TruyenHHH.com

1 Mat The Ts Thieu Chu Hoanh Hanh Chinh Chu Dang O Wordpress Blogspot Watt




Edit + Beta : Carly

CamiChen



            

Chương 5 : Thích ứng


Lâm Văn Bác sắp sửa kết hôn với Cung Hương Di, đã được xem như con trai Cung Viễn Hàng, có thể tự do ra vào Cung gia, nhưng không nhất thiết phải để Tống Hạo Nhiên ra tiễn. Bạn tốt khách khí như thế khẳng định là có chuyện muốn nói. Sau khi đến bãi đỗ xe, Lâm Văn Bác không lập tức lên xe rời đi mà dựa vào chiếc Bentley của mình, châm một điếu thuốc chờ bạn mình lên tiếng.





Quen biết nhau nhiều năm như thế, chút ăn ý này là phải có. Tống Hạo Nhiên cười cười, cũng lấy ra một điếu châm lên, hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào vấn đề, "Hương Di sao thế? Sao lại khóc thương tâm như vậy? Có phải đã biết chuyện Lê Hân thích cậu không?"

Lê Hân? Bạn tốt thân thiết với Cung Lê Hân từ khi nào vậy? Lâm Văn Bác nhướng mày, kinh ngạc nhìn Tống Hạo Nhiên một cái, sau đó lắc đầu nói, "Cô ấy không thể nào biết chuyện được. Hồi chiều trước khi té xỉu vẫn còn rất bình thường, sau khi tỉnh lại thì trở nên như thế. Trước đó vẫn ở trong nhà, không tiếp xúc với ai bên ngoài, cũng không nghe cuộc điện thoại nào. Chỉ nói gặp ác mộng, bây giờ cũng chỉ có giải thích này là tương đối hợp lý."

Nói thì nói vậy, chứ bản thân Lâm Văn Bác cũng không tin Cung Hương Di sẽ bị dọa đến khóc vì ác mộng.

Không biết chuyện Lê Hân thì tốt, Tống Hạo Nhiên gật đầu an tâm, đôi mắt như ưng sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Văn Bác, nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy cậu nên nói chuyện một lần với Lê Hân, giải quyết triệt để chuyện hai người đi."

Lâm Văn Bác vừa nghe vậy liền lộ rõ vẻ chán ghét, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói, "Cậu nghĩ tôi chưa kiếm cậu ta nói chuyện sao? Vô dụng, cậu ta hoàn toàn không nghe!"

"Hửm?", Tống Hạo Nhiên phả khói thuốc, liếc nhìn bạn tốt, giọng điệu chất vấn có chút không vui, "Cậu dùng thái độ gì nói với em ấy? Chán ghét như bây giờ? Hay thiếu kiên nhẫn? Hay không cho là đúng? Lê Hân là một thằng bé ngoan ngoãn, không đến nỗi không thể chịu được như cậu nói, nếu như thái độ của cậu chân thành một chút, em ấy nhất định sẽ nghe!"

Nếu không có chuyện hôm nay, Tống Hạo Nhiên cũng sẽ không nghĩ tới Cung Lê Hân âm trầm thường ngày lại có tính tình đơn giản như thế. Thằng bé cố ý giở trò xấu, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý và quan tâm từ người lớn mà thôi. Ngẫm lại cũng đúng, chú Cung và Hương Di cả ngày đều không ở nhà, Tống Hạo Nhiên liền đoán được trọng điểm. Tình cảm đối với Cung Lê Hân không khỏi tăng thêm vài phần trìu mến, lại nghĩ đến bản thân lúc trước luôn lạnh lùng vô tâm, trong lòng càng thấy tủi hổ.

Con nít đi lầm đường, người lớn như bọn họ hẳn nên có trách nhiệm.

Nghe lời bạn tốt nói, Lâm Văn Bác nhướng mày, có chút hiếu kỳ hỏi, "Có vẻ cậu rất hiểu cậu ta? Sao thế? Chẳng phải lúc trước luôn rất chướng mắt cậu ta sao?"

"Cậu cũng nói là lúc trước còn gì!", Tống Hạo Nhiên nhíu mày, đầu ngón tay phủi đi khói bụi, nghĩ đến đôi mắt trong trẻo tràn ngập bất an kia của Cung Lê Hân, ngữ khí bất tri bất giác trở nên mềm mại, "Hôm nay tôi cũng mới biết được, em ấy thực chất rất hiểu chuyện, còn rất ngoan nữa. Xem ra, chỉ những lúc bất lực nhất, con người mới có thể lộ ra bản tính của mình, lời này là thật..."

