TruyenHHH.com

1️⃣.[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản

Chương 61

vanniee12

Sau hai năm, Hiroki mới trở về Nhật Bản và cuối cùng cũng gặp lại Kobayashi Yuu bên ngoài. Nhân dịp trường đang nghỉ xuân, rảnh rỗi không bận việc, cô nàng quyết định dẫn cậu đi dạo một vòng Tokyo cho thỏa thích.

Khi Kobayashi Yuu hỏi Hiroki muốn đi đâu chơi, cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mặt hơi ửng đỏ nói: "Công viên giải trí... có lẽ hơi trẻ con quá không?" Ở nước ngoài dù muốn đi lắm, nhưng không có bạn bè đi cùng, một mình cứ thấy không thoải mái.

"Mới không có đâu, chị cho dù đến 40 tuổi 50 tuổi vẫn sẽ muốn đi công viên giải trí chơi," Kobayashi Yuu véo má Hiroki, "Hơn nữa cái gì mà trẻ con quá, em rõ ràng là mua vé còn được hưởng ưu đãi nửa giá cho trẻ em đó thôi! Tuổi này không chơi còn đợi đến bao giờ!"

Mà Kobayashi Yuu bản thân cũng có thẻ học sinh được ưu đãi. Hai người hẹn nhau sáng hôm đó ở quầy vé, một người là con nhà giàu có bất động sản, một người nắm trong tay khoản phí độc quyền trên trời, vậy mà vẫn cùng nhau cười tươi rói vì tấm vé ưu đãi.

"Tiết kiệm được tiền chúng ta sẽ đi mua kem." "Vâng ạ."

Khi xếp hàng mua kem, Kobayashi Yuu nhìn vào thực đơn đủ màu sắc với đủ loại khó khăn lựa chọn. Que kem hoạt hình trông cũng ngon đến chảy nước miếng, chọn cái nào bây giờ nhỉ?

Vạt áo bị kéo nhẹ, Hiroki chỉ vào hai bóng người ở đằng xa: "Chị ơi, đó là anh Shinichi và chị Mori phải không?"

Kobayashi Yuu quay đầu nhìn, đúng là thật! Sao cặp thanh mai trúc mã này lại vừa vặn đến công viên giải trí cùng một ngày vậy?

Cô liếc mắt xuống dòng chữ "Tropical Land" trên cuống vé, chẳng lẽ nói... trước đó Ran tham gia giải Karate đạt thành tích xuất sắc, cô và Sonoko còn đi cổ vũ, sau đó, hôm nay chính là ngày Kudo Shinichi thưởng cho Ran đến công viên giải trí chơi như trong truyện gốc sao?

Vậy chẳng phải tương đương với ngày Kudo Shinichi bị đánh ngất rồi bị ép uống thuốc teo nhỏ thành Edogawa Conan sao!

Kobayashi Yuu thầm nghĩ, chẳng lẽ cô còn có cơ hội thay đổi năm học đầu tiên của Conan đã đến? Chuyện này có thể sao?

Nhưng dù sao cũng không thể tiến lên bảo hai người vừa vào cổng đã mạnh ai nấy về, không chỉ mất hứng mà nói ra lý do chắc chắn cũng không ai tin.

Dù sao thời gian giao dịch của tổ chức trong truyện gốc là vào buổi tối, biện pháp an toàn nhất là đến lúc đó gọi một cuộc điện thoại báo cảnh sát tóm gọn cả ổ, dù không thành công cũng có thể ngăn Kudo Shinichi đi xem náo nhiệt.

Trước đó thì không cần làm phiền họ làm gì, cứ đi theo họ mãi thì có vẻ hơi biến thái, Kobayashi Yuu cũng muốn cùng Hiroki chơi cho thật đã, mục tiêu là phá đảo hết các trò chơi trong công viên!

Thế là cô liếm cây kem hình thỏ, cười tinh nghịch, "Chúng ta đi thôi Hiroki, lúc này đi làm kỳ đà cản mũi thì thất đức lắm đó nha."

Lúc này, Kobayashi Yuu còn chưa biết thế nào là lý tưởng thì đẹp đẽ, thực tế thì phũ phàng.

Để không bị nhận ra, hai người chạy tới cửa hàng mua mũ hoạt hình và kính râm giả trang, vừa tính toán tuyến đường tham quan tốt nhất vừa chào hỏi những nhân viên hóa trang thành nhân vật hoạt hình đi ngang qua.

