1 208 Sau Khi Mat Tri Nho Toi Bong Dung Co Them Ban Trai Cu
Chương 91: Sống chết cũng là chuyện lớn (1)Cho sự sống, cho cái chết.Vị thần phụ trách tái sinh trong thần thoại Hy Lạp giờ đây cầm lấy lưỡi hái tử thần.Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào A+, vẻ mặt nghiêm nghị và trầm ngâm.Trong số tất cả những kẻ dị giáo mà cậu đã gặp cho đến nay, cấp độ cao nhất là Thai Nữ.Là một kẻ dị giáo cấp A, trạng thái tàn khuyết ban đầu của Thai Nữ buộc cậu phải sử dụng hết bùa cứu mạng trên tàu.Quỷ Mẫu xuất hiện trong tòa nhà đài phát thanh hiện tại có cấp bậc A+, cao hơn Thai Nữ, có lẽ là tồn tại lớn thứ hai trong diễn đàn thứ bảy chỉ sau Cố Sự Đại Vương.Diệp Sanh tắt điện thoại, sợ Ninh Vi Trần đánh giá thấp kẻ địch của mình nên lạnh lùng nhắc nhở."Ninh Vi Trần, Quỷ Mẫu là một kẻ dị giáo giữa cấp A và cấp S. Hãy cẩn thận."Ninh Vi Trần dừng bước, đột nhiên xoay người, dùng ngón trỏ lạnh lẽo ấn lên môi Diệp Sanh.Diệp Sanh cau mày.Ninh Vi Trần thì thầm vào tai cậu: "Suỵt, đừng nói nữa."Diệp Sanh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ý của hắn.Bởi vì cậu nghe thấy một giọng nữ dịu dàng phát ra từ văn phòng ở cuối hành lang.Tầng 24 của tòa nhà đài phát thanh vẫn sáng đèn.Sau khi ra khỏi thang máy, đi vào một hành lang dài và tối tăm, ánh sáng phía trước nhấp nháy liên tục, khiến tầng lầu im lặng vô cùng quỷ dị.Càng quỷ dị hơn nữa là âm thanh được nghe vô số lần trên radio trên ô tô.Đêm khuya, người dẫn chương trình vẫn chưa tan làm.Giọng cô phát âm mượt mà và rõ ràng, giọng cô tươi cười, ngọt ngào đến mức có phần hơi "giả tạo".【 Chào buổi tối quý thính giả, chào mừng trở lại với chương trình của chúng tôi. 】【 Sau khi Cái Miệng Nhỏ kể lại câu chuyện bạo lực học đường vừa rồi, rất nhiều khán giả đã rất tức giận. Cũng có những thính giả tốt bụng đã gọi điện cho Cái Miệng Nhỏ và hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu bé. Người bạn khán giả này làm việc tại Phòng giáo dục Hoài Thành và nói rằng anh ta có thể giúp cậu bé làm thủ tục chuyển trường. 】【 Cảm ơn lòng tốt của bạn, nhưng nhân vật chính của chúng tôi không còn cần nữa. 】【 Bởi vì, câu chuyện này đã xảy ra cách đây một trăm năm. 】Trong phòng phát thanh, một người phụ nữ cao gầy mặc váy trắng ngồi ở ghế trung tâm. Mái tóc dài màu vàng nhạt từ trên ghế chảy xuống, che đi những xác chết nằm rải rác trên mặt đất.【 Cái Miệng Nhỏ cũng là nhìn thấy nó từ một cuốn sách cũ. 】Cô cúi xuống, cầm kịch bản bài phát biểu bằng những ngón tay nhợt nhạt và lốm đốm xanh, tay còn lại cầm micro, đôi môi đỏ mọng dường như uống no máu người, đẹp đến mức quỷ dị.Hera vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối nói: "Ai, Cái Miệng Nhỏ thì có thể nói gì đây? Chuyện này thật sự là đáng tiếc.""Hiệu trưởng ham danh lợi đã nhắm mắt làm ngơ trước những dấu vết bị trói siết; những người lớn đạo đức giả chọn giả câm điếc để bảo vệ con mình. Trẻ con có cái thiện thuần khiết nhất và