1 Mat The Ts Thieu Chu Hoanh Hanh Chinh Chu Dang O Wordpress Blogspot Watt
Edit + Beta : Carly
@CamiChen
Trên người cả hai dính đầy máu đen máu đỏ, trong tay đều cầm một thanh kiếm được chế tác hoàn mỹ, máu đen hôi tanh trên thanh kiếm vẫn còn chưa đông lại, nhỏ xuống không ngừng dọc theo lưỡi kiếm.Nếu là trước đây, với bộ dạng hiện tại của hai người, chắc chắn họ sẽ bị cảnh sát bắt lại vì nghĩ là sát nhân, nhưng trong mạt thế, nó lại trở nên vô cùng bình thường.Hạ Cẩn nhìn chằm chằm vào hai người, không hề nới lỏng cảnh giác. Lục Vân nhìn Cung Lê Hân đầy sùng bái, lắp bắp lên tiếng, "Cung, Cung thiếu, năm phút trước cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của họ? Phắc! Thần tiên!"Song song với sự thán phục của Lục Vân, Ngô Minh cùng Vương Thao đều nhìn Cung Lê Hân với vẻ kính sợ. Tai nghe tám hướng, mắt thấu tứ phương, Cung thiếu càng ngày càng khiến bọn họ cảm nhận sâu sắc thế nào là tuyệt thế cao thủ.Cung Lê Hân mím môi, mặt mày lạnh nhạt, ánh mắt ngơ ngác, không rõ chuyện này có gì đáng ngạc nhiên. Đối với cậu, tra xét động tĩnh trong phạm vi trăm dặm chỉ là chút tài mọn. Nếu không vì bên ngoài có quá nhiều thây ma, tiếng bước chân hỗn loạn, cậu đã biết có người tới gần từ lâu.Hai người sau khi trèo tường vào lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng phát hiện bên trong có vài người. Thanh niên mang chiếc kính không gọng khẽ siết chặt cán kiếm, đi tới phía trước vài bước, nhìn thấy Lục Vân thì kinh hãi không thôi, thoáng lớn tiếng hỏi, "Lục Vân? Cậu cũng ở đây?"Nghe có người gọi, Lục Vân nghiêng đầu nhìn người nọ, ngữ khí ngạo mạn, "Cậu là ai? Bản thiếu gia biết cậu sao?"Ánh mắt của thanh niên nhã nhặn tối dần nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa. Thanh niên có diện mạo anh tuấn kia lại bị cái giọng ngạo mạn của gã ta chọc giận, lập tức lên tiếng châm chọc, "Quả nhiên là quý nhân thường hay quên, trong trận thi đấu kiếm đạo tháng trước, cậu chính là bại tướng dưới tay Cố Nam.""À, ra là anh!" Lục Vân nhớ ra. Người con trai đeo kính trông nhã nhặn chính là quán quân cuộc thi kiếm đạo sinh viên toàn quốc – Cố Nam, là sư huynh của Lục Vân, lớn hơn cậu ta hai khóa. Người còn lại chính là Mã Tuấn, bạn thân của Cố Nam, cũng là cao thủ kiếm đạo.Kiếm thuật của hai người rất xuất sắc, khi tận thế bùng nổ vừa khéo bọn họ đang luyện tập ở câu lạc bộ kiếm đạo. Nghe thấy phát thanh của quân đội thì lập tức mang theo hai thanh kiếm * thượng hạng trong câu lạc bộ, giết thây ma cả đường chạy ra đến đây. Có thể bình yên vô sự đến tạm lánh trong tòa nhà này, hai người quả thật có chút bản lãnh.(* kiếm này trong bản raw là đường đao [唐刀], không rõ nên để nguyên hay dịch ra thuần Việt làm sao, mà search hình thì có vẻ giống kiếm 1 lưỡi nên đổi thành kiếm luôn. Có ai biết được tên gọi và nguồn luôn thì cmt nha, thks.)
