TruyenHHH.com

09 00 Apricity

disclaimer: không ai trong số họ thuộc về mình

rating: PG

genre: slice of life, real-life based, angst (không BE đâu, yên tâm)

pairings: kiincuzz - kim kiin x moon woochan; slight mention: canmaker - kim gunboo x heo soo, choran - jung jihoon x choi hyunjoon

warning: ooc, lowercase

words count: 8k+

viết vì nhớ kt23 và kiincuzz. mình yêu họ rất nhiều, và mình biết là họ yêu nhau còn nhiều hơn mình yêu họ nữa.

note: VUI LÒNG KHÔNG THÊM FIC CỦA MÌNH VÀO CÁC READING LIST KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN KIINCUZZ VÀ KT23. MÌNH XIN CẢM ƠN.

-

1.

"soo ơi đưa em cái-"

đầu tháng mười hai, ngày chớm đông trời bớt hanh và không quá lạnh, son siwoo vươn tay tắt máy tạo độ ẩm sau khi tiếng người nói đột ngột im bặt đi giữa phòng tập. anh ngáp một hơi thật dài rồi trượt hẳn xuống ghế, như thể việc mình tắt đi tiếng rè rè của máy có thể giúp cậu em đi rừng bớt ngượng ngùng đi mà nói tiếp.

kim gunboo bỏ lửng câu nói, mím môi nhìn về phía đường giữa của mình. jung jihoon vừa bước ra từ góc khuất hành lang, tay còn cầm cốc cà phê mới pha hẵng còn nghi ngút khói. thằng nhóc hớp thử một ngụm rồi nhăn mặt vì cà phê quá nóng, có vẻ là không để ý đến việc người đi rừng mới vừa gọi nhầm tên mình.

mùi cà phê nồng đậm toả khắp phòng, tràn đầy khoang mũi kiin. hắn biết, đó là mùi của loại cà phê đóng gói bán đầy ngoài cửa hàng tiện lợi mà đồng đội cũ của hắn cứ ra đó là lại tiện tay vơ một lượt mấy hộp về uống dần. còn ba giây nữa là hồi sinh, kiin thở hắt ra một hơi cho mùi cà phê quanh mình tản đi bớt rồi mới tiếp tục chú tâm vào màn hình máy tính.

sau lưng hắn là jihoon, chẳng tỏ thái độ gì, chỉ thổi phù phù cho cà phê bớt nóng. đoạn nó lại hớp một ngụm rồi nhướn mày nhìn về phía gunboo tỏ ý muốn bạn đồng niên của mình nói tiếp đi. gunboo bắt được tín hiệu mới đằng hắng chỉnh lại giọng, tiếp tục câu nói đang lỡ dở giữa lưng chừng.

"... dây cắm bàn phím trên bàn của huấn luyện viên với."

và jihoon lười nhác gật đầu một cái, tay cũng với sang dây cáp màu đen được cuộn gọn gàng đặt trên bàn máy. vì thằng nhóc biết, khi gunboo gọi soo, tức là gọi người đi đường giữa của mình.

ánh sáng màn hình máy tính chuyển xanh hắt lên mặt kính kiin, hắn không để ý đến cuộc hội thoại của cặp mid rừng nữa.

chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra, ít ra là trong khoảng thời gian của hiện tại.

giống như chuyện gunboo thường gọi nhầm jihoon là soo, thì kiin cũng gọi cậu rừng mới bằng một cái tên hoàn toàn khác. woo gunboo, woo- à không, gunboo, xin lỗi.

và những lúc như thế thì gunboo cũng chỉ ậm ờ đáp lại. vì chính thằng nhóc cũng hiểu, rằng, kim gunboo, và kim kiin, vẫn chưa làm quen được với sự đổi mới.

son siwoo chưa bao giờ gọi nhầm tên ai, hắn cho là vì anh đã đi với quá nhiều đồng đội khác nhau nên đã quen với chuyện này rồi. và jihoon cũng như người anh của nó, kiin thấy thế, và thầm nghĩ rằng thằng bé này thích ứng nhanh thật. cho đến một bữa nhậu jihoon say mèm và vừa cầm tay soohwan vừa lẩm bẩm mấy tiếng hyunjoon hyung.

hoá ra jung jihoon cũng như hắn.

hoá ra ai cũng như vậy.

nhưng kim kiin chưa bao giờ hiểu nổi một thứ. kim gunboo ở với heo soo năm năm ròng, jung jihoon cũng làm đồng đội với choi hyunjoon đến bốn năm trời. còn hắn với moon woochan, chỉ vẻn vẹn một năm.

thậm chí còn chưa đầy ba trăm sáu mươi lăm ngày.

vậy mà trái tim hắn lúc nào cũng bị ba chữ moon-woo-chan đó trì xuống, trĩu nặng như đeo chì.

2.

bốn giờ hai mươi bảy trời nhập nhèm sáng, kim kiin khó nhọc trở mình trong giấc ngủ chập chờn. giường mới, đệm mới, gối và chăn cũng mua mới, cứ như đội tuyển giàu sụ này đã tống khứ hết sạch đống đồ cũ và xây cho hắn hẳn một căn phòng mới toanh, tinh tươm và đầy đủ tiện nghi. không có ánh đèn nhập nhoạng chớp tắt, không có tiếng hát của haram và tiếng siwoo lèm bèm bảo nó im đi, cũng không có tiếng boseong và woochan cãi nhau vì một đứa ngáy to làm đứa kia mất ngủ.

kì lạ. giống như cơ thể hắn đã thích nghi với đủ thứ tạp âm đinh tai nhức óc ở đội tuyển cũ, nên cái yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng gió lùa nơi đây lại như bóp nghẹt khí quản hắn, ép hai mắt hắn mở thao láo nhìn ánh sáng nhập nhoè hắt từ phía cửa sổ.

nhắm mắt thật chặt rồi lại mở mắt ra, những ngày tháng hỗn loạn của tháng mười một giống như cuộn băng tua lại trước mắt hắn. kiin cất cuốn cát xét ấy vào ngăn sâu nhất trong trái tim mình, nhưng rồi lại không nhịn được mà không khoá nó lại. cửa trái tim kẽo kẹt, ngăn tủ trượt ra, cuộn băng chạm vào một góc nào đó trong tim, tự bật lên mấy tiếng người nói, tiếng cười giỡn, nghe rè rè như con dao cùn cứa từng nhát trong lồng ngực hắn, tướm máu.