cái ác thuần khiết nhất. Họ đấm và đá nhân vật chính, tung tin đồn và vu khống cậu ấy. Ngay cả cậu bé được nhân vật chính cứu khỏi biển lửa cuối cùng cũng quay ra phản bội."Khuôn mặt của cô ẩn sau một tầng sương mù đen, giọng điệu bi thương và buồn bã, xoay chuyển lòng người."Quá đáng thương.""Nếu Cái Miệng Nhỏ được phép viết đoạn kết cho câu chuyện này thì kẻ xấu nào cũng phải bị trừng phạt —— hiệu trưởng giả mù không đáng có mắt; người lớn giả điếc không đáng có tai; những kẻ đó đấm đá kẻ yếu thì không đáng có tay chân, nhất là những kẻ tung tin đồn, vu khống, đáng bị cắt lưỡi.""Còn đứa nhỏ tham sống sợ chết, chỉ hươu bảo ngựa, lấy oán trả ơn —— thì nên đào tim nó ra."Tim nó thì nên bị đào ra.Giọng nói của nữ MC đột nhiên trở nên lạnh lùng, sự căm hận trong lời nói khiến mọi người rùng mình.Không khí tràn ngập mùi máu đặc quánh, lạnh lẽo, ẩm ướt và tanh.Diệp Sanh từng bước đi về phía phòng phát sóng.Nữ MC tựa hồ không chú ý tới người ngoài tới gần, hai tay mọc đầy thi đốm nhẹ nhàng lật qua một trang giấy, động tác vô cùng thuần thục.Cô cúi đầu, đưa môi lại gần micro và nói."À, đúng rồi, vừa rồi có người hỏi Cái Miệng Nhỏ trong điện thoại, nhân vật chính sau khi tan học đã đi đâu? Sau khi về nhà, cha cậu ấy có đi tìm công lý cho cậu ấy không?""Các vị khán giả quên mất cha của nhân vật chính là một tay cờ bạc và nghiện rượu. Sau khi Tiểu Thất về nhà, cậu không những không nhận được sự an ủi từ cha mình mà còn bị cha mình cầm một chai bia đánh vì tội gây chuyện.""Chai bia vỡ tạo thành một lỗ đẫm máu ở sau đầu Tiểu Thất, cậu bé chạy ra ban công. Cha của Tiểu Thất thấy cậu ta dám trốn, liền lấy một con dao làm bếp từ trong bếp ra, tức giận lao tới.""Người đàn ông say rượu không có ý thức và dùng con dao làm bếp rạch vào mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất ôm đầu và co ro trên mép ban công. Nhưng người đàn ông đi lại loạng choạng và không thể đứng vững khi ra sức, say rượu trượt chân và rơi từ tầng 5 xuống tử vong".Trước khi nói từ "chết", nữ MC cổ quái dừng lại, điều chỉnh giọng điệu. Những ngón tay cô lật sang một trang khác, và cô nghiêng người về phía trước, để lộ một phần cổ. Điều kỳ lạ là chiếc cổ của cô ấy không hề thon gọn mà khá thô, trên đó còn có hầu kết đang lăn lộn.Nữ MC nói: "Tiểu Thất nằm trên lan can, nhìn cha ruột nằm trên vũng máu, đây là lần đầu tiên cậu ấy biết cái chết là một chuyện như vậy. Đối với cậu ấy, điều đó có vẻ khá tốt. Cha cậu ấy chết, cậu ấy đã sống lại.""Tiểu Thất trở về căn nhà trống rỗng. TV trong phòng khách vẫn đang chiếu phim hoạt hình. Cả người cậu đầy máu và đứng đó chết lặng. Sau khi hát "ding-ding-dong-dong-dong", cảnh sát trưởng Mèo đen trên TV lại cưỡi xe xuất hiện để trừng phạt cái ác và phát huy cái thiện. Cảnh sát trưởng Mèo đen tiêu diệt chuột đồng, bắt được đại bàng ăn thịt khỉ, bắt được voi, hà mã và lợn rừng ăn vụng đất đỏ. Mọi kẻ xấu trong rừng rậm đã nhận được số phận mà họ đáng