Nhìn xung quanh đủ loại trang phục bóng bay sặc sỡ, Kobayashi Yuu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm giác Cinderella nếu không làm quái trộm, cũng có thể đến đây làm lại nghề cũ."

Hiroki nhớ lại cái bí ngô lướt gió ở công viên trẻ em của cô, buồn cười gật đầu.

Cả hai đều không sợ độ cao, không sợ chóng mặt, các loại trò chơi đều không kiêng kỵ gì, ở công viên trò chơi gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, cứ chinh phục được một trò là lại chụp ảnh chung làm kỷ niệm, tiến độ thu thập huy hiệu nhanh như gió.

Hơn nữa dù chơi trò gì Kobayashi Yuu cũng tích cực ngồi ở hàng đầu, hậu quả là sau khi trải qua dòng nước xiết và cuộc phiêu lưu nhiệt đới, cô chẳng khác nào một chú mèo con vừa vớt ra từ nước, ướt sũng cả người.

Hiroki cũng chẳng khá hơn là bao, hai sợi tóc cũng đang nhỏ nước xuống, hai người nhìn nhau cười, sau đó đồng thời hắt xì một cái.

Mấy đứa trẻ đi ngang qua nhìn thấy hai người ướt như chuột lột đều sợ ngây người: "Oa ——"

Hai người bị nhìn đến mặt hơi nóng lên, vội vàng mua khăn lông lau cho nhau, may mắn đầu xuân nhiệt độ không khí và ánh nắng tương đối ấm áp, phơi một lát quần áo cũng khô bớt, nếu không về nhà chắc chắn cảm lạnh phát sốt.

Nhưng mái tóc ướt sũng thì không khô nhanh được, Kobayashi Yuu dứt khoát kéo chiếc băng đô xuống, mái tóc rối tung xõa ra, tự khô trong gió ấm, mái tóc đen hơi xoăn tự nhiên, đuôi tóc như gợn sóng, nhưng vì chất tóc tốt, dù xõa tùy tiện cũng rất mềm mại đẹp.

Quan trọng nhất là, Kobayashi Yuu thường ngày buộc tóc đuôi ngựa luôn có một vẻ học sinh đặc trưng, nhưng khi xõa tóc ra lại tự nhiên trưởng thành hơn vài phần, trông vừa xinh đẹp lại có chút lười biếng, mái tóc dài hơi che đi đường nét khuôn mặt, khiến cô trông giống như một người lớn.

Mà cô và Hiroki vốn dĩ trông đã không giống bạn bè cùng trang lứa mà giống chị em hơn, tóc dài xõa ra càng làm rõ sự chênh lệch tuổi tác, dù hai người chỉ ngồi trên ghế dài trong công viên giải trí phơi nắng nghỉ ngơi, vẫn thường có người đến xin số điện thoại.

Lại đuổi đi một người nữa, Hiroki buồn rầu nhìn chằm chằm mái tóc đen được chăm sóc kỹ lưỡng của Kobayashi Yuu, mở miệng: "Chị ơi, em tết cho chị một kiểu tóc nhé."

Kobayashi Yuu ngạc nhiên trợn to mắt, không phải cô không muốn để cậu tết tóc cho mình, chỉ là, "Em biết tết sao?"

"Em xem hướng dẫn bây giờ, chắc là đơn giản thôi mà?" Cậu móc điện thoại ra tìm kiếm tại chỗ, "Cái này không tệ nè."

Kobayashi Yuu tò mò ghé lại nhìn màn hình, liền hiện ra một hướng dẫn tết tóc trông siêu cấp phức tạp, đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ nhìn video thôi đã cảm thấy ngón tay muốn chuột rút.

"Đơn giản...?" Cô tỏ vẻ không hiểu mạch não của thiên tài các cậu.

Nhưng sự thật chứng minh, thiên tài máy tính đôi khi cũng có sự tự tin kỳ lạ giống như người thường, đại khái thể hiện ở việc đầu óc thì bảo biết, tay thì bảo "biết cái quỷ".

Sau mười phút vật lộn với mái tóc của Kobayashi Yuu mà không có kết quả, Hiroki có chút thất bại mà lại click mở video, nghiêng đầu nhíu mày vẻ mặt đáng yêu như đang nghi hoặc không biết mình đã làm sai ở bước nào, cái thứ này sao mà khó hơn cả lập trình vậy.

