TruyenHHH.com

1 12 Chom Sao Hoan Su Diu Dang Lang Man Nhat

~oOo~

•Chương 11: Sự cố

Ánh nắng màu hồng đào xuyên qua lớp cửa kính trong suốt chiếu vào bên trong phòng ăn. Trên bàn ăn được bày biện những món ăn tinh xảo, những bộ bát đĩa được xếp ngay ngắn trên mặt bàn.

"Mọi người dậy rồi." Xà Phu đeo bao tay, ôm một chiếc nồi nhỏ đặt lên trên bàn ăn, tươi cười nhìn mấy người các cô vừa đi xuống "Cùng nhau dùng bữa đi."

Thiên Bình đang nói chuyện cùng với Bảo Bình, nghe thấy tiếng nói của Xà Phu liền quay đầu qua nhìn.

Trên bàn ăn, sáu nam nhân soái khí bức người đang thong thả dùng bữa, đối diện họ để sáu bộ bát đũa, ghế cũng đã được kéo ra sẵn.

Sư Tử hơi nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn, xong lại đưa mắt nhìn về phía Xà Phu, bình tĩnh hỏi"Cô muốn hại chết bọn tôi à?"

"A?" Xà Phu giả vờ kêu lên một tiếng, khiếp sợ nhìn sáu người đứng trước cửa phòng ăn "Sao... sao có thể..."

Cô ta cười trừ, nhưng nụ cười kia cứng ngắc. Khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên cổ quái vì nụ cười kia.

Xử Nữ nghiêng đầu nhìn một bàn thức ăn được chế biến từ hạnh nhân trước mặt, khoé môi hơi giương lên một chút, nhưng đáy mắt tràn đầy ý lạnh.

Nữ phụ phản diện trong truyện đều có chung một đặc điểm, bị dị ứng với hạnh nhân.

"Tôi bị dị ứng hạnh nhân, làm món khác đi." Cự Giải cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi xuống ghế đã kéo sẵn, mở miệng gọi món.

Ma Kết đang dùng bữa, nghe Cự Giải nói như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đáy mắt tràn đầy nghi hoặc.

Cô bị dị ứng hạnh nhân? Chẳng phải trước kia cô vẫn hay ăn bánh kem hạnh nhân anh mua cho cô sao? Sao giờ lại dị ứng rồi? Ma Kết cố nhớ lại, lại phát hiện không đúng. Trước kia khi ăn những đồ làm bằng hạnh nhân mà anh đưa cho, cô luôn tươi cười nhận lấy, nhưng khi ăn thường rất miễn cưỡng. Thậm chí khi ăn xong liền lập tức trở về phòng, sau đó là cả ngày hôm sau liền không thấy bóng dáng.

Giờ nghĩ lại, cô bị dị ứng với hạnh nhân, nhưng những thứ đó lại là anh đưa cho cô, nên cô mới luyến tiếc. Rốt cuộc, trong những lúc anh không thấy, cô đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc vì anh đây? Nghĩ đến đây, mũi của Ma Kết lại cảm thấy chua xót.

Hình ảnh kiếp trước cùng kiếp này bỗng nhiên trùng lặp vào nhau, khiến cho anh không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Anh chỉ có thể cố gắng nhắm mắt lại, che đi sự bi thương tột cùng ẩn chứa trong đó.

"Mình... mình không biết, thật xin lỗi, mình làm món khác cho cậu." Xà Phu luống cuống đứng dậy, thanh âm còn mang theo chút uỷ khuất.

"Ai bảo cô đi?" Bảo Bình cười nhạt một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh Cự Giải "Tôi sợ ăn vào đồ ăn của cô, nửa cái mạng còn lại của tôi cũng không còn."

Xà Phu siết chặt tay, trên mặt vẫn phải cố nở nụ cười.

Nhân Mã đặt đũa xuống, liếc nhìn Bảo Bình, thanh âm trầm thấp mang theo sự tức giận "Em không ăn thì đứng dậy, đừng làm phiền cô ấy."

Bảo Bình đột nhiên bị mắng, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mờ mịt, sau đó mới tức giận cầm đũa đập trên bàn, thanh âm tràn ngập tức giận:

"Bọn tôi bị dị ứng hạnh nhân, cô ta làm một bàn thức ăn toàn hạnh nhân thế này, còn bảo chúng tôi dùng bữa, dùng không khí hả?"