phải nhận.""Thật tuyệt vời nếu có những anh hùng như vậy trong hiện thực. Tiểu Thất nghĩ.""Sẽ thật tuyệt nếu thành phố của tôi cũng có một anh hùng như thế này. Anh ấy là người bảo vệ thành phố và có thể nhìn ra sự thật của mọi chuyện.""Những kẻ mù quáng, tung tin đồn, giả câm giả điếc, đánh nhau bằng nắm đấm và đá đều sẽ chết."Tiểu Thất mở cặp sách ra, ngồi xổm trên mặt đất nhặt bút chì và giấy lên."Cậu ấy không thể trả thù những người đó.""Cho nên cậu tự mình viết ra một câu chuyện, nhân vật chính trong câu chuyện là một bác sĩ ban ngày cứu người và chữa lành vết thương, ban đêm là một sát thủ trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện." "Tiểu Thất đặt tên cho hắn là —— Đô Thị Dạ Hành Giả. "Những câu chuyện được viết bằng máu và nước mắt thời thơ ấu cất giấu sự căm ghét ngây thơ nhất và nỗi buồn sâu sắc nhất của một cậu bé.Đó là lúc cuộc đời cậu bị hủy hoại bởi một nhóm người xấu; đó là lúc cậu lần đầu tiên biết được rằng cái chết cũng có thể là một điều tốt.Cậu đang ở trong vòng xoáy đen tối nhất, khao khát một người anh hùng từ trên trời rơi xuống, chứng minh mình vô tội và trừng phạt mọi kẻ làm ác.Nhưng số phận người anh hùng đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.Cho đến khi cậu lớn lên và cho đến khi chết, hắn vẫn chưa xuất hiện.Nhưng nó không quan trọng.Nhiều năm sau, cậu bé từ lâu đã trở thành chủ nhân của những thứ quái đản một lần nữa trở lại Hoài Thành. Hắn nhìn xuống thế giới từ trên cao, lấy toàn bộ thành phố làm nền để khôi phục lại những câu chuyện về những anh hùng thời thơ ấu của mình với những điều quái đản mới.Khi Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đẩy cửa bước vào.Cạch. Nữ MC vừa tắt micro.Trong phòng phát sóng yên tĩnh, ánh sáng xanh mờ nhạt từ màn hình bàn phím máy tính chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Ánh sáng lạnh lẽo soi rõ khuôn mặt người phụ nữ, cô đang ngồi trên ghế, dáng ngồi thẳng tắp.Chiếc bóng phản chiếu trên tường trông giống như một ngọn núi lớn.Ngọn núi lớn đó được tạo thành từ những đứa trẻ ma dày đặc."Các cậu tới rồi." Quỷ Mẫu ngẩng đầu cười, thanh âm trong trẻo ôn hòa, nhưng cũng có chút mơ hồ điên cuồng.Đến gần nghe mới phát hiện giọng nói của Quỷ Mẫu nghe vừa nam vừa nữ, cứ như thể cô vừa là nam vừa là nữ vậy.Cánh tay cô đặt trên bàn, trắng như hoa huệ. Mái tóc vàng và bộ váy trắng, thánh thiện như nữ thần trong tranh tường.Khoảnh khắc Hera ngẩng đầu lên, Diệp Sanh đã xác nhận sự nghi ngờ của mình.Đây là một khuôn mặt hợp nhất.Nói cách khác, có hai linh hồn cùng sống trong một cơ thể.