TruyenHHH.com

1 Dn Conan Edit Trong Cai The Gioi Nay Toi La Trum Bat Dong San

Sau khi biểu cảm hoảng sợ tột độ của Kobayashi Yuu xuất hiện trong đặc tả mờ ảo, BGM vui vẻ chuyển thành 《Bản Giao Hưởng Định Mệnh》.

Vẻ mặt cô và nhạc nền rõ ràng rất bi thương, lại gây ra tiếng cười lớn hơn nữa trong toàn trường.

Nụ cười không hề biến mất, chỉ là từ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô chuyển sang khóe miệng của các tân khách.

Kobayashi Yuu: Bị vận mệnh bóp cổ.jpg

Matsuda Jinpei cũng không khỏi sờ soạng đầu một phen, cảm giác bất luận là nguyên nhân sinh lý hay tác dụng tâm lý, chỗ đó bắt đầu âm ỉ đau.

Cũng không phải không phát hiện kỳ lạ, rốt cuộc đối phương không giống như là ở loại chuyện này giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, chỉ là một video hâm nóng trước tiệc tối mà thôi, cần thiết phải bôi đen cả hình tượng của chính mình vào sao?

Bởi vì đây là lịch sử đen quý giá mà ngay cả Ran và Sonoko cũng chưa từng thấy, hai người xem đặc biệt nghiêm túc, cũng không bình luận gì khác, chuyên chọn chỗ hay mà khen lấy khen để, không hổ là nữ quản lý câu lạc bộ bóng chuyền.

Ba nhóc tì há hốc mồm chữ “O”, nhìn về phía Edogawa Conan.

Nếu Conan cậu đá bóng đá cả vệ tinh, loại chuyện này chắc cũng làm được nhỉ!

Conan: “…… Nhìn cái gì, cái này là phải xem vận may, sao có thể lần nào cũng như bowling một phát hạ gục mấy gậy!”

Trong mắt ba người sáng rực viết “Không tin”, cảm thấy nhất định là Conan tự mình làm không được mới nói vậy.

Mitsuhiko lắc lắc ngón tay phản bác chỉ ra chỗ sai: “So với bowling, dùng bida so sánh có vẻ giống hơn một chút thì đúng hơn.”

Conan: Trọng điểm trong lời hắn là cái này sao?!

Miyamoto Yumi xoa xoa quai hàm mỏi vì cười, nhìn về phía nhóm phù rể đối diện, “Trước kia không phát hiện, hóa ra hai người các cậu còn có tiềm chất làm diễn viên hài đó nha.”

Đêm nay náo nhiệt bùng nổ đều là do hai người gây ra.

Đây coi như là khích lệ sao?

Takagi Wataru mặt mày ủ rũ, dùng đôi mắt cún con ủy khuất nhìn Miwako.

Đối phương cảm thấy video này cắt thực sự rất hay, công lao lớn nhất trong đó chính là sự hy sinh của hai người nhiều nhất, vì thế rất chân thành giơ ngón tay cái lên, “Làm tốt lắm, Takagi!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Takagi Wataru buồn bực tức khắc tan thành mây khói, cúi đầu ngây ngô cười, “Chủ, chủ yếu là video cắt hay mà thôi.”

“Này ~” Yumi khoác vai bạn tốt, vẻ mặt cười xấu xa ghé lại gần, “Sao chỉ khen một người vậy, Miwako?”

Hai người bị trêu chọc lập tức biến thành đôi mắt đậu đậu ngượng ngùng.

Matsuda Jinpei không để ý các đồng nghiệp đùa giỡn, lưu ý bước chân ra vào của nhân viên công tác xung quanh, người phụ trách trang điểm nào đó dường như nghiêng tai lắng nghe chỉ thị từ tai nghe, lại nói thêm gì đó, bóng dáng biến mất sau tấm màn che dày ở rìa sân khấu.

Đôi mắt anh chợt lóe, dừng lại ngắm nghía tấm thẻ tên trên ghế, đứng dậy rời đi. Biểu cảm không có gì khác thường, người khác nhìn chỉ cảm thấy anh muốn đi vệ sinh, hoặc tìm chỗ vắng vẻ bình tĩnh một chút.