Cung Lê Hân vừa nghe vừa gật đầu, đầu ngón tay lướt qua lưỡi kiếm.Lục Vân không thích Mã Tuấn và Cố Nam, khinh thường trào phúng nói, "Hứ, nói thì hay như thế, người như mấy anh mà cũng có đồ tốt sao? Tôi thấy nó chỉ là một thanh kiếm vô giá trị thôi!"Hạ Cẩn cùng Ngô Minh chỉ nhìn vài lần đã biết hai thanh kiếm này bất phàm, nhưng Lục thiếu đang nói với hai người kia, nên cả hai tuyệt đối không tham dự. Vương Thao lại kích động đến gần Cung Lê Hân, thấy cậu không ngừng vuốt vỏ kiếm trong tay, mắt liền lộ rõ vẻ hâm mộ. So với thanh kiếm sắc bén này, cây rìu chữa cháy trong tay cậu ta quả thật rất khó coi.Cố Nam nghe Lục Vân trào phúng thì không tức giận, chỉ khẽ cười rồi nói, "Hai thanh kiếm này do tập đoàn Lâm thị tặng khi trường A xây xong, tuyệt đối là cực phẩm hàng thật giá thật. Cung thiếu ắt hẳn biết rõ tập đoàn Lâm thị? Giám đốc đương nhiệm của Lâm thị Lâm Văn Bác hình như là anh rể của cậu.""Phải." Cung Lê Hân gật đầu đáp.Sắc mặt Lục Vân lập tức cứng đờ, không dám lên tiếng. Phỉ báng thanh kiếm này chẳng khác nào phỉ báng anh rể của Cung thiếu, gã ta hận không thể khâu miệng mình lại để khỏi nói hươu nói vượn đắc tội người không nên chọc vào.Cố Nam và Mã Tuấn vẫn mặt không đổi sắc, thấy vẻ kinh ngạc của Lục Vân thì cười khẩy trong lòng.Cung Lê Hân không hề chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt giữa ba người. Cậu xem xét từng chỗ một của thanh kiếm trong tay, sau đó dựng thẳng lưỡi kiếm, khẽ búng một cái lên thân kiếm. Một tiếng 'đinh' giòn vang, thân kiếm gãy thành hai đoạn."Lục Vân nói đúng, thanh kiếm này không được tốt lắm. Tuy được chế tác rất khéo léo, nhưng thân kiếm lại yếu, không chịu nổi một kích." Cung Lê Hân cầm thanh kiếm chỉ còn nửa đoạn trong tay, mày nhíu lại, nói với giọng đầy thất vọng.Cậu nhớ rõ, Tiêu Lâm cũng có một cây đao, dùng Thiên Huyền Thiết và máu tươi của nữ đồng đúc trong vòng chín chín tám mươi mốt ngày, cứng cáp không gì có thể phá vỡ nổi, chém sắt như chém bùn. So với nó, thanh kiếm này quả thật khác xa một trời một vực."..."Trong sảnh im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều bị chấn động vì chiêu này của Cung thiếu. Thanh, thanh kiếm này chẳng phải được đúc từ sắt thép nguyên chất sao? Sao mà tới tay Cung thiếu lại không khác gì một miếng đậu hủ vậy?Năm chữ 'không chịu nổi một kích' không ngừng xoay quanh trong đầu Cố Nam, anh hốt hoảng nhặt lên nửa đoạn còn lại dưới đất, cố siết. Lưỡi kiếm sắc bén lập tức cắt vào da thịt, tạo nên một vết thương dài!'Sh–' Cố Nam đau nhức hít sâu một hơi, vội bịt lại vết thương. Hiện tại anh có thể khẳng định thanh kiếm này thật sự bằng thép, chứ không phải đậu hủ. Nhưng Cung Lê Hân chỉ búng nhẹ một cái đã có thể bẻ gãy nó, thế có nghĩa là gì?Tuyệt thế cao thủ! Bốn chữ này đồng thời xuất hiện trong đầu Cố Nam và Mã Tuấn. Bọn họ cũng là người luyện võ, dĩ nhiên có thể nhìn ra chiêu vừa rồi của Cung Lê Hân ẩn chứa uy lực. Nếu như bắn vào người, phỏng chừng không khác gì bị đạn bắn trúng. Sắc mặt cả hai trắng bệch, khi nhìn lại Cung Lê Hân thì trong mắt đầy vẻ kính sợ, chút tâm tư nịnh bợ lập tức tiêu tán.Cung Lê Hân này, chẳng những có gia thế hiển hách, thực lực còn hơn người, chẳng phải là người dễ đối phó! Cố Nam cùng Mã Tuấn vô cùng xấu hổ, chỉ cảm thấy mình và đối phương