—— bác sĩ Lương đem thân thể của mình cho Quỷ Mẫu mượn xác để ký sinh!Một khuôn mặt thanh tú và nhỏ nhắn của người phụ nữ đột nhiên trào ra từ dưới làn da của bác sĩ Lương và hiện lên rõ ràng. Đặc điểm khuôn mặt của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cho nên sau khi nhìn kỹ, trên khuôn mặt của Hera cả mắt, mũi và miệng đều xuất hiện hai lần*.Một khuôn mặt có sáu cơ quan vô cùng kinh dị và đáng sợ.Người có thân phận là Đô Thị Dạ Hành Giả và lang thang trong thế giới là Lương Húc; nhưng khống chế những đứa trẻ ma giết người lại là Quỷ Mẫu.Những kẻ dị giáo cấp A+ trong diễn đàn thứ bảy khác với những kẻ dị giáo đầy oán hận trong quá khứ. Cô thánh thiện và hoàn mỹ, ngồi ngay ngắn trong phòng phát sóng đầy người chết, cô vẫn còn tâm trạng giới thiệu bản thân với Diệp Sanh Ninh Vi Trần."Xin chào, xin chào, tôi tên là Hera."Hera mỉm cười vẫy vẫy tay, các đường nét trên khuôn mặt chồng lên nhau vặn vẹo, trông cổ quái và đáng sợ.Giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng."Thật ra tôi rất muốn gặp các cậu sớm hơn. Dù sao mạng của các cậu bị ba vị đại nhân kia trong vùng cấm của diễn đàn truy nã, phần thưởng nhất định rất hấp dẫn." Cô liếm môi dưới: "Đáng tiếc câu chuyện còn chưa đến hồi kết, cũng chưa tới thời điểm các cậu lên sân khấu, tôi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi."Hera giơ một ngón tay ra.Rất nhanh, một đám trẻ ma ngăm đen từ trong tường trào ra, đứa trẻ ma cười hì hì mang theo hai cái ghế đặt ở phía trước.Hera ngồi với tư thế dịu dàng tao nhã, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngồi xuống, các cậu có thích câu chuyện 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 không?""Khi câu chuyện này tiếp tục, thành phố Hoài Thành bị cô lập khỏi tất cả những thứ bẩn thỉu, và chúng nó không thể vào được. Thành phố này chỉ có người dân, và sự khác biệt duy nhất là người sống người chết. Đây là một câu chuyện xảy ra giữa con người chúng ta, đám quái vật đó sẽ không bao giờ hiểu được lòng trắc ẩn, công lý, chủ nghĩa anh hùng, lòng tốt và lòng đồng cảm đối với người khác."Diệp Sanh không tỏ ý kiến, nhìn người phụ nữ trước mặt tự xưng là "con người" và quái vật cắt đứt mọi liên kết, cậu chỉ cảm thấy buồn cười và mỉa mai.Ninh Vi Trần dùng ngón tay kéo ghế ra, quay về phía Diệp Sanh cười nói: "Anh, ngồi đi."Diệp Sanh: "......"Cậu nhìn Ninh Vi Trần với ánh mắt như muốn nói "Cậu điên rồi sao?".Nhưng Ninh Vi Trần đã ưu nhã ngồi xuống, phong thái nhã nhặn mỉm cười với cậu, như thể hắn đang ngồi ở trên một bàn đàm phán bình thường.Diệp Sanh nghịch viên đạn giữa các ngón tay, rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống.Hera nhìn hai người bình tĩnh không vội vàng trước mặt, khóe môi nhếch lên mỉa mai.Cô tiếp tục nói một cách chậm rãi."Câu chuyện càng mở rộng thì càng có nhiều cảm xúc.""Những câu chuyện về các anh hùng luôn khiến những người bình thường chúng tôi rơi nước mắt.""Háo hức, ngạc nhiên, phấn khích, tò mò và sợ hãi.""Nhưng nếu một câu chuyện muốn được lưu danh qua mọi thời đại thì phải thêm vào một chút sắc thái bi kịch".Hera nói."Mù, điếc, câm, mất chân, mất tay. Ở cuối 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 vẫn còn thiếu một người mất đi trái tim.""Tôi nghe nói các cậu là một đôi người yêu."Hera cười rộ lên."Như vậy đi, tôi sẽ cho các bạn một cơ hội sống sót. Nếu ai trong số các bạn có thể móc ra cho tôi một trái tim đập vì người yêu của mình thì tôi sẽ để người còn lại đi, thế nào?"