Kobayashi Yuu cổ vũ: "Không sao đâu cứ từ từ, cũng không còn mấy trò nữa, chúng ta có thể nghỉ ngơi thật lâu đó." Dù sao cuối cùng tết thành cái dạng gì cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Cô cầm cả hai chiếc bánh crepe mới ra lò, cắn một miếng của mình, rồi đưa chiếc còn lại qua đút cho Hiroki, ngồi trên ghế dài đung đưa chân trước sau, ngân nga hát nhỏ, vô cùng chờ đợi thành quả cuối cùng của cậu.

Một người mặc đồ thỏ dễ thương đẩy xe bán đồ lưu niệm đi ngang qua, dừng lại trước ghế dài, Kobayashi Yuu nhìn những con thú nhồi bông trong xe đẩy mắt sáng rực, ăn vội mấy miếng bánh crepe, giơ tay cao ra hiệu, giống như lần trước trả lời câu hỏi ở lớp, "Anh thỏ ơi, cho chúng tôi hai con!"

Anh thỏ im lặng nhìn họ, giơ ngón trỏ lên, vô cùng lạnh lùng vô tình ra hiệu chỉ được một con.

"Làm ơn đi mà, em và em trai tôi đều rất thích," Kobayashi Yuu chắp tay trước ngực đáng thương hề hề cầu xin, "Anh thỏ có thể rộng lượng một chút được không ạ?"

Anh thỏ liếc nhìn cậu thiếu niên tuấn tú bên cạnh cô đang chăm chú xem hướng dẫn tết tóc, nắm chặt tay cầm chiếc xe đẩy nhỏ, vẻ mặt buồn bực đến nỗi cặp kính râm gần như muốn xuyên qua lớp vỏ thú nhồi bông mà lộ ra.

Một tay khác lại đột nhiên bị cô gái nắm lấy lắc lắc, nhét vào lòng bàn tay anh hai viên kẹo như hối lộ, rồi ngước mắt lên nhìn đầy mong đợi.

Đôi mắt hạnh vô tội dưới ánh mặt trời có màu hổ phách trong veo, long lanh như những hạt lưu ly quý giá đẹp nhất, hàng mi dài cong vút còn vương vài giọt hơi nước chưa khô, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn hơi nhăn lại theo đường cong bên miệng, nở ra một nụ cười khiến người ta nhìn thấy liền không tự chủ được mà khóe miệng cũng cong lên theo.

Vẻ thanh lệ động lòng người của cô gái tràn đầy, dù là người đồng tính cũng khó lòng từ chối lời thỉnh cầu với vẻ mặt như vậy.

Anh thỏ dường như cũng có chút không chống đỡ nổi, dời mắt khỏi cô, từ chiếc xe đẩy nhỏ tùy tiện vớ lấy mấy con thú nhồi bông nhỏ ném mạnh về phía cô, rồi đẩy xe nhanh như chớp trốn chạy như phạm tội.

"?" Kobayashi Yuu đột nhiên bị đối phương dùng thú nhồi bông ném trúng đầu, ngơ ngác ôm bốn năm con thú nhồi bông trên người, "Anh ta cho nhiều vậy, có cần trả lại mấy con không?"

"Hình như ở đây ít có nhân viên đi qua," Hiroki cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, "Nếu người ta cho thì cứ nhận đi chị."

Có lý. Kobayashi Yuu vui vẻ chia đều với em trai, mấy con thú nhồi bông này cô đã thấy trên mạng rồi, số lượng còn rất ít, nhiều như vậy có thể mang về cho bạn bè nữa chứ.

Chỉ là chưa đến mười phút sau, cô phơi nắng chiều, sau khi ăn đồ ngọt đường huyết tăng cao có chút mệt mỏi không mở mắt ra được, uể oải ngáp một cái, cố gắng chống tay xem Hiroki tết tóc, rồi mơ màng sắp ngủ.

"Chào anh, cảnh sát." Giọng Hiroki đột nhiên vang lên từ phía sau, cô giật mình một cái, vội vàng quay đầu lại.

Giữa ban ngày ban mặt, Matsuda Jinpei cứ thế thình lình xuất hiện trước mặt, như từ đâu chạy tới, thở dốc nặng nề cố nén, mái tóc xoăn rối tung, vẻ mặt mệt mỏi còn hơn cả lúc chạy bộ buổi sáng, không giống như chỉ chạy bộ chút ít, mà như bị nhốt trong không gian kín bức bối mà ra.

