1 Mat The Ts Thieu Chu Hoanh Hanh Chinh Chu Dang O Wordpress Blogspot Watt
Edit + Beta : Carly
CamiChen
'Nghịch Mạch Thần Công' bao gồm hai quyển Âm và Dương, dành cho hai loại người tu luyện : 'Thuần Dương nghịch mạch chi thể' cùng 'Thuần Âm nghịch mạch chi thể', đến khi luyện thành, hai loại người này song tu với nhau còn có khả năng thăng thiên. Lại có người nói : ngoại trừ phương pháp song tu, còn có cách người luyện công dùng một người luyện công khác làm lô đỉnh, hấp thụ công lực của đối phương, thì sẽ đạt được sức mạnh còn lớn hơn cả khi song tu, có khả năng hô mưa gọi gió, rung chuyển đất trời, thậm chí thọ cùng nhật nguyệt.
Chỉ vừa xuất hiện, 'Nghịch Mạch Thần Công' đã dấy nên một trận mưa máu gió tanh, vô số cao thủ giang hồ đã táng mệnh trong cuộc tranh đoạt khốc liệt đó. Cuối cùng, khi 'Nghịch Mạch Thần Công' mất tích mới bình ổn trở lại.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng'Nghịch Mạch Thần Công' không hề mất tích, mà rơi vào tay ma đầu địa cung — Tiêu Lâm. Tu luyện thần công cần 'Thuần Âm nghịch mạch chi thể' nhưng Tiêu Lâm vốn thuần dương, hơn nữa lại không phải nghịch mạch (kinh mạch vận chuyển ngược).
Cách để tu luyện loại võ công này chính là khuếch đại dương khí hoặc âm khí trong cơ thể đến cực hạn, sau đó chuyển hóa thành nội lực. Nhưng mà, "dương cực tắc âm, âm cực tắc dương" [1], một khi âm dương hai khí đạt đến cực đại sẽ chuyển hóa ngược, không những khiến nội lực luyện được biến mất, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác, thay đổi giới tính vân vân. Lúc này, chỉ có đảo ngược đường đi của kinh mạch mới có thể áp chế hai luồng khí 'Dương cực chuyển Âm' hoặc 'Âm cực chuyển Dương', hóa thành nguồn nội lực vô tận. ([1]: tương tự "vật cực tất phản", ý nói mọi thứ khi phát triển tới 1 mức cực hạn nào đó sẽ tự động đảo chiều)
Cho nên, cho dù có được thân thể thuần Âm hoặc Dương đi chăng nữa mà không có nghịch mạch, thì chuyện tu luyện thần công này cũng chỉ là nói suông mà thôi. Nhưng Tiêu Lâm vốn có thiênphú rất cao, thông minh tột đỉnh, sau mười năm nghiên cứu thì đã tìm ra phương pháp giải quyết, chính là dùng thân thể phụ nữ làm lô đỉnh, hấp thụ âm khí để khắc chế dương khí bạo trướng trong cơ thể gã, tuy không thể đẩy tới mức cực hạn nhưng ít ra cũng chuyển hóa được một phần thành nội lực.
Đã có phương pháp tu luyện, Tiêu Lâm dựa vào thế lực địa cung, tìm được một bé trai có cơ thể thuần Âm, nhận làm con nuôi, tôn làm thiếu chủ địa cung, dốc lòng chỉ bảo thần công. Gã còn thay tiểu thiếu chủ và chính mình bắt về vô số nam nữ có võ công cao cường từ khắp các nơi, dùng họ làm lô đỉnh tu luyện, đợi sau khi cả hai luyện thành, gã liền hấp thụ công lực tiểu thiếu chủ, trở thành thần nhân.
Nhưng gã không hề nghĩ tới, bản thân tiểu thiếu chủ cũng thông minh tuyệt đỉnh, tuy bị giam cầm trong địa cung từ nhỏ, chỉ biết tập võ, không rành thế sự nhưng ánh mắt cùng tâm hồn thuần khiết lại hiểu rõ nhân tâm. Cậu đã biết dã tâm của Tiêu Lâm từ lâu, ngay tại phút cuối cùng đã dùng kim châm thứ huyệt đại pháp (đâm kim châm vào huyệt đạo) khiến cho công lực bành trướng, dồn toàn lực vào một chiêu đánh với Tiêu Lâm, cuối cùng đồng vu quy tận.
