1 12 Chom Sao Hoan Su Diu Dang Lang Man Nhat
~oOo~
•Chương 6: Ánh dương rực rỡ
Ánh trăng nhu hoà chiếu vào bên trong phòng bệnh, phủ lên tất cả đồ vật một màu sắc nhu hoà mà ấm áp. Từng cơn gió nhẹ thổi qua từng cơn, khẽ lay nhẹ rèm cửa màu lam nhạt. "Chậc, xuyên vào nhân vật nào không xuyên, lại xuyên đúng vào nhân vật phản diện muôn đời chết thảm. Quả nhiên nghiệp mà đã quật thì chả chừa bố con thằng nào cả." Thiên Bình khoanh chân ngồi trên giường bệnh, khẽ thở dài một hơi. "Cũng chỉ là một cuốn truyện nát, cậu lo cái gì? Chúng ta xuyên vào chương 39 chứ có xuyên vào chương 93 đâu mà sợ." Bảo Bình lên tiếng, một bộ dáng cà lơ phất phơ chẳng quan tâm sự đời. Theo cốt truyện, cuốn truyện này kéo dài hơn 100 chương, các cô xuyên vào chương 39 khi cốt truyện chính mới chạy được 1/3, cơ hội thay đổi vận mệnh là vô cùng lớn. Trên đời này chẳng có gì là không thay đổi được, chỉ cần một cánh bướm nhỏ còn có thể tạo ra cả một cơn lốc lớn, huống hồ còn là con người. "Cốc- cốc-" âm thanh gõ cửa vang lên, một người y tá mỉm cười bước vào bên trong phòng bệnh. "Đến giờ uống thuốc rồi." Vị y tá tươi cười nhìn ba người, thanh âm ôn nhu dịu dàng khiến người ta vô cùng có hảo cảm. Bảo Bình: "..."Song Ngư: "..."Thiên Bình: "..."Y tá, cô không thể vào chậm một chút à? Đừng có phá tan bầu không khí chúng tôi cố gắng lắm mới có thể dựng lên thế chứ!Ba người trầm mặc nhìn đống thuốc trên mặt bàn, yên lặng thở dài một hơi. "Trước hết, chúng ta cần làm một số việc để thoát khỏi tình trạng này đã." Song Ngư đưa tay gảy gảy đống thuốc trên mặt bàn, trên mặt là sự bất đắc dĩ. Cứ ngồi trong trại tâm thần năm bữa nửa tháng, các cô từ không có bệnh cũng thành có bệnh. Dù sao bệnh viện tâm thần là cái nôi đào tạo những kẻ điên mà. "Làm cái gì?" Thiên Bình chán nản ngã người trên giường bệnh, quay đầu qua lại nhìn sang hai cô bạn thân ngồi hai bên. Bảo Bình cùng Song Ngư nhìn qua, lúc này mới để ý tới khuôn mặt xinh đẹp đến tinh xảo của Thiên Bình, gương mặt kia thật sự quá phạm quy rồi. Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp đến tinh xảo, mi mục như hoạ, sống mũi cao thanh tú, môi căng mọng nhuận hồng. Sao các cô không biết, ngày xưa con nhỏ này lại có thể xinh đẹp đến mức này nhỉ?Thiên Bình bị ánh mắt của hai người doạ đến co rụt người lại. "Này, tôi không có hứng thú trồng bách hợp nha!!" Thiên Bình ôm lấy bản thân, lên tiếng cảnh cáo. "Xì! Tôi chỉ là đam mê cái đẹp thôi mà! Có cần nhìn tôi như dân hái hoa tặc (*) thế không hả?" Bảo Bình bĩu môi khinh bỉ nhìn sang Thiên Bình, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự ghét bỏ.