hắn nhớ tiếng haram ré rân khi bị siwoo cù lét, tiếng nước sôi lục bục trên bếp khi thằng em út tự nấu mì ăn đêm rồi bị boseong chê dính sốt lem nhem khắp miệng, tiếng woochan thuyết minh game ầm ĩ, tiếng huấn luyện viên trưởng cười ha hả khi nhóc seungmin gọi thầy là anh, tiếng click chuột hoà chung tiếng gõ phím, tiếng dép loẹt xoẹt trên hành lang, tiếng thìa khuấy cà phê chạm thành tách sứ leng keng; và tiếng ba người kia rú lên ê hai thằng mày làm gì đấy mỗi khi woochan xoa đầu kiin, hay khi hắn tựa lên vai người nọ.

kiin chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhớ thứ tiếng ồn đó đến vậy, cũng chưa bao giờ nhớ một ai đến mức phát điên phát dại như thế này.

hắn nhớ woochan.

cái nhớ ấy vùi sâu vào tim như ngày cuối năm hai không mười tám, năm kim kiin mười chín tuổi và nhìn các anh mình rời đi. lòng hắn cuồn cuộn một trận giông lớn, xoáy nát từng hồ máu vốn lặng yên trong buồng tim. những năm sau đó, hắn thấy tim mình tĩnh lại, nấp vào một góc thật kín trong lồng ngực và không còn gào thét nữa. mặt nước trong tim hắn ráo hoảnh đi khi nhìn đồng đội cũ, từng người từng người một xách vali khỏi kí túc xá freecs, như thể đã chấp nhận chuyện có gặp gỡ rồi cũng sẽ đến ngày chia ly. bốn năm ròng ngỡ rằng bản thân đã quen với cảm giác đó, nhưng đến ngày woochan rời khỏi hắn, cơn giông đó lại bùng lên một lần nữa, như thể nó vẫn luôn ở đó, chờ đến ngày lại nghiến nát mặt hồ tĩnh lặng trong tim.

cái nhớ hắn dành cho woochan không giống như cái nhớ của chiếc băng cát xét cũ trong tim mình. woochan nằm ở đâu đó, hoặc len lỏi vào từng khoảng gian bào giữa các tế bào của cơ tim; cuộn băng lăn lóc giữa từng buồng tim, còn woochan thì ở yên một nơi, làm mục ruỗng dần thứ không còn đập trong lồng ngực nữa.

cửa sổ phòng khoá kín, mà gió đông vẫn tìm được cách len vào khối cơ tưởng chừng đã không còn màu đỏ đó nữa. cơn buốt giá đâm xuyên một nơi nào đó trên thành cơ tim, đau đớn đến tê dại.

vì cơ tim là một khối thống nhất, nên chỉ cần một tế bào cảm nhận được cơn đau, cả trái tim hắn đều nhói lên, từng hồi từng hồi.

3.

"thực ra thì tôi và lehends không cố gắng vào cùng đội với nhau, chỉ là trong quá trình tìm kiếm bến đỗ mới thì chúng tôi lại vô tình vào chung một đội."

kiin còn nhớ hắn đã trả lời như thế với phóng viên, sau lễ trao giải cuối năm, sau lần luyến lưu thứ mùi hương nào đó hắn không thể nhận ra nổi trên cổ người họ moon nọ. mà quả thật hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp người quen ở đội mới sau khi mùa chuyển nhượng kết thúc.

kí túc xá gen.g là nơi lạ lẫm với kiin, nhưng lại là nơi mà siwoo từng gắn bó cả năm trời. hắn không quen nơi này, cũng chẳng có hình dung hay mong đợi gì, chỉ là, chỉ là...

chỉ là, son siwoo liệu có nghe ngóng được gì từ moon woochan, người đã bặt vô âm tín từ đầu mùa chuyển nhượng đến giờ, hay không.

ngày tiểu tuyết cuối tháng mười một, kiin hì hụi xách hành lí đến trước cửa kí túc gen.g. vali lạch cạch, cửa nhà mở sẵn, và siwoo đứng dựa vai vào bản lề, trên người vẫn mặc chiếc áo bông tồn kho từ mấy năm trước của kt.

"anh nghe giám đốc nói rồi, nên sáng giờ anh cứ đứng đây đợi mày mãi."

kiin thở hắt ra một hơi, không buồn ngước lên nhìn người anh lớn đang đứng trước mặt mình.

"qua đội mới rồi mà anh vẫn mặc áo kt à?"

hắn thấy nét cười thoáng qua trên gương mặt người nọ, nhưng cái cong môi này trông kém tự nhiên đến mức kiin nghĩ rằng anh chỉ đang gượng mà thôi. ừ nhỉ, son siwoo chẳng phải là người hưởng ứng nhiệt tình nhất với đề xuất rằng cả đám sẽ ở lại với nhau sao.

"anh mới dọn đồ xong thôi," siwoo dáo dác nhìn quanh, như thể đang kiếm một lí do gì đó để lấp liếm, "lát nữa về nhà sẽ đổi áo khác."

kiin gật đầu ừm hửm, tay cũng xách vali vào nhà. siwoo lách người qua một bên, mồm miệng vẫn lách chách như thể anh đang độc thoại và không quan tâm việc người đang đứng chung phòng với mình có nghe được hay không.

"vậy là thằng boseong ở lại, thằng haram sang dk, anh với mày thì ở đây rồi."

thanh âm trong không trung ngừng lại. kiin biết siwoo sắp nhắc đến ai, và hắn thầm mong anh có thể cho hắn cái đáp án mà bản thân đang tìm kiếm.

"thế mày biết woochan đi đâu không?"

tim kiin đánh thịch một cái rồi rơi xuống, hắn lắc đầu.

woochan từng bảo rằng cậu sẽ ở lại kt và không đi đâu cả. kiin đã nghĩ giống cậu, bởi chính bản thân hắn cũng không muốn rời xa đội tuyển này. ngày tuyết đầu mùa giăng một lớp băng mỏng khắp trời, kiin đã thầm yên lòng rằng nếu woochan ở lại kt, thì ít nhất trái tim hắn sẽ có một nơi để hướng về, để khỏi lạc lối và chơi vơi.

nhưng rồi woochan cũng rời khỏi kt.

kiin không biết tại sao người nọ lại rời đi, cũng không biết cậu đã đi đâu, chỉ thấy trái tim mình chết lặng trước hai chữ free agent trên bức ảnh cậu, đặt cạnh ảnh hắn.

moon woochan bặt vô âm tín hơn một tuần trời, những tin nhắn hắn gửi đều nhận về một câu trả lời ngắn gọn, tớ ổn mà.

không woochan ơi, không. ổn làm sao được khi tớ, và không một ai biết cậu ở đâu, cậu đang làm gì, cậu có thực sự ổn không, mọi chuyện với cậu ra sao rồi.

"anh có biết cậu ấy đi đâu không?"

trong phút chốc kiin đã mong rằng câu hỏi ban nãy chỉ là một câu hỏi tu từ mà anh chỉ hỏi cho có, và người đang trước mắt kiin sẽ gật đầu lấy một cái cho tim hắn thôi gào thét.

nhưng rồi cái cử động cổ khe khẽ của siwoo, nằm trên phương ngang, và đi với một nụ cười áy náy.

