TruyenHHH.com

1 Mat The Ts Thieu Chu Hoanh Hanh Chinh Chu Dang O Wordpress Blogspot Watt

Edit + Beta: Carly CamiChen

Chương 58: ...

Làm con trai người chỉ huy tối cao, kết quả kiểm tra của Cung Lê Hân nhận được sự chú ý chưa từng có. Ba người nhà họ Cung, đã có hai người thường, nếu Cung Lê Hân cũng là người thường, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến địa vị của Cung Viễn Hàng, lại còn là hướng cực kỳ bất lợi.

Thế giới cũ được thiết lập dưới sự ràng buộc của bộ ba nền tảng kinh tế, hệ thống luật pháp và tiêu chuẩn đạo đức đã bị phá vỡ, thay vào đó chính là mạt thế, thời kỳ mà đạo đức suy đồi, không còn luật pháp, kẻ mạnh làm vua. Người không có thực lực, dù địa vị có cao đến đâu, cũng sẽ có ngày từ mây cao té xuống đáy vực.

Vì thế, kết quả kiểm tra lần này của Cung Lê Hân có thể nói sẽ quyết định vận mệnh nhà họ Cung. Tuy cực kỳ tin tưởng con trai nhưng giờ phút này Cung Viễn Hàng cũng không khỏi có hơi hồi hộp, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào bóng lưng thẳng tắp của cậu, không dám dời đi.

Trong đội ngũ dị năng giả, thái độ của nhóm Cố Nam lại vô cùng bình thản, vừa cười đùa vừa chờ Cung thiếu gia gia nhập đội ngũ của mình. Bọn họ rất có lòng tin với Cung thiếu gia. Trong mắt họ, Cung thiếu gia chắc chắn là người mạnh nhất căn cứ.

Triệu Cảnh đứng sau mấy người Cố Nam, nhìn Cung Lê Hân với vẻ đầy phức tạp. Thực lực của Cung Lê Hân không hề kém Tống Hạo Nhiên. Cảnh tượng hai người sóng vai chiến đấu vô cùng ăn ý đã khắc sâu trong đầu gã, khiến mỗi lần gã nhớ tới đều vô cùng khó chịu. Với thiếu niên này, gã hâm mộ, ghen tị, thậm chí còn hơi oán hận, nhưng gã không dám chọc vào đối phương. Bởi hình ảnh đối phương bóp nát đầu tiểu quỷ kia đã đánh sâu vào lòng gã, đến tận bây giờ chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến gã run bần bật.

"Tên". Thấy Cung Lê Hân tiến tới, ánh mắt Cung Hương Di biến chuyển không ngừng, khựng lại vài giây mới lên tiếng làm theo quy trình. Tim cô lúc này đang đập thình thịch, thầm đoán dị năng của Cung Lê Hân thuộc hệ nào. Mấy ngày nay cô đã tìm đủ mọi cách dò la nhưng dường như mọi người đều đề phòng nên cô chẳng có được chút thông tin hữu dụng nào.

"Cung Lê Hân". Giọng thiếu niên vô cùng êm tai dễ nghe, đọc rõ tên mình.

"Nhìn kìa, là con trai của thủ trưởng Cung! Không biết cậu ta có phải dị năng giả không?". Trong đám đông có người biết gia thế của Cung Lê Hân, lớn tiếng ồn ào rêu rao, khiến cậu bị nhiều người chú ý hơn.

"Cầm, nắm trong lòng bàn tay", Cung Hương Di chỉ vào đá vô thuộc tính nằm trong hộp.

Mắt Cung Lê Hân sáng lên, cầm lấy viên tinh thể lớn cỡ trứng bồ câu để trước mắt nhìn ngắm, đôi mắt mèo tràn ngập vẻ tò mò. Viên đá bị cậu ngắm tới ngắm lui, lại không có tí phản ứng nào.

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác cùng bước lên vài bước đến cạnh cậu, bảo vệ hai bên. Ba Cung và ông Lâm đều kinh ngạc. Nhóm người phụ trách đứng cạnh hai người, người lắc đầu tiếc nuối, kẻ lại ngừng mắt, giấu đi sự khinh thường trong đó.

Cung Hương Di nhìn chằm chặp vào viên đá trong tay cậu. Đợi chừng một phút vẫn không thấy viên đá sáng lên, cô nhướng mày, giọng vô thức cao lên, xen lẫn vẻ hả hê, chế giễu: "Cậu không phải dị năng giả!".