cách nhau quá xa, hoàn toàn không cùng một tầng lớp. Cả hai cũng không dám oán hận hành vi phá kiếm của Cung Lê Hân, liếc nhau rồi lẳng lặng trở về chỗ cũ."Không... không phải chứ!" Lục thiếu lại lắp bắp, trừng mắt chỉ vào nửa đoạn kiếm trên đất, cả kinh kêu lên, "Đạn Chỉ thần công? Đó là Đạn Chỉ thần công sao?"Tự cho rằng khi nãy mình đã rất khắc chế thực lực, Cung Lê Hân liền tỏ vẻ nghiêm túc giải thích, "Không phải Đạn Chỉ thần công. Tôi chỉ búng nhẹ một cái thôi, không ngờ lại làm gãy nó. Xem ra, thứ anh Lâm đưa không nhất định là đồ tốt." Khi nãy, rõ ràng cậu dùng có tí xíu nội lực."Phải phải! Tôi đã nói đó là một thanh kiếm vô dụng mà." Lục Vân lau mồ hôi, tươi cười nịnh nọt, trong lòng hóa thành một tên nhóc quỳ lạy Cung thiếu.Vương Thao nhìn hai đoạn kiếm đã gãy đôi, lại nhìn cây rìu cứng rắn vững chắc bên người, cảm thấy vẫn là cây rìu này tốt hơn, dù sao nó cũng do Cung lão đại đưa cho hắn. Với lại, hẳn có thể chống lại hai chiêu của lão đại nhỉ?Hạ Cẩn cho rằng Cung Lê Hân có dị năng, nên không kinh ngạc mấy với hành vi trâu bò của cậu, chỉ thầm tưởng tượng sau này khi mình mạnh hơn sẽ có bộ dạng thế nào, có đủ mạnh để sánh vai cùng thiếu niên này hay không. Không biết vì sao, hắn vô cùng để ý đến việc này.Ngô Minh thấy anh Hạ thản nhiên bình tĩnh, nếu anh ta lộ vẻ ngạc nhiên thì quá kém cỏi, chả phải sẽ cùng một trình độ với Lục thiếu hay sao, chỉ đành đè nén sự kinh dị trên mặt. Rốt cuộc Cung Viễn Hàng đã nuôi con trai mình thế nào vậy? Cho ăn linh đan diệu dược sao? Có thể nửa đường "nhặt" được Cung thiếu, bọn họ đúng là chó ngáp phải ruồi [37] mà! Anh ta thầm nghĩ.[37] nguyên văn là [走狗屎运], dịch sát là gặp vận phân chó, đây là một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn. [Nguồn: Tiếng Trung Ánh Dương, xem thêm ở: Beng Beng 汉语]**********************************************
☆ Chương 26 : Tìm thức ănNhật thực xảy ra khoảng chín giờ sáng, mọi người tốn vài tiếng đồng hồ chạy được đến tòa nhà bỏ hoang này cũng đã kiệt sức, đều tuỳ ý nằm ngã ra đất hoặc tựa vào tường nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi xong xuôi thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, ánh dương biến mất dần ở phía tây, sức nóng không còn khắc nghiệt như lúc giữa trưa nữa.Mọi người mệt mỏi cả ngày trời, ai nấy cũng đều dính đầy bụi bẩn và máu, trông chật vật vô cùng. Chỉ có Cung Lê Hân không đổ tí mồ hôi nào, tinh thần vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo sạch sẽ như mới, trông nổi bật thấy rõ khi ở cạnh họ.Đây chính là thực lực. Giống như Cung thiếu vậy, có tài trí và năng lực hơn người, sống trong mạt thế cũng có thể dễ dàng thoải mái như thế. Mọi người không hẹn mà thầm nghĩ, vô thức tăng thêm vài phần kính nể với cậu. Chỉ có Hạ Cẩn cau mày, cảm thấy không cam tâm vì khoảng cách giữa cả hai có vẻ như càng lúc càng xa.Thây ma đảo quanh lân cận tòa nhà hoang mãi không đi, không ra ngoài được, mọi người chỉ đành ngồi im, chìm vào thế giới riêng của mỗi người. Hai tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua, đã gần bảy giờ, ánh mặt trời chói chang gay gắt đã khuất bóng sau đường chân trời phía tây, cảm giác man mát tràn ra từ màn đêm, nhiệt độ không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.Tuy nói hoàn cảnh khốc