"thằng nhóc đó không nói gì với anh cả."

những ngày cái lạnh rít qua khe cửa sổ đến dầm nát tim kiin, hắn vẫn không thể biết woochan đã đi đâu. gió đông thốc qua môi kiin tê buốt và khô khốc, hắn thậm chí còn không thể mở miệng khóc một tiếng cho vơi bớt cơn giằng xé trong lồng ngực mình. nền trời xám vần vũ từng cuộn mây đen trĩu nặng, kim kiin tuyệt vọng đến phát điên vì suy nghĩ rằng liệu moon woochan đã bốc hơi khỏi cuộc đời mình mà không để lại một dấu vết nào, dù là nhỏ nhất.

moon woochan rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ? tại sao lại chọn rời đi mà không để cho bất cứ ai biết?

từng dòng suy nghĩ cuộn xoáy và dồn dập, trời về đêm băng giá và lạnh cóng. kiin tưởng chừng bản thân hắn đang đứng giữa cơn bão tuyết. một mình. trơ trọi.

4.

kiin tự nhận xét về bản thân rằng hắn không phải là người dễ thích ứng với môi trường mới lắm. một ngày hắn dành hơn hai mươi tiếng, đôi khi là cả hai mươi tư tiếng, gói gọn trong một không gian mấy chục mét vuông, chỉ có tiếng gõ phím lạch cạch và tiếng bấm chuột tanh tách.

hắn từng có một bộ bàn phím màu vàng, đi cùng hắn suốt mấy năm ở freecs. thi thoảng giấc mơ của hắn cũng được nhuốm đầy sắc hổ phách rực rỡ ấy, kể cả những đêm mộng ngày đông tối tăm và rét buốt.

cơn mơ của hắn chập chờn màu nắng thu, màu ngôi sao chấp chới trên nền áo đen thăm thẳm, màu marking đồng phục chung kết thế giới lấp lánh. trong giấc mơ ấy có woochan cười hiền, tay vươn ra vuốt khẽ tóc hắn, có haram ôm ngang hông và dụi đầu vào cổ hắn, có boseong và siwoo giả tiếng muỗi bên tai để trêu hắn. mọi thứ như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, ngày hắn và bốn người đồng đội còn cãi nhau chí choé sau hơn mười tiếng luyện tập.

để rồi khi thức dậy, trước mắt hắn chỉ có ánh đèn đường vàng lạnh lẽo hắt lên cửa sổ và thành giường.

kiin bàng hoàng nhận ra cơn mơ vàng rực và bỏng rát ấy đã chết từ lâu, còn người đã cười với hắn trong giấc mộng ấy, giờ cũng chẳng còn bên hắn nữa.

màu vàng trong cơn mơ, màu của cuối thu, màu của tháng sinh nhật woochan. màu của hơi ấm chẳng còn ở lại với hắn.

kiin trở người ra ngoài hướng về phía nguồn sáng, ánh vàng mờ ngoài cửa sổ hắt lên ngón tay hắn nhoè nhoẹt. miệng hắn lẩm bẩm mấy chữ lặp đi lặp lại, moon woochan, moon woochan, moon woochan. moon woochan là moon woochan, ba chữ moon-woo-chan giống như một thứ thanh âm đẹp đẽ diệu kỳ, một thứ ánh sáng chấp chới màu nắng chiều rót vào tai hắn. màu nắng, màu cà phê, màu kẹo chanh ngậm ho woochan vẫn thường chia cho hắn vào lúc kt23 mới tập hợp, màu hổ phách khi sợi nắng vắt ngang qua đôi con ngươi trong veo của cậu, và của hắn.

mắt kiin có màu nâu thẫm hơn màu mắt woochan rất nhiều, gần như một màu đen tráng gương phản chiếu hình người nhìn vào nó. woochan vẫn thường bảo màu mắt kiin giống như màu của mặt sau mảnh pháo giấy, cũng là thứ ánh kim vàng, chỉ là thiếu đi một nguồn sáng. woochan từng bảo với hắn, mảnh pháo giấy ấy khi bắt được ánh sáng sẽ trở nên lung linh và rực rỡ, soi rọi hình ảnh chiếc cúp nơi đáy mắt.

trong giấc mộng về làn pháo giấy trên cái tên lấp lánh sau lưng đó, nắng thu hắt lên vai áo woochan một sắc vàng ấm áp đến lạ kì. cùng một sắc độ, nhưng khác hẳn ánh đèn vàng ngoài cửa sổ kia.

kiin nheo mắt, thấy mí mắt mình cay xè và tuyến lệ quằn quại cố đẩy từng hạt nước muối ra khỏi hốc mắt.

người ta chỉ nhìn vẻ mặt lãnh đạm đến vô cảm luôn trưng ra rồi tự nghĩ rằng kiin khô khan, tự cho là hắn lạnh lùng. chẳng một ai biết, trái tim hắn tưởng chừng đã chai lì và không chút cảm xúc, nay lại trầy trụa tướm máu, giãy dụa trong cơn thống khổ.

5.

chưa bao giờ kiin thấy hận mạng lưới người quen ít ỏi của mình đến vậy.

hắn chỉ thân quen với một số người đồng đội cũ và đồng nghiệp ngang lứa bằng tuổi. chẳng đâu xa, đến tận năm hai tư tuổi thì kim kiin và moon woochan mới có lần đầu được trực tiếp nói chuyện, thay vì những câu chat ngắn gọn trong game mỗi khi hai đứa vô tình chạm mặt nhau cùng một trận xếp hạng đơn.

kiin hít vào một hơi, tay tiếp tục lướt xuống danh sách bạn bè ít đến thảm thương trong kakaotalk, đầu thầm nhẩm lại những cái tên đã xuất ngoại sang trung quốc và bám trụ tại đất nước đó đến hôm nay.

hôm nay, một ngày đầu tháng mười hai năm hai không hai mươi ba, nghĩa là năm sau họ vẫn sẽ ở đó, thi đấu cho một đội tuyển nào đó ở xứ đại lục.

trung quốc với kiin vẫn là một nơi rất xa xôi mà hắn chẳng có mấy quen thuộc, dẫu cho người quen của hắn đã sang đó không ít, thậm chí woohyun mỗi lần về hàn vẫn mua tặng hắn cả túi quà lưu niệm đủ món này món kia mà thằng nhóc sưu tầm từ nhiều thành phố. kiin đã từng có ý định sang đó, cho đến khi cuộc gặp với huấn luyện viên trưởng của kt cắt đứt dự định đó, và rẽ hướng hắn sang một con đường hoàn toàn khác.

