TruyenHHH.com

1 12 Chom Sao Hoan Su Diu Dang Lang Man Nhat

~oOo~

•Chương 13: Lịch sử đen

Lúc các cô bước xuống từ trên cầu thang liền nhìn thấy bảy người kia dàn trận đứng phía dưới, tư thế kia tựa như đang chuẩn bị đi bắt người vậy, khiến bước chân của các cô không khỏi ngừng lại.

"Các người bày binh bố trận ở đây làm gì?" Cự Giải cúi đầu nhìn xuống phía dưới, thanh âm của cô mang theo một chút chán ghét, nhưng không quá mức rõ ràng.

"Trời muộn rồi, bọn mình định rủ các cậu đi ăn tối." Xà Phu mỉm cười dịu dàng lên tiếng, thanh âm của cô ta mềm mại nhẹ nhàng, khiến người nghe cực kỳ thoải mái.

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*)." Sư Tử từ trên lầu bước xuống, nghe thấy cô ta nói muốn mời các cô đi ăn liền cười nhạt, châm choic một câu.

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Thanh âm của cô không lớn, nhưng không gian xung quanh quá mức im lặng, khiến thanh âm của cô trở nên cực kỳ rõ ràng.

Xà Phu: "..."

Hiến ân cần cái gì?

Ai thèm hiến ân cần với mấy đứa ngu xuẩn này?

Các nam chính thì đưa tay sờ sờ mũi, bởi vì bị nói trúng tim đên nên là trở nên chột dạ.

"Sao các cậu lại dừng lại?" Song Ngư dùng sợi ren lụa buộc lại mái tóc dài đang toán loạn của bản thân, căn bản là không để ý đến mấy môn thần đứng canh cầu thang kia. Lúc này lại đột ngột bị đụng phải ở phía trước mới dừng lại hỏi.

Nhưng Bảo Bình đứng chắn phía trước cô thì vì cú đụng này mà trượt chân khỏi bậc thang.

"Cẩn thận!!" Nhân Mã thấy Bảo Bình ngã liền hô lên một tiếng, vừa định xông lên thì lập tức nhìn thấy Bảo Bình một tay bám trụ cầu thang, cả người dùng lực xoay trên không trung, an toàn đáp đất.

"Cẩn thận cái gì?" Sau khi Bảo Bình đáp đất liền mờ mịt nhìn nam chính, trên gương mặt tràn đầy mờ mịt.

Nhân Mã: "..."

Rốt cuộc thì từ khi nào mà thân thủ của em gái anh lại tốt như vậy? Muốn anh hùng cứu mĩ nhân thôi mà cũng gian nan quá!

"Bảo Tiểu Bình, cậu càng ngày càng ngầu!" Thiên Bình chạy xuống từ trên cầu thang, hoàn toàn không keo kiệt mà buông lời khen lợi.

Nam chính: "..."

Thế mà các cô dám kêu là ngầu?

Con mẹ nhà nó! Tim của bọn này đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!!

"Các cậu có muốn cùng bọn mình dùng bữa tối không?" Dường như Xà Phu không để ý đến câu nói lúc nãy của Sư Tử, cô ta rấy tích cực diễn ra bộ bạch liên hoa đạt tiêu chuẩn.

"Cô mời cơm?" Xử Nữ thong thả bước xuống từ trên lầu, nghe Xà Phu lên tiếng liền hơi nhíu mày hỏi lại.

"Đúng vậy." Xà Phu mỉm cười trả lời.

"Vẫn là thôi đi, chúng tôi chưa muốn gặp lại một bàn hạnh nhân." Trên mặt Xử Nữ là một mảnh ý tứ sâu xa nhìn về phía cô ta, dẫn đầu mấy người rời khỏi biệt thự.

Ở phía sau, Xà Phu nắm chặt tay lại, nhíu mày nhìn sáu người, trong đáy mắt chứa đầy dò xét. Vì cái gì mà lại không đúng như trong nguyên tác chứ?

Các nam chính yên lặng nhìn bóng lưng của mấy người khuất sau cánh cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Ở quảng trường hôm nay có bắn pháo hoa, chúng ta đến đó vừa ăn vừa xem nhé?" Xà Phu thu lại tâm tình, tươi cười hướng các nam chính mà hỏi.