Sáu nam nhân đồng loạt ngẩn người, dường như không tin việc cả sáu người đều dị ứng với hạnh nhân.

"Sao các cậu không nói sớm, mình ăn mất rồi." Song Ngư là một tên cuồng đồ ngọt, nhìn thấy một bàn thức ăn tinh xảo như vậy, không nhịn được mà động đũa.

Nhưng giờ đám bạn của cô mới nói cho cô biết, nguyên chủ bị dị ứng hạnh nhân... Thế này so với hố cha cũng không kém nhau là bao!!

Năm người kia quay đầu nhìn qua, chỉ thấy đĩa bánh ngọt trước mắt Song Ngư đã khuyết mất một góc, Song Ngư còn chớp mắt vô tội nhìn sang. Sau đó, cô nàng liền trực tiếp ngất trên bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người nhanh chóng nổi lên mẩn đỏ...

Bảo Bình xô ghế đứng dậy, đỡ lấy Song Ngư để cô nàng nằm trên sàn nhà, nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho cô nàng.

"Sao cái gì con nhỏ này cũng ăn được vậy hả?" Cự Giải đứng ở một bên day trán.

"Bỏ qua đi, quen rồi là được." Sư Tử bất lực nói.

Đối với tình trạng suốt ngày bị dị ứng của Song Ngư, các cô đã quá quen rồi. Dù sao thì chỉ cần là thứ ăn được, Song Ngư đều sẽ ăn thử một ngụm còn về việc có bị dị ứng hay không thì tuỳ duyên.

Các nam chính bị biến cố đột nhiên phát sinh này doạ sợ, Song Tử cũng mặc kệ vết thương trên lưng, xô ghế xông tới. Kim Ngưu nhìn Song Ngư nằm trên sàn nhà, đang định bước tới thì bỗng nhiên một cơn choáng váng xông tới, trước mắt anh chợt hoa lên, sau đó mọi thứ liền chìm vào bóng tối.

"Ma Kết mau xem cậu ấy bị làm sao!" Nhân Mã nhanh chóng đỡ được Kim Ngưu khi anh chàng sắp té sấp xuống sàn nhà.

Hai sự cố xảy ra cùng một lúc khiến mọi người trở tay không kịp, không khí trong phòng ăn trong thoáng chốc đã trở nên rối loạn.

Các nam chính không còn cách nào khác là phải đưa Kim Ngưu trở về phòng.

"Tỉnh rồi à?" Xử Nữ nhìn Song Ngư đã mở mắt thì lên tiếng hỏi.

"Ừm." Song Ngư khẽ gật đầu một cái.

"Cho chừa cái tật tiện miệng, bạ đâu ăn đấy, cái gì cũng ăn được." Thiên Bình ấn đầu Song Ngư một cái, quở trách.

"Được rồi, mình dìu cậu lên phòng nghỉ ngơi." Bảo Bình đỡ Song Ngư đứng dậy, dìu cô nàng lên cầu thang. 

~oOo~

Kim Ngưu không biết mình ngủ bao lâu, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Anh khẽ cụp mi mắt, trong đáy mắt là một tia thống khổ, vẫn chưa thể chết...

Chẳng phải anh đã nhảy lầu sao? Chỗ đó cao như thế? Song Ngư cũng chết ở chỗ đó, sao anh nhảy theo lại không chết?

Kim Ngưu đã tìm đủ cách tự tử, nhưng dù làm cách nào anh cũng không thể chết được, giống như một lời nguyền vậy. Anh đưa tay vuốt mặt một cái, lại cảm thấy không đúng.

Anh đưa mắt nhìn cổ tay của mình, cổ tay rắn rỏi hữu lực, da thịt màu trắng nõn mà khoẻ mạnh, hoàn toàn không có quấn băng gạc trắng tinh hay có bất kỳ một vết cắt nào cả. Anh nhớ rõ ràng ngày hôm kia anh vừa mới cắt cổ tay, tại sao giờ ngay cả một dấu tích cũng không còn? Đang hoang mang mờ mịt, cửa phòng anh nhanh chóng bị đẩy ra, đánh một tiếng vang thật nhẹ.

Kim Ngưu nghiêng đầu nhìn qua cửa, xong lập tức quay đầu đi, giống như không có hứng thú, nhưng rất nhanh anh đã quay trở về, bởi vì anh nhìn thấy rõ, hai người vốn dĩ đã chết, nay lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh.