đó cũng là ngày moon woochan bước vào cuộc đời hắn.

hít vào thật sâu rồi thở ra thật dài, kiin còn nhớ tay mình đã run lên bần bật và suýt đánh đổ ly nước khi nhìn thấy tin tức khắp mặt báo về việc người hắn thương vừa kí một bản hợp đồng với supergent, công ty chủ quản của một loạt tuyển thủ đã xuất ngoại sang lpl. woochan không tiết lộ thêm gì với hắn ngoài mấy dòng tớ ổn ngắn ngủn, hắn có cố hết sức cũng chỉ nghe được tin đồn rằng một số đội tuyển từ trung quốc có ngỏ lời đến cậu. kiin cố để không tin, và cái tin xác nhận hợp đồng với công ty mới như tạt thẳng một gáo nước lạnh lên người hắn. buốt đến tận từng buồng máu trong tim.

kiin không biết woochan có thực sự quyết tâm sang đó không. nếu woochan không đi, hắn phải tìm cậu ở đâu giữa đất nước này; còn nếu woochan đã muốn đi, thì hắn lấy tư cách gì để cản cậu lại.

đi hay ở, là việc của woochan. và trái tim kiin thắt lại. tương lai của woochan, hắn không có quyền quyết định thay cậu, cũng chẳng thể biết trước được chuyện sau này sẽ ra sao.

kiin siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau buốt. đầu óc hắn mù mịt, giống như cơn bão tuyết của bất lực và tuyệt vọng đang nuốt chửng hắn đến chết.

hắn đã không ngủ được suốt mấy đêm nay.

tin nhắn trong phòng chat của kt vẫn nhảy liên hồi, như thể cả năm đứa vẫn còn bên nhau và tháng mười một vừa qua là thứ gì đó đã bị chôn vùi vào quên lãng. những ngày máy sưởi còn bật trên ba mươi độ cho boseong khỏi phải xuýt xoa về nhiệt độ ngoài trời, woochan vốn đã chẳng mấy khi tham gia những cuộc hội thoại ngớ ngẩn và ngốc xít như một đám nam sinh mới lớn ấy. kiin chưa từng sợ hãi trước sự im lặng từ tài khoản của người đi rừng ấy, bởi hắn biết người đó đang ở ngay cạnh hắn, đặt vừa vặn vào tầm mắt hắn, một cái chớp mắt cũng chẳng thể khiến cậu rời khỏi hắn ngay được.

còn tại đây, ngay bây giờ, sự lặng thinh đó lại làm tim hắn run rẩy không ngừng.

mỗi khi mở đôi con ngươi và đếm ngược đến ngày hắn có thể gặp lại người nọ, việc đầu tiên kiin làm vẫn luôn là kiểm tra người dùng munuchan có còn ở đó không. hắn sợ rằng một ngày nào đó, người trong tim hắn sẽ thực sự biến mất.

mà nếu đã biến mất, thì hắn phải đi bao xa, và đi đến đâu để tìm cậu đây.

"kiin."

khoá cửa phòng tập bật ra một tiếng tách, không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để tạm thời dập tắt cơn bão tuyết đang xoáy nát mọi thứ trong đầu hắn. theo sau là một giọng gọi tên quen thuộc. son siwoo.

"ba giờ sáng rồi đấy. mày về phòng ngủ giùm anh, không thì tắt bớt đèn trong đây giùm với. quản lý nhờ anh nói đấy."

kiin đáp gọn lỏn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

"em biết rồi."

siwoo chưa rời đi ngay. anh nấn ná thêm chút ở cửa ra vào, tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

"muốn ăn gì không? jihoon nó bảo đói đêm đấy, mày ăn thì anh bao cả hai đứa."

"khỏi. anh mà tốt đột xuất như thế thì rõ là đang âm mưu chuyện gì đó."

người sau lưng kiin cười phá lên từng tiếng giòn tan. tiếng cười này, cộng hưởng với tiếng la lối trêu ghẹo ầm ĩ của boseong và haram, cùng cái vuốt tóc nhè nhẹ từ woochan đã từng là thứ thần dược kì diệu xoa dịu cơn lo lắng trong lòng kiin mỗi lần sắp bước vào một trận đấu quan trọng.

nhưng ở đây chẳng có ai để dỗ dành con tim bất an của hắn nữa. son siwoo không thể dành cả hai mươi tư giờ chỉ để xoay quanh kim kiin và những vấn đề của hắn được. son siwoo còn kim gunboo, còn jung jihoon, còn kim soohwan, và còn chính bản thân anh nữa.

và son siwoo cũng chẳng phải một ảo thuật gia tài ba, để hô biến moon woochan ra trước mắt hắn ngay lập tức.

"ngủ sớm đi mày," siwoo đút điện thoại vào túi quần, dợm người bước khỏi mé cửa phòng tập, "mai- à không, hôm nay còn cuộc họp chọn huấn luyện viên."

kiin gật đầu. màn hình game vẫn đang hiện đồng hồ tìm trận, hắn định nốt trận cuối rồi sẽ đi ngủ.

"mà sẵn tiện nhắc huấn luyện viên," siwoo buông nốt câu cuối trước khi rời phòng, "anh nghe bảo anh daeho có liên lạc với woochan đấy."

kiin quay ngoắt lại, trân trối nhìn anh. siwoo cũng ngó lại hắn, nhướn mày một cái rồi mới đủng đỉnh nói tiếp.

"cvmax, kwangdong. đội cũ của mày đó."

hắn chỉ kịp thấy anh nhún vai rồi xoay người bước ra khỏi cửa, kèm một câu nói vọng vào, đủ để hắn tiếp tục thao thức nguyên đêm nay.

"tin tuyệt mật, anh chỉ nghe bảo là bên đó đang cố thoả thuận rước woochan về trước khi thằng bé gật đầu với ông chủ của một đội nào bên trung thôi."

6.

trận đấu tập đầu tiên cho mùa giải mới được tiến hành sớm hơn thường lệ, và lịch tập cho những trận tiếp theo cũng theo đó mà nối đuôi ngày một dày đặc. kiin biết hắn phải chấp nhận áp lực thành tích từ ngày đồng ý kí vào bản hợp đồng với đội tuyển này, chỉ là mọi thứ đến quá gấp gáp, còn hắn thì vẫn mắc kẹt trong mộng tưởng của mùa thu vừa kết thúc. kim kiin vẫn có đôi chút chưa quen với cuộc sống mới.

