1️⃣.[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản
Chương 122
Matsuda Jinpei hút xong điếu thuốc, xách theo mấy chai nước khoáng được phát miễn phí trở về, đám nữ sinh trung học đã phân loại xong giấy phế liệu mang đến."A! Chị Yuu-chan gian xảo quá, sao lại có thể mời viện binh chuyên nghiệp!" Cậu bé mập Genta chỉ vào anh lên án.Người bị tố cáo nói lý lẽ: "Chẳng phải các em cũng nhờ đến cả tiến sĩ Agasa với mấy trò gian lận đó sao."Huống chi tiến sĩ Agasa là nhà phát minh, Matsuda Jinpei lại am hiểu tháo dỡ hơn, trong hoạt động thủ công trình độ mẫu giáo này, ai giỏi hơn ai thật đúng là khó nói.Thấy tiến sĩ Agasa bị ba nhóc vây quanh bởi những lời như "Tiến sĩ chúng ta nhất định phải thắng cảnh sát Matsuda", "Chúng ta làm phi thuyền vũ trụ đi", "Còn có thể làm mặt nạ Kamen Rider", Edogawa Conan trợn mắt nghe bọn nhỏ nói hươu nói vượn, Haibara Ai thì lặng lẽ trùm mũ áo khoác lên.Sau một hồi thảo luận, đội của Kobayashi Yuu cũng xác định thiết kế thuyền giấy, dự định dựa theo hình dáng chiếc thuyền bay của bác cả Sonoko là Suzuki Jirokichi để chế tác, cuối cùng thêm một cánh quạt xoắn ốc ở đuôi thuyền là ra dáng ra hình.Phân công xong nhiệm vụ cho từng người, mọi người vì quen biết nên hơi tùy ý ngồi trên bãi cỏ chăm chú làm việc của mình, Ran và Sonoko đôi bạn thân gặp chỗ không biết còn giúp đỡ lẫn nhau.Khi nhân viên ban tổ chức Amuro Tooru lần nữa đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy Matsuda Jinpei và Kobayashi Yuu đang ngồi quỳ trên mặt đất, cúi đầu, gần như đầu tựa đầu.Vị cảnh sát cọc cằn luôn thiếu kiên nhẫn với người ngoài đang dùng đầu ngón tay thuần thục cắt giấy bìa làm mẫu cho đối phương, miệng còn lặp lại một lần, "Hiểu chưa? Bằng không kết cấu thuyền giấy sẽ không vững chắc."Dường như rất lo lắng mình nói không đủ rõ ràng.Amuro Tooru không mấy ngạc nhiên về điều này, rốt cuộc Matsuda ngoài ý muốn rất giỏi dạy người, hồi ở trường cảnh sát anh cũng được cậu ta chỉ dạy không ít.Bất quá quan hệ giữa cậu ta và Kobayashi tốt ngoài dự đoán thật, trước kia ở quán bar tuyên bố là người giám hộ, còn nhân lúc nghỉ phép đặc biệt đến đây giúp đỡ......Matsuda Jinpei nhìn chằm chằm vào động tác tay của Kobayashi Yuu, lại cầm lấy một cái hộp trứng gà, vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đồng nghiệp không xa.Muốn đưa cho đối phương một chút keo dán trong tầm tay, anh theo thói quen dùng khuỷu tay khều khều vai mảnh khảnh của cô, Kobayashi Yuu không ngẩng đầu lên liền đưa keo tới.Hai phút sau đến lượt Kobayashi Yuu cảm thấy khát nước, quay đầu lại, dùng vành mũ lưỡi trai khẽ khều tay ngài cảnh sát, thành công lấy được một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn.Amuro Tooru thu hết một đi một về này vào đáy mắt: "......"Anh thoáng cái từ mấy động tác nhỏ này nhận ra chút không đúng, nhưng lại rối rắm không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không.