Hậu trường, Kobayashi Yuu thấy đoạn video khiến tim mình ngừng đập cuối cùng cũng qua đi, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ mình cũng coi như là cùng ba vị cảnh sát trải qua cảm giác tương tự.

Nhưng cô vốn định là trêu chọc thú vị, không phải là đồng quy vu tận mà!
Cũng không biết phía sau còn có “bất ngờ thú vị” nào mà em trai để lại cho cô không, để tránh bị chấn kinh quá độ làm trễ nải chuyện chính, cô nhanh chóng quyết định tăng tốc độ nói qua bộ đàm, bảo họ nhất định phải hoàn thành trong thời hạn quy định.

Dặn dò xong giám đốc về cách bài trí, cô cúi người, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, lại không nghe thấy tiếng màn sân khấu kéo lên, ngược lại lại có tiếng bước chân đến gần.

Tưởng giám đốc có chuyện gì chưa hỏi rõ, Kobayashi Yuu không quay đầu lại, vẫy tay bảo đối phương nói thẳng, hoặc đưa sơ đồ bố trí sảnh tiệc cho cô xem.
Kết quả khi nhận lấy đồ vật vừa nhìn, là một tấm thẻ tên viết tay.

Lúc trước phân công, Date Wataru và Natalie phụ trách thiệp mời, còn cô chữ Hán thư pháp đẹp, được phân công sao chép thẻ tên.

Giờ phút này trên tấm thẻ tên trong tay, dùng chữ viết tay của chính cô viết mấy chữ lớn: Matsuda Jinpei.

Kobayashi Yuu đột nhiên quay đầu lại, sợ vướng víu khi làm việc nên tạm thời buộc tóc đuôi ngựa thấp còn quất vào mặt đối phương một cái, “!”

Cô theo bản năng bảo vệ trán, nghĩ nghĩ, lại bưng kín mặt, phảng phất như vậy là có thể phòng ngự công kích.

“……” Matsuda Jinpei dùng đầu ngón tay cái cọ vào chỗ bị tóc cô quất qua, cảm thấy chính mình mới là người càng cần phòng ngự.

Kobayashi Yuu một tay che trán một tay che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh ở giữa, chớp chớp, rõ ràng chột dạ thật sự, còn muốn tìm đường chết mà dò xét một chút, hạ giọng nói: “Cảnh sát Matsuda, video đẹp không, em có phải rất có tài không?”

Vẻ mặt này của cô còn buồn cười hơn, Matsuda Jinpei bỗng nhiên cảm thấy mình hết giận —— vốn dĩ cũng không có bao nhiêu tức giận.

“Ai cung cấp tư liệu.”

Trong lòng ôm ý nghĩ không trách người khác, Kobayashi Yuu gần như điểm danh hết nửa Đội 1 Điều tra Tội phạm và nhóm nhân vật chính, cuối cùng tổng kết: “Duyên với người của cảnh sát Matsuda thật sự rất tốt đó!”

“À, tôi lại cảm thấy duyên với người của em tốt hơn, rốt cuộc vừa nói muốn tư liệu, mọi người đều trước sau nối tiếp nhau gửi tới.”

Với tâm thái xem kịch vui. Hưm? Sao cảm thấy ngữ khí của anh cảnh sát chua lè vậy?

Matsuda Jinpei đưa tay: “Copy cho tôi.”

Kobayashi Yuu chần chờ một chút, dời tay trên trán xuống, sờ soạng bên cạnh vài cái, đưa qua một chiếc USB có huy hiệu trường Nekoma đặt vào lòng bàn tay đối phương, “Đây chính là phần thưởng hạng ba toàn khối cuối kỳ trước của em đó, anh phải đối xử tử tế với nó.”

“Đã hiểu,” Matsuda Jinpei nhướng mày, “Tôi sẽ tiêu hủy chứng cứ.”

“Đừng mà, em thức đêm cắt mấy ngày đó!”

“Chẳng lẽ em còn định chiếu cái thứ này ở dịp nào nữa?”

Cũng không phải không được.

Những lời này suýt chút nữa buột miệng thốt ra, Kobayashi Yuu ngoài miệng thì nghẹn lại, nhưng biểu cảm lại rất thành thật mà bại lộ ý định trong lòng.