liệt, mọi người không có tâm trạng thèm ăn, nhưng mặc cho ai chạy đi chạy lại nửa ngày, lại chỉ ăn một bữa sáng, chắc chắn đều cảm thấy đói khát, đặc biệt khi nhiệt độ càng lúc càng mát mẻ thế này.Không biết là ai, bụng bỗng kêu 'rột rột' kháng nghị, âm thanh vang lên ngay giữa đại sảnh im ắng, khiến tất cả đang lâm vào trầm tư đều bừng tỉnh.Lục Vân không đánh đã khai, ôm cái bụng không ngừng kêu to, mặt đỏ tai hồng nhìn về phía anh Hạ, ấp úng, "Anh Hạ, em... em hơi đói bụng." Gã ta vẫn biết mình nên tém tém lại chút, ngay lập tức chuyển từ 'chết đói' xuống mức độ thấp một chút là 'hơi'.Hạ Cẩn liếc một cái, sau đó không nói gì. Lục Vân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, xấu hổ cúi đầu, bỗng nhiên gã ta có cảm giác mình là một tên ham ăn, còn phải thêm một định ngữ nữa, một tên ham ăn vô dụng!"Ừm, em cũng đói. Sáng nay chỉ ăn một chén cháo." Cung Lê Hân là một cậu nhóc thành thật thẳng thắn, chậm rãi nói ra tiếng lòng, đúng lúc giải vây cho Lục Vân đang xấu hổ."Lê Hân em nhịn một chút, anh ra ngoài coi sao đã." Cậu nhìn hắn đầy chờ mong, giống như chú chim con đang ngao ngao đòi ăn, cần người ta chăm sóc bảo hộ, cảm giác có một khoảng cách vô hình giữa hai người vừa rồi lập tức biến mất, mất mát trong lòng Hạ Cẩn nháy mắt biến thành vui sướng. Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, xoa đầu đứa nhỏ trước mắt, ôn nhu giải thích.Lục Vân nghe vậy liền an tâm, chỉ cần anh Hạ không bỏ đói gã ta là được. Có điều, bình thường anh Hạ không mặt nặng mày nhẹ với mình thì cũng trưng ra cái mặt lạnh như tiền, sao tới trước mặt Cung thiếu thì lại dịu dàng thế nhỉ?Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lanh lợi cùng diện mạo dễ gây thiện cảm của Cung thiếu, Lục Vân liền cúi đầu, không có mặt mũi so sánh nữa."Từ hướng cửa sắt đi thẳng con đường Sùng Văn một trăm mét, bên phải là một dãy các cửa hàng, cái thứ tư là một siêu thị mini, quy mô tuy không lớn nhưng có bán đồ ăn, chúng ta sẽ đi tới đó." Làm một lính đánh thuê, việc tra xét địa hình và bố cục xung quanh gần như đã khắc vào xương cốt, biến thành bản năng. Hạ Cẩn thoáng nghĩ, trong đầu liền hiện lên sơ đồ mặt phẳng của khu vực này."Được rồi, cùng đi càn quét cửa hàng thôi!" Ngô Minh cầm lấy dao găm, đáp ứng không do dự. Lâm vào hiểm cảnh, đầu tiên phải nắm chắc hai yếu tố là sức khoẻ và thể lực. Nếu vì e ngại nguy hiểm, ở yên một chỗ không hành động, tình nguyện chịu đói, đó chính là hành vi tự tìm cái chết. Chỉ khi ăn no, tinh lực dư thừa thì mới có hy vọng trốn thoát và sống sót."Em cũng đi!" Lục Vân thấy Ngô Minh có ý định để mình lại liền không chịu thua kém mở miệng, nắm chặt dao găm trong tay."Lục thiếu, bên ngoài rất nguy hiểm, cậu nên ở lại đây đi." Ngô Minh lo lắng nói, anh ta sợ Lục thiếu ra ngoài rồi sẽ sợ tới nỗi xụi lơ, đến lúc đó anh ta còn phải mắc công vác Lục thiếu trở lại đây nữa."Em không sợ!" Lục Vân nghểnh cổ, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên cũng nghĩ tới cảnh tượng mình bị doạ đến độ chân mềm oặt lúc trước, không khỏi thầm thấy xấu hổ."Cứ để cậu ta đi theo, đã mạt thế rồi, chẳng lẽ cậu muốn bảo hộ cậu ta cả đời? Cậu ta phải học được cách dựa vào chính mình!" Hạ Cẩn vỗ vai Ngô Minh, trầm giọng mở miệng."Anh Hạ nói đúng, dựa vào mọi người còn không