TruyenHHH.com

1 Mat The Ts Thieu Chu Hoanh Hanh Chinh Chu Dang O Wordpress Blogspot Watt

Edit + Beta: Carly CamiChen

Chương 59:

Cung Lê Hân kiểm tra xong, sáu người phụ trách đều lần lượt tiến tới chúc mừng Cung Viễn Hàng, tranh nhau khen lấy khen để, dốc hết vốn từ hoa mỹ ca ngợi Cung thiếu gia. Ngay cả tên trung tướng có dị năng hệ hỏa đã kích hoạt kia lúc này cũng không còn tí kiêu ngạo nào nữa, lộ vẻ thuần phục. Sau khi Cung Lê Hân bộc lộ thực lực, quyền lãnh đạo của nhà họ Cung đã trở nên vững như núi, không gì có thể lay chuyển. Đồng thời, địa vị siêu việt của Cung Lê Hân trong căn cứ cũng nhân lần ra oai này mà xây nên nền tảng vững chắc trong lòng quần chúng.

Ba Cung đứng trong đám đông cười híp cả mắt, hào hứng đưa mắt nhìn về phía cậu con út của mình ở đằng xa.

Cung Lê Hân thu lại chân khí vừa phóng ra, vẻ bễ nghễ lạnh nhạt tức thì biến mất, tựa như một cơn ảo giác. Cậu chậm rãi đến gần Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, nheo mắt cười y như trẻ con.

Hai loại tính khí trái ngược lại hài hòa đến không ngờ được thiếu niên dung hợp hoàn mỹ, tạo nên sự hấp dẫn riêng của cậu, khiến Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác không thể kháng cự. Nhịp tim mới dịu xuống lại trở nên rối loạn, cả hai cùng giang tay, chờ đón thiếu niên đến gần.

Cung Lê Hân híp mắt, một trái một phải ôm lấy cánh tay của hai người, hai chân lơ lửng trên không, treo người lên cánh tay cường tráng của cả hai. Giải quyết được một tâm sự, cậu liền lộ tính thích đùa hiếm khi để lộ.

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác bật cười trước hành động nghịch ngợm đáng yêu của cậu, còn không ngại mệt cho cậu đu, đồng thời đưa đến chỗ ba Cung.

"Nghịch ngợm!". Ba Cung vờ hung dữ, vỗ nhẹ lên trán cậu một cái nhưng ý cười nồng đượm trong mắt đã nói rõ tâm trạng vui sướng tột độ lúc này của ông. Con trai càng lúc càng cởi mở, ông hết sức hài lòng.

Cung Lê Hân ngượng ngùng xoa trán, hai má đỏ hây hây, gương mặt trắng hồng mềm mại, cuốn hút vô cùng. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đều thoáng rũ mắt, mất tự nhiên ngó sang chỗ khác.

"Nghịch ngợm chút cũng không sao, con trai mà!". Ông Lâm xoa đầu thiếu niên, cười tủm tỉm nói. Lão đã xem Cung Lê Hân như cháu ruột mình.

Mấy người phụ trách bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, lập tức lên tiếng phụ họa, lần lượt bước tới tự giới thiệu, thái độ cung kính khép nép, đối đãi chẳng hề giống như đối phương là một người nhỏ tuổi hơn. Lúc trước bọn họ chỉ xem Cung Lê Hân là một cậu ấm được ba nuông chiều, không để cậu vào mắt. Từ giờ về sau, Cung Lê Hân đã là một tồn tại mà họ phải ngưỡng vọng, cũng phải đối đãi cẩn thận.

Cuộc kiểm tra trên sân vẫn tiếp tục, do căn cứ vừa xuất hiện một dị năng giả ba hệ nên sự nhiệt tình của quần chúng càng cao hơn trước. Mỗi người đều hy vọng mình có thể may mắn trở thành thành viên của nhóm dị năng giả, nhưng sự thật chứng minh, dị năng giả đúng thật là những người may mắn được ông trời lựa chọn. Tuy không đến mức hiếm có như lông phượng, sừng lân nhưng cũng thuộc dạng có một không hai, vô cùng ít ỏi.

Khi khu hai kiểm tra xong thì đã gần 12 giờ đêm. Dưới yêu cầu cương quyết của quân đội, người của bốn khu còn lại chỉ đành thất vọng về phòng nghỉ ngơi, đợi kiểm tra vào hôm sau.