(*) hái hoa tặc: nhân vật yêu râu xanh chuyên thâu hương trộm ngọc, hủy hoại danh tiết của những thiếu nữ thuần khiến. "Lại không à? Nếu cậu mà là đàn ông xem, cậu lại không đè tôi ra mới là lạ!" Thiên Bình liếc Bảo Bình một cái sắc lẻm, sự khinh bỉ trên mặt cũng chuẩn bị hoá thành thực thể mà công kích đối phương. "Đáng tiếc, tôi là hủ nữ." Bảo Bình lắc đầu cảm thán một cái, lại chế giễu mà nhìn sang cô bạn thân của mình. Song Ngư: "..."Thiên Bình: "..."Cả căn phòng rơi vào thế giới yên tĩnh. Khoé môi hai người kia hơi co rút một chút nhưng vẫn không làm ra hành động quá khích gì. "Hai người... có cần cách mình xa như dịch bệnh truyền nhiễm thế không?" Bảo Bình chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, uỷ khuất lên tiếng. Song Ngư: "..."Thiên Bình: "..."Dịch bệnh truyền nhiễm cái khỉ gì? Cậu còn đáng sợ hơn cả dịch bệnh truyền nhiễm đấy chứ!! Nhỡ may một ngày nào đó cậu không nhịn được mà ra tay với bọn tôi thì bọn tôi biết tìm ai hàm oan (*) chứ? (*) hàm oan: phải mang nỗi oan ức mà không thể thanh minh, giãi bày được. Như đọc được sự ai oán trong mắt hai người kia, Bảo Bình liền không nhịn được mà muốn mắng một câu thô tục, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống: "Các cậu đã từng nghe qua câu này chưa?" Hai bạn nhỏ ngồi ở đối diện mờ mịt lắc đầu. Câu gì? Có hàm ý đúc kết tất cả tinh tuý của nhân loại sao?"Trong mắt hủ nữ, bốn bề đều là chị em." Bảo Bình kiêu ngạo mà nói. Song Ngư: "..."Thiên Bình: "..."Ha ha...Chị chị em em, nhịn không được thì đem nhau ra bem phải không?"Mấy thứ râu ria này quan trọng sao? Chúng ta nên nghĩ cách làm sao để trốn khỏi nơi này đây này!!" Song Ngư không muốn tiếp tục đề cái tài này, nhanh chóng bẻ lái. "Có cách gì được chứ?" Thiên Bình chỉ muốn làm một con cá muối, không muốn quan tâm đến thế sự nhân gian. "Cách do con người nghĩ mà ra." Bảo Bình hùng hồn tuyên bố, xong mỉm cười nói "Mình nghĩ ra cách rồi, theo mình."Bảo Bình bước xuống giường bệnh, mở đầu tiên phong. "Cậu ấy thì có cách gì?" Thiên Bình khó hiểu đi theo phía sau. "Ai mà biết, tin tưởng cậu ấy. Dù sao IQ cậu ấy rất cao." Song Ngư nhỏ giọng an ủi, nhưng không biết là cô đang an ủi Thiên Bình hay là đang an ủi chính mình nữa. Thiên Bình: "..."Chẳng lẽ cậu đã quên rằng Bảo Bình là người thường xuyên rớt mạng nhất trong đội à? Chiến tích để quên não ở nhà của cậu ấy có thể nhiều bằng số cơm cậu ăn lúc trước rồi.~oOo~
Ở bên cạnh bức tường cao lớn có ba cái bóng đang thập thà thập thò...Song Ngư ngửa đầu nhìn bức tường cao năm mét trước mặt, khoé môi của cô nàng không nhịn được mà co rút một trận. Cái bệnh viện này có cần xây tường cao thế không? Chỉ là một cái bức tường thôi mà! Với chỉ số IQ của đám bệnh nhân trong viện chắc chẳng ai rảnh mà trèo tường đâu. "Tiểu Ngư, độ khó của việc này không phải ở mức độ bình thường đâu." Bảo Bình đưa đôi mắt ai oán nhìn bức tường chống thấm màu sắc bền đẹp trước mặt, không nhịn được mà cảm thán. Dụng cụ không có, sao mà các cô vượt rào? Cao như vậy, các cô trèo nổi sao? Thôi, nghĩ cũng đừng có nghĩ... Hiện thực quá mức tàn khốc. "Chui lỗ chó." Thiên Bình mỉm cười hiền lành chỉ vào cái lỗ chó ở ngay dưới chân mình, khuôn mặt của cô dưới ánh sáng nhu hoà của ánh trăng càng trở nên xinh đẹp hơn."Quả thực phải chui lỗ chó sao?" Song Ngư đưa mắt ai oán nhìn cái lỗ chó dưới chân, sao số các cô lại thảm như vậy hả trời?Bảo Bình sờ sờ cằm, đắn đo nhìn bức tường chống thấm bền đẹp trước mặt, lại nhìn sang cái lỗ chó đủ để một người chui qua, âm thầm tính toán.