bằng dựa vào chính mình." Lục Vân nhanh chóng phụ hoạ, dứt lời liền nhìn lại Hạ Cẩn, ngượng ngùng mở miệng, "Chỉ là... anh Hạ có thể đổi vũ khí cho em không? Dao găm này quá ngắn, em hơi sợ!"Hạ Cẩn nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít, nhìn xung quanh toà nhà, rút ra từ đống vật liệu xây dựng hai ống tuýp dài ngắn vừa phải, đưa một cái cho Lục Vân, thận trọng dặn dò, "Nhớ kỹ, không cần lãng phí thể lực, thấy thây ma thì đánh thẳng vào đầu nó."Lục Vân gật đầu. Hạ Cẩn đưa cây còn lại cho Cung Lê Hân, không nói gì mà chỉ yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, liền nhận được một nụ cười nhu thuận đáng yêu.Năm người tự cầm lấy vũ khí của mình, đi về phía tường vây. Cố Nam cùng Mã Tuấn do dự vài giây rồi lập tức đuổi theo. Cố Nam vẫn còn cầm thanh kiếm đã gãy mất nửa đoạn, tuy ngắn hơn trước nhưng vẫn mạnh hơn ống tuýp không có lưỡi cắt nhiều.Tên lang thang thấy thế thì đứng dậy theo, vừa chạy ra vài bước, thấy đám thây ma dày đặc ngoài cửa sắt, sắc mặt liền trắng bệch, lùi về chỗ cũ. Gã lựa chọn chịu đói.Đi tới gần bờ tường, Hạ Cẩn xoay mình tính nhảy qua, thấy hai người Cố Nam thì lạnh mặt nói, "Các cậu tự lo phần mình, bọn ta tự lo phần bọn ta, không ảnh hưởng tới nhau, nghe rõ chứ?" Hai người này nếu tính dựa dẫm, kiếm lợi từ bọn họ, Hạ Cẩn tuyệt đối sẽ không khách khí.Cả người Hạ Cẩn tràn ngập sát khí vì đã nhiều lần nếm trải gió tanh mưa máu, vết sẹo dài trên khuôn mặt anh tuấn làm hắn trông càng hung ác, mặt Cố Nam cùng Mã Tuấn trắng bệch, lập tức cúi đầu đáp, "Nghe rõ."Hạ Cẩn liếc mắt nhìn hai người một cái, lưu loát trèo qua tường. Cung Lê Hân điểm nhẹ mũi chân, người đã qua được đầu bên kia. Mấy người Lục Vân từng thấy nên không ngạc nhiên, chỉ có Cố Nam và Mã Tuấn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt chứa đầy kinh sợ và chấn động, càng không dám có tâm tư gì với nhóm năm người."Lê Hân, theo sát anh!" Biết rõ bệnh mù đường của Cung Lê Hân, Hạ Cẩn liền nắm tay cậu, thận trọng dặn dò.Đợi Cung Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu, mọi người lập tức chạy như điên về phía siêu thị mini theo lời chỉ dẫn của Hạ Cẩn, dọc đường giết được không ít thây ma.Khi cách siêu thị còn chừng năm mươi mét, mọi người liền tăng tốc, bỗng nhiên Cung Lê Hân dừng bước, khẽ giật tay Hạ Cẩn, chỉ vào tiệm thức ăn nhanh kiểu dáng Tây Âu ở con đường phía trước, lên tiếng với hai mắt sáng rỡ, "Anh Hạ, em muốn ăn bánh ngọt, pizza, crème brûlée và cánh gà cay sốt mật ong!""Chời má! Cung thiếu, giờ không phải lúc kén chọn đâu! Có một gói mì ăn liền đã tốt lắm rồi!" Lục Vân liếc thây ma trong tiệm thức ăn nhanh Tây Âu một cái, oa oa kêu lên.Thức ăn ở đó hẳn rất ngon, cho nên có rất nhiều thực khách. Cách lớp cửa kính trong suốt có thể thấy bên trong đầy thực khách đã biến thành thây ma, do khớp xương không linh hoạt nên không ra được, chỉ có thể gào rú bên trong."Giết sạch chúng nó là được." Cung Lê Hân nghiêng đầu, nghiêm túc nói, sau đó kéo kéo tay Hạ Cẩn, đôi mắt trong trẻo tràn ngập khát vọng, cất giọng khẩn cầu, "Anh Hạ, đi ha?""