Đúng lúc này, Ayumi lặng lẽ bò qua, nắm lấy vạt áo Ran, hạ giọng: "Chị Ran, chị có quen người kia không?"Mấy người theo ánh mắt cô bé nhìn lại, đó là một người đàn ông trẻ tuổi có tướng mạo, vóc dáng và ăn mặc đều rất bình thường, lẫn trong đám người khó mà tìm ra."Hình như không có ấn tượng gì," Ran hồi tưởng một phen mới trả lời, "Anh ta làm sao vậy?"Mitsuhiko cũng thò đầu qua: "Anh ta từ nãy đến giờ cứ lảng vảng xung quanh chúng ta, rõ ràng không có đội mũ nhân viên công tác như anh Amuro, có khi nào là người xấu không ạ!""Nghĩ nhiều rồi, nói không chừng chỉ là người kỳ lạ thôi," Sonoko quả thật không giỏi làm đồ thủ công, có chút đau đầu nhức óc, thời tiết lại nắng lại nóng khiến người ta bực bội, phun tào nói, "Dù là người xấu, lảng vảng ở đây thì làm được gì, trộm hộp bánh quy hình chó con của các em chắc?"Ayumi sửa lời cô: "Đây không phải hộp bánh quy hình chó con, là hộp bánh quy Kamen Rider phiên bản giới hạn!"Sonoko:...... Với tôi thì nó không có gì khác nhau cả?Thấy Kobayashi Yuu nhìn chằm chằm người đàn ông không nói gì, Conan hỏi: "Chị Yuu-chan, chị gặp người đó rồi sao?""A, hình như có chút ấn tượng, chỉ là nhất thời nghĩ không ra." Những người mà Kobayashi Yuu đã từng nói chuyện đều nhớ rất rõ, có lẽ là ở đâu đó vội vàng thoáng nhìn thấy.Đối phương cũng không làm chuyện gì khác thường, ba nhóc ngoài việc thỉnh thoảng chú ý động thái của anh ta ra cũng không làm gì được.Khi hai đội làm xong một nửa thuyền giấy, Kobayashi Yuu bỗng nhiên ngẩng đầu "a" một tiếng."Chị nhớ ra rồi, Conan," cô ăn miếng bánh ngọt tự làm Ran mang từ nhà đến, nửa người trên nghiêng qua bên cạnh Matsuda Jinpei, "Tháng trước chị đi đến một công ty chứng khoán ở khu Roppongi bàn chuyện thuê văn phòng, lúc nói chuyện hợp đồng với giám đốc của họ có nhân viên bưng trà và bánh ngọt vào văn phòng, hình như chính là người đó!""Công ty ở Roppongi, nhưng hôm nay chẳng phải là ngày làm việc sao, sao lại ở khu Beika?" Ran cũng cảm thấy kỳ lạ.Ánh mắt Conan dần dần trở nên nghiêm trọng, "Kobayashi, cậu có thông tin liên lạc của công ty họ không!"Khi cậu tập trung suy nghĩ về sự kiện trước mắt, thói quen xưng hô trước kia sẽ vô thức bật ra, những người khác không để ý, chỉ có Matsuda Jinpei khẽ nhíu mày."Để coi, chị nhớ hình như giám đốc của họ có đưa danh thiếp cho chị, để chị tìm thử xem sao, gần đây hình như vẫn chưa dọn dẹp ví tiền."Kobayashi Yuu móc ví ra mở, bên trong tuy rằng không thể gọi là bừa bộn, nhưng lại chứa đủ thứ: giấy sao và tiền xu, mấy tấm danh thiếp, dây buộc tóc, hóa đơn taxi, ảnh thẻ một inch chụp gần đây để khai thông tin câu lạc bộ, cùng với ảnh dán mặt to chụp chung với Ran, Sonoko hoặc các thành viên đội bóng chuyền.Cô tìm được danh thiếp của giám đốc công ty chứng khoán đưa cho Edogawa Conan, phát hiện Matsuda Jinpei đang nhìn ví tiền của mình, "bang" một tiếng đóng lại, "Khụ, ví tiền của con gái đều là như vậy mà, em không tin cảnh sát Matsuda ngăn nắp hơn em."Matsuda Jinpei móc ví ra, mở ra như trưng bày thẻ cảnh sát.