"Vẫn... vẫn là nên chui lỗ chó đi, dù sao cũng không phải là lần đầu." Bảo Bình đắn đo suy nghĩ thật lâu mới đưa ra một quyết định như vậy.
Làm bạn với một tiểu bá vương, sau này thăng cấp thành một đại bá vương như Sư Tử, các cô trèo tường chui lỗ chó trốn học còn ít sao? Coi như ôn lại kỷ niệm cũ đi.
Và là người mở đầu cho chiến dịch đào tẩu, Thiên Bình bắt đầu chui lỗ chó..."Hơi chật một chút, các cậu đẩy mạnh lên chút đi." Thiên Bình cả người kẹt trong lỗ chó, tiến không được lùi không xong, không nhịn được mà than thở lên tiếng. "Reeng-Reeng-" một loạt chuông báo động vang lên inh ỏi kèm theo một tiếng loa thông báo vang lên "Cấp báo! Cấp báo! Có bệnh nhân trốn viện! Có bệnh nhân trốn viện!...""Này, đẩy nhanh lên! Chuông reo rồi kìa!! Nhanh cái tay lên, bác sĩ ra bây giờ!!" Thiên Bình cuống cuồng hết cả lên, đúng lúc này một giọng nói ấm áp hoà nhã vang lên:"Có cần tôi đẩy giúp hay không?" Thanh âm hoà nhã ấm áp, hoà cùng tiếng cười nhẹ nhàn nhạt trầm thấp đầy khêu gợi."Hả? Vậy thì cảm ơn nha!!" Thiên Bình vui vẻ nói lời cảm ơn. Trong lòng lại tự hỏi sao giọng nói hoà nhã này quen thế?Do Thiên Bình đang chui lỗ chó và mặt hướng ra ngoài nên cô hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm như đít nồi gang nấu củi của Song Ngư và Bảo Bình ở đằng sau. "Ba bệnh nhân phòng 250 trốn viện thất bại lần thứ 25 trong 2 tiếng!!"Bảo Bình: "..."Song Ngư: "..."Thiên Bình: "..."Các cô có một câu nói không phù hợp với giá trị quan xã hội chủ nghĩa hạch tâm văn minh rất muốn nói. "Mẹ kiếp!" Ba người đồng loạt văng tục. Ngay sau đó, cả ba người đã bị viện trưởng bệnh viện lôi về phòng bệnh của mình."Đừng trốn viện, các em ra ngoài kia gây hại cho xã hội thì phải làm sao bây giờ?" Viện trưởng cười ôn nhu nhìn ba người, thanh âm rất khẽ, cực kỳ êm tai "Các em tích cực điều trị, khi nào ổn định nhất định sẽ cho các em xuất viện. Cố lên!"
Ba người trầm mặc nhìn viện trưởng.
Chúng tôi cố gắng không nổi, chỉ muốn trốn viện mà thôi.
Viện trưởng lải nhải một hồi rồi mới rời đi, để lại ba người trong căn phòng đã bị khoá trái cửa.
"Mình trù ẻo hắn làm thụ." Bảo Bình bị niệm cả một buổi, đầu cũng bị niệm đến ong ong.
"Mình nguyền rủa hắn không cương được." Thiên Bình bĩu môi nói, trong giọng nói tràn ngập sự bất mãn.
"Thiên Bình, cậu trù ẻo kiểu này cũng quá ác rồi đấy." Song Ngư khoé môi có hơi co rút mà nói.
Là một người đàn ông đã bị trù là thụ lại còn bị nguyền không cương được, rốt cuộc bạn thân của cô mang theo bao nhiêu ác ý khi trù ẻo người ta vậy?
