TruyenHHH.com

03 Love Is Not Love Love Is You

Tôi không dám trách Wooje vì em lỡ lời, ai cũng say cả rồi thì làm sao cản được. Tôi chỉ hy vọng chẳng ai nhớ gì sau khi tỉnh, tôi không muốn vì bệnh tật trong quá khứ mà bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt thương hại.

Chúng tôi được anh Kanghee đưa về ký túc xá khi mấy người trên bàn gục ngã dần. Tôi còn tỉnh táo nên chống cằm ra ngoài nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, thành phố này vẫn đẹp vô cùng. Tới gần trụ sở, tôi nói anh Kanghee thả tôi xuống ở đây, tôi rất thích con dốc này nên muốn đi dạo một chút. Anh ấy cản tôi lại vì sợ cảm lạnh, tôi nhún vai khoe lớp áo phao dày cộp, anh lại bảo khuya rồi nguy hiểm lắm.

"Vậy em đi cùng."

Tôi quay đầu nhìn Minhyeong ở ghế sau, anh Kanghee không đợi tôi trả lời đã dừng xe lại: "Xuống lẹ đi, anh đưa mấy người còn lại về nữa."

Dù không muốn lắm, tôi vẫn phải nhảy xuống xe. Minhyeong xuống theo tôi, tôi thở dài nhìn cậu ấy, chẳng đợi chờ gì đi thẳng.

"Ryu Minseok."

Tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy.

"Minseok."

Tôi thật sự không cần cậu ấy ở đây.

"Minseok à."

Tôi có thể về trụ sở một mình.

"Minseokie."

Tôi thua mất rồi.

Bước chân dừng lại giữa con dốc, gió lạnh thổi qua hai bên tai buốt giá vô cùng. Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nếu là lúc trước tôi sẽ chẳng ngần ngại nhào vào lòng Minhyeong. Nhưng bây giờ đã là năm nào, tôi chỉ có thể đứng yên nhìn cậu ấy đứng dưới bóng đèn điện nhạt nhoà. Có một bài hát chúng tôi rất thường hay nghe khi ở bên nhau, lời bài hát có đoạn "ngày hôm ấy dưới ánh đèn đường cậu đã nói thích tôi", mấy lời ấy bỗng dưng chạy trong đầu tôi. Năm nào đó rất lâu rồi, dưới ánh đèn trong công viên sông Hàn, Minhyeong kéo tôi lại nói rằng tớ thích cậu Minseokie.

Tôi nhìn thấy cậu ấy đi nhanh về phía mình, sau đó kéo tôi thẳng vào lồng ngực vững chãi.

Muốn khóc quá.

Tôi đẩy Minhyeong ra bằng chút sức lực yếu ớt, tôi ghét nơi này rồi, ai mà biết đã bao nhiêu đêm có người khác vùi đầu vào đó. Tôi không muốn bị người khác ghen ghét đâu, cũng không muốn đóng vai tiểu tam trà xanh, Lee Minhyeong buông tôi ra đi.

"Anh xin lỗi, Minseokie, anh xin lỗi."

Tôi chẳng hiểu Minhyeong đang nói gì, lỗi lầm gì nữa khi mọi chuyện đã qua mất rồi. Bên cạnh cậu ấy bây giờ còn có một support đáng yêu lễ phép vô cùng, Minhyeong có lẽ không nên xin lỗi tôi đâu.

"Có đau không? Phẫu thuật xong có để lại di chứng gì không? Vì sao không nói với ai? Em sao thế này?"

Tôi bật cười chua chát, đây rồi, điều tôi ghét nhất. Có lẽ không phải chỉ tôi mà hầu hết người có bệnh đều ghét cảm giác bị xem như cọng cỏ trong mắt người khác. Không phải sự tự ái đơn thuần, bệnh tật là bóng ma tâm lý ám ảnh chúng tôi. Trong những ngày được đưa đi hoá trị, trong căn phòng đông như chuyến bay từ Seoul tới Bắc Kinh, tôi đã nghe biết bao nhiêu người nói về điều ấy.

Lee Minhyeong xót xa cho tôi vì cậu ấy phát hiện tôi có bệnh qua khoảnh khắc lỡ lời của Choi Wooje, nhưng tôi đâu cần?

"Cậu đừng vì biết tôi bị bệnh mà thương hại. Tuyển thủ Gumayusi, cậu nên biết tôi bây giờ đang ở vị trí nào, cậu bây giờ trong lòng có ai. Quá khứ qua rồi thì hướng về tương lai đi, dây dưa với người cũ có nghĩ người bên cạnh đau lòng không?"

Minhyeong không trả lời, tôi thì cố móc hết ruột gan ra mà nói.

"Buông tôi ra. Tôi mắc bệnh hay khỏi bệnh đều không liên quan đến cậu, cậu xin lỗi tôi làm gì?"

"Gọi anh một tiếng Minhyeong đi mà, đừng vậy nữa..."