—— Vừa mới dọn dẹp ở Nagano xong, quả thật rất sạch sẽ."Oa! Trẻ tuổi quá, đẹp trai quá!" Ánh mắt Sonoko đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh tốt nghiệp trường cảnh sát được lồng trong ví, không nhịn được kinh ngạc cảm thán.Ran đang lo lắng Conan chạy đi đâu gọi điện thoại, Kobayashi Yuu luôn cảm thấy độ dày lồng kính ví của đối phương không đúng, bên trong chắc chắn không chỉ có một tấm ảnh.Bất quá lập tức cô đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của vị cảnh sát tóc xoăn 22 tuổi, lông mày rậm mắt to, tuổi trẻ phơi phới, cái kiểu Matsuda Jinpei cài cúc áo sơ mi đến tận cổ thế này thật hiếm thấy, lại càng khiến anh trở nên nổi bật.Cô gật gật đầu, rất tự nhiên tiếp lời Sonoko: "Bây giờ cũng rất đẹp trai."Ngón tay khớp xương của Matsuda Jinpei gõ gõ vành mũ cô: "Này, phải nói bây giờ cũng rất trẻ trung."Kobayashi Yuu không hiểu vì sao anh dường như đột nhiên để ý đến vấn đề này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, 29 tuổi quả thật không thể tính là lớn tuổi, vẫn còn trong phạm vi thanh niên theo quy định của Tổ chức Y tế Thế giới mà.Mà kết quả liên lạc với công ty chứng khoán là, hôm nay họ phải đi làm, trợ lý của giám đốc sáng nay đột nhiên xin nghỉ nói muốn ra ngoài giải sầu, ngay cả giám đốc cũng không đến, điện thoại luôn không liên lạc được.Edogawa Conan vừa đi không trở về, còn mang theo ba cái đuôi nhỏ, chỉ để lại tiến sĩ Agasa cẩn thận và Haibara Ai, hoạt động hè của học sinh thoáng cái biến thành hoạt động truy bắt tội phạm.Tuy là như thế, tên thám tử lừng danh không bớt lo kia còn muốn gọi điện thoại lại đây hy vọng Haibara Ai cung cấp hỗ trợ kỹ thuật từ xa.Tránh mặt Amuro Tooru đang tuần tra khắp nơi, Haibara Ai trốn trong buồng vệ sinh công cộng ngồi trên bồn cầu cạch cạch gõ bàn phím, sau khi truyền tống tài liệu qua, giọng Conan yếu ớt từ đầu dây bên kia truyền đến: "Cái đó Haibara, thuyền giấy......"Dù tính tình lạnh lùng, trán Haibara Ai lúc này cũng nổi gân xanh, trào phúng nói: "Á kéo, thám tử lừng danh chạy trốn nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không để ý thuyền giấy thế nào đâu.""Nếu thuyền giấy làm không xong, báo cáo thực tế hè của chúng ta sẽ cùng nhau xong đời, đến lúc đó bị cô Kobayashi mời phụ huynh, Edogawa cứ chờ chị Ran lên giải thích giúp cậu đi."Cúp điện thoại, Haibara Ai lẩm bẩm "Lúc nào cũng muốn tôi thu dọn cục diện rối rắm" rồi trở về, những bộ phận giấy chế làm được một nửa trước đó cũng đã hoàn thành.Kobayashi Yuu đang giúp tiến sĩ Agasa lắp ráp thân thuyền, Matsuda Jinpei ghép boong tàu, Sonoko đối diện Genta vẽ buồm nín cười, tiếp tục tô nét bút còn lại."Xin lỗi nha Ai-chan, Conan thằng luôn chạy loạn khắp nơi," Mori Ran tay cầm hộp bánh quy Kamen Rider, ngượng ngùng nói, "Đội của chúng ta cơ bản làm xong rồi, chỉ còn trang trí cuối cùng, em không ngại thì chị giúp một tay nhé?"Haibara Ai nhìn cô.Mori Ran cười mắt cong cong: ?Haibara Ai ngồi xuống ở vị trí cách cô không xa không gần, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn."Không có gì ~"Gần đến thời gian kết thúc chế tác, Kobayashi Yuu nhìn đồng hồ điện tử, tính bên kia chắc đã giải quyết xong rồi, không quay lại thì không kịp xuống nước.Kết quả nhận được tin nhắn của Edogawa Conan: 