đã là ngày thứ năm, hắn không đếm nổi đã có bao nhiêu trận đấu tập trôi qua nữa. phối hợp vẫn chưa ăn khớp, di chuyển vẫn chưa đồng bộ, và vận hành mọi thứ vẫn chưa được trơn tru như ý.

trận cuối trong ngày, mãi mới giành được một chiến thắng. mà cũng chẳng dễ dàng gì cho cam. kiin thở ra một hơi nhọc nhằn, chớp mắt nhìn màn hình hắt lên ánh sáng xanh lam rồi mới gỡ tai nghe xuống, trong tai hắn vẫn còn tiếng ong ong của trò chơi.

người ta bảo chỉ mất trên dưới một tháng để hình thành một thói quen mới. kiin cũng chẳng ngờ rằng một mùa xuân và một mùa hè đi qua lại có thể hằn vào đại não hắn một thói quen chẳng thể nào bỏ nổi, mà chính tâm can hắn cũng đang gào thét từng hồi, rằng đừng xoá bỏ kí ức này đi. thông lệ sau mỗi trận đấu của kiin vẫn luôn là nhìn qua phía người đi rừng bên cạnh, chờ đợi hai bàn tay sắp được đưa lên trước mặt mình, và sẵn sàng cho một cú đập thật kêu, thật vang.

cú đập đó, là của chiến thắng, của niềm vui, của làn hơi ấm rực rỡ màu nắng thu mà hắn chẳng thể nào tìm được giữa mùa đông buốt giá.

bên phải hắn là hoạ tiết khác lạ trên lưng áo, không phải áo woochan thường mặc; và phần tóc gáy được cắt gọn gàng, không phải chiếc gáy luôn được cạo sát chân tóc của woochan.

người bên cạnh hắn lúc này rõ ràng không phải moon woochan, bởi sẽ chẳng có một moon woochan nào quay lưng lại với hắn.

tóc gáy và lông tơ trên mặt kiin dựng lên trong vô thức, giống như bản năng vừa mách hắn rằng có một ánh mắt đang rơi trên người mình. kiin bèn ngước lên, đảo mắt ra sau một chút, và hắn thấy cậu đường giữa của đội đang nhìn mình.

sau một trận thắng, kiin nhìn gunboo, gunboo nhìn jihoon, và jihoon nhìn hắn.

có lẽ thói quen là thứ khó bỏ hơn hắn nghĩ.

"anh kiin kda thảm nhất." jihoon nhếch hai khoé môi trên khuôn mặt vừa nãy còn không chút cảm xúc, hớn hở nhìn hắn, "hôm nay đến lượt anh đi chợ đấy nhé."

đi chợ, theo cách gọi của jihoon chỉ là ra đại một vài cửa hàng tiện lợi nào đó để khoắng đồ về cho đội. kiin gật đầu, kiểm tra danh sách đồ cần mua trong phòng chat rồi mới nhặt chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, tròng vào người chuẩn bị cho một cuốc đi dài.

lúc mà kiin và woochan vẫn còn chung đội, hắn luôn có một kí ức rõ ràng về việc người kia thường xuyên ra ngoài tản bộ vào ban đêm, có lúc chỉ đi một mình, nhưng cũng có vài khi rủ thêm được ai đó đi chung. chỉ đi quanh khu phố, và không ghé vào dừng chân ở đâu cả. woochan đi không nhanh lắm, nhưng dáng lưng lúc nào cũng thẳng tắp với đầu hơi ngẩng, đôi con ngươi trong vắt màu nâu sáng hướng về phía muôn ngàn ánh sao.

7.

trong trí nhớ của kiin, woochan luôn mang một sức hút lạ lùng. với hắn, hoặc ít nhất cũng là với đám trẻ con ở đội hai. yoojin và seungmin có lẽ là hai đứa quấn woochan nhất; yoojin cùng vị trí đi rừng, seungmin là em út của cả đội, còn woochan thì thích con nít. những ngày cuối thu se lạnh ở busan, woochan vẫn bằng một cách thần kì nào đó mà xách được cả nhóc lười seungmin đi bộ hóng gió cùng.

những ngày đông buốt giá vẫn chưa qua, và trong những hôm tuyết đầu mùa buông từng bông nhỏ xíu xuống bậu cửa sổ, kiin đã có đôi chút ghen tị với seungmin, nghĩ rằng thằng nhóc sẽ là người đi đường trên mới của woochan.

nhưng mà rồi woochan lại đi mất, và người đi rừng sát cánh với lee seungmin là hong changhyun. chẳng hề có moon woochan nào ở đó cả.

kiin thở dài, khẽ rùng mình một cái khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, tay cũng đút thật sâu vào túi áo khoác. đông năm nay đến sớm hơn và rét hơn mọi năm, sớm tháng mười hai trời lạnh ngắt, từng hạt nước li ti trong hơi thở ra của hắn ngưng tụ thành một mảng trắng xoá, rồi hoà vào mảng tuyết trên nhành cây khô cuối con ngõ.

có bóng người vừa bước ra từ xe bánh gạo đậu ngay ngã rẽ. người nọ lướt qua vai kiin rất nhanh, hắn chỉ kịp buột miệng gọi với theo một tiếng.

"seungmin."

tiếng bước chân lướt trên nền tuyết ngưng lại vài giây, người vừa được hắn gọi cũng lui lại mấy bước.

"anh kiin ạ?"

kiin thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt dưới lớp kính của người đối diện. và hắn cũng phải giật mình ngạc nhiên theo, chỉ mới hơn một tháng không gặp, đứa con nít mới ngày nào còn nằm lì trong chăn nghe woochan thuyết phục hơn mười phút mới chịu cùng cậu ra đường giờ đã lớn đến thế rồi.

nhưng đôi mắt kia vẫn là đôi mắt của đứa trẻ từng ngồi sau lưng hắn, cẩn trọng quan sát từng kĩ xảo mà hắn phô bày. kiin đã từng thấy vô vàn ánh sao trong đôi mắt nọ, lấp lánh toả sáng, giống như hắn của trước đó, hắn của mấy năm mà đốm lửa nơi đáy mắt còn chưa lụi tàn.

lee seungmin năm mười chín mang một thứ gì đó giống với kim kiin ở năm tuổi đó.

lúc đó kiin đã nghĩ rằng, vốn liếng hắn tích cóp suốt thời gian qua, có lẽ hắn sẽ mang cho thằng nhóc này hết.

"hai anh em học đến ngang đâu rồi?"

và những lúc như thế, woochan sẽ luôn ở đó, trên tay cũng sẽ luôn là hai tách cà phê, một cho hắn, một cho seungmin. loại cà phê đóng gói bán đầy trong cửa hàng tiện lợi mà mỗi lần cậu ra đó sẽ tiện tay vơ cả mấy hộp về uống dần.

"anh kiin giỏi ha seungmin."

khi đó mùi cà phê nồng đậm sẽ phả khắp góc phòng, seungmin sẽ hớp lấy một ngụm rồi bẽn lẽn gật đầu, trong khi mắt vẫn dán vào màn hình máy tính hắn.

tất cả như chỉ vừa xảy ra trong ngày hôm qua.

ngày hôm qua thuộc về quá khứ, tháng vừa qua cũng thuộc về quá khứ. ở hiện tại, sẽ chẳng ai nói vu vơ mấy câu mà câu nào cũng là khen hắn, chẳng ai gọi con rumble rải chiêu cuối vào khoảng không của hắn là con rumble giỏi nhất thế giới, cũng sẽ chẳng ai có đang mang cái cổ họng sưng tấy mà vẫn còn tâm trí lo cho hắn nữa.