====================================Chương 92: Sống chết cũng là chuyện lớn (2)Người yêu?Quỷ Mẫu nói bọn họ là người yêu.Diệp Sanh sửng sốt vài giây sau đó mới nhớ ra tư thế của mình và Ninh Vi Trần trong đoạn video lan truyền đến Đế Quốc Dị Đoan ái muội đến mức nào, giống như yêu đương vụng trộm hơn là tán tỉnh.Diệp Sanh: "..." Người yêu chết tiệt.Chuyện ba ngày ba đêm trên tàu Âm Sơn đã lừa dối tất cả mọi người, nhưng không lừa được đương sự. Cái gì giả chính là giả. Một trái tim đập vì người yêu, có lẽ cả hai bọn họ đều không có.Ánh mắt Diệp Sanh rơi xuống trên bàn, rũ mắt xuống, vươn tay từ trong đống giấy tờ rải rác rút ra một tờ rơi quảng cáo bệnh viện tư nhân, chắc là quảng cáo của đài phát thanh.Phía trên tờ rơi ghi rõ tên bệnh viện, "Bệnh viện phụ khoa Đức Tâm". Phía dưới là khẩu hiệu: 【 Tiên phong trong công nghệ, xây dựng khoa sản hàng đầu. Bệnh viện tư nhân luôn là đối tác chăm sóc sức khỏe tận tâm nhất của bạn. 】【 Bệnh viện Đức Tâm, thai phụ an tâm, người nhà yên tâm 】Bệnh viện tư nhân luôn là đối tác chăm sóc sức khỏe tận tâm nhất của bạn. Nghĩ đến Quỷ Mẫu ngồi đối diện chiếc bàn dài với bàn tay đầy máu tươi, Diệp Sanh chỉ cảm thấy mỉa mai.Diệp Sanh nhặt tờ rơi với vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu bình tĩnh: "Không phải lúc giết người cô luôn chú ý đến nhân quả báo ứng sao? Nếu cô cho rằng mình là chính nghĩa, sao cô không giết những kẻ vô tâm thực sự đáng bị như vậy mà phải làm khó chúng tôi?"Hera cổ quái nói: "Chẳng lẽ không phải các cậu tự đưa tới cửa sao?"Diệp Sanh ngước mắt lên, đôi mắt của cậu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt ở ranh giới giữa đen và trắng, xinh đẹp đến mức quỷ dị, cậu chán ghét nói."Cố Sự Đại Vương tạo ra 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》để tạo ra một anh hùng và trả thù kẻ xấu. Tôi nghĩ cái kết của nguyên văn 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》cho thấy những người mất đi trái tim chắc chắn không phải là những cặp tình nhân tự nguyện hy sinh trái tim dành cho người yêu của họ. Cô giết người vô tội một cách bừa bãi như thế này có tính là làm hỏng toàn bộ câu chuyện không?Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, không nghe ra chút cảm xúc nào.Khuôn mặt vặn vẹo chồng chéo của Hera mờ mịt không rõ ràng, bốn con mắt đều nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Sanh. Từ biểu hiện của cô, Diệp Sanh biết rằng cậu đã đúng.Mối quan hệ giữa Hera và Cố Sự Đại Vương nên gần với mối quan hệ hợp tác hơn là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới. Trước đây, khi Lạc Hưng Ngôn phát hiện ra hơi thở của Quỷ Mẫu ở Tần gia, anh ta đã nói đó là một kẻ dị giáo cấp A, nhưng bây giờ đứng trước mặt họ là một kẻ dị giáo cấp A+ được Cố Sự Đại