TruyenHHH.com

1 Yeu 99 Kien Tri Bach Hop

Vị tiểu thư vừa đụng trúng cô chính là Charlotty - 24 tuổi, là đại tiểu thư nhà tài phiệt, hiện đang là Tổng giám công ty Austin chuyên mảng thời trang mà cô đang làm, cô ấy vừa du học nước ngoài trở về để tiếp quản công ty gia đình.

Một người tính tình hoà đồng vui vẻ và lạc quan

Một người lãnh đạm, kèm chút ngang tàn

Liệu rằng họ sẽ thế nào nếu như chạm mặt nhau ở công ty?!!!

----------------

Rất nhanh thân thế của IngFa cũng được điều tra ra, họ báo với gia đình cô rằng cô đang nằm bệnh viện vì tai nạn giao thông, hiện đang hôn mê, mẹ cô lập tức choáng váng, loạn choạng đứng không vững, chỉ thốt lên một chữ "Trời", mặt bà không còn tí máu ngồi thụp xuống ghế, vệ sĩ liền kính cẩn chấn an và đỡ lấy bà!

"Xin phu nhân đừng quá lo lắng, bên phía chúng tôi là người có lỗi, chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phí cho tiểu thư IngFa, nên bà cứ an tâm. Còn nửa, chúng tôi sẽ chữa trị cho tiểu thư bằng trang thiết bị tân tiến nhất, đảm bảo cô ấy sẽ không để lại di chứng, chỉ mong phía gia đình đừng làm lớn chuyện này"

Mẹ cô nhìn quanh anh vệ sĩ mặt vest nghiêm trang liền cảm thấy đối tượng đâm vào con gái bà cũng chẳng phải dạng tầm thường, nếu cô không sao kèm theo lời khẳng định này thì cũng coi như bà an tâm phần nào, bà chỉ lo cho công việc yêu thích của con gái nên liền lên tiếng...

"Các cậu có thể xin phép giúp con bé nghỉ vài hôm được không?! Công ty nó vừa xin vào làm chính là đam mê và mơ ước của nó" - bà hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía vệ sĩ, thông tin tất thẩy của cô nằm gọn trong chiếc ipad kia, kể cả công việc của cô cũng là vị trí nhân viên nhỏ trong công ty Austin nên việc xin nghỉ phép là chuyện vô cùng dễ dàng

"Xin phu nhân yên tâm. Chúng tôi sẽ đến công ty của tiểu thư xin phép cho cô ấy. Còn giờ mời phu nhân lên xe tôi đưa người qua đó" - Mẹ cô nghe thấy vậy mới an tâm rời đi cùng anh chàng vệ sĩ cao to đó, thật ra bà không muốn gặp con gái trong trường hợp thế này, nhưng mọi thứ có lẽ đã có định sẵn, bà chỉ đành cầu mong cô bình an!

----------------

Vệ sĩ kính cẩn đưa mẹ cô lên xe, chở đến bệnh viện!

Từ xa bà đã nhìn thấy được bệnh viện cao cấp là thế nào, nó cao trót vót chẳng khác gì các toà nhà sang trọng, xung quanh không có lấy một chiếc xe máy nào mà tất thẩy chỉ là xe ô tô, nhìn bà còn không dám nhìn nửa là, mọi thứ cứ như là bà đang ở một thế giới khác, trước giờ bà lam lũ nuôi dạy cô ăn học, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, bà chưa từng đến những nơi thế này nên bà thật sự có hơi bỡ ngỡ!

"Mời phu nhân" - Vệ sĩ cẩn trọng mở cửa xe, cúi chào chìa tay ra trước mặt để dìu bà

"Cảm ơn cậu"

Vệ sĩ đưa bà lên phòng bệnh của cô, vừa đi bà vừa nhìn xung quanh rất ngỡ ngàng, có lẽ cả đời này bà cũng chưa từng nghĩ mình có thể đặt chân vào những nơi sang trọng thế này, nhìn cách y bác sĩ phục vụ cũng đủ hiểu ở đây chỉ toàn là dân giàu có và tài phiệt, dịch vụ thậm chí có thể ví hơn gấp trăm lần dịch vụ bình thường ở bệnh viện mà bà hay lui tới tái khám!

IngFa nằm trong căn phòng riêng, cơ sở hạ tầng lẫn dịch vụ đều rất tốt, bà nhìn thấy con gái nằm yên bất động với dây nhợ chằng chịt bà liền rưng rưng, tiến gần đến giường bệnh của cô và gọi tên cô "IngFa à!". Bà nhìn về hướng vệ sĩ rồi nhẹ nhàng hỏi

"Con bé có bị làm sao không cậu?!" - vệ sĩ nhỏ nhẹ trả lời bà

"Xin phu nhân đừng lo, cô ấy bị va chạm ở đầu, bị gãy tay và chấn thương nhẹ ở bã vai, bên bác sĩ đã làm hết mọi bước sơ cấp cứu, tạm thời cô ấy đã ổn định, thời gian hồi phục có hơi lâu một chút thôi ạ" - bà thở phào nhẹ nhõm nhìn cô con gái nhỏ của mình đang bất động, lòng bà có chút lắng lo không yên!

"Cảm ơn cậu, bao lâu con bé sẽ tỉnh lại vậy cậu?!"

"Phu nhân cứ để cô ấy nghỉ ngơi, sớm thôi cô ấy sẽ tỉnh lại phu nhân đừng lo" - bà khẽ gật đầu, từ nhỏ đến lớn ít khi nào cô nằm viện, bởi vì đề kháng cô rất tốt, nhưng xem ra đây là lần nặng nhất của cô, khi trên người đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau!

Cô còn bố nhưng chỉ sống cùng mẹ trong ngôi nhà nhỏ kia, bố cô hiện đã có gia đình khác, cô được mẹ kể rằng khi xưa cả hai yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cản, về sống chung với nhau được 1 năm thì có bầu cô, đến khi mẹ sinh cô ra xong thì bố cũng rời đi, vì bố không thể sống nổi trong cuộc sống nghèo khó, mẹ cô phải một mình nuôi con, từ lâu trong mắt bà - ông giống như đã chết.

Nhưng với cô chưa bao giờ cô thôi suy nghĩ sẽ gặp lại được bố, ôm lấy ông và trách rằng "vì sao lại không ở bên cạnh hai mẹ con, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ?!" nhưng đã 27 năm qua đi, dù biết mặt lẫn nhà của bố nhưng cô chưa từng đến đó, bởi vì lí trí cô muốn đi nhưng đôi chân lại không thể bước, cô sợ sẽ bị bố mình từ chối, sợ rằng kì vọng sẽ thất vọng và một điều nửa chính là sợ làm mẹ cô buồn!

Đêm nay bà sẽ ngủ lại cùng cô, mọi thứ ở đây đều rất tốt, cảm giác trãi nghiệm dịch vụ chuẩn 5 sao và có người phục vụ quả nhiên bà chưa từng nghĩ sẽ được trãi qua và cảm nhận!

Hi vọng IngFa có thể sớm ngày bình phục....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com