẹ cậu biết chuyện của hai đứa. Người phụ nữ bình thường rất dịu dàng ấy lại quơ lấy cây chổi đánh Hạ Tri Thư, Tưởng Văn Húc liền ôm chặt cậu vào lòng chặn lại.

Hắn nói: "Dì ơi, là con làm hư em ấy, xin dì đừng đánh Tri Thư." Hắn không trốn, kiên cường ngăn lại tất cả đau khổ và phẫn nộ của một người mẹ.

Sau đó hắn ghé vào tai Hạ Tri Thư, nói một câu mà đời này Hạ Tri Thư khó có thể quên: "Đừng sợ, anh ở đây rồi."

Do đó khí phách của Hạ Tri Thư chỉ có thể để cậu làm được một việc là vĩnh viễn không tha thứ cho Tưởng Văn Húc, nhưng không làm được cái việc dứt bỏ tất cả ký ức và thâm tình.

Như vậy quá mức không công bằng với Ngải Tử Du.

______________

Một ngày trước khi đi, Tưởng Văn Húc tới nghĩa trang An Hiền. Hắn quỳ gối nửa tiếng đốt tiền giấy cho cha mẹ Hạ Tri Thư.

Hắn đưa mỗi tờ tiền âm phủ được vuốt phẳng vào lửa, ngón tay không khống chế được mà run rẩy. Dường như trong phút chốc Tưởng Văn Húc già đi mười tuổi, hai gò má hõm xuống, trong mắt không tìm thấy bóng dáng ngang ngược phóng túng lúc trước.

Mặt Tưởng Văn Húc bị muội than dính mấy vệt đen, giọng nói của hắn rất thấp, như sợ quấy nhiễu linh hồn dưới đất: "Chú, dì, con..."

Hắn hơi ngừng một chút, miễn cưỡng nuốt mấy tiếng nghẹn ngào xuống: "Nếu như con biết sẽ có ngày hôm nay, nhất định ban đầu con sẽ tránh xa Tri Thư một chút..."

Tránh xa em một chút, nhìn em có một cuộc đời tốt đẹp hơn, thi đỗ vào một trường đại học Y thật tốt, quen bạn gái, tốt nghiệp làm một bác sĩ điều trị chính. Dù cuối cùng có khả năng Hạ Tri Thư cũng không hạnh phúc, nhưng ít nhất... Sự bất hạnh của em ấy cũng không phải do hắn mang lại.

Hạ Tri Thư tốt, Tưởng Văn Húc tự biết bản thân mình không hề xứng với cậu tí nào. Từ trước đến giờ hắn ích kỷ, trên trường danh lợi được nịnh hót nhiều, sau đó càng cảm thấy mình phải được nắm giữ nhiều thứ mới mẻ hợp ý hơn, nên vẫn bịt mắt mà chơi đùa, chơi đến mức không nhớ đến gia đình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như không có Hạ Tri Thư vẫn theo sát, không rời không bỏ ngay từ ban đầu, chính hắn có thể là cái thá gì.

Lúc trong tay trống rỗng Tưởng Văn Húc mới nhận ra tiền giấy mình mua đã đốt hết. Hắn chậm rãi hoàn hồn, nặng nề dập đầu mấy lần: "Chú, dì, con biết hai người nhớ Tri Thư... Nhưng con cầu xin hai người, đừng đưa em ấy đi sớm như vậy..." Tưởng Văn Húc không muốn Hạ Tri Thư sống một cuộc đời như thế, lúc có người thương yêu thì trải qua tháng ngày khổ cực, đến lúc cuộc sống dễ chịu hơn thì lại không có ai yêu thương bảo vệ. Hắn tự biết mình vĩnh viễn không có cách nào bồi thường những gì Hạ Tri Thư đã mất đi, nhưng có thể làm thêm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Còn dư lại kiếp sau hắn sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho cậu.

Quãng đường từ Hàng Châu đến Bắc Kinh dài 1200 km, mỗi tấc đều dùng để nhớ em, Tri Thư à.

Tưởng Văn Húc nhìn xuống dưới qua cửa sổ máy bay, giây phút ngoại trừ mây mù thì không thấy gì, nỗi cô quạnh đột nhiên xuất hiện. Hắn đã từng tự nhận mình là người mạnh mẽ, không sợ điều gì, chẳng qua cũng vì có Hạ Tri Thư phía sau mình thôi.