"Mình còn có thể ác hơn nữa, cậu tin không?" Thiên Bình bĩu môi nói, cả người nằm sấp trên giường không muốn động đậy.
Bảo Bình nghịch ngợm mấy viên thuốc mà y tá đưa vào lúc trước, lúc đầu vẫn bình thường nhưng ngay sau đó ánh mắt của cô nàng bỗng tối lại, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng. "Có chuyện gì thế?" Người đầu tiên phát hiện sắc mặt của Bảo Bình không đúng là Song Ngư. "Thuốc này không phải thuốc trị bệnh, nó càng giống như thuốc kích thích thần kinh hơn." Bảo Bình bẻ đôi một viên thuốc ra, ngửi ngửi "Liều lượng không nhiều lắm, dùng một ít không sao cả, có tác dụng an thần, khiến người ta dễ ngủ nhưng nếu sử dụng thường xuyên thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng."Có thể để Bảo Bình nói ra bốn từ "cực kỳ nghiêm trọng" vậy thì không phải chuyện đơn giản đâu. Sắc mặt hai người còn lại khẽ đổi, cũng may nguyên chủ mới bị đưa vào đây không lâu, chưa dùng được bao nhiêu. Nếu như theo bản gốc, nguyên chủ ở đây nửa năm, hèn gì hành động lại trở nên mất lí trí như vậy. Hoá ra, ngay từ đầu tất cả đều đã được sắp xếp tỉ mỉ, rốt cuộc là ai đang tính kế họ chứ?"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nơi này không an toàn." Thiên Bình lật người ngồi bật dậy, dường như cả người cô đều tràn trề tinh lực, khác hẳn bộ dáng lúc nãy. "Nói thì dễ, nhưng làm mới khó. Việc rời khỏi đây, mức độ khó không chỉ dừng lại ở 5 sao đâu." Song Ngư cũng không muốn ở nơi này, nhưng muốn ra ngoài thì lại chẳng dễ dàng đến vậy. "Nếu chúng ta không thể yên lặng ra ngoài được, vậy thì đánh một trận rồi ra." Bảo Bình lắc lắc cổ tay, cười nhạt "Dù sao, từ trước đến nay chúng ta cũng không phải loại người ôn nhu gì."Lúc đầu bọn họ định thần không biết quỷ không hay mà rời đi nơi này nhưng mọi việc đã đến nước này, nếu còn tiếp tục ở lại bọn họ liền gặp nguy hiểm. Dù sao, đây cũng là sản nghiệp Mộ Dung gia, có thể vươn tay vào tận trong đây, ai biết được bước tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì? Trong mọi tình huống, bản thân phải là người chủ động, nếu là người bị động thì ngay từ đầu đã mất đi tiên cơ, chờ đợi ở phía trước chỉ có cái chết. "Đi." Song Ngư dẫn đầu tiên phong, lúc đi ra đến cửa thì cô nàng lại ngừng lại. "Sao thế?" Thiên Bình nhíu mày hỏi. "Khoá trái r..." Song Ngư còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe một tiếng vang lớn vang lên bên tai, cánh cửa đổ xuống ngay lập tức. Bảo Bình bĩnh tĩnh thu chân lại, mỉm cười "Chúng ta đi."Hai người câm nín, chạy theo phía sau Bảo Bình.Lúc này, thang máy ở phía xa đang không ngừng nhấp nháy đang đi lên. Một lát sau, cửa thang máy mở ra, một đám nam nhân cùng một cô gái bước ra ngoài. Nam nhân mặc áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu được cắt may tỉ mỉ, nhìn như thế nào cũng là tinh anh xã hội. Cô gái kia còn rất trẻ, gương mặt thanh tú, trên môi lúc nào cũng vương nụ cười ngọt ngào. "Sao hôm nay bệnh viện ồn ào thế nhỉ?" Bạch Dương cau mày lại khi nghe được từng hồi chuông báo động vang lên liên hồi