【Chị Yuu-chan, anh Amuro giúp chúng em cứu giám đốc công ty chứng khoán ở thượng nguồn rồi, cảnh sát Megure bọn họ sắp đến, có thể giúp dẫn người ra ngoài không】Kobayashi Yuu có thể hiểu đối phương không muốn bắt giữ phạm nhân giữa đám đông học sinh gây xôn xao, nhưng vì sao lại bảo cô làm chuyện này, chẳng lẽ cảnh sát không có ai sao!Cô nhìn nhìn người bên cạnh vừa thấy đã biết không dễ chọc, có thể dọa chạy nghi phạm hình sự đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự....... Thôi vậy, vẫn là khuôn mặt này của mình tương đối có tính lừa gạt.Kobayashi Yuu vỗ vỗ vụn giấy trên người, gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, tiện tay đặt hờ lên đầu vị cảnh sát tóc xoăn đang bán quỳ một bên, "Cảnh sát Matsuda giúp em giữ cái này một chút."Sau đó đi đến trước mặt người đàn ông dưới bóng cây, nở nụ cười thân thiện: "Xin hỏi ngài là trợ lý của ông Miyagi sao?"Đối phương có vẻ vẫn còn nhớ rõ cô, nên cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp vào chủ đề: "Quả nhiên là cô, lần trước tôi vẫn còn một số tài liệu chưa đưa cho giám đốc của các cô, để trên xe, hay là cô đi lấy với tôi một chút?"Cô nói như vậy, dù người đàn ông biết những tài liệu này rất nhanh sẽ không đến được tay giám đốc Miyagi, cũng muốn giả vờ không hiểu gì mà đi lấy.Kết quả vừa ra khỏi góc đường, đã bị đám hình cảnh Đội Điều tra Tội phạm số 1 mai phục sẵn ở đó ập vào khống chế, bị ép đến cả tiếng rên cũng không phát ra được.Matsuda Jinpei nghe tin chạy đến thì thấy người đàn ông bị Takagi Wataru và Date Wataru áp giải, đang không thể tin được chất vấn người cho thuê nhà: "Các người cấu kết với cảnh sát lừa tôi?!""Không có mà, tôi đích xác có việc tìm giám đốc của các anh." Kobayashi Yuu thầm nghĩ, may mà vẫn chưa chính thức ký hợp đồng thuê tiếp với công ty này, nhanh chóng điều tra trước một lần, cái vị giám đốc có thể bị nhân viên mưu sát chứng tỏ bản thân đã rất có vấn đề, đừng đến lúc đó lại thu hút thêm những người khác thù hận, thật sự gặp chuyện ở tòa nhà văn phòng của cô thì xong!"À, nếu anh có bất kỳ nghi ngờ nào, sau khi ra ngoài có thể tùy thời liên hệ với tôi......" Cô sờ soạng mấy cái túi trên người mới phản ứng lại, hôm nay không mang danh thiếp.Matsuda Jinpei tay vẫn cầm mái chèo thuyền giấy vừa làm xong, thấy vậy đỡ trán đi tới, lấy danh thiếp của mình từ ví nhét vào tay cô.Kobayashi Yuu chớp mắt hạnh đưa danh thiếp của ngài cảnh sát bằng hai tay, "Liên hệ với anh ấy là được rồi —— nếu anh dăm ba năm nữa còn có thể ra ngoài nói."Nhận được danh thiếp, nhìn thấy hàng chữ "Sở Cảnh sát Đô thị, Bộ Hình sự, Đội Điều tra Tội phạm số 1" in rõ trên đó, nghi phạm:......Amuro Tooru cõng vị giám đốc bị mưu sát hụt, hơi thở thoi thóp đến:......Vừa rồi một loạt động tác đó, sao hai người lại thuần thục như vậy?-----------------------------Ai-chan: Không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặngKobayashi: Ngoan ngoãn đưa danh thiếp (tuy rằng là của cảnh sát Matsuda)Matsuda: Kỳ thật đều giống nhau
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com