Cả hai khu, hơn bốn trăm người, chỉ có vỏn vẹn ba mươi mấy dị năng giả, trong đó có tám người đã kích hoạt. Tình hình này không thể tính là tốt nhưng cũng không tệ. Ít ra, sau khi kiểm tra hết sáu khu thì cũng đủ để thành lập được một tổ tác chiến đặc biệt tương tự đội Phi Hổ. [83]

[83] Đơn vị đặc nhiệm Phi Hổ (SDU - Special Duties Unit): là đơn vị đặc nhiệm thiện chiến của Hồng Kông, được thành lập từ năm 1974, chuyên chống khủng bố, giải cứu con tin và áp chế các đối tượng có vũ trang. [Xem thêm tại Tin tức Việt Nam (https://tintucvietnam.vn/phi-ho-hong-kong-bieu-tinh-canh-sat-d227486.html)]

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, dưới yêu cầu mạnh mẽ của người dân, cuộc kiểm tra đã sớm được tiến hành. Cùng lúc đó, quân đội cũng liên tục điều động trực thăng tìm kiếm người sống sót khắp thành phố.

Giữa trưa, một trực thăng bay về căn cứ sớm hơn dự kiến. Binh lính trên máy bay không đợi trực thăng hạ cánh an toàn đã vội vàng nhảy xuống, chạy tới sân tập, nhìn vẻ mặt vội vàng của anh ta, nhất định là có tin quan trọng cần báo.

Binh sĩ nọ chen vào đoàn người, bước đến cạnh Cung Viễn Hàng, nhỏ giọng báo cáo chuyện gì đó. Sắc mặt Cung Viễn Hàng ban đầu thì vui vẻ, sau đó dần nghiêm lại, nhìn sang những người phụ trách khác. Mấy người phụ trách đều cúi đầu cân nhắc, không ai lập tức đưa ra câu trả lời đồng ý hay bác bỏ.

"Vậy họp trước đi, đến phòng chỉ huy", Cung Viễn Hàng trầm giọng thông báo. Nhìn thoáng qua cậu con út đứng giữa Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đang hứng khởi nhìn khu kiểm tra ở phía xa, ông vẫy tay nói: "Lê Hân, từ giờ con phải tham gia tất cả cuộc họp quân sự. Đi với ba".

Cung Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau ba Cung.

Các vị tướng lĩnh nghe thế liền hiểu. Thủ trưởng Cung rõ ràng có ý định bồi dưỡng Cung thiếu gia, sau này căn cứ ắt hẳn sẽ được giao cho cậu. Bọn hắn không có ý kiến về việc này, cũng không dám có.

Đứng cạnh bàn kiểm tra, Cung Hương Di thấy đoàn người ba Cung nối đuôi nhau rời đi thì thay đổi sắc mặt, dứt khoát đưa bản khai cho nhân viên công tác bên cạnh, cũng đi về phía phòng chỉ huy.

Cô tuyệt đối sẽ không lơi lỏng với việc trong căn cứ. Việc nào can dự được thì đều phải tham gia, để tránh sau này mất đi tiếng nói trong căn cứ, lâm vào cảnh lệ thuộc vào người khác, dễ dàng bị quên lãng, vứt bỏ như kiếp trước.

"Vào đi". Thấy con gái đuổi tới cửa, ánh mắt Cung Viễn Hàng tối đi nhưng vẫn nể mặt cô, trầm giọng nói.

"Bắt đầu họp, cậu báo cáo tình hình người sống sót đi", Cung Viễn Hàng mở bản đồ thành phố, nói với anh lính trinh sát nọ.

Lính trinh sát tiến tới, chỉ vào một điểm trên bản đồ, kể lại tỉ mỉ tình huống cho các tướng lĩnh.

Thì ra, hôm nay khi bọn họ đang tìm kiếm ở phía Tây của trung tâm thành phố, máy cảm ứng nhiệt vốn không có động tĩnh bỗng nhấp nháy điểm đỏ, dấu hiệu của sự sống, hơn nữa điểm đỏ rất dày đặc, ước tính ban đầu có ít nhất hơn năm mươi người sống sót. Với lính trinh sát đã tìm kiếm vài ngày nhưng vẫn không thấy gì thì tin tức này thật sự làm họ vô cùng phấn khích. Bọn họ điều khiển máy bay, không ngừng bay xung quanh khu vực để quan sát, cuối cùng xác định được vị trí của những người sống sót, ra là ở khu chợ đầu mối lớn nhất tỉnh A.

Mà người sống sót cũng nghe được tiếng trực thăng bay xung quanh, leo ra từ cửa sổ trên mái của một nhà kho trong chợ, cố gắng vẫy chiếc áo sơmi màu sắc sặc sỡ lên không.