Video thú vị như vậy chỉ chiếu một lần thật sự quá đáng tiếc, chẳng phải người Nhật Bản luôn hướng đến việc tận dụng mọi cơ hội sao?

“Hóa ra đúng thật là có cái suy nghĩ này,” ngữ khí Matsuda Jinpei giống như không chút để ý, kỳ thật ẩn chứa ý cười lạnh, một tay thu chiếc USB đi, “Tịch thu.”

Kobayashi Yuu ngoài mặt thì ủ rũ, kỳ thật trong lòng đang cười trộm.

Không sao, cho dù anh có tịch thu thì em vẫn còn bản sao, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…… Không đúng! Bản sao lịch sử đen của cô chỉ có một cái này!

Nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của cô, Matsuda Jinpei cũng đại khái đoán được cái đoạn video theo dõi ba cảnh kia là do người khác thêm vào, vừa suy tư xem ai mới có được loại video này, vừa giơ cao chiếc USB tránh né hành động nhảy nhót cướp đoạt của đối phương.

Xem tư thế rất giống đang trêu mèo.

Nhìn độ cong mà người đàn ông lắc chiếc USB, Kobayashi Yuu nghi ngờ anh ta chính là đang trêu mình cho vui.

Matsuda Jinpei hếch cằm, lên tiếng nhắc nhở: “Sắp đến giờ rồi.”

Kobayashi Yuu đành phải tạm thời dừng hành động, trừng mắt liếc anh một cái, giơ bộ đàm lên, “Các bộ phận chuẩn bị ——”

Hai người một trên một dưới dựa vào khe cửa hậu trường, khẩn trương nhìn chằm chằm vào bức tường phía trên sân khấu sắp chiếu xong video, Kobayashi Yuu đếm ngược: “3, 2, 1……”

Khác với đếm ngược tràn đầy ý vị khiêu khích trêu đùa của siêu đạo chích Cinderella, giọng cô kiên định hữu lực, khiến người ta theo bản năng muốn tin cậy.

Matsuda Jinpei rũ mắt nhìn gáy người trước mặt đang đổ mồ hôi mỏng ở hậu trường, giúp cô vuốt một nhúm tóc dài không chịu vào nếp ra sau tai.

Theo tiếng đếm ngược kết thúc, sân khấu thoáng chốc tối đen, ngay sau đó tất cả đèn trong hội trường sáng lên, ánh sáng trắng dịu nhẹ không chói mắt, mọi người thích ứng vài giây sau, nhìn cảnh tượng xung quanh phát ra tiếng kinh hô.

Giữa những chiếc ghế vốn trống trải, không biết từ khi nào đã trải lên thảm cánh hoa, cách bài trí xung quanh sân khấu cũng thay đổi hoàn toàn, bốn phía tường nền đổi thành cảnh rừng rậm u tĩnh trong truyện cổ tích, những cây cối làm bằng vật liệu thật vươn cành lá, trên đó treo những chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp và những bức ảnh chụp chung bằng Polaroid buổi chiều, thảm xung quanh mô phỏng bụi cây tỏa ra hương cỏ cây thoang thoảng.

Nghe mọi người kinh ngạc trước sự thay đổi khung cảnh xung quanh mà họ không hề phát hiện, Kobayashi Yuu đắc ý hừ một tiếng.

Bằng không cô làm video xuất sắc như vậy để hấp dẫn sự chú ý của mọi người làm gì, chính là muốn một đòn bất ngờ!

Kỳ thật những người nhạy bén như Edogawa Conan và Morofushi Hiromitsu đã sớm phát hiện động tĩnh bên cạnh, nhưng vì bảo vệ ý tốt của người chủ trì, cũng đều ngậm chặt miệng không nói, mới có hiệu quả như trước mắt.

Cùng với tiếng vĩ cầm du dương, Date Wataru và Natalie đã thay lễ phục nắm tay nhau chậm rãi bước vào sảnh, vô cùng lãng mạn và cảm động lòng người.