"Các cậu..." Kim Ngưu kêu lên một tiếng, môi khẽ mấp máy, nhưng lại không biết phải nói gì.

Thiên Yết cùng Ma Kết đưa mắt nhìn nhau, từ biểu hiện của Kim Ngưu, các anh có thể nhận rõ Kim Ngưu cũng trọng sinh.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, sự nặng nề bao trùm cả căn phòng.

Dường như Kim Ngưu cũng nhận ra điều gì không đúng. Mặc dù khuôn mặt của hai người trước mặt này vô cùng quen thuộc, nhưng không hề mang theo dáng vẻ thành thục ổn trọng mà còn vương theo chút non nớt, khí khế trên người rất cường đại, nhưng không thể che lấp nổi sự non nớt trẻ trung kia.

Kim Ngưu quay đầu, khi nhìn thấy bản thân trong gương anh liền ngẩn ra. Chàng trai trong gương có khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua cực kỳ yếu ớt. Gương mặt của chàng trai rất đẹp, nhìn qua có chút non nớt giống như sinh viên vừa mới ra trường vậy. Sao lại thế này? Sao gương mặt của anh lại có thể trẻ như thế?

Trong không khí yên lặng ngột ngạt, phía bên dưới lại vang lên một tiếng hét đầy đau đớn, thanh âm kia cực kỳ quen thuộc. Nghe thấy tiếng hét này, khuôn mặt của ba người đều hiện lên vẻ phiền muộn chán ghét, nhưng vẫn nhanh chân chạy xuống lầu.

Phía bên dưới là một mảnh hỗn loạn. Sư Tử đang đè cứng Bạch Dương trên mặt đất, ra mà đánh người cực kỳ hung bạo. Nhân Mã thấy Bạch Dương bị đánh, muốn xông qua cứu người, nhưng lại bị Bảo Bình đá một phát ngã trên đất. Không biết Bảo Bình dồn bao nhiêu lực vào cú đá kia mà Nhân Mã đau đến nỗi bò dậy không nổi, tức giận trừng mắt nhìn cô.

"Ánh mắt này của anh thật sự rất xinh đẹp, thật muốn móc ra làm tiêu bản." Bảo Bình nâng cằm của Nhân Mã lên, suýt xoa một tiếng đầy thích thú.

Đồng tử của Nhân Mã co rụt lại. Anh biết em gái mình có hứng thú với y học, tương lai cũng dự định thi vào ngành y nhưng anh không ngờ cô lại có thể nói ra lời này.

Bảo Bình thấy anh mở to mắt nhìn mình, trong đôi con ngươi cann màu trà của anh có ẩn chứ thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, con ngươi trong suốt của cô không khỏi trầm xuống.

Lúc này, khí tràng phủ trên người Bảo Bình giống y như mấy tên tội phạm giết người hàng loạt, tràn ngập tà ác cùng âm u.

"Xã hội pháp trị, giết người phạm pháp." Xử Nữ thấy khí tràng trên người Bảo Bình thay đổi, khiến cô không nhịn được mà nhắc nhở một câu.

Bảo Bình là một người lớn lên trong sự khuyết thiếu tình thương. Ngoại trừ được dạy dỗ trở thành một tiểu thư và một người thừa kế đạt chuẩn ra sao, thì cô không được dạy dỗ thiên tâm thiện mỹ là như thế nào, cô rất thiếu khuyết tính đồng cảm. Loại người như Bảo Bình, nếu như không cẩn thận giẫm qua sợi chỉ giới hạn, thì sẽ trở thành tội phạm, hơn nữa còn là loại rất khó đối phó.

Bảo Bình nhanh chóng thu hồi loại khí tràng âm u tà ác trên người lại, xong rồi mỉm cười ngọt ngào nhìn Nhân Mã, biểu cảm này khác hoàn toàn với vẻ mặt tà ác âm u vừa nãy, làm cho Nhân Mã có cảm giác người trước mặt này với người lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Mình biết mà, xã hội chủ nghĩa, hài hoà văn minh, giết người là phạm pháp." Bảo Bình tươi cười ngọt ngào lên tiếng.

Sống lưng Nhân Mã trở nên cứng đờ. Câu này còn có thể hiểu, nếu như giết người không phạm pháp thì em gái anh sẽ thực sự giết anh sao?