Không phải dị năng giả thì tốt! Cuối cùng vẫn là đồ vô dụng như kiếp trước, cô có gì phải sợ?

"Không thể nào! Cung thiếu gia chắc chắn là dị năng giả!". Đám Cố Nam đứng trong đội ngũ dị năng giả la lên. Bọn hắn rất bất ngờ với kết quả kiểm tra nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng mù quáng vào cậu. Cung thiếu gia không có vấn đề, vậy nhất định là do viên đá kia.

Nghĩ vậy, Mã Tuấn lớn tiếng nói: "Nhất định là do viên đá đó có vấn đề. Nó kiểm tra quá nhiều người nên bị nóng rồi! Đợi nửa tiếng rồi kiểm tra lại, kết quả này tuyệt đối không chính xác!".

Má nó! Tưởng tinh thể là bảng điện sao? Còn bị nóng? Cung Hương Di trừng mắt nhìn Mã Tuấn, suýt nữa đã lật bàn. Đám đông cũng bật ra tiếng hừ khinh thường, cho rằng bọn hắn bảo vệ Cung Lê Hân để nịnh nọt nhà họ Cung.

"Chúng tôi có thể làm chứng. Tiểu Hân chắc chắn là dị năng giả, hơn nữa còn nhiều hệ dị năng. Có thể vì thế mà không thể kiểm tra được, dù sao cũng là tình huống đặc thù", Lâm Văn Bác bước lên, cao giọng lên tiếng.

"Nhiều hệ cũng kiểm tra được, tuyệt đối không sai!". Cung Hương Di the thé phủ nhận, rất phẫn nộ việc Lâm Văn Bác đứng ra bảo vệ Cung Lê Hân.

"Sai hay không, lấy sự thật ra đối chứng là được". Tống Hạo Nhiên bình thản nói, sau đó xoa đầu Cung Lê Hân, dịu dàng bảo: "Lê Hân, cho bọn họ chiêm ngưỡng thực lực của em đi".

Cảm nhận được ánh mắt khinh miệt, hoài nghi của những người xung quanh, Cung Lê Hân nhíu mày, lộ vẻ không vui. Vùng vẫy mười sáu năm dưới địa cung, từ lâu cậu đã hiểu rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, nên cậu mới toàn tâm toàn ý tu luyện, để mạnh lên, để sống sót, mà còn phải sống tốt nữa. Cậu chưa bao giờ thích trở thành người yếu đuối để kẻ khác tùy ý chi phối, chà đạp! Vì thế chưa từng từ bỏ đấu tranh.

Nếu dị năng giả đã xuất hiện thì cậu cũng không cần áp chế bản thân nữa. Chỉ khi thể hiện thực lực thật sự của mình, mới có thể tiếp tục sinh tồn trong thời kỳ mạt thế khắc nghiệt, mới có thể bảo vệ tốt cho gia đình và bạn bè kiếp này.

Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân cho ba Cung và ông Lâm một ánh mắt trấn an, sau đó trầm giọng nói với Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên: "Hai anh lùi lại một chút, cẩn thận tránh bị thương".

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác hiểu rõ trong lòng, vẻ căng thẳng thoáng thả lỏng, lùi sang bên.

Cung Hương Di cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực, chờ xem Cung Lê Hân lừa bịp thế nào. Có đánh chết, cô cũng không tin Cung Lê Hân là dị năng giả nhiều hệ dị năng. Dị năng giả đa hệ, đó là người trong truyền thuyết, cả hai đời cô chưa từng gặp qua, thậm chí chưa từng nghe thấy.

Cung Lê Hân khẽ híp mắt, chậm rãi vận chuyển luồng chân khí [81] mạnh mẽ bị cậu áp chế ở đan điền. Chân khí dần lan toàn cơ thể, đi về phía hai tay cậu. Cậu mở mắt, đồng tử sáng lên tựa ngôi sao lạnh lẽo, khí thế quanh người bỗng biến đổi.

[81] Chân khí: khí tốt của cơ thể được dùng để đưa đi nuôi dưỡng hay chữa bệnh cho bất kỳ một tạng phủ hay bộ phận nào của cơ thể. Chân khí được sinh ra nhờ quá trình luyện tập chuyển đổi khí tốt của môi trường bên ngoài và vũ trụ thành khí tốt của cơ thể.

Đám đông đang ồn ào bỗng im bặt trong nháy mắt. Ngay lúc này, chỉ thấy hai tay thiếu niên lần lượt phát ra ánh sáng đỏ và lam nhạt.