Dứt lời, hắn dừng một chút, nhìn sang Lâm Văn Bác, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Tôi đã nói chuyện với thằng bé rồi, tình cảm của em ấy không phải là loại 'thích' kia, nói là hâm mộ hoặc sùng bái thì chính xác hơn, có điều bản thân em ấy không nhận thức được thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, nói hay không tùy cậu, nhưng tốt nhất cậu nên chính miệng nói rõ đáp án, cắt đứt niệm tưởng của em ấy, đừng làm chậm trễ em ấy cũng như cậu với Hương Di."

Thấy thái độ vô cùng thận trọng của bạn tốt, Lâm Văn Bác thu lại vẻ mặt không cho là đúng của mình, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi thở dài, "Cậu nói cũng đúng, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với cậu ta. Cám ơn!" Dứt lời, hắn dập điếu thuốc, vỗ vai bạn tốt rồi lái xe rời đi.

Tống Hạo Nhiên nhìn chiếc Bentley biến mất tại chỗ rẽ mới phản ứng lại. Hắn lên lầu hai, thấy phòng Cung Lê Hân còn sáng đèn, bỗng nhiên rất muốn qua nhìn cậu một lúc.

Tiểu thiếu chủ lúc này đã nghiên cứu xong laptop, võ công bí tịch và tủ quần áo của Cung Lê Hân. Cậu dựa vào ký ức kiếm một bộ đồ ngủ và quần lót, rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm nghiên cứu bóng đèn trên trần nhà.

Người ở nơi này thật sự rất giàu có, không ngờ lại có nhiều viên dạ minh châu như vậy, khó trách cả phòng sáng sủa đến thế. Không biết bầu trời khi mặt trời mọc có phải cũng như vậy hay không. Tiểu thiếu chủ mỉm cười thầm nghĩ.

"Nhìn chằm chằm vào đèn lâu như thế sẽ bị hoa mắt đấy." Tống Hạo Nhiên dựa lên cánh cửa, dịu giọng nói.

"Anh Tống!" Nghe tiếng Tống Hạo Nhiên, tiểu thiếu chủ lập tức hoàn hồn, hai mắt cong cong nhìn hắn. Trước mắt quả nhiên mọi thứ đều mờ nhạt, không nhìn thấy gì cả, cậu nhíu đôi mày thanh tú, đưa tay xoa mắt.

Thằng nhóc này! Nhìn hành động trẻ con của cậu, Tống Hạo Nhiên lắc đầu bật cười, thong thả bước đến cạnh giường cậu, giữ lấy hai tay đang xoa mắt, cảnh cáo, "Đừng tùy tiện dụi mắt như vậy, coi chừng nhiễm trùng."

"Dạ, em biết rồi." Dưới địa cung thường xuyên lạnh lẽo u ám, tiểu thiếu chủ dĩ nhiên không biết nếu mắt tiếp xúc lâu với ánh sáng sẽ bị tổn thương. Cậu nghe Tống Hạo Nhiên cảnh cáo như vậy liền vội vàng đồng ý, cũng lẳng lặng ghi nhớ vào đầu.

"Sao giờ này còn chưa ngủ?" Tống Hạo Nhiên phát giác mình rất thích ở cạnh Cung Lê Hân sau khi dở bỏ lớp ngụy trang. Trên người Cung Lê Hân lúc này có loại khí chất thong dong an tĩnh, làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

"À, em ngủ ngay đây." Theo như trí nhớ của Cung Lê Hân thì mỗi sáng cậu phải đến 'trường tư' đi học, tiểu thiếu chủ vội vàng đáp lời, quay người cất 'Quỳ Hoa Bảo Điển' bị ném bừa trên giường lên giá sách.

Tống Hạo Nhiên thoáng dừng lại, thấy tên sách thì nhướng mày kinh ngạc, nói với giọng điệu trêu ghẹo, "Đêm hôm còn nghiên cứu loại sách này, Lê Hân, em muốn tự cung sao?"

"Đông Phương Bất Bại giáo chủ mới phải tự cung, nếu em tu luyện sẽ không cần làm thế!" Tiểu thiếu chủ phất tay, mở miệng giải thích, đôi mi thanh tú cũng trở nên nghiêm túc.