"vậy em về nhé, anh changhyun đang hối về gấp rồi."

kiin giật mình, ừm khẽ một tiếng sau cái cúi đầu của seungmin. hắn không nhớ đã nói gì với người kế nhiệm mình, chỉ biết nhìn bóng lưng còm ròm của thằng nhóc xa dần rồi khuất hẳn sau dãy phố. thầm thở ra một cái thật dài, kiin ngẩng đầu nhìn tảng mây xám đen nặng nề trôi trước mắt rồi lầm lũi bước tiếp. về kí túc xá.

hắn đột nhiên thấy hối hận vì đã không nhờ seungmin thử liên lạc với woochan. thằng nhóc đó thân với cậu đến vậy, nhỡ đâu woochan sẽ mủi lòng mà cho seungmin, và hắn, biết về tình hình của mình giữa lúc này.

kiin lê từng bước nặng trĩu giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đường. chẳng ai bên cạnh hắn, cũng chẳng có lấy một tia nắng nào giữa trời đông. tim hắn bị gió thốc vào, lạnh và khô đến queo quắt.

8.

thứ chào đón kiin sau cánh cửa kí túc sơn nhám không phải tiếng người huyên náo í ới gọi nhau chia đồ, mà là mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, và cái miệng son siwoo hé ra cùng lúc cánh cửa được đẩy vào.

"ê kiin, kiin!! vào đây!!!" anh gọi, giọng gấp gáp, "woochan nè!!!"

hai chữ cuối câu xẹt nhanh qua tai kiin, truyền vào đại não như điện giật. mấy cái túi bóng trên tay hắn rơi lộp bộp xuống sàn, theo sau đó là tiếng người vừa gọi rú lên vì sợ bật nắp mấy chai nước có ga. kiin không để ý đến tiếng hét, hắn chỉ vội chạy đến phía chiếc điện thoại trên tay siwoo đang giơ ra.

"woochan ở đâu?" hắn bắt lấy thứ đang đưa ra trước mặt, mấy ngón tay run rẩy vô thức chỉnh gọng kính, "cậu ấy ở đâu vậy anh?"

trên màn hình là phòng chat nhóm của kt23, với tấm ảnh chụp bàn tay thon gầy giơ hình chữ v trước logo kwangdong freecs. bàn tay đã không biết bao lần ve vuốt tóc hắn, quen đến mức có nhắm mắt hắn cũng vẫn nhận ra được hơi ấm rất quen thuộc đó.

"đây nè mày," siwoo đáp, ngón trỏ gõ lên mặt kính cường lực, "về kdf thật rồi nè."

tay kiin run lên không ngừng, tê rần đến từng đầu ngón tay. trái tim thoi thóp nằm đợi đến ngày chết hẳn của hắn giống như được đôi bàn tay mềm và rất ấm ấy ép xuống một cái thật mạnh, theo sau là những cú ép đều đặn và liên tục, thứ nhựa sống vừa được bơm đầy khắp các buồng máu khô cằn theo lực ép tràn vào từng tế bào làm hắn bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê bị chôn vùi dưới bão tuyết. và kiin nhận ra mình vẫn đang sống.

lần đầu tiên trong mùa đông này, hắn có thể thực sự cảm nhận được nhiệt độ của dòng chất lỏng đang luân chuyển trong lòng mạch khắp cơ thể mình.

siwoo lấy lại điện thoại của anh từ tay kiin, không quên bật ngón cái ra hiệu mọi chuyện ổn rồi với hắn. kiin khẽ gật đầu, tay cũng mò mẫm tìm điện thoại của mình trong túi áo khoác chưa kịp cởi. hơn chín mươi chín tin nhắn trong phòng chat nhóm, và những dòng chat gửi đến vẫn nhảy liên tục, hắn bèn lướt qua một lượt, xem woochan có cập nhật thêm gì khác nữa không.

mắt hắn dừng trên bức ảnh căn phòng mới tại kí túc xá của cậu. kiin biết, và rất rõ nữa là đằng khác, rằng đó là căn phòng thứ hai bên tay phải ở phía cuối hành lang. hắn đã từng ở trong căn phòng đó, từng nằm trên chiếc giường đó, từng chứng kiến đám lửa và ánh sao trong đôi mắt mình lụi tàn dần theo năm tháng, đến lúc chỉ còn là một đốm sáng chấp chới yếu ớt như sắp tắt.

chỉ đến khi gặp được woochan và ba người còn lại của đội hình cũ, ngọn lửa ấy mới bùng lên thêm một lần nữa, rực sáng như hàng vạn ngôi sao giữa nền trời đen thăm thẳm.

kiin bất động trước màn hình tin nhắn. woochan đã dừng gõ, sau một ô chat vẻn vẹn mấy chữ để dọn đồ xong đã rồi nói tiếp. hắn còn chưa kịp nhắn gì với cậu, và còn nhiều thứ muốn hỏi lắm. cậu đã quen với không khí chỗ ở mới chưa, đã luyện tập cùng đồng đội mới chưa, đồ ăn ở đó có hợp khẩu vị của cậu không, đồng đội và huấn luyện viên mới thế nào, cậu thoả thuận ra sao với họ rồi.

và còn, đã có lúc nào cậu nhớ đến tớ chưa, dù chỉ là một cái nhớ thoáng qua cũng được.

"ê kiin," siwoo gọi hắn, rồi tiếp lời bằng một câu tóm tắt dài không ngắt nghỉ, "để mày khỏi lướt đọc đống tin nhắn spam của thằng boseong cả thằng haram thì woochan hẹn cả đám gặp sau lễ trao giải nhé. nhà thằng bé có việc nên chỉ lên đây một ngày để dọn đồ thôi xong lại về quê, đến lễ trao giải mới lên seoul lại."

nói đoạn anh chăm chú vào viền răng cưa trên vỏ bánh, lật qua lật lại để tìm chỗ xé chứ chẳng buồn ngước lên ngó hắn lấy nửa cái. kiin đứng ngẩn ra một lúc mới thẩm thấu hết câu tường thuật của siwoo, hắn hé môi ra rồi mím lại, mấp máy một lúc thật lâu mới có thể mở miệng nói chuyện với anh.

"ừm... anh siwoo này," kiin ấp úng mở lời, "liệu em có nên ôm woochan một cái khi gặp lại cậu ấy không?"

siwoo dời mắt mình khỏi chiếc bánh đang ăn dở. anh ngẩng phắt lên nhìn hắn, mắt trợn tròn và lông mày thì nhướn đến sắp dính luôn vào đường chân tóc.