Cả địa cung to lớn bị san bằng thành bình địa khi cả hai tranh đấu, mà 'Nghịch Mạch Thần Công' trong truyền thuyết cũng theo đó mà bị tiêu hủy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm 2012, ngay tại căn phòng cao nhất của một câu lạc bộ giải trí, một người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn bất phàm tỏ vẻ chán ghét nhìn thiếu niên đang không ngừng cọ xát người mình, bắt lấy hai vai đối phương lắc mạnh, lạnh lùng khiển trách, "Cung Lê Hân, cậu tỉnh táo lại cho tôi ! Nhìn cho rõ ràng, tôi là Tống Hạo Nhiên, không phải Lâm Văn Bác!"
Nhìn thiếu niên đang bị thuốc mê khống chế trước mắt, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, muốn đánh mạnh một phát để đối phương tỉnh táo lại, nhưng do dự không dám ra tay. Thứ nhất, đối phương chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, thứ hai, cha cậu chẳng những là cấp trên của mình mà còn là ân nhân. Nếu không phải do Lâm Văn Bác nhờ vả, hắn tuyệt đối sẽ không đi lo ba cái chuyện vớ vẩn này.
Em trai yêu anh rể, còn cố ý tự chuốc thuốc chính mình nhằm hiến thân. Đối với một người ở trong quân đội suốt nên chưa bao giờ gặp phải chuyện này như Tống Hạo Nhiên, thật sự là khó mà tưởng tượng nổi. Trẻ con bây giờ bị cái gì vậy? Hắn khó hiểu thầm nghĩ.
Ngay lúc đó, thiếu niên đang bị hắn kiềm chế bỗng từ từ nhắm mắt lại, đồng tử dần khuếch tán, nhưng trạng thái này cũng chỉ kéo dài vàigiây, sau đó đồng tử đang khuếch tán của cậu dần tụ lại, đôi mắt mơ màng cũng mở ra.
Đây là nơi nào ? Mình không chết sao ? Thiếu chủ địa cung vốn đồng vu quy tận với Tiêu Lâm nhìn người đàn ông tuấn tú đang kiềm giữ mình trước mặt, hoảng hốt nghĩ.
Nhưng mà, không đợi cậu tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, trên người bỗng truyền đến cảm giác khô nóng, làm xáo trộn đầu óc chỉ vừa mới thanh tỉnh được một chút của cậu.Theo phản xạ, cậu 'ưm' một tiếng, sau đó nghiêng đầu, dùng hai má cạ cạ vào mu bàn tay người đàn ông đang để trên vai mình.
Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, lúc trước khi cậu không chịu giao hợp với đám lô đỉnh kia, Tiêu Lâm đã cho cậu uống một loại thuốc khiến cơ thể như phát sốt. Sau đó, lúc bị lô đỉnh tiến vào, cậu sẽ không thấy đau, ngược lại còn thoải mái.
Thiếu niên dùng ánh mắt mê ly ngấn nước khát cầu nhìn hắn, hai má trắng mịn không ngừng cọ xát mu bàn tay hắn, xúc cảm vừa mềm vừa láng, nom hấp dẫn vô cùng. Mu bàn tay của Tống Hạo Nhiên bị cọ đến nóng lên từng cơn, làm hắn bối rối đứng bật dậy.
Chỉ trong phút chốc, dù tâm trí đã không còn rõ ràng, thiếu niên vốn thâm trầm đột nhiên trở nên xinh đẹp thuần khiết. Bị đôi mắt đẫm sương kia nhìn chăm chú, cho dù là người có ý chí sắc đá cũng không thể không mềm lòng.
Mà Tống Hạo Nhiên nào phải người có ý chí sắc đá, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, cảm giác khô nóng ở mu bàn tay dần lan ra cả cánh tay, sau đó là toàn thân.
Cảm thấy căng thẳng, hắn lập tức áp chế khác thường của cơ thể, nắm lấy cằm thiếu niên, nâng lên để cậu nhìn thẳng vào hắn, lớn tiếng cảnh cáo, "Cung Lê Hân, cậu nghe cho rõ đây, vì tốt cho cậu, tôi sẽ trói cậu lại, thuốc hết tác dụng thì sẽ tháo ra. Nếu để chú Cung thấy được bộ dạng này của cậu, nhất định sẽ tức chết mất!"
Nói xong, một tay hắn kiềm giữ thiếu niên, tay kia tháo cà vạt và thắt lưng bên hông, định trói tay chân thiếu niên lại. Cái thiếu niên đã uống là thuốc kích dục mà câu lạc bộ chuyên cung cấp cho khách hàng, không có tổn hại gì đáng kể đến cơ thể, chỉ cần cố nhịn cho qua thời gian phát tác của thuốc là được.