Đi!" Bị cậu nhìn chằm chằm với ánh mắt tha thiết như vậy, Hạ Cẩn chỉ cảm thấy dù cậu có bảo hắn hái sao trên trời, hắn cũng sẽ đồng ý không chút do dự.Hai người nhìn nhau cười, quay đầu chạy về phía tiệm thức ăn nhanh ở phố đối diện. Hạ Cẩn cũng không quên dặn Ngô Minh, bảo anh ta sau khi lấy thức ăn trong siêu thị xong thì tập trung tại tiệm Tây Âu."Phắc! Anh Hạ chiều Cung thiếu quá đi! Muốn ăn gì cho ăn cái đó! Ảnh không thấy trong đó dày đặc thây ma hả?! " Lục Vân đứng bên đường do dự, cân nhắc mình có nên đi theo hay không. Nếu là gã ta đưa ra yêu cầu này, nhất định sẽ bị anh Hạ mắng thúi đầu! Lục Vân ghen tị thầm suy đoán."Đi thôi! Bọn họ tự lo được!" Ngô Minh kéo Lục Vân, bình tĩnh nói.Cả nhóm chia thành hai đường, tự mình đi tìm thức ăn.Nhanh chóng chạy tới gần tiệm thức ăn nhanh, Cung Lê Hân không chút do dự đẩy ra cửa thuỷ tinh trong suốt sạch sẽ, Hạ Cẩn nghiêm mặt, bước nhanh hai bước, chen lên phía trước bảo hộ cậu.Hai người tuy rằng chỉ mới biết nhau mấy tiếng nhưng hợp tác lại rất ăn ý, lưng dựa lưng, công kích thây ma đang không ngừng đánh tới. Cung Lê Hân bổ ống tuýp đánh nát đầu thây ma, còn Hạ Cẩn thì mặt lạnh mày sắc, vung tay chém đứt đầu chúng. Không đến mười phút, sàn nha xung quanh hai người đã chất đầy xác thây ma hôi thối, trong đó rải rác không ít đầu lâu, cảnh tượng trông đáng sợ vô cùng.Hai người tạo nên tình cảnh này lại mảy may không biến sắc, từng chút một xử lý toàn bộ thây ma bên trong tiệm thức ăn. Hạ Cẩn không hề phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, Cung Lê Hân đã trở thành người hắn có thể an tâm giao phó sau lưng.Phòng bếp và phòng bảo quản thức ăn của cửa hàng nằm ở tận cùng bên trong, men theo đám thây ma ngã xuống, trong mùi hôi thối của đống thi thể dần xen lẫn chút hương thơm ngọt ngào.Cung Lê Hân nhúc nhích mũi, nhìn về phía truyền đến mùi thơm, lực chú ý nhanh chóng bị một khối bánh phô mai vàng óng thơm ngào ngạt hấp dẫn. Phía sau cậu, một tên thây ma bất chợt vung tay đánh tới.
"Lê Hân, cẩn thận!" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Cẩn lần đầu tiên hiện lên nỗi khiếp sợ. Khoảng cách giữa hắn với cậu quá xa, không thể cứu kịp. Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, dòng khí trong cơ thể đột nhiên bành trướng, hắn không chút do dự vung tay để dòng khí thoát ra thẳng hướng thây ma kia.Một cơn gió lớn sắc bén nhắm ngay gáy thây ma, 'xoẹt' một tiếng liền bổ đôi đầu nó. Máu tươi hôi tanh bắn tung toé, Cung Lê Hân lập tức lắc mình né tránh."Trong mắt em chỉ có bánh thôi sao, ngay cả mạng cũng không cần? Hả?" Thở hổn hển bước đến trước mặt cậu bé, Hạ Cẩn cúi người, hai tay nắm lấy bả vai cậu lắc mạnh, giận dữ quát. Giọng hắn khàn đặc che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, hai chân run rẩy, tim đập dồn dập, đến khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ thân thể cậu truyền đến mới ổn định lại."Anh Hạ, đừng lo lắng, lúc thây ma kia tới gần, em biết mà, em có thể đối phó." Nhưng đương sự lại vô tâm sờ sờ hai cánh tay nổi đầy gân xanh của hắn, ôn nhu an ủi.Hạ Cẩn hít thở sâu một hơi, tiến đến vùi đầu vào hõm vai cậu, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập mỏi mệt và mất mát. Hắn vốn nghĩ mình có thể làm tất cả để bảo vệ tốt đứa nhỏ này, kết quả phát hiện cậu vốn không cần hắn bảo hộ. Hắn lo lắng sợ hãi như thế lại trông buồn cười vô cùng, điều này làm hắn lần đầu tiên cảm nhận được thứ gọi là vô năng bất lực.Như cảm giác được tâm tình Hạ Cẩn không tốt, Cung