[1] MẠT THẾ TS THIẾU CHỦ HOÀNH HÀNH (Chính chủ đăng ở wordpress, blogspot, watt)
Chương 34 (đã beta)
Edit + Beta: Carly
CamiChen
[48]阴差阳错: Sai sót ngoài ý muốn do một số nguyên nhân xảy ra, nhầm lẫn nảy sinh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, tình cờ [Nguồn: Sưu tầm]
"Anh Hạ, có phải chúng ta tính sai rồi không? Cả đại doanh trừ thây ma ra thì không có lấy một người sống!" Đậu xe ven đường rồi nhìn qua lớp lưới thép phòng hộ, Ngô Minh mặt mày nghiêm trọng nói."Không sai được! Không có người chứng tỏ quân đội đã rút khỏi đây." Hạ Cẩn nhíu chặt mày, thật sự rất muốn túm lấy áo Cung Viễn Hàng mắng một trận. Con trai ở bên ngoài sống chết không rõ, ông ta thì hay rồi, mang quân đội chạy đi không thấy bóng dáng. Không cần con trai thì nói, hắn sẽ lập tức dẫn người đi, dù sao hắn cũng rất vui lòng!"Rút lui... có thể đi đâu được chứ?" Lục Vân ghé vào cửa kính xe, nhỏ giọng rên."Anh Hạ, bên trong không có người. Bây giờ làm sao? Đi đâu đây?" Cố Nam lái chiếc Ford hỏi qua cửa sổ xe.Hạ Cẩn nhìn thiếu niên bên người, ôn nhu hỏi: "Lê Hân, em có nghe ba em nhắc tới nơi bố trí quân đội sau khi xảy ra mạt thế không? Nếu cho quân rút đi thì nhất định ba em đã tìm được nơi tốt để đóng quân, em có ấn tượng gì không?"Cung Lê Hân nghiêng đầu nhớ lại, sau một lúc lâu mới trả lời chắc nịch: "Em nhớ, ông có nói sẽ sắp xếp người đóng quân trong khu huấn luyện tân binh đối diện cầu Nguyên Giang." [49][49] Cầu Nguyên Giang [沅江大桥] là cây cầu ở sông Nguyên Giang, thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc; sông chảy qua hồ Động Đình. [Nguồn: Baidu + Wikipedia]
Khu huấn luyện tân binh cầu Nguyên Giang? Hạ Cẩn cúi đầu trầm ngâm. Phía trước chỗ này là sông Nguyên Giang như hào phòng hộ, dễ thủ khó công. Đằng sau là đường cao tốc, dân cư thưa thớt. Trong mạt thế này thì quả là một căn cứ quân sự tuyệt hảo."Lần này sẽ không sai, đến đó đi. Giờ đã gần sáu giờ, trời sắp tối rồi. Từ đây đến mục tiêu cũng phải mất hết bảy tám tiếng. Chúng ta đã mệt mỏi cả ngày nay, vì an toàn, chúng ta không lên đường vào buổi tối. Giờ đi tìm chỗ cách xa thôn trấn nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đi." Hạ Cẩn trầm giọng nói.Nếu là trước đây, trong chuyến lữ hành, khi cần nghỉ ngơi thì người ta nhất định sẽ kiếm thôn trấn làm chỗ đặt chân. Giờ thì ngược lại, nơi nào không có người mới dám tới. Đây chính là nét đặc biệt của mạt thế.Mọi người cùng lên tiếng đồng ý, lập tức lái xe đi. Khu huấn luyện tân binh nằm ở biên giới tỉnh A. Muốn đến đó, trên đường phải đi ngang qua vài thôn trấn và khu đất trồng rau trải dài. Đây là khu vực gieo trồng được dự tính sẽ cung cấp rau xanh cho tỉnh A. Người dân giàu có đông đúc, nhân khẩu đông, thây ma khẳng định cũng không ít. Nếu muốn an toàn đến nơi thì không dễ.Có điều, quân đội đã đi qua trước, vậy thì hẳn đã xử lý không ít thây ma, tính nguy hiểm cũng giảm nhiều. Hạ Cẩn vừa lái xe vừa phân tích.Hắn không ngờ rằng, đúng là quân đội đã đi trước, nhưng không phải đi đường này mà là quốc lộ 319 ở đầu kia kho hàng Cửu Châu. Cho nên, ban đêm vẫn cứ nguy cơ tứ phía.Hai chiếc xe chạy băng băng trên đường quốc lộ thẳng tắp. Hai bên đường là những mảnh rau trồng với diện tích lớn, sâu bên trong là phòng ốc nối tiếp nhau, đó là thôn trấn cư ngụ của những nông dân trồng rau. Thôn trấn như vậy dọc đường đi có chừng vài cái nữa. Nếu là trước kia, lái xe mệt có thể xuống xe vào trấn tìm nhà nào đó ăn một bữa ăn nhà nông chính cống, rồi tìm chỗ sạch sẽ tá túc một đêm, giảm bớt sự mệt mỏi của cuộc hành trình. Nhưng lúc này, nhóm của Hạ Cẩn hận không thể cách xa mấy