Nghe được tiếng cảnh cáo của người đàn ông, tiểu thiếu chủ liền sáng tỏ, người đàn ông này không muốn giao hợp cùng mình. Đời trước cậu bị giam cầm ở địa cung, chỉ biết tu luyện, tâm tình cực kì đơn giản trong sáng, biết rõ nỗi khổ sở khi bị người ta trói buộc mất đi tự do là gì, dù không có người chỉ bảo, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ lĩnh ngộ được đạo lý 'lòng không muốn thì đừng làm điều đó vớingười khác'.
Người đàn ông này không muốn, cậu tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đối phương. Còn việc trói lại thì không cần thiết. Vô số lần bị hạ dược, là vô số lần bị cự tuyệt, năm rộng tháng dài cậu cũng học được cách tự thỏa mãn bản thân.
Nghĩ đến đây, hàm răng tuyết trắng cắn chặt môi dưới, dùng đau đớn để đổi lấy chút thanh tỉnh, cậu đẩy bàn tay đang nắm lấy cằm mình của người đàn ông đi, nhỏ giọng cầu khẩn, "Không cần trói tôi lại, tôi có thể tự giải quyết."
Giọng của thiếu niên vô cùng trong trẻo, lại bị người ta bỏ thuốc, cơ thể không có chút sức lực nên xen lẫn trong đó chút mềm mại dịu ngoan, nghe vào tai Tống Hạo Nhiên liền trở nên êm tai đến khó nói nên lời, tâm lý đề phòng lạnh lùng cứng rắn thường ngày cũng mềm hẳn đi. Ma xui quỷ khiến, Tống Hạo Nhiên nghe theo lời cậu, buông lỏng bàn tay đang kiềm chế thiếu niên ra.
Mỗi lần bị bỏ thuốc lại thêm một lần bị ghét bỏ, tiểu thiếu chủ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, khẽ nói "xin lỗi" với người đàn ông, sau đó nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của hắn, trốn đến chân giường xa xa, cởi chiếc quần dài kỳ lạ và đồ lót ra, cầm lấy 'cậu em' phấn hồng mềm mại đang dâng trào của chính mình, chậm rãi vuốt ve.
Thiếu niên bị trúng thuốc, nhưng không hề vô liêm sỉ tiến tới quấn quýt, trái lại còn cố gắng khống chế tâm trí, mang vẻ mặt ngượng ngùng cùng xấu hổ, trốn ở góc phòng tự mình 'giải quyết'. Tống Hạo Nhiên ngẩn người, đứa nhỏ trước mắt hắn phản ứng đơn giản lại trực tiếp như thế, đôi mắt trong suốt lanh lợi, hoàn toàn không giống như Lâm Văn Bác nói, sẽ làm ra loại chuyện cực đoan bỉ ổi thế này. Nhất định là có hiểu lầm!
Nhưng Tống Hạo Nhiên đã không thể tiếp tục suy nghĩ gì nữa. Hình ảnh đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng hồng, khe khẽ rên rỉ đang từng chút từng chút một cướp lấy tâm trí hắn, chiếm cứ tầm mắt hắn, làm hắn mê muội. Hắn chưa bao giờ biết, đứa nhỏ âm trầm ít nói này còn có một mặt khiến người ta rung động đến vậy.
Trong quân đội rất ít khi tiếp xúc với đàn bà, mọi người khi có nhu cầu đều dựa vào cô nàng năm ngón mà giải quyết. Tống Hạo Nhiên nhìn người ta đánh máy bay không phải mới một, hai lần, hắn đã quen từ lâu, cũng chưa bao giờ có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng, đối mặt với thiếu niên trước mắt, hắn lại cảm thấy khó thở, miệng lưỡi khô nóng, hạ thể mềm nhũn thoáng chốc cứng rắn như sắt, dựng đứng thành một lều trại nho nhỏ bên dưới lớp tây trang.
Có lẽ là do bộ dáng Cung Lê Hân quá đẹp, nhìn rất giống phụ nữ nên mình mới có loại ảo giác này thôi! Tống Hạo Nhiên gian nan dời tầm mắt đi, chậm rãi ngồi xuống mép giường, bắt chéo hai chân nhằm che lại hạ thân đang đứng thẳng, nuốt nước miếng ngầm suy đoán.
Cung Lê Hân kế thừa hoàn toàn dung mạo xinh đẹp của mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gọn, đôi mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng phớt hồng, da trắng như ngọc, mái tóc suôn mượt đen bóng, dung mạo tinh xảo, mang nét mềm mại của nữ tính. Nếu là nữ, nhất định sẽ là nữ thần của ngàn vạn đàn ông, nhưng cậu lại là nam, bởi vậy từ nhỏ bị không ít bạn bè đồng trang lứa bài xích, tính tình trở nên yếu ớt mẫn cảm, lớn hơn chút thì càng thêm an tĩnh ít lời, cả ngày cúi đầu như muốn chôn mặt vào ngực, thoạt nhìn vô cùng u ám, khiến người ta không thể thích nổi.