Trực thăng lượn vài vòng trên nhà kho kia một lúc lâu, đến nỗi thu hút cả đàn thây ma xung quanh tới bao vây tấn công. Phi công không còn cách nào, chỉ đành bay sát mặt đất một lúc, đánh lạc hướng lũ thây ma rồi lập tức bay về căn cứ xin cứu viện.

"Chợ Lục Viên, nơi tập trung, phân phối hàng hóa lớn nhất tỉnh A. Số người vào đây mỗi ngày luôn không dưới trăm ngàn, số thây ma hiện giờ nhất định cũng xấp xỉ con số này. Nếu muốn cứu ra khỏi đó, e là không dễ". Một người phụ trách nghe trinh sát báo cáo xong thì lo lắng lên tiếng.

"Đúng vậy. Hơn năm mươi người, phải cử ít nhất ba trực thăng và hai mươi binh sĩ đến cứu viện. Động tĩnh lúc đó chắc chắn không nhỏ, chỉ sợ chẳng những không cứu được, mà còn kéo cả người của chúng ta vào". Một người phụ trách khác nói khách quan.

"Ý các anh là không cứu?". Cung Viễn Hàng ngồi thẳng người trên ghế chỉ huy, nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng hỏi.

Cả phòng chìm trong im lặng, ngay cả người hay lên tiếng phát biểu như Cung Hương Di cũng không nói gì. Thái độ của những người phụ trách đã rất rõ ràng, cũng đã nói hết những gì cô muốn nói, thật sự không cần lên tiếng khiến ba Cung bực bội hơn. Cô hiểu rất rõ tính ngay thẳng, không màng danh lợi của ba Cung, gặp tình huống này, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Quả nhiên, ba Cung lên tiếng, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc: "Làm quân nhân, các anh có còn nhớ trách nhiệm của mình hay không? Chức trách của chúng ta là bảo vệ đất nước. Đất nước nay đã không còn nhưng ít ra chúng ta còn có thể bảo vệ gia đình, gia đình này không chỉ là gia đình của chính chúng ta, mà có cả hàng ngàn hàng vạn gia đình trên nước C này. Lẽ nào các anh nghĩ chỉ dựa vào quân đội là có thể sống sót sinh tồn? Toàn quân có hơn nghìn người, phụ nữ và trẻ con may mắn sống sót lại chưa đến một trăm, sau này các anh định sống thế nào? Sống ra sao? Cuối cùng lại chờ chết trong cô độc à?! Đến lúc đó, không phải thây ma tiêu diệt nhân loại, mà chúng ta diệt vong chính vì sự ích kỷ của mình".

Đạo lý này rất dễ hiểu nhưng nếu ba Cung không nói ra thì cũng chẳng ai nghĩ tới. Bọn hắn đều mù quáng trước lợi ích cá nhân, không thấy được chuyện lâu dài về sau.

Thấy vẻ mặt mọi người đã hơi thả lỏng, ba Cung nói tiếp: "Người già, trẻ con, đàn ông, phụ nữ, mỗi người trên thế giới này đều có quyền sống sót. Nói bình thường thì chúng ta cứu được vài người sống sót, vĩ mô hơn chính là chúng ta đang cứu lấy mồi lửa để nhân loại tiếp tục kéo dài".

Nhân viên dự họp đều lộ vẻ trầm tư, trong mắt thấp thoáng chút xúc động.

"Ba, con giúp ba đi cứu người!". Thấy được sự lo lắng, sốt ruột ẩn sâu trong mắt ba Cung, Cung Lê Hân không nghĩ ngợi quá lâu, ba Cung vừa dứt lời liền lập tức lên tiếng.

Cậu không hiểu ích lợi của quốc gia là gì, cũng không biết cái gì là kéo dài nòi giống nhân loại, cậu chỉ biết đây là nguyện vọng của ba và nhất định sẽ giúp ông đạt được.

Âm thanh trong trẻo của thiếu niên dường như có khả năng xuyên thấu, đánh mạnh vào màng tai mỗi người trong phòng họp, khiến họ chấn động. Đôi mắt sáng tựa sao của thiếu niên tràn ngập quả quyết và kiên định, dáng dấp dũng cảm không sợ hãi giống như một đốm lửa nhỏ, rơi xuống người Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bên cạnh, khiến nhiệt huyết của họ sôi trào.

Một đứa trẻ như Lê Hân còn không sợ thì bọn hắn sợ cái gì? Cố dịu xuống trái tim đang đánh trống ngực, Tống Hạo Nhiên kiên định lên tiếng: "Chú Cung, con sẽ lập tức điều binh cứu người".