"Ừ."

Bảy người rời khỏi biệt thự, trên bẫu trời đen tuyền là pháp hoa nở rộ đang phiêu lãng.

~oOo~

Pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trên bầu trời đêm đen tuyền, từng đoá từng đoá như bông hoa nở rộ, xinh đẹp đến chói mắt. Những bông pháo hoa đủ mọi màu sắc, đủ loại hình dạng nở rộ trên bầu trời khiến cho nền trời đen đặc trở nên rực rỡ.

"Pháo hoa thực sự rất xinh đẹp. Cá Nhỏ đến đây, cười một cái nào." Bảo Bình giơ điện thoại về phía trước, ôm lấy cổ của Song Ngư tươi cười hướng về phía camera.

Song Ngư nghiêng đầu về phía Bảo Bình, hướng camera cười một cái, tiếng máy ảnh tanh tách vang lên.

Trong bức ảnh, hai người cười thật tươi, phía sau là pháo hoa xinh đẹp nở rộ, khiến nụ cười của hai người càng trở nên rực rỡ hơn.

"Hai người các cậu không được đánh lẻ, đến đây, cùng nhau chụp chung một bức ảnh đi." Cự Giải kéo tay Xử Nữ chạy đến.

Ở phía sau Thiên Bình cũng kéo tay Sư Tử đang mê mẩn ăn kẹo bông chạy tới.

"Nào, cười nào các cô gái." Thợ chụp ảnh đứng phía xa, tươi cười hướng sáu người nói chuyện.

Sáu người đứng thành hàng, tươi cười hướng về phía ống kính. Phía sau bọn họ là pháo hoa nở rộ từng đóa, rực rỡ xinh đẹp càng khiến vẻ tươi cười của mấy cô trở nên tươi đẹp.

"Tách—" âm thanh máy ảnh vang lên, thợ chụp ảnh tươi cười ra thủ thế ok với các cô.

"Cho tôi xin phương thức liên lạc, sau khi rửa ảnh xong tôi sẽ gửi cho mấy cô." Thợ ảnh lên tiếng nhìn sáu người.

Thiên Bình tiến lên trao đổi phương thức liên lạc cùng thợ ảnh, sau đó cùng mấy người kia tiếp tục ngắm pháo hoa.

Ở phía sau, Song Tử níu lại người thợ ảnh, nhỏ giọng như sợ khiến mấy người kia chú ý "Những bức ảnh mà anh vừa chụp hộ mấy cô gái kia có thể in cho tôi một phần không? Giá cả không thành vấn đề."

Người thợ ảnh nhìn anh, lại quay đầu nhìn về phía sau, một lúc sau mới gật gật đầu, yên lặng lưu lại phương thức liên lạc của Song Tử, rồi nhanh chóng rời đi.

Xử Nữ vừa quay người lại liền nhìn thấy Song Tử vụng trộm nói chuyện cùng thở ảnh. Cô hơi nhíu mày một chút, nhưng không suy nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ là anh ta muốn chụp ảnh mà thôi.

"Xử Nữ, cậu ăn không?" Không biết từ khi nào mà trên tay của Sư Tử nhiều thêm một vài que kẹo bông đủ màu sắc, đang tươi cười đưa cho cô một que.

Xử Nữ nhìn mấy que kẹo bông trong tay Sư Tử, cô không nhận lấy que kẹo bông kia mà đưa tay rút một que kẹo bông màu lam từ trong mấy que còn lại.

"Màu lam là của mình." Song Ngư vừa vươn tay ra lấy liền bị đoạt đi, quay đầu tức giận trừng chủ mưu một cái.

"Ồ?" Xử Nữ thả nhẹ thanh âm, nhẹ nhàng cắn một cái lên que kẹo bông rồi nhìn sang khuôn mặt đang cứng đơ của Song Ngư "Của cậu?"

Song Ngư: "..."

Song Ngư nín lặng một hồi, xong mới đưa tay lấy một cây kẹo bông khác trong tay Sư Tử, nhanh chóng nói "Của cậu, của cậu."

Gan của cô dẫu có lớn, cũng không lớn đến nỗi dám cùng Xử Nữ tranh đồ.