"thì cứ ôm như bình thường thôi?" người lớn hơn đáp, tay cũng quẹt đi vụn bánh dính trên khoé môi mình, "cứ chồm tới mà ôm thôi, giống anh ôm mấy thằng ad cũ ấy."

"không phải, như anh thì chỉ là ôm bạn bè thân thiết thôi." kiin ngắc ngứ trả lời, cố tìm một từ ngữ nào đó để mô tả chính xác cảm xúc mình dành cho woochan, "còn em thì... ừm, khác mà..."

hắn không tìm được từ nào để nói. mấy tiếng em thích woochan kẹt ở đâu đó trong cổ họng, thanh quản hắn như đông cứng lại, không thể phát âm thành một con chữ tròn vành.

siwoo chà mũi, mắt hướng xuống màn hình điện thoại nhấp nháy xanh đỏ. anh vừa cười vừa đáp.

"cuối cùng mày cũng chịu thừa nhận rồi đó hả?"

"..."

"kiin này. nếu mày thực sự có tình cảm với woochan ấy," anh tiếp lời sau khi không thấy hắn đáp lại, giọng nghe xa xăm như truyền qua vách kính, "thì chẳng cần gượng ép mày cũng tự có cách để ôm thằng bé."

9.

từ ngày woochan về đội cũ đến ngày dự lễ trao giải là một tuần hơn, kiin vẫn không thể ngừng nghĩ về câu nói của siwoo.

cái ôm gần nhất của hắn với woochan là do người kia chủ động. ngày đó giữa hạ, độ ẩm tăng cao và nắng chiếu cháy rát đỉnh đầu, mồ hôi thấm ướt từng mảng lớn trên lưng áo. nhiệt độ cơ thể người hầm hập áp vào da thịt hắn nóng rẫy, kiin lúc đó không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy mùa hè này sao mà nóng quá. khi mùa hè qua đi để thanh nhiệt độ không khí hạ xuống đôi chút, liệu cái ôm này có còn nóng như thế không, và hắn có còn khao khát những cái ôm như thế này từ phía người đó không. kiin không biết, chỉ thấy rằng mình không hề bài xích cái ôm giữa mùa hè nóng ngốt này.

có lẽ hắn đã thích woochan từ trước cả khi bản thân có thể nhận ra.

và khi hạ qua rồi thu tới, thu qua đến chớm đông, kiin đã khao khát biết bao thứ hơi nhiệt ấm nóng đó. hắn không nhớ mình đã trải qua những ngày tuyết đầu mùa về như thế nào, có lẽ là chết khi từng bông tuyết từ từ chôn vùi mình, có lẽ là chết khi bão tuyết nhấn chìm hắn giữa dòng gió xoáy cuồn cuộn. có lẽ là đã chết khi không còn hơi ấm đó.

ngày đại tuyết giữa tháng mười hai, cơn bão tuyết trong lòng kiin vẫn xoáy từng luồng gió nát bấy thành cơ tim, chẳng hề có dấu hiệu ngơi nghỉ. hai mắt hắn trống rỗng nhìn ánh điện ngoài cửa kính xe, vẫn con đường quen thuộc và những đốm đèn nhấp nháy, ánh vàng lạnh lẽo đó lướt nhanh qua mắt hắn, như bụi sao xẹt cháy rồi tan biến vào không trung.

kiin không quan tâm đến việc đồng đội đang cười giỡn ầm ĩ suốt chuyến xe, hắn đang nghĩ đến một thứ khác quan trọng hơn.

"tuyển thủ kiin vào đầu tiên, những người khác cũng đứng theo thứ tự nhé."

kiin gật đầu với nhân viên phía sau bức màn thảm đỏ. vốn hắn đã không quen với bộ đồ tây trên người, giày cũng hơi rộng, cảm giác nhấc gót làm mỗi bước chân của hắn thêm nặng nề hơn bao giờ hết, giống như đang lết từng bước một trên nền tuyết dày, bàn chân lún sâu vào lớp băng xốp lạnh cóng. tay hắn máy móc làm theo yêu cầu của thợ ảnh, còn cơn bồn chồn thì cứ trào lên như sóng triều, mỗi lúc một dồn dập hơn. sắp rồi, sắp được gặp rồi...

"nếu mày thực sự có tình cảm với woochan ấy, thì chẳng cần gượng ép mày cũng tự có cách để ôm thằng bé."

giọng siwoo xẹt qua đại não hắn, như một cơn gió đông đột ngột thốc vào. kiin vẫn chưa biết làm thế nào để có dũng khí mà ôm woochan lấy một cái. hắn thấy bàn tay mình tê rần và run lên theo từng nhịp biên độ rất nhỏ, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra, nhớp nháp trơn trượt. đến tận khi đã yên vị trong phòng chờ, lòng hắn vẫn bồn chồn, tay hắn vẫn không ngừng run và tim hắn thì đập như thể sắp bỏ trốn khỏi lồng ngực.

"tiếp theo, xin mời phía đội tuyển kwangdong freecs."

giống như có ai vừa đánh mạnh vào sau gáy, kiin giật mình, theo phản xạ ngước lên màn hình phát sóng trực tiếp. trên màn hình lớn là khuôn mặt rạng rỡ của woochan, và trái tim đang nhảy nhót điên cuồng của hắn cũng hẫng lại một nhịp.

woochan gần như chẳng thay đổi gì cả. vẫn là nụ cười tươi tắn xinh đẹp một cách diệu kì, và vẫn là đôi mắt cong cong như mảnh trăng khuyết rất đỗi dịu dàng đó.

kiin đã tưởng tượng đến vô số viễn cảnh khi gặp lại woochan, để rồi rốt cuộc vẫn chẳng biết nên phản ứng như thế nào khi nhìn mặt người nọ. hắn không cho phép mình run, không được lo lắng, cũng không được tỏ ra quá thờ ơ như thường lệ. thế rồi đến được khoảnh khắc này, cảm giác như bao nhiêu tấn đá đè chặt lồng ngực hắn đột nhiên tan biến đi đâu mất. giống như có ai đó đứng dưới tán cây và rung lắc thân gỗ, cho toàn bộ tuyết đóng trên từng nhành lá đều rơi xuống hết. tán cây nhẹ bẫng lộ màu lá kim xanh sẫm, kiin thấy mình bình tĩnh đến kì lạ.

cứ như cơn bão tuyết trong lòng hắn đã tan đi, chỉ bằng một vệt nắng vàng rất nhạt vừa thoáng qua vài giây nơi đáy mắt.

và lúc đó hắn chợt hiểu ra.

moon woochan là đáp số đúng duy nhất cho con tim run rẩy vì đau đớn của hắn.

hắn yêu woochan.

hắn không thể sống mà không có woochan được.