Sáu người phụ trách tuy có vai trò quản lý sáu khu nhưng binh lực trong tay lại không bằng Tống Hạo Nhiên, uy danh trong quân cũng kém xa. Tống Hạo Nhiên đã tán thành thì về cơ bản, chuyện này đã được quyết định.

"Con cũng đi, chuẩn bị bốn trực thăng đi, phòng ngừa số người sống sót vượt quá dự đoán". Tống Hạo Nhiên vừa nói xong, Lâm Văn Bác cũng tiếp lời.

Rồi xong, người nắm trong tay vật tư hạng nặng của quân đội, Lâm Văn Bác cũng lên tiếng, hiển nhiên không còn đường phản đối nữa. Đến giờ phút này, những người phụ trách cũng nhận ra, mối quan hệ giữa Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác với Cung thiếu gia không phải thân thiết bình thường. Nói là xem Cung thiếu gia như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó cũng không ngoa. Ba người họ đoàn kết, khắng khít, mà Cung thiếu gia hiển nhiên rất nghe lời Cung Viễn Hàng. Trong căn cứ này, trừ Cung Viễn Hàng thì nào còn chỗ cho người khác lên tiếng nữa?

Nhận rõ tình hình thực tế, mấy người phụ trách đều lần lượt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Tôi không đồng ý! Cung Lê Hân mày muốn chết thì đi một mình đi, sao phải kéo người khác theo? Văn Bác, không được đi!". Vừa nghĩ đến núi thi biển thi trong chợ Lục Viên, Cung Hương Di tức khắc nóng nảy đập bàn, chỉ tay ra lệnh với Lâm Văn Bác.

Mặt mày Lâm Văn Bác xám ngắt. Tuy lúc trước chuyện gì hắn cũng nghe Cung Hương Di, nhưng là do Cung Hương Di ngây thơ, đáng yêu, cũng có lúc tùy hứng nhưng không quá trớn nên hắn sẵn lòng cưng chiều cô. Nhưng đối diện với một Cung Hương Di vênh mặt hất cằm sai khiến, lên mặt nạt người hiện giờ, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.

"Đây là cuộc họp quân sự chứ không phải họp gia đình! Hương Di, con im miệng cho ba!". Gân xanh trên trán Cung Viễn Hàng giật giật, lớn tiếng quát.

Thấy ánh mắt kỳ lạ của các tướng lĩnh khác, mặt mày Cung Hương Di tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống. Hôm qua sau khi biết được dị năng của Cung Lê Hân, tuy cô đã từ bỏ ý định trả thù nhưng nỗi uất hận không cách nào giải tỏa lại như ung nhọt ăn vào xương, khiến cô khó chịu không thôi. Tinh thần bất ổn khiến tính cáu kỉnh của cô khó mà kiểm soát, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Tình người của con gái càng lúc càng phai nhạt nhưng ham muốn kiểm soát lại ngày càng mạnh mẽ. Ban đầu mới chỉ là vật tư, nay lại mưu toan nhúng tay vào việc trong căn cứ, mà không tự nhìn xem mình có năng lực đó hay không.

Ba Cung xoa xoa thái dương, buồn lòng vô cùng. Đã nuôi cô hai mươi lăm năm, làm sao mà không hiểu được chứ? Chỉ khổ cho thằng bé Văn Bác, không biết đã phải ngầm chịu bao nhiêu uất ức nữa.

"Được rồi, chuyện này không thể chậm trễ được, các con lập tức xuất phát đi". Áy náy vỗ vai Lâm Văn Bác, Cung Viễn Hàng dứt khoát quyết định.

Đến gần con trai ngoan ngoãn nghe lời, mắt ông nóng lên, yêu thương xoa đầu cậu, nhỏ giọng dặn dò: "Chú ý an toàn. Nếu thật sự hết cách thì cứ rút về, các con cố hết sức là được rồi".

Sở dĩ vừa rồi kiên quyết tỏ vẻ muốn cứu người như thế, thứ nhất, vì đó là tinh thần trách nhiệm của một người lính; thứ hai, là muốn tạo cho căn cứ một bầu không khí yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, thúc đẩy sự phát triển lành mạnh của căn cứ. Nhưng tính ông cũng không quá cứng nhắc, cứu được thì tốt, nếu không thể thì cũng không cố chấp để người của mình chôn cùng. Nhất là trong những binh sĩ đó còn có đứa con trai và hai tiểu bối mà ông thương yêu nhất. [84]

[84] tiểu bối [小辈]: người có vai vế thấp hơn

Ông đã cố hết sức, không làm trái với lương tâm của mình, vậy là đủ.

**********************
Nhìn rầu ghê :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com