Là ai đã dạy cô cái bộ dáng như tên biến thái giết người hàng loạt kia? Là ai đã đem em gái của anh tẩy não hả!!

"Nam Cung Bạch Dương, anh đừng há mồm ngậm miệng là muốn uy hiếp tôi. Mối hôn sự này anh muốn huỷ thì huỷ, anh nghĩ tôi cần chắc?" Sư Tử thu tay lại, trên các khớp tay còn dính theo máu đỏ tươi, nhưng nụ cười kia của cô lại hết sức ngọt ngào "Cóc ba chân khó kiếm, đàn ông ba chân thì đầy đường, Kim Ngọc Sư Tử tôi muốn ai mà không được?"

Bạch Dương đưa tay lau máu trên khoé môi. Trên gương mặt điển trai toàn là biểu cảm âm trầm, ánh mắt cũng chứa một tia ngoan lệ.

Xà Phu chạy đến, dùng khăn tay của bản thân lau máu trên khoé môi của Bạch Dương, đáy mắt chứa đầy nước mắt, nhìn qua có vài phần điềm đạm đáng yêu.

"Em... em xin lỗi, tại em mà..." Xà Phu nức nở nói, trên gương mặt xinh đẹp ánh lệ, làm lòng người nổi lên vài phần thương xót.

"Không phải tại em." Bạch Dương xoa xoa mặt, sau đó đứng lên. Trên khuôn mặt điển trai có một vài vết bầm tím, đầu tóc cũng hơi rối loạn, quần áo cũng xộc xệch không chỉnh tề.

Sư Tử thấy một màn này, khoé môi không khỏi nhếch lên nụ cười lạnh. Không biết sau khi anh ta biết được bộ mặt thật của Ngọc Hà Xà Phu thì sẽ thế nào nhỉ? Thật mong chờ làm sao!

"Xảy ra chuyện gì?" Kim Ngưu xoa xoa cái trán đau nhức, cúi đầu nhìn tràng cảnh hỗn loạn phía dưới.

"Là... là lỗi tại em. Em xin lỗi..." Xà Phu nhỏ giọng cúi đầu, thanh âm đè thấp đến cực điểm, thân thể còn hơi run run, phối hợp với giọng nói kia, càng làm cho người khác cảm thấy cô bị bắt nạt.

"Không phải lỗi tại em, là do cô ta gây sự vô lý." Nhân Mã không biết đã đứng dậy từ bao giờ, anh bước tới bên cạnh Xà Phu, nhỏ giọng an ủi cô ta.

"Tôi gây sự vô lý?" Sư Tử cười lạnh một tiếng, thanh âm mang theo sự tức giận "Rõ ràng cô ta biết thừa bọn tôi ghét cô ta, cô ta còn cố tình ở đây xoát điểm tồn tại, không phải là mời gọi bọn tôi đến đánh cô ta sao?"

Nam chính: "..."

Lời này nghe ra cũng có lý ra phết...

Xà Phu: "..."

Rốt cuộc thì cô ta mời gọi chỗ nào?

"Cô ấy xin lỗi mấy người, mấy người lại ra tay đánh người, giáo dưỡng của mấy người bị chó ăn rồi à?" Bạch Dương trừng mắt nhìn sang Sư Tử, thanh âm mang theo sự tức giận tràn ngập.

"Ăn ngon không?" Cự Giải bất thình lình phun ra một câu không hợp hoàn cảnh, khiến cho mọi người không biết phản ứng ra sao.

Nữ chính: "..."

Nam chính: "..."

Cái gì ăn ngon không?

Nữ phụ phản diện che miệng cười khúc khích, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc đinh đang, cực kỳ êm tai.

Một lúc sau, khuôn mặt của Bạch Dương đỏ bừng, không biết là vì thẹn hay là vì giận.

"Cô chửi ai là chó?"

"Ai trả lời thì là người ấy." Sư Tử nghiêng đầu, một vài lọn tóc trượt xuống ngang vai của cô, khẽ đung đưa một chút.

"Cô!" Bạch Dương cực kỳ tức giận, nhưng lại không biết nên mắng như thế nào. Giáo dưỡng hai mươi mấy năm của anh không cho phép anh nói ra mấy câu nói thô tục.