Lê Hân mím môi trầm mặc một lát, cẩn thận vươn tay sờ đầu hắn, ôn thanh nói, "Anh Hạ thật lợi hại! Lưỡi gió vừa rồi chẳng những bùng phát toàn bộ sức mạnh, mà còn vô cùng chuẩn xác! Anh Hạ có thiên phú vượt trội, chỉ cần luyện thêm nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ!"Hạ Cẩn nghe vậy lại càng cảm thấy kiệt sức. Lúc này chẳng những tâm mệt, mà do tiêu hao gần hết dị năng nên cơn mệt mỏi cũng ập tới. Hắn ôm lấy thân thể mềm mại dẻo dai của Cung Lê Hân, đợi thể lực hồi phục lại.Cung Lê Hân biết hắn đang trong giai đoạn suy yếu do tiêu hao dị năng, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, nhưng hai tay không hề nhàn rỗi, đẩy ra cửa phòng bảo quản giữ tươi, lấy khối bánh phô mai đã nhắm trúng trước đó, cắn một miếng lớn."Ngon quá!" Cậu cười híp mắt , đưa bánh ngọt đến bên miệng Hạ Cẩn, thân thiết nói, "Anh Hạ mau ăn một miếng đi, bổ sung thể lực."Hai mắt trong veo của thiếu niên trước mắt hướng về phía hắn đầy lo lắng và quan tâm, bóng đèn màu cam trong phòng bảo quản phản chiếu khiến gương mặt tựa ngọc của cậu như ánh lên một vầng sáng, trông ấm áp nức lòng.Cảm giác vô lực nhanh chóng biến mất, trong mắt Hạ Cẩn dần đong đầy ý cười."Ưm, thật sự ăn rất ngon!" Cung Lê Hân lại đưa miếng bánh đã bị cắn một góc đến sát Hạ Cẩn một chút.Hạ Cẩn liếc mắt nhìn cậu một cái, chuẩn xác cắn ngay chỗ cậu cắn vừa rồi. Vị sữa đậm đà và phô mai trắng mịn tan trong miệng, Hạ Cẩn nheo mắt, thản nhiên nói, "Ừ, mùi vị không tệ." Khoé môi hắn nồng đượm ý cười, tâm tình mất mát uể oải vừa rồi đã sớm mất dạng."Lần sau phải cẩn thận một chút biết không? Tuy em rất mạnh, nhưng cũng sẽ có lúc khó phòng bị." Đứng thẳng dậy, Hạ Cẩn vò loạn đầu thiếu niên, thận trọng dặn dò."Dạ." Cung Lê Hân vừa cắn miếng kế tiếp, vừa ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.Hạ Cẩn không thích đồ ngọt lắm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy miếng bánh trước mắt vô cùng mỹ vị, phô mai và bơ trắng mịn mà bình thường hắn chán ghét cũng đưa tới mùi vị tuyệt vời khác hẳn lúc trước. Có lẽ vì bây giờ là mạt thế, rất khó kiếm thức ăn nên càng thấy quý báu.Hắn nghĩ như vậy, vỗ vỗ đầu Cung Lê Hân nói, "Bánh này cũng được, cho anh thêm một miếng."Cung Lê Hân lập tức đưa bánh ngọt đến gần miệng hắn. Cũng cắn ngay chỗ có dấu răng khéo léo của cậu, Hạ Cẩn lại cảm nhận được mùi ngon. Hai người anh một miếng, em một miếng, vô cùng vui vẻ hưởng thụ mỹ thực.Bầu không khí trong cửa hàng ấm áp lại vui sướng, máu tanh và sự tàn khốc nơi tận thế giờ phút này như đều biến thành bối cảnh nhợt nhạt vô hình.******************************
☆ Chương 27 : Cải trangLúc Hạ Cẩn và Cung Lê Hân ăn xong miếng bánh ngọt, mấy người Ngô Minh cũng vừa lúc chạy tới, xách mấy túi thức ăn đẩy cửa bước vào. Thấy đống thi thể chồng chất, tất cả đều giật mình, vẻ mặt lo âu lập tức thả lỏng."Thơm quá!" Đã đói sắp chết, mũi Lục Vân còn thính hơn cả chó, lập tức ngửi được hương vị bị mùi máu che mất."Woa, móa! Trúng mánh rồi! Bánh kem, tart trứng, sữa, cà phê, cánh gà, hamburger! Toàn đồ ngon!" Thấy thức ăn được giữ trong ngăn giữ tươi và giữ ấm của cửa hàng, hai mắt Lục Vân sáng bừng, miệng chảy dãi. Loại thức ăn nhanh giá rẻ này, bình thường gã ta thậm chí còn không thèm liếc một cái, nhưng lúc này lại đầy hấp dẫn.