Tưởng Văn Húc chỉ diễn xuất tốt, giả vờ khoẻ mạnh không sao. Trên thực tế hắn trưởng thành quá muộn, xưa nay đều là Hạ Tri Thư chiều chuộng bao dung hắn. Ban đầu ở cùng nhau là thế, mãi đến cuối cùng, lúc quyết định bỏ đi, Hạ Tri Thư cũng không khiến hắn quá khó xử.

Con người mãi mãi dịu dàng ấy, đã một mình trải qua nhiều đêm vắng lạnh, chịu nhiều uất ức như vậy, mang một thân ốm đau nặng nề, đến lúc phải đi cũng chỉ ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn mình, cho mình một cái ôm chặt ấm áp.

Nhưng chính hắn lại buông tay trước.

Nếu như mỗi một lần sắp sửa mất đi có thể nắm chặt tay hơn chút, liệu nhân sinh có ít tiếc nuối hơn không?

Lúc Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh đã bảy giờ rưỡi tối. Mới xuống máy bay hắn đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của phương Bắc, buổi tối gió thổi thêm mấy phần cắt da cắt thịt.

Thư ký Tống tới đón, mang theo một cái áo khoác rất dày cho Tưởng Văn Húc.

"Hiện giờ Cảnh Văn đang ở đâu? Đi hưởng tuần trăng mật rồi à?" Tưởng Văn Húc không mặc áo.

Thư ký Tống suy nghĩ một chút, hình như hơi có ấn tượng: "Trương tiên sinh không rời Bắc Kinh, ông nội của vợ ngài ấy hình như không ổn lắm."

Tưởng Văn Húc liếc nhìn đồng hồ: "Cậu lên xe chờ tôi, tôi gọi điện cho Cảnh Văn."

Thư ký Tống đáp một tiếng rồi kéo va li của Tưởng Văn Húc ra ngoài.

Tưởng Văn Húc dựa vào tường, hắn cảm thấy mệt đến mức đứng không nổi. Nửa phút sau hắn mới lấy di động ra ấn số, gọi cho người bạn tốt.

"Văn Húc?" Điện thoại lập tức có người nhận, giọng nói có mấy phần nghi hoặc: "Anh ở đâu vậy?"

Tưởng Văn Húc cúi đầu bóp bóp sống mũi: "Anh về Bắc Kinh rồi."

"Vậy..."

"Chú đừng hỏi," Tưởng Văn Húc ngắt lời Trương Cảnh Văn, mang theo mấy phần thống khổ không muốn bị người nhắc đến: "Phiền chú giúp anh một việc."

Chương 71

Giọng Tưởng Văn Húc truyền tới từ micro, trong đó có mấy phần lạnh lùng đang cố kìm nén: "Con trai của Lý Trí Khải, chú biết không?"

"Lý Trạch Khôn?" Ngữ khí Trương Cảnh Văn hơi nghiêm nghị: "Anh hỏi gã làm gì? Người này mấy người chúng ta có gom lại một chỗ cũng không bằng, cha gã là cán bộ trung ương cao cấp."

"Gã rất say mê một cậu con trai, cũng bị ung thư máu, tuỷ xương đã tìm được, nhưng đó là do cướp lấy phần mà Ngải Tử Du tìm cho Tri Thư." Tưởng Văn Húc khó chịu nắm cổ áo, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài.

Thư ký Tống vội vã xuống xe mở cửa cho hắn.

Tưởng Văn Húc lấy một hộp thuốc Trung Hoa từ ghế sau, tìm bật lửa châm một điếu: "Ngày mai anh sẽ đi tìm gã." Hắn ra hiệu cho thư ký Tống: "Về căn nhà ở Tứ Hoàn."

"Văn Húc," Trong giọng điệu của Trương Cảnh Văn có mấy phần đầu hàng khó phát giác: "... Dù thế nào đi nữa, anh cũng chấm dứt suy nghĩ này đi, bên kia không dễ nói chuyện đâu anh. Có vài chuyện anh không hiểu rõ, có một khoảng thời gian trong giới đồn ầm lên rằng Lý thiếu thật sự thương cậu bé kia. Huống hồ người ta còn đứng ở vị trí đấy, uy hiếp hay dụ dỗ cũng vô dụng, anh không làm được đâu."

Thuốc lá của Tưởng Văn Húc đã cháy hết, nhưng hắn không phát hiện. Mãi đến khi đốm lửa làm bỏng đầu ngón tay hắn mới hoàn hồn, tàn thuốc rơi đầy người hắn.

"Cảnh Văn, những chuyện này chú không cần quan tâm..." Tưởng Văn Húc mở cửa sổ xe ra một chút: "Chú quen người ở bệnh viện nhiều hơn anh, đi điều tra tỉ mỉ tình hình điều trị lúc trước của Tri Thư đi, giúp anh hỏi thêm có tuỷ xương phù hợp khác không."