Một ngọn lửa lập tức bừng lên từ tay phải của thiếu niên, tỏa ra ánh vàng kim rực rỡ. Lửa màu vàng kim nghĩa là gì? Tức là nhiệt độ của nó đã lên đến hơn nghìn độ, có thể đốt cháy người ta thành tro tàn trong nháy mắt. Phía bên phải, dân chúng và binh lính cách cậu không xa lộ vẻ hoảng sợ, đều ồ ạt lùi ra sau mấy bước, giơ tay che mặt tránh tiếp xúc với ánh lửa hừng hực.

Chân khí của một tuyệt thế cao thủ sẽ chuyển hóa thành Tam Muội Chân Hỏa [82]. Uy lực của nó, người thường há có thể chịu được.

[82] Hay còn gọi là Lửa Tam Muội. Là thuật ngữ thường xuất hiện trong văn học cổ của Trung Quốc và văn hóa Đạo giáo. Tâm là quân hỏa (thượng muội), thân là thần hỏa (trung muội), bàng quang là dân hỏa (hạ muội), tam khí tụ lại sinh ra lửa gọi là Lửa Tam Muội. [Nguồn: Baidu]

Cùng lúc đó, một luồng sương trắng đang dần ngưng tụ ở tay trái của thiếu niên. Sương mù chậm rãi lưu chuyển, quẩn quanh những đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu, ánh lên huỳnh quang dưới ánh mặt trời chói chang, xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng khí lạnh nó tỏa ra lại chẳng tốt đẹp gì, khiến đám đông bên trái phải lùi mấy mét, hai tay ôm người run lẩy bẩy.

Cả sân không còn tiếng xôn xao nào nữa, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn thiếu niên khôi ngô bất phàm trong ánh hào quang đỏ trắng kia. Nhân viên công tác ngồi sau bàn kiểm tra lúc này đã cầm lấy viên tinh thể và danh sách, kéo Cung Hương Di đang ngơ ngác mau chóng lùi về sau, để tránh bị khí thế mạnh mẽ của lửa băng lan đến.

"Tôi đã nói kiểm tra sai mà! Cung thiếu gia tuyệt đối là dị năng giả! Mà còn là người mạnh nhất nữa!", Cố Nam ngẩng cao đầu, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo vô cùng. Mà hai người bên ba Cung nay cũng đã an tâm, đều nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Ông đã sinh được một thằng con ngoan!", Lâm Mậu khẽ nói với Cung Viễn Hàng, khiến ông bật cười sang sảng. Mà các vị tướng lĩnh có tâm tư riêng giờ cũng đang lẳng lặng lau mồ hôi.

Song thiếu niên đứng giữa sân vẫn chưa xong, chỉ thấy hai tay cậu vẽ thành quyền tựa mây trôi của Thái Cực Quyền, phong thái đẹp tột cùng, chậm rãi khép hai tay lại. Ngọn lửa vàng kim và sương lạnh trong lòng bàn tay cứ thế hòa vào nhau, hóa thành một ngọn lửa xanh lam. Ngọn lửa trong tay thiếu niên sáng bừng, vừa lạnh như băng, vừa nóng tựa lửa.

Nếu đánh nó vào người ta, người đó sẽ bị đóng băng cứng lại hay bị đốt thành tro, hay bị đóng băng rồi lại cháy thành tro? Nói chung, sẽ chết cực kỳ thê thảm, không ai dám tưởng tượng. Đây chính là chiêu thức mạnh nhất có thể sử dụng khi đạt tới tầng thứ hai Nghịch Mạch Thần Công - Băng Hỏa Chưởng.

Đợt kiểm tra lần này, Cung Lê Hân vốn không định che giấu, vì cậu hiểu rõ, trước sức mạnh tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều là vô ích. Cậu đơn thuần chứ không ngu, cậu biết tình cảnh hiện giờ của ba nhưng không giỏi dùng mấy thủ đoạn kia, chỉ có thể dùng bạo lực để răn đe, trấn áp. Cho nên, cậu vốn muốn mượn dịp này để ra oai, trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của ba.

Cung Hương Di đứng ngoài rìa sân không dám tin, đỏ mắt trừng cậu, miệng thì thào: "Sao có thể... là hai hệ dị năng! Còn có thể dung hợp hai loại hoàn toàn tương khắc, sao nó làm được? Ngay cả Tống Hạo Hiên cũng không làm được! Mình không tin!".