kỳ trận. "Chắc là bệnh nhân gây loạn thôi, chắc một lát là ổn." Kim Ngưu cũng rất khó chịu khi nghe hàng loạt âm thanh chói dáy vang lên không dứt. "Xà Phu, em không cần để ý tới mấy người này. Họ hại em còn chưa đủ hay sao?" Nhân Mã muốn ngăn cản cô gái ở bên cạnh khi bọn họ sắp bước tới phòng bệnh 250. "Anh Nhân Mã, dẫu sao họ cũng là bạn em, họ như thế sao em không đến thăm cho nổi?" Xà Phu mỉm cười ngọt ngào trấn an. Ánh mắt của Thiên Yết trở nên sâu thẳm không thấy đáy. Anh nhớ lại bệnh án của Thiên Bình kiếp trước, bàn tay của anh lại cuộn tròn lại thành nấm đấm, móng tay trắng nõn sạch sẽ đâm sâu vào lòng bàn tay, mới có thể khiến cho anh thanh tỉnh. Ngọn nguồn mọi chuyện không phải đều bắt đầu ở nơi đây hay sao? Là do anh của năm đó quá ngu ngốc, bị mỡ heo che mất não, mới làm ra hành vi đưa em gái mình vào trại tâm thần. Lúc đó, Thiên Bình luôn nói Xà Phu không phải loại người tốt lành gì, anh lại không nghe. Cuối cùng, anh không những mất đi người con gái mà bản thân yêu nhất, ngay cả người thân duy nhất cũng không còn. Ông trời cho anh cơ hội sửa sai, anh nhất định sẽ không để cho mọi chuyện kiếp trước lập lại một lần nữa. "Thôi được rồi! Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!!" Song Tử gật đầu coi như chấp thuận, nhưng cũng không quên kèm theo một câu đe dọa.Bảy người bước đến phòng bệnh, ngay lập tức đã nhìn thấy cánh cửa bị rơi dưới đất. Bên trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn rèm cửa màu lam nhạt khẽ tung bay theo gió hoà cùng mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. "Bọn họ đâu rồi?" Ánh mắt Thiên Yết trở nên hoảng loạn, anh sợ hãi nhìn khắp phòng bệnh một lần. "Ở phía đó, có phải không?" Ma Kết chỉ ra ngoài, giữa những âm thanh ồn ào náo nhiệt, ba cô gái chạy cùng nhau chạy ở giữa sân, phía sau là một đống người mặc áo bluose trắng đuổi theo, phía sau nữa là một đống bệnh nhân tâm thần. Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị. Không biết cô gái bên cạnh nói cái gì, khiến hai người kia bật cười vui vẻ. Nụ cười kia trong trẻo như nắng hạ, khiến người ta không dễ dàng rời mắt. Chói mắt đến như vậy, giống như ánh mặt trời, phong quang vô hạn. Ba người Thiên Bình chạy đến trước cổng bệnh viện thì nhìn thấy bảo vệ đã đứng sẵn ở đó, trên tay cầm một cái dùi điện. Thiên Bình nhìn chùm chìa khoá treo trên thắt lưng của bảo vệ, nhoẻn miệng tươi cười. Cô bỗng dưng tăng tốc lao về phía bảo vệ, bàn tay trảo một cái đã lấy được chùm chìa khoá. Song Ngư đứng ở bên cạnh cánh cửa, đưa tay đón lấy chùm chìa khoá được ném ra, nhanh chóng mở khoá. Bảo Bình giơ tay đánh ngất mấy người đang lao về phía ba người các cô. Ba người chạy ra bên ngoài, nhanh chóng đóng cửa. Một đống người bị ngăn lại bên trong. "Này, bên đây." Thanh âm thiếu nữ trong trẻo như nước, tựa như châu ngọc va chạm khay ngọc, cực kỳ êm tai. Ba người nhìn qua, liền thấy một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nhìn về phía họ. Cô gái kia rất đẹp, mang theo một chút gì đó dịu dàng, mềm mại, một