thôn trấn này càng xa càng tốt.Bầu trời phía tây ánh lên những màu ráng đỏ, dưới áng mây như ẩn như hiện ánh mặt trời đỏ như máu. Cảnh hoàng hôn tuy vẫn tuyệt đẹp như mọi khi, lại thoáng hiện vẻ tà ma lẫn thê lương.Hạ Cẩn chạy tăng tốc về phía trước, cố gắng tìm được chỗ rừng núi không người ngủ qua đêm trước khi trời tối. Ban đầu đường còn dễ đi, hai chiếc xe thuận buồm xuôi gió chạy đi. Nhưng không được bao lâu, trên đường bắt đầu xuất hiện xe công nông, máy kéo, xe đa dụng SUV,... nằm rải rác giữa đường. Thỉnh thoảng còn có thây ma lang thang dọc đường.Xe công nông
May mắn là chiếc Hummer H6 đã được Cung gia cải tiến. Thân xe dài hơn, thép dày hơn, ngay cả mã lực cũng gia tăng, dễ dàng tông những vật cản sang đồng ruộng hai bên đường."Anh Hạ, tình huống không đúng lắm! Đường này nhìn không giống như từng có quân đội đi qua. Em nghi quân đội đã đi đường khác." Ngô Minh nhíu mày nói."Hả? Lại đi sai đường?" Lục Vân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kêu rên: "Làm sao đây? Cung Viễn Hàng rốt cuộc đang làm gì thế, quân đội của ông ta là ám vệ hay Cẩm Y Vệ vậy? Đến không dấu chân, đi không bóng dáng!"Cung Lê Hân nhíu mày nhìn sang Hạ Cẩn, trong mắt tràn ngập nỗi sầu lo chán nản.Hạ Cẩn bị cậu nhìn mà cứng đờ, lớn tiếng quát: "Lục Vân, cậu câm miệng cho tôi! Lộ trình đến cầu Nguyên Giang không chỉ có đường này, có lẽ lộ tuyến của quân đội không giống chúng ta. Nói chung, đợi một chốc nữa rồi nói, giờ này không phải lúc hoảng loạn." Nếu quân đội thật sự không ở đó thì hắn sẽ dẫn thiếu niên rời khỏi tỉnh A, tới thẳng kinh đô. Dù sao Cung gia đã từ bỏ em ấy, nay hắn nhặt được, thiếu niên là của hắn.Mang ý nghĩ như vậy, đôi mắt sắc bén của Hạ Cẩn thoáng lóe lên chút vui mừng, đưa tay xoa đầu thiếu niên, im lặng an ủi. Cung Lê Hân nghiêng đầu cọ cọ tay hắn, khôi phục vẻ an lòng trước đó.Mọi người thấy Hạ Cẩn nói cũng có lý, quân đội rút lui không nhất định phải đi đường này, liền lấy lại bình tĩnh. Lại nghĩ, nếu quân đội thật sự không ở đó, dù sao quốc lộ này thông với đường cao tốc trở lại kinh đô, bọn họ chạy thẳng về phía bắc cũng được. Suy xét một phen, bầu không khí khẩn trương trong xe cũng biến mất, đoàn người an tâm tiếp tục lên đường.Chạy đi hơn mười phút, bầu trời dần tối, phòng ốc hai bên đường cũng nhiều lên, đây là thị trấn lớn nhất trong khu vực – trấn Thanh Thủy. Qua trấn Thanh Thủy chính là chốn núi non hoang vu không người ở, chỗ đó mới là nơi đặt chân tốt mà Hạ Cẩn nhắm tới.Liếc cột mốc dựng đứng bên đường ghi ba chữ trấn Thanh Thủy một cái, đôi mày Hạ Cẩn nhíu chặt, trong lòng nâng cao đề phòng. Nơi này nhà nhiều, người nhiều, thây ma tất nhiên cũng nhiều, là khu vực rất nguy hiểm.Quả nhiên, đi không bao xa, liền thấy một chiếc Porsche SUV đóng chặt cửa sổ. SUV đụng vào cây ven đường, đầu xe tổn hại nghiêm trọng, lộ ra động cơ bên trong. Cạnh xe là một thi thể đã biến dạng bị gặm nát nội tạng trong bụng. Thi thể nọ mặc quân trang xanh lục, quân hàm trên vai không thấp, là một đại tá. Một đám thây ma khóe miệng dính máu, rõ ràng chưa ăn no bỏ quên xác chết không còn trọn vẹn của người đàn ông, chỉ như hổ rình mồi nhìn chòng chọc hai cô gái trong xe.SUV Porsche
Hai cô gái bị kinh hách rúc vào nhau, nước mắt giàn giụa trên mặt. Nhìn thấy có xe chạy đến thì cố nén sợ hãi, vội vàng bổ nhào vào cửa kính xe đập bang bang, hô to cứu mạng.——————————Anh nói thiệt hay ha, tiểu Hân muốn là nhặt được sao~ (¬‿¬)*********************************Đoán xem 2 cô này là bánh bèo hay ngự tỷ nà, thím nào coi rồi thì im lặng nha :vBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com