Bảo Bình nhìn Song Ngư nghẹn khuất mà không dám nói, trên mặt không khỏi có chút vi diệu. Dường như cô nhớ đến cái gì đó, đột nhiên bật cười, tiếng cười kia mềm mại êm ái, khiến người nghe vô cùng thoải mái.

"Cậu cười cái gì?" Thiên Bình nghi hoặc nhìn sang Bảo Bình.

"Không có gì, chỉ là nhớ đến lần đầu tiên Sư Tử gặp phải Xử Nữ mà thôi." Bảo Bình nhẹ giọng cười, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ.

Sư Tử đang nhai kẹo bông, vừa nghe đến đây thì cả người cô nàng trở nên cứng đờ.

Lịch sử đen, làm ơn xin đừng nhắc lại!!

Thiên Bình để ý thấy Bảo Bình vừa nói xong, không khí xung quanh liền trở nên có chút vi diệu, không khỏi tò mò.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Lần đó, Sư Tử cùng Xử Nữ tranh đồ, sau đó thì bị Xử Nữ đè ra đánh cho răng rụng đầy đất." Cự Giải cười vô cùng vui vẻ, rồi đưa tay lấy kẹo bông trong tay Sư Tử, hé miệng cắn một ngụm.

Sư Tử: "..."

Hãy nhìn vào lương tâm mấy người mà nói!!

Sao tôi không biết mình lại bị đánh đến nỗi răng rụng đầy đất?

Rõ ràng răng của tôi không có rụng một cái nào cả!!

Chuyện đó xảy ra lúc bọn họ mười tuổi, đối với Sư Tử thì quả là một đoạn lịch sử đen. Như đã nói từ trước, Sư Tử là một tiểu bá vương cực kỳ nổi danh trong vòng tròn hào môn, từ trước đến nay không ai dám cùng cô tranh đồ. Thế mà lần đó lại có một người gan lớn cùng cô tranh đồ.

Sư Tử nhìn qua, phát hiện là một cô gái, cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt xanh thiên thanh trong veo kia, quả thực là đẹp say lòng người, tuổi tác so với cô cũng chệnh lệch không nhiều.

Vì cô gái kia rất đẹp, nên Sư Tử cũng không trực tiếp động thủ, mà chỉ nắm chặt đồ trong tay, lạnh nhạt nói cùng cô gái kia "Buông tay."

Cô gái kia không những không buông tay mà cầm càng chặt, yên lặng nhìn cô.

"Điện hạ, đây là Kim tiểu thư, người nhường cô ấy một chút?" Phía sau cô gái kia là một người hầu, nhỏ giọng khuyên nhủ một câu.

"Kim gia nào?" Cô gái lạnh lùng hỏi người hầu, bàn tay cũng không nới lỏng dẫu chỉ một chút.

Người hầu sờ sờ mũi, không lên tiếng. Nghe thanh âm này của công chúa, chắc là tức giận rồi.

Sư Tử hơi sửng sốt, ngay cả Kim gia cũng không biết? Điều này với Sư Tử thì chả khác sỉ nhục là bao. Máu nóng dồn lên não, cô nàng liền không để ý mà trực tiếp động thủ.

Từ trước đến nay Sư Tử đánh nhau chưa từng thua ai, nên cô nhóc vô cùng tự tin. Sau đó, đại khái chính là Sư Tử cùng Xử Nữ đánh nhau. Nói một cách chính xác là đơn phương ẩu đả, bởi vì Sư Tử bị Xử Nữ đè cứng trên đất mà đập.

"Sư Tử, cậu quả thực bị đánh răng rơi đầy đất thật à?" Thiên Bình nghe xong, không khỏi có chút muốn cười, nhưng nhìn khuôn mặt đang dần đen lại của Sư Tử, cô nàng chỉ có thể nhịn xuống.

Sư Tử: "..."

Rõ ràng là cô không có rụng cái răng nào cả!!

Bọn họ đang ngậm máu phun người!!

"Bọn họ chỉ là phóng đại lên thôi." Sư Tử khi nhớ lại lịch sử đen kia, chỉ có thể thở dài.