Ngày xuân chỉ mặc chiếc sơ mi trắng với cà vạt, cổ tay áo xắn lên, cánh tay nổi rõ gân xanh, chống tay lên lưng ghế dài, mặt không biểu cảm nhìn cô, cằm nhỏ giọt mồ hôi mỏng.

Kobayashi Yuu đánh giá vài lần mới nhớ ra phải hỏi han, nhưng cô càng muốn biết vì sao đối phương lại ở đây, trong truyện gốc không có vụ này mà.

"Hôm nay tôi và lớp trưởng Date cùng nhau trực ở đây." Matsuda Jinpei nói ngắn gọn, nhận lấy chai nước đá Kobayashi Yuu đưa.

"À, cảnh sát Date đâu ạ?" Kobayashi Yuu nhìn quanh, "Các anh trực ban được phép lười biếng sao?"

"... Cậu ấy ở khu khác, hôm nay nhiệm vụ đã xong rồi, lát nữa chúng tôi sẽ về sở cảnh sát."

"Vậy à, kia," Kobayashi Yuu nhéo lấy con mèo nhồi bông mà cô thấy đáng yêu nhất đưa qua, "Tặng anh, anh vất vả rồi."

Matsuda Jinpei nhìn con thú nhồi bông vừa mới từ tay mình ra đi vài phút trước, cũng chỉ to bằng bàn tay, bị anh tùy tiện nhét vào túi, "ọc ọc" mấy ngụm uống hết chai nước, giơ tay xoa xoa miệng.

Thấy anh nói xong, cầm thú nhồi bông, uống nước xong, còn đứng ở đó không đi, Kobayashi Yuu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.

Không phải cô vội đuổi đối phương đi đâu, nhưng công việc cảnh sát chẳng phải rất bận sao, trì hoãn thời gian như vậy có bị trừ lương không nhỉ, vốn dĩ cũng không nhiều...

Là một người từng trải sự đời, cô chú ý nhất đến hiệu suất và tiền bạc mà!

Kobayashi Yuu dò xét, duỗi tay chọc chọc bắp tay anh: "Cảnh sát Matsuda, anh đang làm gì vậy?"

Đúng vậy, tôi đang làm gì vậy.

Matsuda Jinpei cũng tự hỏi lại mình trong lòng, vì sao sau khi kết thúc ca trực cùng với tên giả dạng nhân viên thú nhồi bông kia, bị đối phương cười tủm tỉm gọi một tiếng "anh thỏ" liền không khỏi dừng lại bước chân đang định về thay quần áo, tự động rẽ vào đi tới trước mặt cô.

Vì sao nhìn thấy cậu thiếu niên thiên tài kia ở phía sau cô cẩn thận tết tóc, lộ ra vẻ mặt như đang đối đãi với thứ trân bảo, anh liền bỗng nhiên sinh ra một nỗi bực bội từ chối đưa con thú nhồi bông cho cậu ta.

Vì sao vội vàng chạy đi, lại thay quần áo thừa dịp chưa tập trung bay nhanh quay trở lại, ở đây nói chuyện vu vơ.

Nhìn tay nghề vụng về của Hiroki, mãi nửa ngày mới tết được một chút, Matsuda Jinpei không biết nghĩ gì, tìm một cái cớ còn tệ hơn cả tay nghề của cậu nhóc.

"Này, cô định ngồi đến tối mịt công viên giải trí đóng cửa à?" Ngón tay thon dài khều khều nửa bên tóc dài còn lại, anh hờ hững nói, "Hay là chúng ta thi tết tóc đi."

"Hả?"

Kobayashi Yuu không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao hình ảnh ấm áp em trai tết tóc cho chị đột nhiên biến thành Hiroki và Matsuda Jinpei mỗi người giữ một nửa tóc cô bắt đầu thi nhau.

Nhưng hai vị tuyển thủ rõ ràng đều chưa tết tóc bao giờ, vừa xem hướng dẫn vừa cầm tóc cô trông thật kỳ lạ!

Một người tết tóc có lẽ còn khiến người qua đường hiểu ý cười, hai người cùng nhau tết thì chính là khiến người qua đường đổ dồn ánh mắt kinh ngạc!

Kobayashi Yuu im lặng che mặt, cảm nhận da đầu bị kéo giật liên tục, không khỏi hít một hơi lạnh, "Cảnh sát Matsuda, có thể nhẹ tay một chút được không ạ?"