Thế nhưng, bộ dáng hiện tại của cậu lại không có lấy một chút âm trầm ngày xưa, đôi mắt to tròn tuy rằng phiếm sương, nhưng thực chất lại cực kỳ trong trẻo, giống như bề ngoài lây dính bụi trần ấy đã bị ai đó cọ rửa sạch sẽ, để lộ nội tâm trong sáng tinh thuần bị che dấu bên trong vậy.
Nghĩ đến cặp mắt mê ly tràn đầy khát cầu kia, trong lòng Tống Hạo Nhiên khẽ động, nhịn khôn gđược nhìn lại thiếu niên ngồi ở chân giường. Cùng lúc đó, thiếu niên phát ra một tiếng 'ưm' quyến rũ vô cùng, thân thể run lên, rồi bắn ra.
Tầm mắt Tống Hạo Nhiên đảo sang ngón tay dính đầy dịch trắng cùng dương vật trắng mềm tinh xảo của thiếu niên, nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không dời đi, hạ thân vừa bình ổn lại bốc hỏa.
"Đáng chết!" Cảm giác được biến hóa của cơ thể, Tống Hạo Nhiên ảo não rủa thầm một tiếng, cứng người ngồi trên ghế sô pha, mặt mày đen sì, hai chân đang bắt chéo càng siết chặt thêm, không dám có cử động nào để thiếu niên nhìn ra sự khác thường của mình.
Diện mạo của thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, thân thể thon dài trắng nõn, tỉ lệ hoàn mĩ, cả cái nơi vốn phải xấu xí hung tợn của đàn ông nom cũng vô cùng nhỏ xinh đáng yêu. Lúc này, nửa người dưới của cậu không một mảnh vải, để lộ đôi chân trơn bóng, áo sơ mi phía trên nửa kín nửa hở, hai điểm đỏ trước ngực như ẩn như hiện, gương mặt phiếm hồng mỉm cười, mang nét thỏa mãn sau cơn động tình, trông thế nào cũng thấy gợi cảm quyến rũ.
Không phải mình biến thái, vẻ ngoài thế này, dù là ai cũng sẽ bị mê hoặc! Tống Hạo Nhiên đen mặt, trong lòng tự an ủi bản thân.
Tiểu thiếu chủ ngồi ở chân giường vừa mới tỉnh táo lại từ cơn động tình đã nghe thấy tiếng rủa thầm của người đàn ông. Thấy sắc mặt hắn tối đen, liền giật mình ý thức được, thế giới bên ngoài khác với dưới địa cung , mọi người chán ghét nam nam giao hợp, lại càng không thích nhìn người khác thủ dâm, là do cậu quá càn rỡ.
Tiểu thiếu chủ luống cuống gập chân hòng che lại hạ thân lõa lồ, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cũng lặng lẽ giấu đi tay phải dính đầy dịch đục ra sau lưng, đôi mắt trong suốt thoáng trở nên ảm đạm.
Nhìn thấy mấy động tác nhỏ của cậu, đáy mắt Tống Hạo Nhiên thoáng lóe lên chút đau lòng, trong lòng lại thấy buồn cười, sắc mặt dịu đi, chỉ về phía phòng tắm, dịu dàng nói, "Cậu vào đó tắm rửa trước đi, chuẩn bị xong xuôi, tôi đưa cậu về nhà."
Tiểu thiếu chủ ngoan ngoãn gật đầu, mau chóng chạy vào phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng. Sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện quỷ dị xảy ra nhưng trong tình huống vạn phần xấu hổ như thế này, cậu thật sự không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể làm theo chỉ thị của người đàn ông.
Thấy phản ứng đáng yêu của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên khẽ cười, ngầm suy đoán : thì ra không phải đứa nhỏ này quá u ám, mà là quá hướng nội, thẹn thùng sao? Nhìn bộ dáng bối rối của cậu nhóc, chuyện hôm nay chắc chắn có vấn đề. Lát nữa phải nói chuyện rõ ràng với cậu ta mới được. Dù thế nào, bất kể cậu cố ý hay vô tình, yêu thương chính anh rể của mình vẫn là không đúng !
***************************************Carly: Sẽ cố gắng mỗi ngày beta rồi đăng 2 chương/lần nhe... bữa giờ thi nên ko có lên máy được luôn =((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com