thân váy trắng tinh càng khiến cô nàng trở nên dịu dàng ôn nhu. Bên cạnh là một cô gái ăn mặc theo phong cách bụi bặm, cả người tản ra hơi thở phản nghịch, trên mặt còn dán một miếng ugo xinh xinh. Ba người chớp chớp mắt nhìn hai người kia. "Mới không gặp nhau một lúc, đã quên rồi à?" Phong cách nói chuyện đậm chất giáo bá phản nghịch. Ba người khẽ co giật khoé miệng. "Kim Ngọc Sư Tử?" Thiên Bình run rẩy cất tiếng hỏi. "Ừ." Sư Tử ừ nhẹ một tiếng, dường như đụng đến vết thương trên mặt, không nhịn được mà cau mày lại. "Vậy..." ba người nhìn thiếu nữ cả người mang theo khí tức ôn nhu bên cạnh, dò hỏi "Phượng Hoàng Xử Nữ?"Xử Nữ chống tay trên thành xe, ngón tay thon dài tinh xảo khẽ gõ nhẹ vào vô lăng. "Ừ?" Thanh âm của cô rất nhẹ, mang theo hương vị trong trẻo khiến người nghe cảm thấy vô cùng êm tai. Từ khi nào mà cả người Xử Nữ tràn đầy khí chất ôn nhu như vậy? Không phải phong cách của cô nàng là nữ thần băng giá sao? Sao đột nhiên lại thành nữ thần mùa xuân thế này? Bảo Bình cùng Song Ngư kéo cửa xe, ngồi vào bên trong xe của Xử Nữ. Còn Thiên Bình nhận lấy nón bảo hiểm từ trên tay của Sư Tử, trèo lên mô tô phân khối lớn. Hai chiếc xe một trước một sau rời đi, để lại một màn mưa bụi. "Hai người con gái ở cổng bệnh viện đón họ, các cậu nhìn có quen không?" Kim Ngưu nói, mắt nhìn theo bóng chiếc Audi xám bạc trên lòng đường như là đang nhìn theo bóng của của Song Ngư vậy. "Là Xử Nữ." Thiên Yết nhìn chằm chằm chiếc xe đã khuất bóng, trong đáy mắt không rõ là cảm xúc gì. Cô gái của anh, từng xinh đẹp như vậy, xinh đẹp tựa như tinh linh trong truyện cổ tích, dịu dàng lại ôn nhu. Cô ấy từng là một thiên thần, tại sao cuối cùng lại đi đến một kết cục kia? Đều không phải do chính anh một tay đẩy cô ấy vào hố lửa sao?"Hừ, còn chẳng phải là Kim Ngọc Sư Tử à!" Bạch Dương hừ lạnh một tiếng. Sáng nay cô còn dám nói bản thân bị mất trí nhớ, mất trí nhớ mà mò được đến đây? Cô ta coi anh là đồ ngu mà lừa gạt hả?"Họ định đi đâu nhỉ?" Nhân Mã lo lắng nói. Mặc dù anh không thích Bảo Bình, nhưng dù sao cô cũng là em gái của mình, không lo lắng không được. "Đến chỗ của Cự Giải đi, tôi nghĩ bọn họ sẽ đến đó!" Ma Kết nói.Xà Phu cau chặt mày lại, đôi mắt tím trong veo lại vii cùng sắc bén chứa một cỗ lửa hận, khuôn mặt nanh ác như quỷ dữ.Thiên Yết nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Xà Phu, ánh mắt cũng lạnh xuống vài độ. Song Tử nhìn sang, thấy ánh mắt mang theo tia sát ý kia của Xà Phu, không khỏi giật mình. Ánh mắt kia tựa như ánh mắt của một con sói hoang, khó lòng thu phục. Thiên Yết phát hiện ra dị thường, khẽ đá xuống chân của Song Tử một cái. Song Tử giật mình nhìn sang, bắt gặp ánh mắt kia của Thiên Yết, liền thu liễm lại. "Ma Kết?" Thanh âm gấp gáp của Kim Ngưu kéo lại sự chú ý của mọi người."Ma Kết? Cậu sao thế?" Nhân Mã lay lay Ma Kết, thanh âm có chút gấp.
Đầu Ma Kết ong ong, sau đó là một mảnh trống rỗng, trước mắt trở nên tối sầm.
-to be continued-
•••
#Huyết_Nguyệt#
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com