Hiện tại, tuy dị năng lửa băng của Cung Lê Hân vẫn kém một chút so với Cửu Thiên Lôi Hỏa của Tống Hạo Hiên, nhưng Tống Hạo Hiên cố những bốn, năm năm ở mạt thế, thăng tới cấp năm bậc trung mới có thể tạo ra loại chiêu thức đó. So với Cung Lê Hân vừa kích hoạt dị năng đã mạnh đến vậy thì thật sự chẳng thể sánh bằng. Nếu để Cung Lê Hân tôi luyện thêm vài năm thì nó sẽ phát triển đến độ nào nữa?

Cơ thể Cung Hương Di cứng đờ, trong lòng lại điên cuồng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.

Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến cô hoảng loạn hơn nữa. Búng tay một cái, thiếu niên dễ dàng thu lại ngọn lửa hừng hực vào cơ thể, sau đó vươn tay tạo ra một cơn lốc. Lốc xoáy lấy cậu làm tâm lan ra tứ phía, cuốn lấy mấy tờ giấy trắng còn rơi lại trên bàn thí nghiệm đến quanh cậu.

Trang giấy mỏng manh ngay nháy mắt bị lưỡi dao gió cắt thành vô số mảnh nhỏ, xoay quanh theo cơn lốc tựa như du long. Cơn gió dần tan đi, vụn giấy hóa thành sương tuyết tháng bảy, bay lả tả trong không trung, rơi xuống quanh người thiếu niên mặt mày lạnh nhạt, càng tôn lên khí chất tựa thần của cậu.

Cảnh tượng xinh đẹp, tráng lệ, mang đến hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, chấn động tâm hồn của đám đông xung quanh. Họ như đã quên mất ngôn ngữ, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn thiếu niên tuấn tú, phi phàm ở phía xa kia. Từ khi bắt đầu kiểm tra, cả sân tập ồn ào đã yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe được.

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác sửng sờ nhìn thiếu niên bễ nghễ giữa sân, tim đập ngày càng nhanh, trong mắt nồng đậm vẻ si mê say đắm không thể che giấu. Nếu giờ phút này hai người nhìn nhau, có lẽ có thể phát hiện được tình cảm của bản thân, nhưng đáng tiếc, lúc này hai người đã dồn hết tâm trí vào thiếu niên, không để ý đến cái gì khác.

Đến khi những mảnh giấy trắng rơi hết xuống đất, mọi người mới tỉnh táo thoát khỏi ma chú của thiếu niên. Có người trong đám đông kích động la lên: "Là ba hệ dị năng đã kích hoạt! Không sai được!".

"Cung Lê Hân, băng, hỏa, phong, dị năng giả tam hệ". Sự thật rành rành trước mắt, đương nhiên chính xác hơn kết quả kiểm tra từ tinh thể. Mặt mày Cung Hương Di tái nhợt, đờ đẫn tuyên bố. Tất cả mọi người trên sân đều sôi nổi cất tiếng khen ngợi, thán phục, mãi không dứt.

Bàn tay đang ghi chép của Cung Hương Di khẽ run rẩy. Nhìn chữ viết méo mó trên giấy, cô buông bút, đưa hồ sơ cho nhân viên công tác bên cạnh, bản thân thì cúi đầu giấu đi sợ hãi trong mắt.

Cấp bậc dị năng của Cung Lê Hân rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào, trong nhất thời cô không thể nhìn ra, nhưng chắc chắn rằng tuyệt đối không thấp hơn cấp ba bậc trung. Cấp ba bậc trung tức là sao? Là dù bốn, năm năm nữa, vẫn có thể xem là cường giả đứng đầu xưng bá một phương. Cung Lê Hân thế này, nếu muốn giết cô, chẳng phải còn dễ hơn bóp chết một con kiến sao, cô dựa vào gì để đấu với nó?

Phải rồi, sao mình phải đấu với nó? Cung Lê Hân từng nói, chỉ cần không động chạm tới cậu thì cậu sẽ không làm gì cô. Hơn nữa, có ba ở cạnh săn sóc, quan tâm, nó sẽ không dám động tới mình, hơn nữa, không đến căn cứ của Tống Hạo Hiên thì nó cũng sẽ không làm gì mình được! Cho nên, chỉ cần mình cách xa Cung Lê Hân là không sao!

Trước sức mạnh của Cung Lê Hân, cuối cùng Cung Hương Di cũng nhận ra sự khác biệt một trời một vực giữa bọn họ, hận thù vẫn còn, nhưng ý định muốn trả thù đã bị cô chôn sâu trong lòng, không dám chạm đến nữa.

**********************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com