Cung thiếu tính tình thẳng thắn vô tư không cẩn thận như hai người, cậu cởi áo sơmi trắng trên người, cầm áo thun đen lật qua lật lại xem xét. Ở đây gần một năm, cậu vẫn thường nhầm lẫn mặt trước mặt sau của kiểu áo thun cổ tròn này, đã bị ba Cung cười nhạo không biết bao nhiêu lần.Da thịt thiếu niên trắng nõn trơn bóng như ngọc thạch cao cấp, dáng người dù gầy nhưng không ốm yếu, đầy đặn nhưng không mập mạp, kiểu như tăng một phần thì mập, giảm một phần thì gầy vậy. Quần bò xanh nhạt không có thắt lưng nên hơi tuột xuống eo, thoáng lộ viền quần lót, dụ hoặc không nói nên lời.Bộ dạng quần áo không chỉnh chu vô cùng hợp với dung mạo tinh xảo của thiếu niên, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Ngay cả Hạ Cẩn từ trước đến nay luôn lãnh tĩnh, giỏi kiềm chế, ánh mắt cũng dính chặt lấy thân hình thiếu niên khó mà dời đi. Hắn chỉ thấy cổ họng khô khan, môi khô, khó chịu không thôi."Cung thiếu, khuôn mặt này, làn da này của cậu, còn hơn cả mấy nhỏ tôi từng quen nữa! Sao cậu không phải nữ chứ!" Lục Vân cợt nhả tiến lên ôm chặt bả vai Cung Lê Hân, tiện tay sờ sờ bờ ngực trắng trẻo của cậu hai cái.Thấy hành động đáng khinh của Lục Vân, trong lòng Hạ Cẩn nháy mắt xuất hiện sự rung động kỳ lạ, hắn liếm môi, lạnh mặt tách hai người ra."Mặc quần áo cũng rề rà, để anh." Giọng hơi khàn khàn, Hạ Cẩn không dám ngẩng đầu nhìn cơ thể trắng nõn mềm mịn của thiếu niên, hắn vội lấy áo nhanh chóng tròng vào đầu cậu."Hơi lớn." Nhìn thiếu niên bị áo che cả người, Hạ Cẩn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, buồn cười kéo kéo vạt áo rũ xuống tận đầu gối thiếu niên."Không sao, rất thoải mái." Cung Lê Hân quơ quơ cánh tay, cười nói. Nhìn Hạ Cẩn một cái, trong mắt lộ rõ vẻ hoài niệm, thành thật khen. "Anh Hạ mặc bộ này đẹp quá! Giống như anh Tống vậy!"Hạ Cẩn giật mình, đầu tiên cảm thấy vui sướng vì lời khen của thiếu niên, cũng nhanh chóng cau mày, vô cùng để ý đến 'anh Tống' trong miệng cậu. Đứa nhỏ này nhìn xuyên qua hắn để tưởng niệm cái người tên 'anh Tống' kia. Trong lòng hiểu rõ, sắc mặt Hạ Cẩn trầm xuống, mây đen bao phủ.Có điều, do vẻ mặt Hạ Cẩn luôn lạnh như băng nên không ai phát hiện dị thường của hắn. Cả người thoải mái rồi, mọi người nhanh chóng trải quần áo bẩn trên đất làm đệm, nắm chắc thời gian nghỉ ngơi. Ba người Ngô Minh, Vương Thao, Lục Vân thỉnh thoảng đứng lên nhìn xung quanh, đề phòng thây ma trèo vào.Cố Nam và Mã Tuấn thấy có người gác đêm, cũng không chủ động đề nghị hỗ trợ, ngủ thiếp đi.**************************************Watt càng lúc càng mệt.. điện thoại xài wifi thì ko cập nhật được, trong khi mọi app khác đều ngon, mà xài 4G thì lại được, ôi đm -_-
Nay đăng trên máy tính, vào wifi thì thấy vô bth, tới lúc đăng thì đăng chữ được, hình éo được, còn tưởng watt hết cho đăng hình hay gì, cái lấy đt đăng thì ok, ôi mẹ ơi, vậy mốt đăng là phải gửi hình qua đt, đăng sẵn chữ bằng laptop, r đăng hình bằng đt với 4G sao hả .... TTATT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com