Cậu ấy gục trên vai tôi, tôi càng đẩy thì càng bị ôm chặt, chỉ biết đứng im nghe gió thì thầm. Minhyeong à, cậu có còn là Minhyeong của tôi đâu. Từ giây phút cậu nắm tay Minho ở cuộc họp, dùng "chúng tôi" và "cậu" ngăn cách ranh giới giữa hai thế giới, trong lòng tôi Minhyeong đã tan biến mấy phần. Chỉ còn tuyển thủ Gumayusi và huấn luyện viên Keria thôi, tôi có cắn môi đến chảy máu cũng cố gắng hoàn thành hợp đồng. Bởi vì hợp đồng đó cao vô cùng, tôi đền không nổi.

Tôi dặn lòng chỉ nhìn thấy Gumayusi, cậu ấy lại ở trước mặt tôi nài nỉ một tiếng gọi như năm ấy.

"Minhyeong à, làm ơn kết thúc hoàn toàn đi."

Như cậu muốn.

"Trong hai năm tôi có về trụ sở một lần. Tôi ghé qua nhà ăn bắt gặp cậu ở đó, còn có mấy nhóc thực tập sinh, chỉ là cậu không nhìn thấy tôi thôi."

"...."

"Hôm ấy có một cậu nhóc đang xem phát lại trận đấu của JDG và WBG, tôi trong trận đấu ấy cầm T1 Bard đạt MVP."

"Cậu nhóc ấy hét lên rằng anh Minseok đỉnh quá đi. Nhớ T1 Keria quá. Cậu nhớ cậu nói gì không?"

Tôi nhớ lại hôm ấy, giải đấu mùa hè của LPL kết thúc sớm hơn LCK, tôi có kì nghỉ ngắn đã bay về Hàn xem chung kết. Ghé qua trụ sở đã lâu không về, tôi dùng thẻ của Kanghee lên tầng 9 khi bụng réo bất chợt. Lựa một góc khuất người, tôi vẫn không dám gỡ mũ hoodie xuống, im lặng cố gắng ăn thật nhanh.

Lúc tôi toan rời đi, đám người từ đâu bất chợt kéo tới. Tôi quay đầu nhìn thấy Lee Minhyeong liền cứng đờ người, không dám nhúc nhích đành tiếp tục ngồi lại bàn. Cuộc trò chuyện hôm ấy thật sự rất đáng nhớ.

"Nói gì?" Minhyeong nhìn vào mắt tôi, cậu ấy hình như không nhớ.

"Kẻ phản bội đó đừng nhắc tên ở đây được không? Cơm nuốt không trôi."

Tôi nhắc lại rõ ràng từng chữ, lòng vẫn đau y như ngày hôm ấy. Keria hay Minseok cậu cũng ghét, nỡ lòng nào nài nỉ một tiếng Minhyeong tôi yêu.

"Minhyeong. Ai nói gì về tôi cũng được, bọn họ ở trên mạng công kích tôi cũng chẳng sao. Nhưng mà....là cậu mà. Cậu phải biết tôi sẽ không vì thất bại mà đi chứ?"

Tôi tự chua xót cho chính mình, cười không thành tiếng. Minhyeong sững sờ đến mức buông tôi ra, tôi nhìn vào mắt cậu ấy cười một cái, sau đó quay lưng đi. Ngọn gió xuân vỗ nhẹ vào vai tôi, có lẽ muốn an ủi. Tôi của ngày hôm ấy đã thấy ghét Lee Minhyeong vô cùng. Vừa yêu vừa ghét, muốn thù hận thì chẳng đành. Tôi nghĩ tôi chẳng muốn gặp người này nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn trở về vì Ryu Minseok chẳng ghét nổi Lee Minhyeong như nó muốn. Tôi vứt bỏ lòng tự trọng đổi lấy một cơ hội mong manh hàn gắn, chẳng được bù đắp cũng sẵn lòng thứ tha cho những gì cậu ấy đã sai.

Rồi Minho ở đó.

Tôi không trách người, chẳng trách mình, đặt xuống một mảng tình duyên lớn vô vùng.

Tôi biết ai cũng sẽ phát hoảng khi nghe chuyện tôi từng bệnh tật nặng ra sao, nhưng tôi chẳng cần Lee Minhyeong vì thế mà thấy có lỗi hay lầm tưởng cậu còn yêu tôi, tội cho tôi lắm. Lỡ tôi lại yêu hơn, lỡ tôi lại kỳ vọng, lỡ tôi nổi tính xấu xen vào muốn cướp cậu ấy khỏi tay Minho.

Tôi muốn làm người kiêu hãnh, cho đến khi còn đủ sức che giấu tình yêu này, tôi không muốn bị ai đào bới nát lòng, thay đổi bản chất trở nên hèn mọn đâu.

Dù tình yêu ấy lớn hơn cả bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com