10.

kiin hẹn woochan ở một hành lang vắng trong toà nhà, nơi cuối con đường có một cửa sổ lớn, và kín gió.

những tháng ngày cuối năm, kiin đã sống lay lắt như ngọn cỏ từ ngày lập đông, lê lết đến ngày tiểu tuyết rồi lại quằn quại cố qua ngày đại tuyết. gió đông lùa qua vành tai hắn lạnh buốt và môi hắn thì khô khốc đến không thể mở lời. đã có những ngày kiin ngỡ rằng bản thân hắn bị chôn vùi dưới cơn bão tuyết lớn, đau đớn và tê dại. băng tuyết đông cứng cơ thể hắn, trái tim hắn chẳng thể đập lấy một nhịp. hắn còn chẳng cảm nhận nổi rằng mình đang sống.

và woochan đợi hắn ở cuối hành lang, như đứng phía bên kia cánh rừng, giống như tia nắng đầu tiên của mặt trời sau khi bão tuyết tan đi.

cả cuộc đời hắn chưa bao giờ thấy thứ gì dịu dàng và ấm áp hơn như thế.

sợi nắng trong veo từ đôi mắt nâu của woochan làm băng tuyết ghìm chân kiin tan chảy đi hết, dẫu cho mấy đầu ngón chân hắn hãy còn tê cóng và bất động. hắn run rẩy đứng lên, đạp lên lớp tuyết dày, hướng về phía nguồn sáng duy nhất ấy.

kiin thấy mình bước về phía woochan như người mộng du, hai cánh môi khó khăn phát âm từng tiếng một.

"woochan."

người trước mặt hắn hơi mỉm cười, môi mấp máy mấy tiếng đáp lời hắn.

"tớ đây."

"woochan."

woochan không đáp nữa, tay vươn ra trước đón lấy người hắn. bàn tay thon gầy đưa ra trước mặt kiin, từng đường chỉ tay và cả nốt ruồi rất quen thuộc giữa lòng bàn tay như đưa hắn về mùa hè bỏng rát ấy, khi mà hơi ấm đó vẫn quẩn quanh da thịt. và chừng đó thứ nhắc hắn rằng những điều trước mắt đều là sự thật, rằng hắn tìm lại được giọt nắng ấy rồi.

và kiin thấy mình bắt lấy bàn tay đó, rồi siết chúng trong tay mình chặt thêm chút nữa.

"cậu đây rồi." kiin ngả hẳn đầu mình lên vai woochan, trong khi bàn tay vẫn đan chặt vào năm ngón tay cậu, "woochan, cậu đây rồi."

woochan thấy cổ mình nhồn nhột. tóc của kiin. thứ tóc tơ mềm mà cậu đã ve vuốt không biết bao nhiêu lần khi hai đứa vẫn còn chung đội.

kiin không ngẩng mặt lên. mắt hắn nhắm lại, mũi hít một hơi sâu cho mùi hương trên vai áo woochan tràn khắp khoang mũi mình. hắn nghe thanh âm mang hơi nước ấm ướt lướt qua gò má và tóc mai, như cái vuốt má chỉ vừa sượt qua lớp lông tơ trên mặt.

"tớ vẫn ở đây mà."

và giọng woochan thì rất mềm, rất khẽ, như đang dỗ dành đứa con nít khóc nhè bên trong hắn.

kiin không đáp, chỉ rúc đầu thật sâu vào cổ woochan. hắn mãi không hiểu. thời còn ở kt với nhau, áo quần của cả đám dùng chung một loại giặt xả, xịt phòng cũng là mua cả lốc về chia nhau, vậy mà lúc nào hắn cũng ngửi ra một mùi hương rất riêng biệt trên người cậu. còn bây giờ, woochan đã rời kt, vậy mà tại sao lúc nào cậu cũng mang thứ mùi đó, ấm áp như nắng thu, bỏng rát như nắng hạ. mùi hương da thịt trên người woochan giống như một loại nước hoa, từng phân tử luồn lách vào từng đầu thần kinh khứu giác khắp xoang mũi hắn, rồi lưu luyến mãi chẳng chịu rời đi, để hắn mãi ôm ấp thứ ảo mộng về một hình bóng tưởng chừng đã mãi mãi biến mất.

và hình bóng ấy, giờ đây lại xuất hiện trước mặt hắn thêm một lần nữa. làm sao hắn có thể bỏ lỡ thêm một giây một phút nào bên cậu được.

kiin ngẩng mặt lên, và hắn thấy thứ ánh sáng dìu dịu vỗ về kia không phải là nắng thu, mà là vầng sáng trắng dịu dàng như ánh trăng từ hai khoé mắt cong cong kia. woochan là ánh nắng, là ánh trăng, là hơi ấm, là hình bóng duy nhất hắn đau đáu trong tim mình.

rồi hắn thấy woochan cười, xinh đẹp đến diệu kì. mấy ngón tay cậu cũng đan siết vào bàn tay hắn. con tim hắn khóc nấc lên, sau một mùa đông đau đớn mà chẳng thể bật khóc.

"có tớ ở đây rồi mà."

người trong tim hắn cười rất đẹp, rạng rỡ và dịu dàng như chiều tà nắng phủ. và đó là lần đầu tiên kiin thấy mình được cứu rỗi chỉ bởi nụ cười của một ai đó.

ánh cười đó, mềm mại và ấm áp, như cái mơn trớn lướt qua rất nhẹ trên gò má, hay như cái vuốt khẽ chỉ đủ làm tán loạn mấy sợi tóc trên đỉnh đầu. xúc cảm da thịt moon woochan để lại trên người kim kiin luôn mang thứ âu yếm đó mà yêu chiều hắn, dỗ dành hắn. một cái nắm tay, một cái véo má, một cái miết nhẹ lên tóc mai và thái dương, luồn vào mân mê từng lọn tóc; rồi bàn tay trong mớ tóc gáy chưa kịp cắt trượt xuống cổ, xuống vai, xuống lưng hắn, bụng ngón tay ấm mềm di từng vòng rất khẽ trên từng thớ cơ căng cứng và lạnh ngắt. cả cơ thể kiin thả lỏng trong phút chốc, như muốn ngả hẳn vào cái ôm mềm mại trước mặt.

nhiệt lượng từ cơ thể người nọ truyền qua da hắn ấm sực, con tim hắn cũng thôi khóc và không còn giãy dụa nữa. cơ thể woochan rất mềm và nhiệt ấm thì cứ cào lên da thịt trên ngực hắn nhồn nhột, giống như con mèo nằm cuộn trong vòng tay sưởi nóng phần da thịt tê cóng, giống như lòng bàn tay mềm mại vỗ về và ủ ấm cả trái tim buốt giá.

giống như hơi ấm từ những giọt nắng hiếm hoi giữa ngày đông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com