"Phì~" Tống Hạo Nhiên thiếu chút nữa bị bộ dáng nghiêm túc của Cung Lê Hân đánh ngã, cố nén cười thành tiếng. Trời đất, có phải thằng bé quá nghiêm túc với lời đùa của hắn không? Giống như cậu thật sự có thể luyện thành 'Quỳ Hoa Bảo Điển' vậy.

"Ừ, em không cần tự cung cũng luyện thành thần công. Được rồi, mau ngủ đi, mai còn phải đến trường." Người đàn ông nào trước đây không si mê võ công? Chẳng sao cả! Tống Hạo Nhiên vừa cười vừa vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu, liền phát hiện vào giờ phút này, tâm trạng căng thẳng theo thói quen huấn luyện được trong quân đội của mình đã hoàn toàn trầm tĩnh lại.

"Được, em ngủ đây." Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, mở ra đệm chăn mềm mại như mây, chùm kín người, đầu dán sát vào áo gối tơ lụa, hai mắt híp lại, khẽ cọ cọ hai má vào gối, vẻ mặt và động tác đều cực kỳ hưởng thụ.

Tống Hạo Nhiên mỉm cười nhìn chăm chú. Hắn nhìn động tác đáng yêu của cậu, trong lòng chợt nảy ra một cảm xúc không rõ, đầu ngón tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu lưu luyến không rời. Đợi đến khi cậu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều mới đứng dậy tắt đèn, ra khỏi phòng.

Đèn vừa tắt, trong phòng thoáng chốc bị bóng tối bao trùm, tiểu thiếu chủ cảm giác thế giới bên ngoài mí mắt tối đen, vội vàng mở mắt kêu lên, "Đừng!"

Tống Hạo Nhiên đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng cậu kêu dồn dập lập tức quay người lại, ngữ khí thân thiết hỏi, "Sao thế?"

"Anh Tống, em muốn bật đèn ngủ." Tiểu thiếu chủ thấp giọng nói, giọng điệu ẩn chứa nỗi sợ hãi cùng khẩn cầu. Bị bóng tối bao trùm như vậy, đáy lòng cậu liền dâng trào sự bất an, sợ mọi thứ trước mắt chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cậu vẫn còn ở nơi địa cung không có ánh sáng kia.

"Được!" Tống Hạo Nhiên giật mình, sau khi tỉnh táo lại thì giúp cậu bật đèn, thong thả ngồi xuống giường. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn vương chút kinh sợ, ôn nhu hỏi, "Em sợ bóng tối sao?"

Sợ bóng tối? Sao có thể chứ? Cậu sống trong địa cung từ bé, đã sớm quen với bóng tối, chỉ là đột nhiên có được ánh sáng và tự do, nên không muốn xa rời chúng, có hơi lo được lo mất mà thôi. Tiểu thiếu chủ yên lặng suy nghĩ, cũng không thể biểu lộ suy nghĩ của bản thân được, chỉ đành lắc đầu, thấp giọng phủ nhận, "Không có."

Đôi mắt của thiếu niên trong veo, trong đó rõ ràng biểu lộ sự sợ hãi tận đáy lòng, nhưng ngoài mặt lại cố trưng ra bộ dáng nam tử hán cứng rắn chống đỡ, không hề hay biết tâm sự trong ánh mắt đã sớm bán đứng cậu. Bộ dáng này vừa khiến Tống Hạo Nhiên bật cười, cũng khiến hắn thấy đau lòng.

Chỉ có thiếu cảm giác an toàn trầm trọng mới khiến thằng bé có thói quen bật đèn ngủ, Lê Hân vẫn còn nhỏ tuổi rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ? Có phải do bọn họ đã quá vô tâm mới khiến em ấy trở nên như thế?

Sau vài giây ngây người, Tống Hạo Nhiên hoàn hồn lại, đưa tay vuốt hai má tái nhợt của cậu, an ủi, "Được, anh không tắt đèn, em ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi mới đi, được chứ?"

"Cám ơn anh Tống !" Giọng điệu tiểu thiếu chủ tràn ngập vui vẻ, mỉm cười nhìn Tống Hạo Nhiên đầy cảm kích, an tâm nhắm mắt lại. Có người thân cận nhất làm bạn, bất an trong lòng nhanh chóng lắng xuống, sau đó thiếp đi.

Tống Hạo Nhiên nhìn hơi thở của cậu dần dần ổn định, khuôn mặt khi ngủ an tĩnh xinh đẹp, nhất thời có chút thảng thốt. Đến khi giật mình tỉnh táo lại, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó mới rón ra rón rén rời khỏi phòng.

*****************************************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com