Nhiệm vụ của Kobayashi Yuu đã hoàn thành, cô thở phào một hơi dài, lau mồ hôi trên cổ, còn định lấy lại chiếc USB, vừa quay đầu lại đã thấy Matsuda Jinpei hai tay đặt trên bàn điều khiển chuột máy tính.

Một chút không chú ý, anh ta vậy mà đã xóa mất bản copy còn lại trên máy tính!
Matsuda Jinpei gõ phím Enter, nhún vai với cô, “Để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe lộc cộc lộc cộc tiến vào sảnh tiệc, hai người thoáng nhìn nhau, anh cảnh sát vén màn cửa, nghiêng đầu sang một bên, “Đi thôi, chẳng phải nói tối nay toàn là món em thích ăn sao.”

Kobayashi Yuu: Anh nghĩ em còn tâm trạng ăn uống sao?

Nhưng nghĩ lại, cho dù đối phương có giữ được video, chắc cũng sẽ không làm chuyện kỳ quái gì đâu nhỉ?

Cô hồi tưởng một phen, những cảnh mình lên hình đều là những cảnh trường học bình thường hoặc ảnh chụp với Ran và Sonoko, gây nổ nhất chính là cú phát bóng chuyền mạnh mẽ kia.

Nếu anh ta dám cho người khác xem, thì phải chuẩn bị cùng nhau chết đi —— Matsuda Jinpei chắc là chưa điên đến mức đó đâu nhỉ?

Hơi yên lòng một chút, Kobayashi Yuu khom người chui ra từ khe hở màn che mà Matsuda Jinpei vén lên, lặng lẽ trở về chỗ ngồi.

Những người cùng bàn với cô còn chưa phản ứng lại, một người sống sờ sờ bỗng dưng xuất hiện trên ghế, Ran quay đầu lại hoảng sợ.

Tiến sĩ Agasa cười ha hả, “Video của Kobayashi làm không tệ, tung lên mạng chắc sẽ có lượt xem rất cao đó.”

“Vậy thì đương nhiên, chúng cháu có thể cho chị Yuu-chan rất nhiều ý tưởng mà!” Ayumi vừa ăn món salad cá ngừ vừa nói lầm bầm.

Sonoko lại lần nữa mở máy quay phim, đặt trên bàn ăn nhắm ngay vị phù dâu ẩn mình này, di một tiếng, “Yuu-chan, trên đầu cậu sao lại có thêm một đóa hoa vậy?”

“Có sao?” Kobayashi Yuu sờ sờ bên thái dương, nhưng không dám dùng lực, sợ làm hỏng cánh hoa hướng dương.

“Có có, cậu xem này.”

Sonoko đưa bức ảnh chụp được cho cô xem: Bên cạnh đóa hướng dương rực rỡ như lửa có thêm một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, không phô trương như vậy, lại dị thường hài hòa, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây là một đôi đồ trang sức.

Kobayashi Yuu càng thêm nghi hoặc, đây là ai cài lên vậy? Mấu chốt là, trên đầu bị cài thêm một đóa hoa, sao cô lại không biết?

Cô phóng to bức ảnh, khi nhìn thấy một vài họa tiết màu đen trên cánh hoa phấn, đầu ngón tay bỗng dưng run lên.

Ánh mắt dời về phía tấm thẻ tên trên ghế trước, chữ màu đen trên nền phấn, kích thước cũng thập phần phù hợp.

—— Tấm thẻ tên Matsuda Jinpei đưa cho cô, cuối cùng đã đi đâu vậy?

—— Lúc đếm ngược, Matsuda Jinpei hình như đã giúp cô vuốt tóc?

Kobayashi Yuu nhìn về phía anh cảnh sát ở phía bên kia ghế, lúc này người chủ trì vừa đúng lúc mời tất cả khách khứa đứng dậy nâng ly chúc mừng hôn lễ, cô vội vàng tìm chai nước chanh rót vào ly thủy tinh.

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong bóng dáng lờ mờ, Matsuda Jinpei một thân tây trang đứng lên, trông anh thập phần cao ráo thẳng tắp, dường như cũng xuyên qua đám người nhìn về phía này.

Khi đối diện, anh ta hình như cười một chút, nâng ly rượu hòa lẫn trong động tác của mọi người, không xa không gần hướng về phía bên này kính chào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com