Trương Cảnh Văn nhẹ thở dài: "Văn Húc, em biết mà, cũng đang nhờ người canh chừng đây. Nhưng, có một số việc dù sao anh cũng phải hiểu rõ... Thuốc trong thư phòng em đã xem kỹ rồi, đều là thuốc đặc hiệu ở giai đoạn cuối." Y dừng lại một chút, giọng nói mang theo nỗi đau vô cùng: "Kéo dài lâu như vậy... Tuỷ cũng không còn tác dụng gì nữa rồi."

Tưởng Văn Húc không tiếp lời.

"Anh tìm được Tri Thư chưa?" Cảnh Văn đổi đề tài.

Tưởng Văn Húc rầu rĩ ừm một tiếng, cười khổ: "Em ấy không muốn gặp anh. Hôm nay anh đã về Bắc Kinh rồi."

Trương Cảnh Văn không có cách nào tiếp lời, trong lòng có hơi chua xót. Hoàn cảnh của Hạ Tri Thư ít nhiều y cũng thấy, nếu như Tưởng Văn Húc thật sự không để ý thì thôi không sao, nhưng trái tim người đàn ông này thật sự vẫn không bỏ xuống được. Chính mình còn đau lòng cho Hạ Tri Thư, huống chi là Tưởng Văn Húc.

"Được rồi, không nói đến anh nữa." Tưởng Văn Húc đóng cửa sổ xe lại, nhìn ánh đèn đêm lấp loé chiếu vào xe, nhẹ nhàng thở ra: "Ông cụ nhà chú làm sao vậy?"

"Gần đây Vũ Nhu vẫn luôn chăm sóc ông ở bệnh viện. Ông cụ tuổi đã cao, bệnh nặng thì không có, nhưng mấy bệnh vặt linh tinh thì vẫn không dứt." Trương Cảnh Văn nói: "Trong nhà giờ chỉ có mình em, nhà trống quá."

Tưởng Văn Húc thấp giọng cười cười: "Được rồi, vậy thì anh cúp trước đây. Sắp đến nhà rồi." Hắn không nói chuyện nhiều, hiện giờ Cảnh Văn đã có gia đình ràng buộc, vẫn là cố ít gây phiền phức cho y thì tốt hơn.

"Giám đốc Tưởng, mảnh đất ở khu phía Tây đã được phê duyệt, ngày mai ngài có đến công ty không?" Thư ký Tống thấy hắn cúp điện thoại mới dám lên tiếng.

"Khu Tây?" Đầu óc Tưởng Văn Húc không rõ ràng lắm, nhắm mắt lại.

"Hạng mục cạnh tranh của một tháng trước, Lý thiếu đã thu xếp cho."

Tưởng Văn Húc đột ngột mở mắt, ngón tay hắn mất khống chế mà run rẩy: "Chuyển cho Ngải Tử Khiêm đi, không phải hắn luôn mong muốn lấy nó à."

"Giám đốc..."

"Đừng nói nữa, cứ coi như tôi trả ân tình cho nhà họ Ngải." Lúc người ta tâm tình tốt bèn tuỳ tiện cho mày một con đường, nhưng lại huỷ đi đường sống của Hạ Tri Thư. Lòng Tưởng Văn Húc có lớn hơn nữa cũng không thể lưu lại những bằng chứng phạm tội của mình.

Mặc dù quá trình Lý Trạch Khôn lấy đi phần tuỷ kia không có sự nhúng tay của Tưởng Văn Húc, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình giống kẻ đầu sỏ. Đáng thương lại đáng hận.

Chương 72

"Mảnh đất kia được dự tính xây khu dân cư thương mại, bên trong đã tuồn tin ra là sắp lập tức xây tàu điện ngầm, sau đó giá đất lập tức tăng vọt. Ngài nhượng lại như vậy, nhất định hội đồng quản trị sẽ không đồng ý."

Thư ký Tống nói rất uyển chuyển, người chết vì tiền, đây không phải là vấn đề muốn hay không muốn. Tưởng Văn Húc muốn làm liều như vậy, hội đồng quản trị sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.

"Dưới tay chúng ta không phải chỉ có một hạng mục này, tìm vài chuyện vụn vặt cho họ bận tâm đi. Huống hồ tiền đầu tư cho khu đất kia quá lớn, dồn nhiều tiền như vậy cũng làm lỡ những chuyện khác." Tưởng Văn Húc xoa xoa hai bên thái dương đau nhức.