Vương đóng dấu "Dư sinh dư tử".Cố Sự Đại Vương đã ban cho Hera những năng lực mạnh mẽ, và đổi lại, cô trở thành một nhân vật trong câu chuyện của hắn.Dựa vào sự coi trọng của Cố Sự Đại Vương đặt vào câu chuyện, "giả mạo và làm ô uế" là một vấn đề rất nghiêm trọng.Quỷ Mẫu vẻ mặt u ám, nước đen bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ chiếc ghế sau lưng cô, toát ra từ mọi hướng, giống như rắn và nhện, quấn vào mái tóc xoăn vàng óng của cô.Dừng một lúc lâu, Hera cười khẩy nói: "Kết thúc của nguyên văn quả thực không phải như thế này. Đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy cái kết của 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》. Nhưng tôi biết, nếu một câu chuyện muốn trở thành một tác phẩm kinh điển, nhất định phải đẹp đến rơi nước mắt cho người xem, nếu tình yêu đẫm máu có thể thu hút nhiều người nghe đến với câu chuyện, tôi tin người điều hành diễn đàn sẽ tha thứ cho tôi."Diệp Sanh cúi đầu không chút biểu cảm, dùng ngón tay nhặt tờ rơi lên, gấp lại hai lần rồi ném thẳng xuống bàn."Nếu cô muốn kết thúc câu chuyện thật bi thảm, tại sao cô không bắt đầu từ chính mình?"Mặt Hera chợt tối sầm khi cô nhìn vào tờ rơi của bệnh viện tư nhân.Diệp Sanh nói: "Không phải cô là người không thể dung thứ một hạt cát trong mắt sao? Chỉ cần không phải là nạn nhân hoàn hảo trong mắt cô, thì tất cả đều xứng đáng bị trừng phạt. Nếu Đường Gia Hào có thể được cô lựa chọn bởi vì hắn thấy chết không cứu, thì theo tôi, trong căn phòng này, đã có người hoàn hảo nhất để bị đào tim."Hera nhìn tờ rơi của bệnh viện tư nhân và hơi thở của cô trở nên gấp gáp trong giây lát. Ngực cô phập phồng, khuôn mặt nhăn nhó, những ngón tay trắng bệch và run rẩy khi cô cầm lấy tờ giấy.Cái bóng khổng lồ phía sau cô duỗi ra vô số xúc tu vì trái tim đầy hận ý của cô, nhảy múa điên cuồng dọc theo bức tường với lũ quỷ.Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Người mù quáng không đáng có mắt, người bịa đặt không đáng có lưỡi. Lương Tân Hải cấu kết với người có thế lực để khiến cô chết trên bàn mổ. Hắn phát rồ, làm bác sĩ mà lại như vậy, người như vậy —— không xứng đáng có trái tim, đáng chết bị đào tim.""Mà cha thiếu nợ thì con trả là điều thiên kinh địa nghĩa." Diệp Sanh nói: "Người cô ký sinh, Lương Húc mới là lựa chọn hoàn hảo nhất để đào tim trong 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》."Hera đột nhiên ngẩng đầu.Bốn mắt đều nhìn về phía Diệp Sanh, trong mắt bác sĩ Lương bình tĩnh bi thương, trong khi đôi mắt Quỷ Mẫu lại tràn đầy vặn vẹo huyết dịch.Cô thở hổn hển, giọng nói đứt quãng và khàn khàn như một chiếc ống thổi cũ, Quỷ Mẫu mỉm cười quái dị."Cậu cho rằng tôi không muốn giết hắn sao? Tôi đã muốn giết hắn từ lâu rồi.""Tôi muốn giết Lương Tân Hải! Tôi muốn giết Lương Húc! Tôi muốn giết cả nhà bọn họ!""Những bác sĩ này, dưới vỏ bọc danh tiếng, làm những việc còn tệ hơn cả súc vật. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến sau khi chết là đưa cả gia đình hắn xuống địa ngục.""Nhưng tôi đã chết trong tay Lương Tân Hải, và hàng trăm triệu đứa trẻ khác, đều là những đứa trẻ mà hắn từng giúp tôi sinh ra một cách từng đứa một, sức mạnh của tôi kỳ thực cùng tồn tại với hắn."Những ngón tay của Quỷ Mẫu run rẩy, co giật khi cầm tấm áp phích quảng cáo của bệnh viện tư nhân, những giọt nước mắt đỏ tươi chảy ra từ khuôn mặt cô, vẻ mặt vặn vẹo mang theo một sự hận thù hủy diệt thế giới. Như cảm nhận được tâm trạng của cô có điều gì đó không ổn, cái bóng trên tường trở nên lập thể, vươn một bàn tay tròn trịa như em bé đặt lên vai mẹ để an ủi.Khoảnh khắc cô được đứa trẻ chạm nhẹ vào người, sự hận thù trên mặt Quỷ Mẫu dần dần tiêu tan. Cô cúi đầu, mái tóc dài màu vàng nhạt nhẹ nhàng mềm mại, một con ma đủ bốn chi từ từ bò lên trên chân cô.Quỷ Mẫu giơ tay lên, những ngón tay xám xịt đầy vết thi đốm đặt lên đầu đứa con ma, đôi mắt cô lộ ra ánh sáng đầy tình mẫu tử và thần thánh.Quỷ Mẫu nhẹ nhàng nói."Đêm đó bệnh viện Thừa Ân thực sự rất bận rộn. Lúc đó bụng tôi to đến mức người khác tưởng tôi đang mang thai đôi."Cô làm động tác so sánh nhẹ trên bụng mình: "Khi tôi mang thai được bảy tháng, tinh thần tôi đã rối loạn. Tôi muốn chạy trốn nhưng Tần Văn Thụy lại trói tôi vào giường, ngày nào cũng cho tôi ăn loại thuốc kinh tởm đó.""Tần Văn Thụy bị suy nhược tinh trùng, hắn không muốn chữa trị, cho nên mới tìm người nghĩ ra bùa chú.""Họ trộn một đống thứ kinh tởm với tinh dịch của Tần Văn Thụy thành một bát thuốc đen và ép tôi uống.""Tử cung và dạ dày của phụ nữ không thông nhau, làm sao có thể mang thai được? Ai có thể ngờ rằng trong lúc uống nó tôi lại có thai.""Từ khi còn nhỏ, tôi rất yêu trẻ con. Lúc đó, tôi cũng mong muốn có một đứa con cho riêng mình. Những tháng đầu của thai kỳ, tôi sẵn sàng uống thuốc hàng ngày để thai nhi ổn định. Kết quả, từ từ, tôi phát hiện có gì đó không ổn. Khi tôi bước đi, bụng tôi thực sự phát ra âm thanh ầm ầm, nghe như một bát nước đang rung chuyển.""Tôi mất cảm giác thèm ăn, thường xuyên mất ngủ, nửa đêm khó thở, rụng tóc, buồn nôn nôn mửa, cổ họng bị viêm, bị cảm lạnh do yếu huyết, đi được hai bước liền ngất xỉu.""Có một đêm tôi nằm mơ thấy mình bò vào bụng mình, hóa ra những thứ thuốc đen đó không chỉ đọng lại trong dạ dày mà còn xuyên qua các mạch máu và thành dạ dày, từng chút một thấm vào từng bộ phận trên cơ thể tôi. Thuốc đen là chất độc. Chúng ăn mòn cơ thể tôi, ăn mòn nội tạng của tôi, ăn mòn mạch máu, ăn mòn gan và ăn mòn ruột của tôi. Tôi thấy dạ dày của tôi cuối cùng đã trống rỗng và bị ăn mòn hoàn toàn. Tất cả chỉ còn lại là chất lỏng đen như mực.""Tôi kể chuyện này với người Tần gia, họ nói tôi điên, tôi muốn dùng dao mở nó ra nhìn cho rõ, tôi không muốn tự sát, tôi chỉ cảm thấy bụng mình đầy nước. Tôi muốn dùng kim chọc một lỗ nhỏ, xem bên trong nước có chảy ra không? Nhưng tất cả mọi người ở Tần gia đều cho rằng tôi bị bệnh, có