Matsuda Jinpei nhẹ tay hơn, ở chỗ cô không nhìn thấy lông mày anh nhíu lại sắp thành nút, dường như đang nghĩ cái thứ này là cái quái gì vậy, sao mà khó hơn cả tháo gỡ bom.

Anh giỏi nhất là tháo đồ ra, lắp lại thì không thành vấn đề, nhưng nếu là máy móc phức tạp lần đầu tiên có lẽ sẽ lắp xong phát hiện thừa ra hai linh kiện.

Anh bây giờ nhìn tóc Kobayashi Yuu, liền giống như hồi nhỏ phát hiện chiếc quạt điện lắp không quay lại được, vẻ mặt có chút bó tay không nghĩ ra biện pháp.

Mà đối thủ của anh, Hiroki thì tâm thái nhẹ nhàng thản nhiên hơn nhiều, tay vẫn làm, miệng cũng không ngừng, rất tự nhiên trò chuyện phiếm với "trọng tài", giọng điệu ôn nhu, rất có cảm giác thân thiết như người nhà, dường như tết thành cái dạng gì cũng không sợ.

Lại một lần quay đầu, lời nói của cậu thiếu niên thiên tài có ẩn ý: "Cảnh sát, nếu bận lắm thì không cần lãng phí thời gian ở đây đâu, một mình em có thể tết tóc cho chị Kobayashi xong."

Rõ ràng chưa nói lời nặng, nhưng lại như ngầm thể hiện một ý: Anh thật vướng víu.

Matsuda Jinpei sờ sờ chiếc điện thoại vẫn chưa có tin nhắn rung, theo bản năng trả lời: "Tôi không thấy lãng phí thời gian."

Hiroki sững người, lộ vẻ nghi ngờ.

"Dừng!" Cảm nhận được da đầu lại lần nữa gặp nạn, Kobayashi Yuu lên tiếng, "Tôi là trọng tài đúng không? Được, cho hai người mười phút, không tết xong hoặc là xấu xí thì chịu phạt." Bằng không cứ thế này cô muốn hói mất.

"Phạt cái gì?"

Kobayashi Yuu chỉ ngón tay về phía chiếc đu quay ngựa gỗ ở đằng xa: "Đền tôi bằng cách ngồi cái đó!"

Theo ngón tay cô nhìn lại, Matsuda Jinpei thấy chiếc xe ngựa bí ngô khổng lồ ở trò đu quay ngựa gỗ, hình ảnh chiếc xe bí ngô bóng ma bị quái trộm Cinderella biến thành khí cầu dần dần hiện lên trong lòng anh.

Anh theo bản năng nhanh tay hơn, vừa lúc tiếng nhạc khởi động trò đu quay ngựa gỗ vang lên, nghe thấy Kobayashi Yuu khẽ lắc đầu, lẩm bẩm như đang hát theo, vẻ mặt chờ đợi.

Những sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ ngón tay, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, chắc là dùng dầu gội hương cam quýt, có mùi trái cây ngọt thanh.

Bị gió thổi một lát, lớp mồ hôi mỏng dính trên người bay hơi trong gió, hơi lạnh dần lan tỏa, khiến đầu ngón tay anh trở nên cứng đờ, cái nóng quá mức khiến não bộ hạ nhiệt tỉnh táo lại.

Khi Matsuda Jinpei hoàn hồn lại thì cảm thấy thật hoang đường, sao anh lại bỏ mặc lớp trưởng Date, ở đây tết tóc cho một cô nhóc 16 tuổi, hơn nữa mái tóc này còn ướt sũng dính bết vào nhau, chẳng dễ làm chút nào, đủ mọi công đoạn đều phiền phức vô cùng.

Đây không phải là việc anh sẽ làm, càng giống như cái tên bạn thân thích giao du rộng rãi, luyến tiếc chốn hoa lệ của anh mới có thể nguyện ý làm cái việc sai trái, nhàm chán lại phiền phức này.

Nhưng liếc mắt nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, anh lại vùi đầu tiếp tục cái việc sai trái phiền phức này.

Anh chỉ là không muốn thua đối phương mà thôi.

------------------------------------------------------------------------------------

Kobayashi: Sợ hói đầu.

Matsuda: Sao tỉnh lại mình lại đang tết tóc ở đây vậy?

Hiroki: Quả nhiên có ý đồ bất chính với chị (cười mỉm).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com