"Nhưng mà..."

"Được rồi," Tưởng Văn Húc vung vung tay: "Hiện giờ tôi đủ phiền lòng rồi, có chuyện gì hai ngày nữa tôi đến công ty hẵng nói. Tôi chợp mắt một lúc, về đến nhà thì gọi tôi."

Thư ký Tống thức thời im lặng, chuyên tâm lái xe.

Hơn bốn mươi phút sau đã đến, thư ký Tống dừng hẳn xe. Tưởng Văn Húc đã ngủ thiếp đi, mấy ngày qua hắn không nghỉ ngơi.

"Tổng giám đốc Tưởng?"

Tưởng Văn Húc ngủ không sâu giấc, xe vừa dừng hắn đã tỉnh, chỉ vì quá mệt mỏi nên không mở mắt ra được.

"Ừm, ngày mai cậu không cần đến công ty, chờ tôi gọi thì đến đây đón." Tưởng Văn Húc mở mắt ra, giơ tay nắm chặt cổ áo, đẩy cửa xuống xe: "Trong công ty có ai hỏi tới thì bảo tôi chưa về."

Hắn bước vào, dùng thẻ quét thang máy. Lúc ở bên ngoài bận rộn thì cảm giác tịch mịch còn nhạt một chút, nhưng vừa về tới nhà, khi một mình trong căn phòng vắng, bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở kia có thể làm người ta phát điên.

Tưởng Văn Húc dùng vân tay mở khoá nhà, thẫn thờ bước vào. Hắn bật sáng từng bóng đèn, sau đó nằm vật trên ghế sô pha, lấy ra một cuốn sách từ dưới gối ôm.

Là tập thơ của Giản Trinh, trang bìa còn có chữ mình tự tay viết.

Hạ Tri Thư đi rồi, Tưởng Văn Húc tìm được cuốn sách này. Mỗi khi nhớ Hạ Tri Thư không chịu nổi nữa, hắn sẽ cẩn thận lật từng trang, đây là thói quen mới nhất của hắn.

Gần đây Tưởng Văn Húc luôn lơ đãng nhớ lại rất nhiều chuyện từ trước, một ít chuyện vụn vặt mà với người khác thì chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể. Thậm chí có lúc trong đầu hắn đột ngột nảy ra vài điều - dáng vẻ Hạ Tri Thư mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, dáng vẻ sau khi trải qua ân ái rồi vùi mình ngủ say trong khuỷu tay hắn, dáng vẻ bối rối cau mày hơi nghiêng đầu.

Những tàn nhẫn chính là, vài chuyện tốt đẹp trong đầu cũng chỉ là do Tưởng Văn Húc hết sức sắp xếp cho mình. Căn bản hắn không dám nhớ sau này bản thân mình đã khiến Hạ Tri Thư tổn thương thành dáng vẻ gì. Nhiều lúc không thể khống chế được tâm tình, khi hàng đêm lúc bị ác mộng đánh thức, trước mắt hắn mãi mãi đều là hình ảnh Hạ Tri Thư ôm đầu gối ngồi ngoài cửa, trong mắt đều là máu tươi. Có lúc hắn cũng mơ thấy mình thờ ơ lạnh nhạt, tận mắt thấy Thẩm Tuý đẩy Hạ Tri Thư xuống từ vách núi cheo leo.

Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc.

Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ.

Tưởng Văn Húc rót nước lạnh nuốt hai viên thuốc ngủ, nhất định hắn phải ngủ an ổn một đêm, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn.

__________________

Tưởng Văn Húc không biết mình ngủ khi nào, lúc sáng sớm bị chuông điện thoại đánh thức, hắn còn đang ngủ trên sô pha.

"Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay ngài có sắp xếp gì sao, đã tám giờ rồi." Là thư ký Tống.

Tưởng Văn Húc ngồi thẳng lên, ánh mắt lại dừng ở cuốn sách bên cạnh - có lẽ do tối qua hắn ngủ đè lên, bìa sách bị gập lại. Rất kỳ lạ, chỉ là một dấu mờ mờ, nhưng trong nháy mắt, tim Tưởng Văn Húc lại giật giật đau đớn.

"Tổng giám đốc?"

Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng đặt sách lên bàn trà, dùng tay vuốt ve nếp gấp kia: "Bây giờ cậu đến đây đi, ở dưới lầu chờ tôi."

Sau khi cúp điện thoại, hắn tìm trong danh bạ hồi lâu mới tìm được một số di động. Lúc trước hắn phải bỏ ra chút tâm tư mới xin được, tìm người móc nối quan hệ, cũng đã quên rằng mình xin được số cá nhân của Lý Trạch Khôn vào buổi chiều nào.