xu hướng tự hại mình.""Họ trói tôi, nhốt tôi trên giường, trói chân tay tôi và tiếp tục cho tôi ăn thứ thuốc kinh tởm kia hàng ngày.""Tôi chỉ nằm trên giường và nhìn bụng mình càng ngày càng lớn.""Nhưng tôi thật sự rất thích trẻ con. Tôi rất thích cảm giác được sinh ra một sự sống mới. Vì vậy, trước ngày sinh nở, tôi lại tha thứ cho những người đó. Tôi sờ bụng rồi bước vào phòng mổ, nghĩ thầm, lỡ như mình thực sự có thể sinh hạ một đứa con khỏe mạnh và đáng yêu, tất cả chuyện này sẽ kết thúc."Những ngón tay của Hera chạm vào đầu đứa trẻ ma với vẻ mặt dịu dàng. Đứa trẻ ma cười hì hì ôm lấy ngón tay Quỷ Mẫu, trên mặt đầy tham lam thèm nhỏ dãi, há miệng dùng hàm răng sắc nhọn gặm cắn. Đó không phải là tình cảm của đứa bé dành cho mẹ mà là ước muốn thực sự được ăn thịt mẹ.Nhưng Quỷ Mẫu cũng không bận tâm, cô rất yêu thương con mình."Tình trạng ở bụng khiến tôi không thể sinh thường nên phải sinh mổ.""Mọi người đều biết sinh nở là một việc đau đớn. Kỳ thực, trên đời còn có một thứ còn tuyệt vọng hơn, đó là tỉnh dậy trong một ca sinh mổ.""Tôi tỉnh dậy trong khi đang phẫu thuật.""Khi thực hiện một ca phẫu thuật gây mê toàn thân, ba loại thuốc được đưa vào cơ thể con người: thuốc gây mê, thuốc giảm đau và thuốc giãn cơ. Thuốc gây mê làm cho người ta buồn ngủ, thuốc giảm đau làm cho dây thần kinh không còn cảm giác đau, và thuốc giãn cơ làm toàn thân bị tê, cơ thể trong tình trạng tê liệt giúp bác sĩ dễ dàng thực hiện các ca phẫu thuật tốt hơn.""Trong lần phẫu thuật đó, thuốc giảm đau không còn tác dụng, toàn thân tôi vẫn còn đang được gây mê, nhưng ý thức của tôi tỉnh dậy trước. Ánh đèn phẫu thuật chiếu mạnh vào mặt tôi, tôi cảm thấy hắn dùng dao nhỏ rạch bụng tôi. Con dao di chuyển chậm rãi xuống. Tôi cảm nhận rõ ràng mọi đau đớn, con dao cứa vào bụng và thịt tôi, nhưng mí mắt tôi nặng trĩu không thể mở ra, tôi không thể phát ra âm thanh, tôi không thể hét lên, tôi không thể truyền đạt ý nghĩ của mình. Tôi muốn nói với họ rằng tôi đã tỉnh. Tôi muốn nói rằng thuốc giảm đau không đủ. Tôi muốn nói rằng thuốc mê đã mất hiệu lực và tôi đau đớn sắp chết. Nhưng tôi không thể nói được.""Miệng tôi không thể cử động, cơ thể tôi không thể cử động, tôi bị mắc kẹt trong biển ý thức đen tối. Tôi bị bác sĩ mổ bụng một cách thụ động bằng dao. Tôi đau đớn đến mức phải trải qua sự tra tấn khủng khiếp như địa ngục này.""Đó là một cơn ác mộng, cơ thể và linh hồn của tôi đã hoàn toàn tách biệt!"Giọng điệu hung dữ của Quỷ Mẫu đột nhiên trở nên dịu dàng trở lại."Hiện tượng này hiếm gặp nhưng có tồn tại và được gọi là nhận thức trong ca phẫu thuật. Sẽ thật tuyệt nếu chỉ là nhận thức trong ca phẫu thuật, nhưng Chúa phải cố tình nhấn mạnh rằng tôi phải hoàn toàn hiểu được sự vĩ đại của "sự sống"."Lương Tân Hải mổ bụng tôi ra, chắc chắn cảnh tượng bên trong khiến hắn sợ hãi, tay run rẩy.""Có một quả bóng nước màu đen trong bụng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com