"Răng rơi đầy đất quả thực là phóng đại, nhưng mà lung lay hai cái răng cửa là thật." Song Tử cắn kẹo bông, không phúc hậu mà vạch trần.

Lúc đó, ba người bọn họ phải cố sức lắm mới đem Xử Nữ ngăn lại được, nếu không chuyện Sư Tử răng rụng đầy đất cũng không còn là phóng đại nữa, mà sẽ là sự thật. Sau khi bị đè ra đập, Sư Tử ôm mặt kêu đau, kiểm tra mới thấy, hai cái răng cửa của cô nàng bị Xử Nữ đập đến nỗi lung lay luôn rồi. Từ

lần bị đè ra đập đó, dường như Sư Tử ghi thù, khắp nơi đông tây nhằm vào Xử Nữ bán hành. Nhưng mà Sư Tử bán còn chưa được một hoa, đã nhận về cả rổ, bị Xử Nữ đút hành ngập mặt. Sau đó, không biết thế nào, bọn họ lại hỗn chung một chỗ, trở thành bạn thân.

Sư Tử: "..."

Lịch sử đen cảm phiền không cần nhớ mãi không quên, cảm ơn!!

Thiên Bình nhìn Sư Tử lại nhìn sang Xử Nữ, ánh nhìn có chút vi diệu. Cô nàng từng nghe được không ít "sự tích" tiểu bá vương của Sư Tử, nhưng đại đa số đều là Sư Tử làm sao giễu võ dương oai, chưa từng nghe qua sự kiện Sư Tử bị đè ra đập răng rụng đầy đất bao giờ cả!

"Các cậu, mình cảm thấy hơi đói bụng." Xử Nữ muốn dời đi không khí xấu hổ, ngay lập tức nói muốn đi tìm quán ăn.

Mọi người lúc này mới cảm thấy hơi đói bụng. Lúc đầu các cô tính đi ăn nhưng nghe nói tối nay ở quảng trường có thả pháo hoa nên là cả bọn rủ nhau đi xem. Nô đùa cũng đã được nửa tiếng, hiện tại cả bọn đều cảm thấy khá đói bụng.

Các cô dạo một vòng quanh quảng trường, mới tìm được một quán ăn vừa ý. Quán ăn không tính là lớn, trang trí khá đơn giản, cũng không có quá nhiều điểm nhấn, nhưng lại mang lại cho người khác cảm giác ấm áp tựa như đang ở nhà của mình vậy.

Các cô tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, bắt đầu gọi món. Hiệu suất của quán ăn không thấp, cũng không tính là lâu, đồ ăn đã được mang lên. Thức ăn trang trí tinh xảo, vô cùng đẹp mắt, vì vậy các cô cũng không suy nghĩ mà trực tiếp động đũa.

Trên bàn ăn không được nói chuyện, đó là quy tắc của giới thượng lưu, vì thế không khí cũng chìm vào im lặng.

Đúng lúc này, cửa quán ăn mở ra, nam chính cùng Xà Phu bước vào bên trong quán ăn. Vốn dĩ Xà Phu nhìn thấy mấy người các cô vào quán này, nên mới nằng nặc đòi vào đây để diễu võ dương oai. Còn nam chính, chỉ cần có thể trông thấy mấy người các cô nhiều một chút, liền không suy nghĩ mà đồng ý.

"Là mấy cậu ấy kìa." Xà Phu cố tình giả vờ kinh ngạc chỉ vào mấy người đang yên tĩnh dùng bữa ở gần đó.

Các nam chính nhìn sang Xà Phu, trên gương mặt tràn đầy tán thưởng. Cả thế giới nợ cô một giải Oscar đấy Ngọc Hà Xà Phu!!

"Dẫu sao cũng đã đến rồi hay là mời họ ăn cùng chúng ta?" Xà Phu đảo mắt một vòng suy tính, sau đó liền nói.

Cô ta dám đề nghị như vậy chẳng qua là do cô ta dám chắc mấy người các anh sẽ không đồng ý.

"Vậy cũng được!!" Nhân Mã gật đầu chấp thuận. Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Bảo Bình, khoé môi không tự chủ được mà khẽ cong lên một nụ cười thật nhẹ.

"Vâng." Xà Phu cắn chặt răng, từ tốn đáp lại.