"Ừm?" Giọng nam hơi lười biếng, có thêm chút bất cần.

"Lý thiếu, là tôi, Tưởng Văn Húc."

"...Tổng giám đốc Tưởng?" Dường như phải mất vài giây Lý Trạch Khôn mới nhớ ra mình có biết người này: "Sớm như vậy có chuyện gì sao?"

Tuổi Lý Trạch Khôn không lớn, chỉ mới hai ba hai tư. Đúng là Tưởng Văn Húc đã quên với người trẻ tuổi bây giờ thì tám, chín giờ vẫn được coi là sớm.

"Đã làm phiền ngài rồi, thời gian trước nhờ có sự hỗ trợ của ngài nên mới lấy được khu đất phía Tây. Hôm nay không biết ngài có rảnh không, tôi muốn chính thức cảm tạ một bữa." Thái độ Tưởng Văn Húc rất khiêm tốn, dù sao đầu dây bên kia cũng là thái tử gia chính thống. Hơn bốn mươi tuổi Lý Trí Khải mới có được một đứa con trai như thế, bên ngoại của vợ ông ta cũng cưng chiều đứa bé này vô cùng.

"Không cần, chỉ tiện tay thôi." Dường như Lý Trạch Khôn không hứng thú lắm: "Hơn nữa gần đây tôi không có có hứng ra ngoài chơi."

"Tôi chỉ muốn tán gẫu với ngài, lúc trước... Nghe nói trong nhà ngài có người thân thể không được tốt phải không? Tôi có một người bạn buôn bán tổ yến ở Malaysia, có đưa cho chén yến sào vừa to vừa sạch, rất tốt cho thân thể người bệnh."

Lý Trạch Khôn hơi hứng thú, suy nghĩ vài giây mới mở miệng: "Vậy được, hôm nay vừa lúc không có chuyện gì. Tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho anh, làm phiền tổng giám đốc Tưởng đến chỗ tôi một chuyến."

Sau khi đầu dây bên kia cúp điện thoại, Tưởng Văn Húc lập tức bấm một số: "Tiểu Trần? Bây giờ cậu đến phòng tài vụ chi cho tôi một triệu tiền mặt, đừng hỏi gì cả, tôi sẽ bảo thư ký Tống đi lấy. Nhớ, dùng va ly nhỏ nguỵ trang."

Dặn dò xong chuông báo tin nhắn vang lên, Tưởng Văn Húc nhìn địa chỉ một khu biệt thự ở Tây Sơn, mím mím môi.

Hắn rửa mặt xong uống chút thuốc mới xuống lầu, thư ký Tống đã đợi ở đó.

Tưởng Văn Húc ho khan vài tiếng mới hoà hoãn lại: "Đến công ty trước, cậu đi tìm Tiểu Trần lấy tiền." Hắn đưa tin nhắn cho thư ký Tống nhìn một chút: "Sau đó đến đây."

Lúc từ công ty đến khu biệt thự Tây Sơn đã sắp mười hai giờ. Từ tối qua đến giờ Tưởng Văn Húc không ăn gì, dạ dày đau như đốt lửa. Hắn dùng tay nhấn nhấn, sắc mặt trắng bệch.

"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Thư ký Tống nhìn ra được, có hơi lo lắng. Rất ít khi Tưởng Văn Húc biểu lộ mình không khoẻ, nhất định bây giờ đã rất nghiêm trọng rồi.

"Tôi không sao. Cậu đừng đi xa, đến lúc tôi gọi điện thì đến đón." Tưởng Văn Húc cầm một chiếc va li nhỏ màu bạc đẩy cửa xuống xe.

Địa chỉ rất dễ tìm. Tưởng Văn Húc gõ cửa, sau đó nhanh chóng có người mở cửa ra, nhưng nhất thời hắn hơi ngẩn người.

Ra mở cửa là một cậu con trai xa lạ, dung mạo rất đẹp, trong giới này quả thật rất dễ nhìn. Nhưng nhìn mặt thì tuổi cậu ta quá nhỏ, nhiều nhất chỉ mười tám mười chín tuổi.

"Ngài đến tìm Lý Trạch Khôn hả?" Cậu bé kia lễ phép cười cười với hắn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch thiếu máu.

Tưởng Văn Húc vào nhà, hắn mơ hồ phát hiện việc này càng nan giải hơn tưởng tượng. Dám gọi thẳng tên thật của Lý Trạch Khôn trước mặt người khác, không có mấy người có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com