Nhìn vào gương mặt đáng đánh đòn kia của Sư Tử, anh lại càng muốn đánh người. Tại sao trên thế giới này lại có người con gái ưa bạo lực như cô chứ?

"Kẹt— kẹt—kẹt—" Âm thanh kẽo kẹt vang lên trên đỉnh đầu, thanh âm kia có hơi lớn khiến mọi người không thể không chú ý đến nó.

Chiếc đèn trần hoa lệ được gắn trên trần nhà đang không ngừng rung lắc, tựa như sắp rơi xuống đến nơi. Từng âm thanh kẽo kẹt không ngừng vang lên theo từng nhịp rung lắc.

"Sắp... sắp rơi rồi..." Thiên Bình nhìn chiếc đèn trần trên trần nhà với ánh mắt khiếp sợ, cô run rẩy cảnh báo mọi người cách xa chiếc đèn.

"Xoẹt— Két—" Chiếc đèn trần nhanh chóng rơi xuống trước con mắt khiếp sợ của tất cả mọi người trong phòng.

Sư Tử và Bảo Bình lấy tư thế xét đánh lao qua, ôm Bạch Dương cùng Nhân Mã lăn qua một bên, tráng khỏi chiếc đèn trần đang rơi xuống.

Bạch Dương khiếp sợ nhìn trần nhà đang rơi xuống trên đỉnh đầu mình. Anh đang định kéo Xà Phu chạy khỏi nơi đó thì liền nhìn thấy Sư Tử lao qua, ôm anh ngã lăn một vòng trên đất. Đầu anh đập vào cạnh tường, phát ra một tiếng vang trầm đục. Bạch Dương cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó là một mảnh đen kịt.

Nhân Mã muốn chạy, nhưng anh lại phát hiện chân của bản thân đau nhức, căn bản động đậy không nổi. Đúng lúc này, Bảo Bình lao tới, ôm lấy anh rồi ngã sang bên cạnh, lăn một vòng rồi mới dừng lại. Đầu của anh va đập phải cạnh bàn, trán bị cứa rách, chảy ra máu tươi. Nhưng Nhân Mã lại mở to mắt nhìn cô gái đè phía trên mình.

Trên mặt cô bình tĩnh không có biểu tình gì, đôi con ngươi màu lam thanh lãnh trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.

"Rầm— Loảng xoảng— Keng—" âm thanh đổ vỡ vang lee nối tiếp nhau, khiến cho phòng khách trở thành một đống đổ nát.

Mảnh vỡ của thuỷ tinh chậm rãi bắn ra bốn phương tám hướng, dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang thic chiết xạ ra từng tia sáng lạnh lẽo. Một vài mảnh thuỷ tinh bắn tới chỗ của bốn người, cứa rách da thịt. Máu tươi chậm rãi rỉ ra từ miệng vết thương.

Nhân Mã nằm dưới thân của cô, máu đỏ tươi từ trên gò má non mịn của Bảo Bình rơi xuống mặt của anh, hương vị máu tươi tanh nồng, màu đỏ của máu càng kích thích thần kinh của người khác. Nhân Mã có chút sững sờ, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh mờ nhạt, anh hoàn toàn nhìn không rõ.

Cơn đau đầu ào tới như thuỷ triều, khiến cả người anh run rẩy vô lực, trước mắt là hình ảnh thiếu nữ nằm trong góc phòng, một thân váy trắng tinh khiết như thiên sứ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Nhân Mã ôm đầu, bất giác rên rỉ một tiếng đầy đau đớn. Anh đau đến ngất đi, nhưng bàn tay lại không hề buông ra bàn tay của cô gái nằm phía trên mình.

Bảo Bình đưa tay lau máu trên má mình, miệng vết thương khá nông, Bảo Bình cũng lười xử lý, liền tìm kiếm trong túi quần một miếng ugo mà dán lên.

"Hai người không sao chứ?" Cự Giải nhìn về phía hai người, nhỏ giọng hỏi.

"Còn tốt." Sư Tử xoa xoa máu trên gò má, lập tức đứng dậy từ trên người của Bạch Dương.

"Khiêng hai người bọn họ đi nghỉ ngơi đi." Kim Ngưu đau đầu xoa xoa mi tâm, lúc đi lên lầu còn không quên nhắc nhở quản gia cho người thu dọn phòng khách rồi bổ sung những thứ bị hỏng.

•••

#Huyết_Nguyệt#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com