Cô ta ngàn phòng vạn phòng cũng không thể ngờ rằng thế mà Nhân Mã lại đồng ý.

Đã phóng lao thì phải theo lao mà thôi!!

Vì thế, cô ta rất nhanh chóng nhất chân bước tới chỗ các bạn nữ phụ phản diện, mỉm cười vô cùng ngọt ngào.

Một khắc nhìn thấy nụ cười giả tạo của bạn nữ chính Bạch liên hoa kia, các bạn nữ phụ phản diện chỉ hận một nỗi không thể lao vào nhà vệ sinh mà tống hết những thứ vừa mới ăn kia ra!

"Các cậu, trùng hợp quá, chúng ta ghép bàn cùng ăn nhé?" Xà Phu tươi cười bước đến.

"Không trùng hợp, là cô cố ý tới." Sư Tử cười nhạt, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

"Đâu có. Thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi." Xà Phu cứng ngắc trả lời, nhưng trên mặt đã không còn giữ được nụ cười nữa.

"Ồ? Trùng hợp này cũng quá nhiều đi." Thiên Bình dài giọng nói, trong giọng nói của cô không biết mang theo thâm ý gì.

Xà Phu lúng túng nhìn sang mấy nam chính, ý tứ cầu trợ giúp.

Các nam chính không định xen vào để Xà Phu tự mình tìm ngược. Nhưng mà nghĩ đến đại cục sau này, các anh chỉ đành nhịn xuống.

"Cô nói thế là ý gì!" Khuôn mặt Song Tử trở nên trầm. Anh đưa mắt nhìn sang, ánh mắt có chút bất thiện.

Các nam chính trong lòng thầm bật ngón tay cái khen thưởng cho Song Tử. Diễn xuất này thì Xà Phu cũng phải gọi bằng cụ tổ!

"Ý trên mặt chữ. Chẳng lẽ não trong đầu anh được cấu tạo từ bã đậu cùng sợi bún à?" Thiên Bình hơi nhướng mày nhìn Song Tử, khoé môi cũng khẽ cong lên "Hay là nói lúc thượng đế ban phát não cho nhân loại, anh lại đang che ô?"

Quả nhiên, châm chọc người thì ai cũng có thể làm được, chỉ là còn tuỳ vào công phu mà thôi!

Song Tử: "..."

Lời này cũng quá độc ác đi?

"Bình Nhi, không được vô lễ! Song Tử lớn hơn em năm tuổi đấy!" Thiên Yết nghiêm giọng nhắc nhở, Đôi mắt tím than của anh nhẹ nhàng lướt qua chỗ ngồi của người con gái đang cẩn trọng dùng bữa kia, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười câu dẫn.

Thiên Bình: "..."

Lão nương năm nay đã 24 rồi!!

Các người định chiếm tiện nghi của bà đây à?

"Một bữa ăn thôi mà, căng thẳng vậy làm gì? Ngồi xuống ăn chung đi." Xử Nữ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.

Nam chính không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống, nhanh chóng gọi món, dường như sợ chậm một chút liền bị đuổi đi.

Xà Phu cứng ngắc mà cười, ngồi xuống.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, một bàn đầy ắp. Nhưng không khí của bàn ăn tràn đầy quỷ dị, khiến mọi người cảm thấy không ngon miệng.

Xà Phu ngồi bên cạnh, ríu ra ríu rít y như chim non, các nam chính bị niệm đến đau cả đầu nhưng không dám tỏ thái độ.

"Khi ăn không được nói chuyện, không ai dạy cô à?" Cự Giải bị niệm đến phiền, trực tiếp phát tác tính tình của bản thân.

Cả người Xà Phu trở nên cứng ngắc, đáy mắt nổi lên một tầng lệ quang, chuẩn bị trực trào đến nơi.

Đúng lúc này, ở bên cạnh vang lên một tiếng hét thảm, không khí ở quán ăn liền được đẩy lên cao trào.

"A Nam... A Nam..."

"Có người ngất xỉu!!"

"Mau gọi xe cứu thương!"

"Báo cảnh sát..."

Trong quán ăn một mảnh hỗn loạn.

•••

#Huyết Nguyệt#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com